☆Chương 7: Lôi kéo quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương tiên sinh dạy học cho tất cả trẻ con cùng những người muốn đọc sách viết chữ trong sơn trại, khó có thể nói hắn thuộc về phân đường nào, nhưng cũng không tính là người thuộc Đình viện. Dù sao nếu an bài hắn tại nơi của Thường Vấn Hạ, ba ngày hai đầu thỉnh thoảng tụ họp một đám tiểu hài tử không biết nặng nhẹ ra ra vào vào, thật sự là ồn chết đi được.

Ta đi cùng Sương muội Hồng Cô đến lớp học nằm tại giao giới Thiên Tự Đường và Hoàng Tự Đường, đúng giờ học buổi sáng của đám trẻ. Tiếng đọc sách bùng nổ từng trận, niệm chính là "Đạo khả đạo phi thường đạo, Danh khả danh phi thường Danh" (Đạo có thể nói được không phải đạo thường, Tên có thể gọi được không phải tên thường), thuộc về 《Đạo Đức Kinh 》.

Thuở còn nhỏ ta từng nghe tiên sinh trong phủ dạy qua những lời này, hiện nay tùy tiện rút ra một câu đều có thể làm rơi não xuống đất. Dù cho ở thời hiện đại bổn cô nương xuất thân khoa học tự nhiên, sau đó trở thành một nhà tạo mẫu tóc thiên tài, nhưng một chút bản lĩnh văn học đều không có.

Hơn mười hai đứa bé đung đưa đầu và niệm rất chăm chú, Trương tiên sinh vuốt chòm râu xám cầm lấy quyển sách đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ dùng sách gõ vào đầu đứa trẻ lười biếng nọ. Hồng Cô vẫy tay với hắn, ý bảo nàng dẫn theo người mới đến đây để viết mộc bài.

Trương tiên sinh bất động thanh sắc từ hộc bàn lấy ra một khối gỗ có sợi dây đeo màu trắng, lại từ giá bút rút xuống một cây bút lông cừu, chấm mực, chậm rãi đi đến trước mặt chúng ta: "Người của Địa Tự Đường sao? Cô tên là gì?"

Ta trung thực mà nói cho hắn biết: "Địa Tự Đường, Sở Phán Nương. Sở trong 'rõ ràng', Phán trong 'chờ mong', Nương trong 'nương tử'."

Hắn giương mắt nhìn ta một cái, cúi đầu viết xuống mộc bài tên họ của ta, thuận miệng lại hỏi: "Cô biết chữ không?"

"Nhận biết, khi còn bé từng học qua."

"Tốt lắm." Hắn đưa mộc bài cho ta, nói câu: "Nếu rãnh cô có thể đến đây học chữ." Sau đó gác bút lông trở về, cầm cuốn sách tiếp tục giảng kinh thư.

Bổn cô nương chẳng muốn đọc sách viết chữ làm gì, không có chỗ dùng. Ta học theo Sương muội, đem mộc bài treo tại bên hông. Góc trên bên phải của mộc bài viết chữ "Địa", chính giữa dựng thẳng ba chữ 'Sở Phán Nương.'

Trông cũng đẹp. Kỳ thực ta rất hy vọng mình sẽ có một chức vụ nào đấy, tựa như Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp uy phong lẫm lẫm, đáng tiếc bây giờ ta ngay cả mình làm việc gì cũng không biết, vạn nhất không may liền mất đi nghề chải đầu, biến thành nha hoàn rửa chén hoặc lau dọn bếp núc, tựa hồ trận xuyên qua này thật không mặt mũi.

Sau đó Sương muội cùng Hồng Cô liền dẫn ta đi báo danh đăng kí gặp lãnh đạo. Các nàng nói cho ta biết: "Đường chủ tên gọi Tư Đồ Thông, là một người hào sảng, đã từng dẫn đầu huynh đệ cướp qua Hổ Đầu Trại, tam quyền lưỡng cước đánh phế đi đương gia bên kia, thật là oai hùng dũng mãnh. Còn có Phó đường chủ tên gọi Lô Ngân Cẩn, là vợ của đường chủ, ngoài đương gia ra, nàng là nữ hào kiệt duy nhất trong trại, xuất thân khuê nữ nhà Tiêu Sư, thân thủ rất cao minh, về sau đi theo Đường chủ bỏ gian tà theo chính nghĩa lên núi làm cướp."

Ta nghe các nàng lời này không khỏi chảy mồ hôi lạnh từ giữa lưng xuống, bỏ gian tà theo chính nghĩa lên núi làm cướp? Còn không phải vứt bỏ quang minh đắm mình sa đọa sao?

