Chương 165 - Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Lan Nhân Nhứ Quả

(Ý chỉ khởi đầu tốt đẹp, kết thúc đau thương)

Hải Thành năm 2020, tháng 11 trời rét đậm, tuy tuyết lớn chưa rơi nhưng cũng đã lạnh lẽo mười phần.

Tối 9 giờ, trước cửa lớn khách sạn đèn sáng rực rỡ, dòng xe như nước, Phó Tư Điềm cùng đồng sự hàn huyên từ biệt người phụ trách bên đối tác.

Đêm nay nàng làm chủ mời khách, cũng nhân tiện chúc mừng nàng thăng chức làm giám đốc hạng mục sau bao gian khổ.

Đồng sự cùng tổ đau lòng nàng, biết dạ dày nàng không tốt, năm kia dạ dày xuất huyết suýt chút nữa đã muốn mạng nàng, lại thêm hai ngày nay cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn, không muốn để nàng uống dù là một chút rượu, nhưng người phụ trách bên phía đối tác - Giám đốc Trần lại ỷ vào hạng mục lần này nhờ có ông ta chiếu cố vài phần mới có thể thuận lợi bắt được, lấy cớ nghe danh Tiểu Phó giám đốc trên bàn rượu như mãnh tướng khó được đã lâu, muốn nhìn một chút phong thái Tây Thi uống rượu, để nàng không cần không cho mặt mũi, rót nàng thật nhiều rượu, các đồng sự đều không đành lòng cũng nhìn không được nữa, cùng nhau giải vây thật lâu ông ta mới thuận thế mà xuống, buông tha Phó Tư Điềm.

Giờ phút này Phó Tư Điềm có hơi say đứng ở cửa khách sạn, chỉ mặc một thân đơn bạc tú nhã váy dài cùng áo khoác, tóc xoăn, môi đỏ, cùng cao gầy, có một loại tái nhợt ốm yếu đến gần như yêu dã mỹ lệ.

Phảng phất gió đều có thể thổi ngã nàng, rồi lại trước sau mềm dẻo tinh tế như trúc, vòng eo đĩnh bạt*, thân hình đoan trang thanh tú, tươi cười mỗi một phân đều gãi đúng chổ ngứa.

*đĩnh bạt: hình dung cao siêu xuất chúng

Càng như thế, lại càng chọc người đỏ mắt.

Muốn nàng khom lưng. Muốn biết tư thái thuyết phục người của nàng ra sao.

"Tiểu Phó, đi đâu, tôi đưa cô một đoạn." Giám đốc Trần từ bãi đậu xe đi ra, mở cửa xe chậm rãi lộ đầu ra từ cửa, tự cho là đã đem không có ý tốt che giấu rất khá mở miệng.

Phó Tư Điềm cười nhạt đáp: "Cảm ơn Giám đốc Trần, không cần đâu, tôi trước chưa về, vẫn còn hẹn người ở cửa hàng phía trước lấy đồ, cũng không xa, tôi đi qua là được rồi."

Nàng tươi cười dịu dàng mềm mại, không giống làm bộ.

Giám đốc Trần còn muốn dây dưa: "Như vậy a, kia không có việc gì, tôi...... "

"Anh Trần, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? Hình như chúng ta tiện đường phải không?" Nam đồng sự dưới trướng Phó Tư Điềm đột nhiên chen vào nói.

Một người có nhãn lực khác thấy nam đồng sự cũng lập tức đi theo trêu ghẹo: "Tiểu tử ngươi, sợ là muốn mượn cơ hội này cùng anh Trần lôi kéo làm ăn buôn bán đi?"

Nam đồng sự mở miệng trước không phủ nhận, sờ đầu cười ngây ngô.

Giám đốc Trần bị lôi kéo, muốn cự tuyệt lại cũng không lời để nói, đành phải làm bộ hào phóng mà đồng ý.

Phó Tư Điềm tiếp nhận ý tốt, nhân lúc Giám đốc Trần lên xe, cùng bọn họ gật đầu cảm ơn, sau đó chờ các nữ đồng sự còn lại đều lên xe rời đi, mới lại cự tuyệt lời mời lên xe của một Giám đốc khác lái xe tới, xoay người, một mình một người theo đường lớn sáng rực ánh đèn đi về phía trước.

Nàng thật sự là cùng người khác có hẹn, muốn đi đến cửa hàng phía trước lấy chút đồ.

Nàng bước đi thong dong, dáng vẻ yểu điệu mà đi qua đường lớn phía trước khách sạn, quẹo vào một con đường nhỏ, ước chừng đi rất nhiều bước, lúc xác định sẽ không có bất luận khả năng nào bị đồng sự nhìn thấy, mới rốt cuộc đột nhiên dừng bước chân, đỡ tường, buồn nôn đến cả người đều run rẩy, lại vẫn cường ngạnh cắn răng, nhịn xuống tất cả sông cuộn biển gầm nơi ngực.

Đầu ngón tay dùng sức đến trắng xanh, trước mắt một trận lại một trận biến thành màu đen, lồng ngực cùng bụng lại từng đợt mà phát đau, nàng co rút bả vai, gấp rút thở dốc, rốt cuộc giống như có chút hoà hoãn lại.

Từ lần đó dạ dày xuất huyết về sau, tuy tửu lượng của nàng vô cùng tốt nhưng năng lực thừa nhận của dạ dày lại giống như càng thêm không được.

Nàng không có để ý, dần dần đứng thẳng thân thể, lau nước mắt bởi vì khó chịu mà tràn ra nơi khoé mắt, dường như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước, như bất luận một người qua đường tầm thường khác trên phố, dung nhập vào trong bóng đêm lạnh lẽo này.

Chỉ là trên mặt đã không còn treo kia cả đêm như mặt nạ giống nhau viễn sơn thanh đại, cận thủy hàm yên tươi cười.

(núi xa trong xanh, nước gần có chim én)

Mệt mỏi trườn đầy đuôi mày khoé mắt nàng.

Nàng lặng im mà đi tới, phảng phất thành phố này lưu chuyển phiêu bồng, vô căn vô định, không tiếng động không dấu vết. Sống ở nơi này, lại không ở nơi này tồn tại.

Nàng nhẹ bước đến một cửa hàng bánh.

Bước chân phảng phất chậm rãi dừng lại.

Nàng nói: "Xin chào, tôi họ Phó, ngày hôm qua đã đặt một cái bánh sinh nhật ở nơi này, hẹn 9 giờ rưỡi tới lấy."

Thợ làm bánh trước quầy chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, trả lời nói: "A, được...... Được, Phó tiểu thư, bánh kem của cô đã làm xong, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô."

Bởi vì khí chất cùng dung mạo, nhan sắc của nàng quá mức xuất chúng, thợ làm bánh có chút nói lắp, lúc đi lấy bánh kem lại nhịn không được lặng lẽ quay đầu lại nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Phó Tư Điềm không có chú ý tới, tầm mắt nàng dừng ở bên ngoài bức tường pha lê của cửa hàng bánh, trong lúc lơ đãng quét thấy đoàn người trên đường.

Đó là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, bộ dáng như là sinh viên, trên mặt tràn đầy nụ cười tiêu sái trương dương, không kiêng nể gì chỉ có ở tuổi kia mới có thể nhìn thấy nhiều nhất.

Bọn họ không biết đang nói đùa cái gì, chạy rượt đuổi nhau, vui đùa ầm ĩ, tiếng cười rõ ràng đến phảng phất cách xa một con đường cái nàng đều có thể nghe thấy.

Nàng nhìn đến có chút xuất thần, ánh mắt đuổi theo bọn họ di chuyển, trong mắt có ánh sáng nhạt nhẽo.

Thợ làm bánh do dự mà lên tiếng: "Phó tiểu thư, bánh kem của cô."

Trong khoảnh khắc ấy, cô ấy nhìn thấy cô gái xinh đẹp biểu tình lại nhạt nhẽo này thần sắc phảng phất có thứ gì đó tiêu tán.

Cô ấy cầm bánh kem có chút chần chờ.

Cô gái kia lại giống như vừa mới hoàn toàn hồi thần lại, nhàn nhạt mà, lễ phép mà đối cô ấy câu lên một chút môi, tiếp nhận bánh kem, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như mây khói, giẫm bước hoà vào một thể cùng màn đêm sâu thẳm.

Hơn 10 giờ một chút, bắt chuyến xe buýt cuối cùng trong đêm, đi qua một đoạn đường nhỏ âm u không có đèn đường, Phó Tư Điềm về tới căn phòng nàng đã thuê hơn bốn năm trong khu nhà cho thuê này.

Mấy năm nay, Phó Kiến Đào, các đồng sự đều khuyên qua nàng đổi sang một nơi khác càng an toàn hơn, nàng đều không có đáp ứng.

Bởi vì phòng bếp ở chung cư không thể dùng lửa, mà phòng có phòng bếp có thể dùng lửa ở tiểu khu gần nơi nàng làm việc, ở Hải Thành tấc đất tấc vàng này một mình nàng thuê ở, quá xa xỉ.

Mấy năm nay tất cả tiền nàng kiếm được cơ hồ đều dùng để trả nợ, để Tiểu Ngư chữa bệnh, đổi chi giả, đổi chi giả càng tốt hơn.

Cho Tiểu Ngư đổi chi giả tốt một chút, lại càng tốt một chút, lại tốt tốt một chút cơ hồ là niệm tưởng duy nhất chống đỡ nàng tiếp tục sống.

Bọn họ không hiểu chấp nhất của nàng đối với phòng bếp, bởi vì cũng không thấy nàng có thể có thời gian để ở nhà nấu cơm, nàng cũng không có nói cho bọn họ vì cái gì -- ít nhất mỗi một năm vào ngày này, nàng muốn xuống bếp, làm một bữa cơm.

Nàng gỡ xuống tinh xảo trang dung lấy lòng người khác, buộc lên mái tóc xoăn dài, mặc vào tạp dề, mặt mày trầm tĩnh mà bận rộn ở phòng bếp.

Trong không khí chật chội đều phảng phất trôi nổi một loại đã lâu không thấy, gọi là hương vị hạnh phúc.

Đó là một loại ảo giác có thể làm người ta nghiện.

Nàng không biết mệt mỏi, giống như không cảm nhận được nỗi thống khổ của thân thể mà tiếp tục làm cơm.

Phấn chưng xương sườn, sủi cảo tôm hấp, thịt thăn chua ngọt...... Một món lại một món, đều là những món mà bảo bối của nàng thích ăn nhất.

Ngực giống như có một đoàn lửa thiêu, lại giống như có một khối đá lớn đè nặng ở đó. Nàng thật sâu hít thở một hơi, có mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.

Màu môi trắng bệch, sắc mặt đỏ lên, nàng thoả hiệp mà ngừng vài giây, lại tiếp tục trình tự nấu ăn đã nói trước đó.

Vừa kịp trước 12 giờ, nàng làm tốt món cuối cùng -- một chén canh loãng phía trên là mì trường thọ.

Nàng thở hổn hển đem tất cả đồ ăn bưng lên bàn, đem bánh kem đặt ở chính giữa, tắt đèn chính.

Không biết có phải hay không do dạ dày quá đau, thân thể quá không thoải mái, hoặc là do một thời gian dài dùng thuốc trầm cảm gây ra tác dụng phụ, ảnh hưởng vị giác của nàng.

Nàng nếm không ra hương vị một bàn đồ ăn này.

Mặt mày khó có được cong lên nhân lúc ảo giác của nàng dần dần lại lần nữa suy sụp xuống.

Nàng bỗng nhiên suy nghĩ: Nàng còn làm ra được đồ ăn Thời Ý thích sao?

Thời Ý còn thích khẩu vị này sao?

Nàng nghĩ không ra đáp án, lại rất muốn biết đáp án.

Rõ ràng nàng thật dùng sức để nghĩ đến, đầu óc lại hoàn toàn giống như không nghĩ được gì.

Chỉ cần nghĩ đến đáp án có thể là phủ định, liền có một loại quặn đau, giống như từ trái tim cưỡng ép mà ra, tôi độc, đi khắp người làm nàng thở không nổi.

Nàng phân không rõ loại đau đớn này, là chân thật hay vẫn là do nàng quá nhớ Thời Ý, bệnh của nàng lại bắt đầu xuất hiện tình trạng 'thân thể hoá bệnh trạng'.

Không sao cả, cũng không quan hệ gì, dù sao cũng chỉ là một bộ túi da, muốn thế nào nàng đều không thèm để ý.

Tay nàng run rẩy, chậm chạp mà đem nến một cây lại một cây cắm trên bánh kem, nhất nhất gian nan mà bật lửa.

Ngọn nến cuối cùng vừa mới cháy lên, u ám biến mất trong ánh sáng nhạt, nàng ngã quỵ xuống.

Vô biên vô hạn hắc ám vọt tới trước, nàng phảng phất nghe được thanh âm của Thời Ý.

Cô đang hát <five hundred mliles>, là một năm kia, khi các nàng cùng nhau nằm ngắm sao, là bài hát đầu tiên cô hát cho nàng nghe, cũng là khi một mình rời đi Thân Thành, nàng một đường vừa nghe vừa khóc lóc trở về.

Là Thời Ý sao? Thời Ý tới trong mộng tìm nàng sao? Nàng mơ mơ màng màng mà nghĩ.

Nàng muốn cười cùng cô nói: "Thời Ý, sinh nhật vui vẻ, hãy luôn vui vẻ."

Lần gặp mặt cuối cùng tách ra khi ấy nàng đã làm Thời Ý quá khổ sở. Nàng thật sự xin lỗi cô. Nàng muốn làm cô cười, rất muốn rất muốn.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là mềm yếu mà làm nũng: "Thời Ý, mình rất nhớ cậu."

Nàng không biết nàng không có phát ra âm thanh.

Cho nên một câu: "Mình muốn về nhà" kia, ngay cả trong đêm tối lặng im đều không thể nghe thấy.

Càng không nói đến vận mệnh.

Rạng sáng ngày 23 tháng 11 năm 2020, Phó Tư Điềm tử vong đột ngột tại nhà thuê, chưa qua giải phẫu, nguyên nhân chết không rõ.

Sinh ở Thân Thành, táng ở Hải Thành.

Cả đời này, mộng cũ không hẹn, quê cũ khó về.

*

Ngày 26 tháng 11 năm 2020, tại quán bar ở Hải Thành, công ty Phí Điểm mở tiệc khánh công, Thời Ý nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Cô cười tùy tay tiếp điện thoại, người gọi tới lễ phép hỏi: "Xin chào, là Thời Ý phải không? Tôi là Phó Tư Du, em gái của Phó Tư Điềm, mạo muội gọi điện, muốn hỏi cô có thể hay không đến tiễn chị tôi một đoạn đường."

Trong tiếng nhạc cùng tiếng người ồn ào huyên náo, Thời Ý lại giống như có vài giây không thể nghe thấy âm thanh, không thể hô hấp.

Cô hỏi: "Là có ý gì?"

Phó Tư Du nói: "Chị của tôi qua đời, tôi muốn mời cô, tham dự tang lễ của chị ấy."

Thời Ý một hồi lâu không nói gì, thật lâu sau mới nghe thấy chính mình hỏi: "Ở đâu? Thời gian khi nào?"

Phó Tư Du nói: "Ngày 29 tháng 11, ở nhà tang lễ lộ kim khu Hải Thành. Nếu cô có thời gian, nhờ cô nhất định thu xếp công việc bớt chút thì giờ, tôi nghĩ chị tôi nhất định rất muốn cô có thể tới đưa chị ấy một đoạn đường."

Thời Ý không có lập tức đáp ứng.

Điện thoại đã ngắt thật lâu, cô còn đang thất thần.

Cận Minh Nhược từ không xa đi tới, nói giỡn hỏi: "Sao thế? Nghe điện thoại xong sắc mặt khó coi như vậy? Đừng nói là chúng ta còn ở nơi này khánh công, Trần tổng bên kia lại thay đổi đi?"

Cô ấy từ trước đến nay đều tuỳ tiện không lựa lời, Thời Ý bình thường khi nghe thấy cô ấy miệng quạ đen nói như vậy, đều sẽ vô ngữ mà liếc một cái, quăn một câu "Nghĩ tốt đẹp một chút đi."

Nhưng hôm nay cô không có, cô chỉ là an tĩnh mà ngồi, sau một lúc lâu khi Cận Minh Nhược quơ quơ năm ngón tay trước mắt cô mới hoàn hồn, nhàn nhạt mở miệng: "Không phải."

"Vậy làm sao vậy? Bộ dạng cậu giống như người mất hồn." Cận Minh Nhược tò mò. Cô ấy ngồi xuống bên người cô, ra hiệu với pha chế muốn một ly rượu mới.

Thời Ý nắm chặt chiếc ly cổ điển trong tay, thanh âm mờ mịt giống như từ nơi xa bay tới: "Điện thoại của em gái bạn gái cũ."

"A?!" Cận Minh Nhược kinh ngạc. Cô ấy là lần đầu tiên nghe Thời Ý nhắc tới bạn gái cũ.

Cô ấy có nghe nói qua Thời Ý từng có một bạn gái, nhưng còn chưa bao giờ từ trong miệng Thời Ý nghe được bất cứ việc gì liên quan đến bạn gái cũ. Cô ấy nổi lên hứng thú, hỏi thăm: "Cô ấy gọi cho cậu làm gì vậy?"

"Giúp chị cô ấy nối lại tình xưa sao?" Không thể nào? Nghe nói là thời điểm học đại học, vậy hẳn là đã chia tay nhiều năm rồi đi?

Yết hầu Thời Ý giật giật, lúc cuối đầu hàng mi dày đặc để lại bóng tối trên mặt, vài giây sau cô mới thật nhẹ mà nói: "Không phải. Cô ấy nói chị cô ấy qua đời, muốn tôi đến dự lễ tang."

Động tác tiếp rượu từ pha chế của Cận Minh Nhược run lên một chút. Mẹ kiếp. Cô ấy dưới đáy lòng mắng một tiếng, cả người ít khi có chút không biết làm sao.

"A...... Kia....... " Cô ấy động đậy mí mắt, cẩn thận đánh giá sắc mặt Thời Ý, không biết là nên nói lời an ủi hay là nên nói cái gì khác.

Thời Ý như là nhìn ra tâm tư cô ấy, lắc lắc ly rượu trong tay, dắt dắt môi, không có cảm tình gì mà tỏ vẻ: "Tôi không có việc gì."

Đá trong ly rượu va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, gió mát, giống như lời nói phát ra từ đôi môi đỏ của Thời Ý giờ phút này.

Lạnh lùng.

"Tôi chỉ là cảm thấy có chút buồn cười. Khi chia tay không mời tôi dự hôn lễ cô ấy, hiện tại nhưng thật ra nhớ tới tôi, muốn tôi đi dự tang lễ." Từ xoang mũi cô phát ra một tiếng cười thật nhẹ, như là tự giễu, lại như là cười nhạo.

Cận Minh Nhược không dám nói lung tung.

"Kia...... Vậy cậu có đi không?" Cô ấy chọn hỏi vấn đề mình quan tâm mà không dẫm phải bom.

Thời Ý cười cười, không chút để ý là lắc lư ly rượu, nói: "Không biết, tôi nói với cô ấy sắp xếp thời gian một chút. Xem tâm tình tôi đi."

Đủ mọi màu sắc mờ nhạt chiếu xuống, thần sắc của cô cũng không hoàn toàn là thoải mái.

Cận Minh Nhược lo lắng, còn muốn nói thêm, nhóm người Dung Ánh không rõ tình huống, đột nhiên mang theo một đám nhân viên lại đây muốn kính rượu Thời Ý, làm ầm ĩ, hi hi ha ha, Cận Minh Nhược nuốt xuống lại những lời muốn nói.

Nhưng thật ra biểu hiện của Thời Ý so với cô ấy càng giống như người không có việc gì, như thường mà tới lui đúng mực dáng vẻ của cấp trên, cùng bọn họ vui đùa, ban phát ân uy, uống rượu cùng bọn họ, ứng phó xã giao toàn hội trường.

Lúc sau, Cận Minh Nhược đều cảm thấy đại khái là thật sự không có việc gì, là chính mình nghĩ nhiều.

Thời Ý cũng cho rằng chính mình không có việc gì, thậm chí cảm thấy chính mình hoàn toàn buông xuống, nếu không cô như thế nào ban đầu kinh ngạc mất tiếng, sau lại như thế bình tĩnh.

Thậm chí hai ngày sau khi nhận được điện thoại, thiếu chút nữa đã quên trả lời Phó Tư Du rốt cuộc muốn hay không đi tham gia tang lễ này.

Thẳng đến một ngày trước tang lễ Phó Tư Du lại lần nữa gọi tới, vang lên hai tiếng, lại chủ động cắt đứt, mới nhớ tới số điện thoại xa lạ này là của ai, nhớ tới chuyện này.

Nguyên nhân là vì lúc đó thân thể cô không khỏe, sốt cao không lùi phải ở bệnh viện truyền nước.

Cô nhìn chằm chằm thông báo trên điện thoại hồi lâu, rốt cuộc thuyết phục chính mình: Thôi, bất luận như thế nào, cũng đã từng có duyên gặp gỡ, đi đưa nàng một đoạn đường đi. Rốt cuộc trong điện thoại Phó Tư Du nói đến tình ý chân thành, phảng phất nếu như cô không đi đưa tiễn một đoạn đường này chị cô ấy sẽ không thể an tâm ra đi.

Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng gió rung động nhẹ thổi ngoài đường đi, cảm thụ được chất lỏng lạnh băng của dịch truyền từng chút rót vào trong cơ thể, đi khắp toàn thân.

Giữa mày tất cả đều là uể oải.

Không nghĩ đến cái gì, cái gì cũng lười nghĩ đến.

Ngày 29 tháng 11, linh đường sáu ngày sau, Phó Tư Điềm đúng hạn hoả táng, tang lễ tổ chức tại nhà tang lễ Hải Thành.

Thời Ý tới đúng hẹn, mặc một thân tây trang màu đen, ngừng xe, từ bãi đậu xe nhà tang lễ đi đến phòng cáo biệt, trước khi tiến vào cô nhận được điện thoại của Phó Tư Du, cùng cô ấy gặp mặt giữa đường.

Cô gái năm đó cô nghe được trong điện thoại, cùng tưởng tượng là dáng vẻ tùy hứng ngang ngược lại kiêu ngạo không quá giống nhau, cô ấy lớn lên có chút giống với Phó Tư Điềm, sạch sẽ ổn trọng, trên mặt bao trùm một tầng đau thương.

Cô ấy đem một cái bao giấy chứa văn kiện đưa cho cô, nói: "Tôi nghĩ chị tôi hẳn là hy vọng thứ này có thể được giao đến tay cô nhất."

Thời Ý nhìn không ra bên trong là cái gì, tựa hồ rất nặng, căng phồng.

Biểu tình cô bình tĩnh, ngữ khí đạm mạc nói: "Không thích hợp đi? Là thứ gì? Không thể cho anh rể cô xem sao?"

Thần sắc Phó Tư Du tựa hồ xuất hiện một loại cảm xúc gọi là kinh ngạc.

Cô ấy ngẩn người, nhíu mày đáp: "Chị của tôi không có kết hôn, tôi không có anh rể."

Lúc này đổi thành Thời Ý ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên rất nhiều khả năng, rất nhiều nghi vấn, rất nhiều mờ mịt, khiến cô vì sinh bệnh mà đầu óc hỗn độn lại càng thêm khó có thể chuyển động.

Cuối cùng, cô chỉ là hỏi: "Cô ấy...... Vì cái gì rời đi?"

Cô hỏi chính là Phó Tư Điềm tại sao lại ngã xuống rời đi như vậy.

Nhưng Phó Tư Du không hiểu ý tứ cô, cô ấy cho rằng cô hỏi chính là Phó Tư Điềm năm đó vì cái gì lại rời đi, các cô vì sao lại chia tay.

Cô ấy không biết, chỉ có thể trả lời: "Tôi không biết."

"Có thể...... " Cô ấy lại muốn nói gì đó, muốn giúp chị cô ấy giải thích một chút, mặc dù những cái đó chỉ là do cô ấy phỏng đoán từ đôi câu vài lời của chị cô ấy.

Nhưng điện thoại vang lên, phòng cáo biệt có chuyện quan trọng cần cô ấy xác nhận, không thể không đi vào trước.

Thời Ý lại không muốn nghĩ đến ý tứ của cô ấy.

Mặt cô vô biểu tình đứng đó, thần sắc giống như nhìn không tới một chút thương nhớ, thậm chí không có ham muốn tìm tòi nghiên cứu sâu một chút, hoàn toàn lạnh nhạt giống như một người ngoài cuộc.

Phó Tư Du nguyên bản có ý muốn giữ cô ở lại sau khi tang lễ kết thúc để nói chuyện một lát, chợt giống như bị rót một chậu nước lạnh.

Cô ấy bỗng nhiên hoài nghi, có phải hay không cô ấy quá mức võ đoán, nhận định giữa cô cùng chị cô ấy đã từng tình thâm tựa biển. Lại hoặc là, giữa các cô căn bản chỉ là một hồi yêu đơn phương của Phó Tư Điềm thời đại học?

Hoặc là vật đổi sao dời, đã hơn bốn năm trôi qua, dù thật sự đã từng yêu đương, có lẽ bước không ra đi không khỏi cũng chỉ có chị gái ngốc của cô ấy. Nữ nhân thanh lãnh trước mắt này có lẽ sớm đã đi thật xa về phía trước, nếu không cũng không đến mức lãnh đạm như vậy, ngay cả tang lễ đều phảng phất thật miễn cưỡng mới đến.

Tâm tình muốn thay chị gái giải thích của Phó Tư Du phai nhạt xuống. Cô ấy sợ nói quá nhiều lại càng có vẻ như chị cô ấy thật đáng buồn.

Mặt cô ấy trầm xuống, thậm chí do dự, túi văn kiện muốn giao ra trên tay có phải hay không cũng là dư thừa.

Thời Ý rốt cuộc lại nhận cái túi kia.

Cô tỏ vẻ: "Cô bận trước đi."

Nghe không ra một tia cảm xúc dao động.

Tim Phó Tư Du hoàn toàn lạnh đi, mấy lần mở miệng cuối cùng cũng không nói ra cái gì, chỉ là cúi đầu, khách khí nói cảm ơn: "Cảm ơn cô chịu tới."

Thời Ý chưa nói cái gì, chỉ là cũng gật đầu.

Phó Tư Du không có lời nào để nói, không hề nhiều lời, xoay người đi đến phòng cáo biệt.

Thời Ý xoay người đem túi văn kiện để vào trong xe, sau đó dọc theo phương hướng Phó Tư Du vừa mới rời đi, an tĩnh đi vào.

Trong đại sảnh đứng thưa thớt một ít người, tiếng nhạc buồn thương chói tai, di ảnh Phó Tư Điềm treo bên trong thính đường vô cùng bắt mắt.

Nàng cười đến dịu dàng, khuôn mặt tú nhã mỹ lệ, cùng bộ dáng rời đi năm đó rất giống, lại giống như nảy nở, càng thêm xinh đẹp.

Là dáng vẻ mà bất luận người nào nhìn nhiều thêm một cái đều sẽ động tâm.

Thời Ý bỗng nhiên có loại xúc động muốn rời đi.

Nhân viên công tác nhà tang lễ lại nói muốn chuẩn bị hoả táng, an bài người nhà cùng thân bằng quyến thuộc tới cáo biệt một lần cuối cùng.

Cô đi không được.

Cô bị dắt vào trong hàng ngũ, theo thứ tự đi theo bước chân người trước mặt, tiến lên đưa hoa tiễn biệt.

Cô nhìn thấy trong băng quan*, Phó Tư Điềm gối một đầu tóc đẹp, an tĩnh mà nằm.

*quan tài băng

Là dáng vẻ quen thuộc nhiều năm qua cô đã mơ thấy rất nhiều lần, rồi lại không muốn mơ thấy.

Nàng giống như gầy đi thật nhiều, ngay cả áo liệm to rộng đều che lấp không được thân hình quá mức thon gầy của nàng.

Hàng mi của nàng hơi hơi nhíu lại, Thời Ý rất rõ ràng, đây là dáng vẻ nhỏ của nàng mỗi lần ngủ đến không an ổn mới có.

Phảng phất như giây tiếp theo nàng sẽ tỉnh lại, mơ mơ màng màng mà vùi vào trong ngực cô, muốn cô vỗ vỗ lưng nàng, ôm ôm nàng, mới có thể ngủ ngon.

Thân hình Thời Ý đột nhiên có chút đứng không vững, hai mắt biến thành màu đen, hai chân nhũn ra, đầu váng mắt hoa.

Cô cực lực ổn định thân mình lảo đảo, lại khéo léo một cách máy móc mà đi theo đội ngũ, đi qua băng quan, rời đi băng quan, rời đi thân thể Phó Tư Điềm, rời đi bên người nàng.

Phảng phất cô xác thực cùng những người khác giống nhau, bất quá chỉ là một người bạn bình thường trong sinh mệnh của Phó Tư Điềm.

Đau thương đến hữu hạn, bi thống đến bình tĩnh.

Cô đứng trong đội ngũ chỉnh tề bên tường, nghe mãn tràng ai thanh này, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của Phó Tư Điềm trong băng quan, thần hồn giống như bị rút đi ra ngoài.

Thẳng đến khi lưu trình cáo biệt kết thúc, nhân viên công tác nói muốn đẩy băng quan khỏi phòng cáo biệt để hoả táng, yêu cầu mọi người dời đi qua hoả lò bên kia chờ.

Thời Ý mới trở về một chút hồn.

Cô nâng bước chân nặng nề đứng bên ngoài nhóm người rời đi theo băng quan, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cô đứng ở chổ này làm gì? Người nằm bên trong là ai? Là Phó Tư Điềm thật sao?

Cô không dám xem tiếp hồng quan chói mắt kia. Cô lui về phía sau, lại tiếp tục lui, không ngừng lui về phía sau, nhìn băng quan biến mất trước mắt, nhìn đám người biến mất trước mắt, cả người mềm nhũn ngã xuống ở bên tường.

Từ xa, không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy Phó Tư Du tê tâm liệt phế kêu lên: "Chị! Chị ơi!"

Một giọt nước mắt lớn chợt lăn xuống.

Cô hoảng loạn xoay người đưa lưng về phía nhà tang lễ, đưa lưng về nơi hoả táng, thất tha thất thểu nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi.

Đụng vài người, trượt vài bậc thang, tầm mắt cô mơ hồ, tay chân phát run mà khởi động xe, trốn đi khỏi tang lễ đột nhiên như một cơn ác mộng này.

Gió đem tiếng khóc thê lương của bọn họ thổi đến thật nhẹ thật nhẹ, hương vị nôn nóng trong không khí phản phất không còn tản ra.

Bắt đầu từ ngày đó Thời Ý mắc phải một loại bệnh lạ, luôn cảm thấy khi ngủ say vào ban đêm cả người như bị một ngọn lửa lớn đốt cháy, thiêu đến xương cốt cô đều đau, lúc tỉnh lại trên giường luôn là một mảng lớn mồ hôi.

Không uống thuốc ngủ, chỉ uống một lượng thuốc ngủ như thường cô không thể ngủ tiếp một giấc hoàn chỉnh.

Cô không có liên lạc với Phó Tư Du, Phó Tư Du cũng không liên lạc với cô, túi văn kiện di vật cô ấy giao cho, Thời Ý cũng không có mở ra, tùy ý để ở một góc trong phòng chứa đồ ở nhà.

Cô giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tháng ngày trôi qua hệt như trong bốn năm không có Phó Tư Điềm, bình đạm, bình thường, sinh hoạt làm việc có trật tự.

Trừ bỏ ngủ không ngon.

Trừ bỏ không thể ăn BBQ.

Trừ bỏ Cận Minh Nhược luôn hỏi cô, như thế nào lại gầy như vậy.

Trừ bỏ, có lúc ngẫu nhiên đi ngang qua phòng chứa đồ, sẽ không tự chủ được mà tạm dừng vài giây; lúc đang đi trên đường sẽ đột nhiên nhớ tới một ít ký ức xa xôi.

Ngày cuối cùng của tháng 12, cô như thường lệ uống thuốc ngủ đi vào giấc ngủ, nhưng sau khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên, cô vẫn không dấu hiệu mà bừng tỉnh từ trong giấc ngủ sâu.

Bầu trời đêm rộng lớn, đen ngòm, phảng phất như một con mãnh thú đang há miệng muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ.

Thời Ý thật không tình nguyện, rồi lại thật thanh tỉnh mà nhớ rõ.

Hôm nay là Nguyên Đán.

Là sinh nhật Phó Tư Điềm.

Không biết có phải đêm tối làm tan rã lý trí người ta hay không, cô không thể nề hà lại vô pháp tự khống chế mà nghĩ tới: Nàng ở một thế giới khác sẽ đón sinh nhật sao? Trôi qua có tốt không?

Trong mấy năm kia nàng có từng đón sinh nhật không?

Có người tốt tốt mừng sinh nhật cho nàng, vì sự sinh ra cùng tồn tại của nàng mà vui vẻ sao?

Ba năm kia các cô ở bên nhau, cô đã từng nói về sau mỗi một năm sinh nhật nàng, đều sẽ có cô ở bên cạnh.

Cô nói, Phó Tư Điềm là hiện tại cùng tương lai của Thời Ý.

Nàng cũng đã đáp ứng cô, sẽ cùng cô đi qua cả đời, thiếu một phút một giây đều không được.

Nhưng vì cái gì nuốt lời? Vì cái gì không cho cô cơ hội này, vì cái gì lại một người lẻ loi nằm ở nơi đó?

Cô không rõ.

Cô suy nghĩ thật nhiều năm, thật nhiều thứ đều không rõ.

Cô rốt cuộc nhịn không được, đầu hàng trước đêm tối, đầu hàng trước quá khứ đã từng, đầu hàng trước Phó Tư Điềm, ngồi dậy đi vào phòng chứa đồ.

Không phí chút sức lực nào, cũng không cần cố ý tìm kiếm, cô lấy túi văn kiện kia ra.

Túi nặng trĩu như cất chứa rất nhiều thứ, nhưng khi mở ra chỉ có một quyển sổ ghi chép cũ kỹ cùng một tấm ảnh chụp xưa cũ.

Ảnh chụp là khi các cô còn là sinh viên đi du lịch năm ấy, học tỷ giúp các cô chụp ảnh chung lần đầu tiên. Trong ảnh, các cô cười đến ngây ngô mà rực rỡ, là dáng vẻ chưa trải qua tra tấn bào mòn của thế sự.

Gương mặt cô trong ảnh phía trên đã có chút mơ hồ, như thường bị người vuốt ve.

Từng trang sổ ghi chép là chữ viết xinh đẹp của Phó Tư Điềm.

Một chữ lại một chữ, ghi chép lại lịch sử tin nhắn trò chuyện qua lại của các cô năm đó.

Tay Thời Ý run rẩy lật từng trang từng trang phía sau.

Trang cuối cùng có chữ viết là một trang giấy ố vàng cùng một hàng chữ xiêu vẹo.

Trên giấy viết chính là: Thật xin lỗi

111437

Tiểu Ngư, khoẻ lên

Trên sổ ghi chép, phía dưới lịch sử trò chuyện lần cuối cùng của các cô, xiêu xiêu vẹo vẹo một hàng chữ, là:

Cục cưng, mình mệt mỏi quá

Không biết là một ngày nào trong mấy năm nay Phó Tư Điềm thoát lực viết xuống.

Trong nháy mắt, Thời Ý rốt cuộc cường ngạnh chịu đựng không nổi nữa, thoát lực quỳ xuống, ôm lấy ảnh chụp mỏng manh cùng quyển sổ dày nặng, nước mắt rơi như mưa.

Đó là một hồi hỏng mất muộn màng. Là cô cố nén hồi lâu, cố tình trốn tránh hồi lâu, lại vô pháp lừa mình dối người mà hỏng mất.

Cô khóc đến toàn thân đều run lên, tiếng khóc nghẹn ngào mà thê lương, thống khổ đến không cách nào giảm bớt.

Cô chậm rãi trượt xuống, dáng vẻ căng chặt, không giữ được gì, không ôm được hai tay, đầu cọ xát sàn nhà nức nở không ngừng, trên trán dần dần có máu chảy ra, máu thịt mơ hồ.

Cô không rõ.

Cô không rõ.

Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, hỗn đản.

Không phải nói phải về kết hôn sao? Không phải muốn trải qua ngày tháng tốt đẹp sao? Vì sao muốn xuất hiện trước mặt cô như vậy?

Không phải phải đi sao? Vì sao còn phải trở về trong sinh mệnh của cô như vậy? Vì cái gì muốn như vậy?

Cô thừa nhận cô phạm tiện, là cô không buông bỏ được, là cô vẫn luôn luôn muốn nàng.

Rất muốn gặp mặt nàng một lần.

Nhưng lần gặp mặt này không nên là dáng vẻ này a.

Hỗn đản, đại hỗn đản, Phó Tư Điềm, Tư Điềm, Điềm Điềm, Lai Lai, Lai Lai......

Cục cưng.

Cô khóc không thành tiếng, trên mặt đất là loang lổ vết máu cô cọ ra.

Đêm tối lặng lẽ vô tình nhìn xem.

Không có người đáp lại tiếng gọi của cô, cũng không có khả năng có người đáp lại.

Cô ôm ấp ảnh chụp cùng sổ ghi chép, rốt cuộc vô lực mà ngã lệch xuống đất, cuộn tròn lại.

Sàn nhà lạnh như băng nhưng cô lại cảm giác mình nằm trên một mảnh hoả thiêu.

Cô lại cảm thấy liệt hoả cháy bỏng da thịt, nghiền xương cốt đau thành tro.

Cả hơi thở đều phát run, máu từ trán chậm rãi trượt xuống, cô giống như vô tri vô giác.

Cô nghĩ: Lúc Lai Lai nhìn thấy bản thân bị thiêu đốt có phải hay không thật sợ hãi, có phải hay không cảm thấy đau.

Cục cưng đừng sợ, cậu đừng sợ......

Thật xin lỗi.

Thật xin lỗi.

Mình không dám cùng cậu.

Mình không dám.

Cô không dám tiếp thu, vô pháp tiếp thu, như thế nào có thể tiếp thu, trơ mắt nhìn bảo bối của cô cuối cùng từng chút từng chút thiêu đến chỉ còn lại một hủ tro cốt nho nhỏ.

Lai Lai, cậu nói cho mình, mình nên tiếp thu như thế nào?

Cô hôn hôn trầm trầm, mơ màng hồ đồ nằm trên sàn nhà, run rẩy kéo dài hơi tàn.

Ngay cả hít thở đều là thống khổ.

Ngày hôm sau cô không đi làm, mãi cho đến tối điện thoại của cô cũng không ai tiếp.

Cận Minh Nhược tìm người phá cửa nhà cô, mới phát hiện cô tựa hồ bị thương ở đầu, lại sốt cao, môi trắng như tờ giấy hôn mê bất tỉnh.

Cô ấy sợ hãi, bác sĩ tư nhân cũng không dám gọi, lập tức gọi cấp cứu đem cô đưa vào bệnh viện, truyền nước, khâu lại rồi băng bó miệng vết thương trên trán.

Bệnh tình có thể trị, tâm bệnh khó trị.

Dường như liên tục sốt cao hai lần trong một thời gian ngắn về sau, Thời Ý gầy yếu đi nhanh chóng.

Bên ngoài cô cùng ngày xưa không có gì khác biệt, bình tĩnh, lý trí mà chuyên nghiệp, nhưng Cận Minh Nhược lại cảm thấy cô có nơi nào đó không quá giống nhau. Cô từ trước cho người ta cảm giác tuy là không thật sự vui vẻ nhưng cũng không có không vui. Mà nay đuôi mày khoé mắt cô lại phảng phất tràn ngập buồn đau. Ngay cả khi đang cười trong mắt cũng không có một tia ý cười.

Nhưng chuyện về lần bị thương hôn mê, còn có bạn gái cũ quá cố kia cô lại không chịu nói với cô ấy dù chỉ một chút.

Cận Minh Nhược muốn khuyên cô cũng là lực bất tòng tâm.

Tháng 1 năm 2021, Thời Ý xuất viện, sau gần hai tháng, lần đầu tiên cô chủ động liên lạc Phó Tư Du, sau đó đi một chuyến đến mộ của Phó Tư Điềm, ở cùng nàng cả buổi chiều.

Tháng 2 năm 2021, Thời Ý thật bình thường mà làm việc sinh hoạt, mỗi nửa tháng sẽ đi xem Phó Tư Điềm một lần. Thật ngẫu nhiên lúc uống nhiều một chút, cô sẽ cảm thấy giống như Phó Tư Điềm ở ngay bên cạnh cô, thật lo lắng mà nhìn cô, lại trước sau không nói một lời.

Tháng 4 năm 2021, công việc cô rất bận, áp lực rất lớn nên thường xuyên uống say. Say thật nhiều, cô cảm nhận được thời điểm Phó Tư Điềm tồn tại dường như cũng nhiều. Chính là không biết có phải vì giận cô hay không, nàng không còn cho cô mơ thấy nàng nữa.

Tất cả những ác ngôn ác ngữ cô đã từng nói với nàng, hết thảy những ý nghĩ ác độc từng có trong lòng giờ đây hoá thành lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng cô không chút nào lưu tình, ngày ngày đêm đêm làm cô mỗi khi nghĩ đến đều muốn cắt rớt đầu lưỡi chính mình.

Tháng 8 năm 2021, lần đầu tiên cô đi nhuộm tóc, bởi vì không hiểu vì sao lại có thật nhiều tóc bạc.

Cô bắt đầu hoảng hốt vào lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, theo bản năng mà nhìn về phía ghế phó lái bên cạnh; khi che dù lúc trời mưa, theo bản năng mà nghiêng dù sang một bên; khi ở trên đường chen chút người đi kẻ đến, sẽ vô thức mà nhìn quanh bốn phía.

Giống như trong gió trong mưa, ngay cả ánh mặt trời đều tồn tại hơi thở của Phó Tư Điềm.

Tháng 11 năm 2021, cô bị tai nạn xe, cũng may không có chuyện gì lớn. Chỉ là không biết có phải hay không tai nạn xe để lại di chứng, cô ngẫu nhiên sẽ không nhớ rõ, cô như thế nào đi đến mộ viên, vì cái gì lại tỉnh lại bên cạnh mộ bia của Phó Tư Điềm. Trí nhớ của cô dường như kém đi rất nhiều, thường xuyên giây tiếp theo nghĩ không ra một giây trước đang làm gì.

Cận Minh Nhược cùng bạn bè đồng nghiệp đều yêu cầu cô đến bệnh viện làm kiểm tra, cô sụt cân quá nghiêm trọng, càng cảm thấy cô nên làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện một lần. Cô không để ở trong lòng, Cận Minh Nhược liền cùng mọi người trong công ty hợp lực cưỡng chế yêu cầu cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một thời gian, dưỡng tốt thân thể, thậm chí gọi điện cho Phương Nhược Hoa mẹ cô để bà khuyên nhủ cô. Cô không chịu nổi bọn họ lải nhải, tiếp nhận ý tốt của bọn họ, nghỉ phép nửa tháng, dọc theo tuyến đường năm xưa đã từng đi qua hồi năm hai đại học, đi nghỉ phép giải sầu.

Ngày 22 tháng 11 năm 2021, cô tự mình ở tại khách sạn vùng sông nước Giang Nam này trải qua sinh nhật 27 tuổi.

Cô gọi một bàn toàn là những món ăn năm đó tại khách sạn này các cô đã từng ăn qua, nhìn nước xuất thần, ngắm trăng uống rượu.

Cô không biết mình đã uống bao nhiêu, giống như uống thế nào cũng không say được, càng uống càng thanh tỉnh.

Cô một ly tiếp một ly mà uống, giữa hoảng hốt, vừa nhấc mắt cô giống như nhìn thấy Phó Tư Điềm.

Nàng mặc một thân sườn xám của năm ấy mà cô cực kỳ yêu, ngồi ở bên cửa sổ đưa tình nhìn cô, cùng cô nói: "Cục cưng, sinh nhật vui vẻ."

Sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, là dáng vẻ lớn lên vừa có chút xa lạ lại quen thuộc với cô.

Thời Ý kinh hoàng đứng dậy, gần như lảo đảo đem chính mình nhào về phía nàng, gắt gao mà ôm lấy nàng.

Nước mắt làm ướt cổ áo cùng cổ Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm ôn nhu an tĩnh tùy cô ôm, vỗ nhẹ sau lưng cô, hôn nhẹ nước mắt, cọ nhẹ gương mặt cô.

Các cô giống như nói thật nhiều thật nhiều, lại giống như cái gì cũng chưa nói.

Phó Tư Điềm dỗ dành cô: "Đã trễ rồi, cục cưng, nên ngủ thôi."

Thời Ý không chịu.

Cô không dám, cô sợ tỉnh lại nàng đã không thấy tăm hơi.

Phó Tư Điềm lại nói sẽ không, nàng nói:

"Mình sẽ luôn ở nơi này cùng cậu."

Hốc mắt Thời Ý lại ướt. Cô quay đầu đi, không muốn Phó Tư Điềm nhìn thấy cô yếu ớt, tay lại gắt gao mà nắm chặt tay Phó Tư Điềm, khàn giọng nói: "Mình không tin."

"Cậu đã lừa gạt mình, cậu lừa mình, lừa mình......" Trong thanh âm là tiếng khóc nức nở khó nén.

Phó Tư Điềm trong mắt đau lòng, trong thanh âm cũng cất chứa bi thương. Nàng hứa hẹn: "Sẽ không, Thời Ý, mình sẽ không lại gạt cậu."

"Cục cưng, ngủ đi, mình vẫn luôn ở đây, ngủ ngon." Nàng lôi kéo cô nằm xuống giường, ôm cô, ở bên tai cô ôn nhu dỗ dành.

Thời Ý chung quy là quá mệt mỏi, đấu không lại cơn buồn ngủ, nắm chặt góc áo Phó Tư Điềm, cuộn tròn trong lồng ngực Phó Tư Điềm, trong năm năm này, đây là giấc ngủ ngon nhất của cô.

Bình minh, chim hót, đầu cô đau như muốn nứt ra mà tỉnh lại, nhớ tới cái gì, lập tức kinh hoảng thất thố mà nhìn về phía người bên cạnh.

Bên giường, dưới ánh mặt trời, Phó Tư Điềm cong cong mặt mày nhìn cô cười sáng lạng, cúi xuống ôm hôn cô, hỏi: "Dậy rồi sao? Đầu còn đau không? Cục cưng, buổi sáng tốt lành."

Thời Ý ngẩn ngơ, chậm rãi lộ ra tươi cười chân thành đã lâu không thấy.

Cô cũng nói: "Buổi sáng tốt lành."

Nói với một bên giường trống rỗng.

Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã.

*

Ngày 23 tháng 11 năm 2021, sáng sớm, Thời Ý tự bịa ra cho chính mình một hồi mộng đẹp.

Nhân sinh từ nay về sau, ít có thời khắc mà cô thanh tỉnh.

Ngày 31 tháng 12 năm 2023, đêm khuya, tình trạng bệnh tâm thần phân liệt của cô càng ngày càng nghiêm trọng, mơ hồ lại ảo giác, dường như mê mụi, tránh đi người giám hộ trong nhà, cùng Phó Tư Điềm bước lên đài cao trên tầng cao nhất ngắm sao.

Ngày 1 tháng 1 năm 2024, rạng sáng, Thời Ý trượt chân rơi xuống tử vong.

Theo di ngôn tỉnh táo khi còn sống của cô, táng cùng mộ với Phó Tư Điềm.

Di vật theo cô cùng hạ táng là sổ ghi chép của Phó Tư Điềm, phía trên viết hai hàng chữ cuối cùng là--

Lai Lai, nơi đây có ngân hà vạn dặm, mình đến cùng cậu ngắm nhìn.

Chúng ta