"Đúng rồi, lát nữa ngươi chớ khẩn trương, mỗi lần có người mới, trong phân đường sẽ tổ chức hội họp để mọi người quen biết ngươi. Đến lúc đó ngươi hướng Đường chủ cùng Phó Đường chủ giới thiệu chính mình một chút, lại nói rõ sở trường của mình, các ngài sẽ sắp xếp công việc cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là người trong nhà rồi."

"Còn phải tự giới thiệu? Còn có người vây xem? Ngươi như thế nào không nói sớm!"

Băng qua mấy con đường cong cong quẹo quẹo, cuối cùng đã đi tới nơi ở của lãnh đạo. Trước mắt là một tòa lầu gỗ khí phái, cửa ngõ rộng rãi, xà nhà treo cao. Trên cửa hồng treo tấm bảng màu đen, đề rõ ba chữ Địa Thư Các. Lúc đó ta chỉ cảm thấy tòa nhà này tên gọi cổ quái, về sau mới hiểu, nguyên lai là đi vần với ba tòa nhà khác. Thiên Tự Đường có Thiên Viên Các, Địa Tự Đường có Địa Thư Các, Huyền Tự Đường có Huyền Vân Các, Hoàng Tự Đường có Hoàng Thổ Các. Một cái sơn trại đổ đốn thế này, làm nhiều trò bịp bợm như vậy cũng không biết có dụng ý gì. 

Khi ta vừa vào cửa, liền nhìn thấy hai bên vây quanh rất nhiều diễn viên quần chúng không tên tuổi, mà trên chủ vị ngồi đoan chính hai đại thần, nam anh tuấn nữ hào kiệt, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, chính giữa có chiếc bàn trà nhỏ. Ta cảm thấy hai người bọn họ chính là một đôi cực kỳ có tướng phu thê.

"Sở Phán Nương bái kiến Đường chủ, Phó Đường chủ, nguyện nhị vị vạn phúc kim an." Ta dựa theo lời kịch ngày xưa lẫn vào Lưu phủ, nói không sai một chữ, quỳ xuống hành lễ với bọn họ.

Đường chủ khẽ nâng bàn tay: "Mời đứng lên."

Ta đứng thẳng dậy, cũng không để ý Hồng Cô dặn dò ta tự giới thiệu, bởi vì như thế thật quái dị. Ta liền dứt khoát trừng mắt chờ hai vị kia hỏi, các người muốn nghe cái gì, ta liền đúng sự thật nói cái đó.

"Cô chính là Sở Phán Nương?" Phó Đường chủ trước tiên mở miệng hỏi, tiếng nói cũng không nhẹ nhàng như các vị phu nhân trong Lưu phủ, ngược lại hợp với khí chất võ lâm cùng cách ăn mặc của nàng.
"Chính là tại hạ." Ta cung kính trả lời.

"Lúc trước cô đi theo trại chủ phu nhân, đã từng làm qua chức vụ gì?" Lô Ngân Cẩn lại hỏi.

"Tại hạ bất tài, chỉ đảm nhiệm qua công việc chải đầu cho tiểu thư, lúc nhàn rỗi còn điều chế dầu bôi tóc bách hoa."

"Chải đầu nương sao?" Lô Ngân Cẩn nghi ngờ mở miệng, tựa hồ không rõ nhà quyền quý vì sao phải mời một người chuyên trách chải đầu, chỉ nói: "Địa Tự Đường không cần người chải đầu, chúng ta tự mình làm lấy, cũng không cần phải vấn tóc tinh xảo như nhà giàu dưới núi." Nàng suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tư Đồ Thông: "Ngoại trừ chải đầu, cô còn am hiểu việc gì?"

Ngoại trừ chải đầu, ta thực nói không nên lời sở trường khác của mình. Nhíu mày hồi lâu, ta lần đầu tiên đứng trước mắt nhiều người như vậy lặng yên suy nghĩ giá trị nhân sinh của mình.

"Phụ thân ta là một thợ làm vườn, cho nên ta cũng biết cắt tỉa hoa cỏ."

"Ha ha, vị cô nương này, khắp Thủy Bạch Trại đều là hoa cỏ, trăm ngàn năm qua tự sinh tự diệt sức sống dạt dào, thế nào lại cần thợ làm vườn?" Tư Đồ Thông vuốt vuốt Tiểu Hồ Tử cười sang sảng, cũng không có ý trào phúng, quả thực làm cho người ta an tâm.

Thế nhưng là... Bổn cô nương còn có thể làm gì?

"Được rồi." Tư Đồ Thông thấy ta đứng tại chỗ đăm chiêu, dứt khoát thay ta làm quyết định: "Gần đây nhà ăn thiếu người, cô đến đó trợ thủ, giặt rửa giết gà linh tinh, cũng không phải việc cực khổ lắm."

"Giết gà?" Bổn cô nương chưa từng làm qua! Trừ làm tóc điều chế tinh dầu, ta nhất định phải biết chút việc khác, nhất định có! Ta suy nghĩ nát óc, lúng túng nói: "Đường chủ, kỳ thật tại hạ từng học qua một chút thuật toán."

Ta nghĩ một sơn trại không kinh doanh gì lớn, sổ sách đơn giản chỉ là cướp được những gì, tiêu xài bao nhiêu và còn lại bao nhiêu, cũng không thể làm khó được ta. Tuy rằng không thể tiếp tục đam mê làm tóc điểm tô sắc đẹp cho người khác, nhưng so với việc giết gà rửa chén, ta thà rằng cầm bút lông ghi chép sổ con, tốt xấu gì ở thế kỉ 21 ta cũng là người của ban khoa học tự nhiên.

"Ồ, cô còn hiểu biết thuật toán sao?" Đường chủ gật đầu, đối phó đường chủ cười nói: "Quả nhiên là người của nhà quyền quý."

Lô Ngân Cẩn cũng hướng hắn gật đầu, liền hạ quyết định: "Đã là như thế, Sở cô nương, từ ngày mai mời cô đến phòng thu chi theo Chung thúc học hỏi, nếu hắn chịu thu nhận cô, ngày sau cô liền lưu lại nơi đó, nhưng nếu hắn không đồng ý, cô chỉ có thể quay về tiệm cơm."

Cầm bút lông hay là cầm đao giết gà, liền dựa vào sắc mặt của Chung thúc kia sao? Hôm nay ta mới hiểu được, nguyên lai chuyên tâm học hành, ở thời đại nào cũng có chỗ dùng.

Gặp lãnh đạo xong liền đến giờ nghỉ trưa, tâm tình của ta đã tốt hơn nhiều. Vừa rồi đứng trước mặt quần chúng, ta tự nhận mình hiểu biết toán học, tự nhiên dẫn đến nhiều người ngưỡng mộ, lúc này một nhóm bác gái tiểu cô nương vây quanh ta, không ngừng nói: "Ôi Sở cô nương, nguyên lai cô là người có học thức, thực sự lợi hại nha."

Ta vuốt vuốt sợi tóc bên tai cười đến ngây ngốc, chỉ sợ bọn họ bảo ta không gần gũi hòa ái: "Các vị quá lời, ta chỉ là biết chút ít chữ nghĩa, tiểu thư nhà ta mới thực sự là tinh thông kim cổ."

Các nữ nhân thấy ta dễ nói chuyện liền càng nhiệt tình: "Lưu phủ để cô làm công việc chải đầu cũng thực lãng phí, Sở cô nương, cô nên sớm đến đây ở bên chúng ta."

Ta trợn mắt trừng một cái, ai mà thèm đến ở cùng các ngươi, có tiền công có tự do sao?

"Nếu có dịp ta sẽ điều chế một chút dầu bôi tóc, ngày khác tặng cho các tỷ muội mỗi người một lọ, dưới núi các vị tiểu thư phu nhân đều yêu thích thứ này, bôi lên tóc sẽ vừa đen vừa dài, thơm tho sáng bóng, liền gãy ngọn đều không có." Vừa nói ta vừa cầm một lọn tóc chính mình cho mọi người xem. Mượt mà dẻo dai không phân nhánh, chính là chất lượng số một!

Các nữ nhân lần đầu nhìn thấy sợi tóc mượt như vậy, không khỏi sáng con mắt: "Tóc đẹp thế này chúng ta cũng có thể dưỡng ra sao? Xin Sở cô nương giúp đỡ chúng ta."

"Đây là tự nhiên." Ta thấy dáng vẻ các nàng cảm động đến muốn khóc, trong lòng bay lên, quả nhiên nơi nào có nữ nhân, nơi đó có không gian sinh tồn của ta. "Đợi ngày mai ta đi Chung thúc khảo nghiệm, ổn định rồi sẽ giúp các ngươi, chỉ cần tìm được nguyên liệu, liền điều chế dầu bôi tóc thích hợp với từng người. Đến lúc đó các ngươi làm theo phương pháp của ta, nhất định có thể dưỡng ra một đầu tóc xinh đẹp."

"Ai nha, cô nương không cần phải lo lắng." Một phụ nhân có nốt ruồi trên cổ nhẹ nhàng mỉm cười, lôi kéo tay của ta: "Chung thúc chính là lão đầu nhà ta, ta về nhà nói hắn một tiếng, người thông minh giỏi giang như cô, hắn làm sao sẽ không giữ lại?"

"A, vậy cảm ơn thẩm thẩm." Ta phí thời gian ở đây cùng các ngươi nói nhiều lời hữu ích như vậy, chính là vì muốn một chút chỗ tốt này đây.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro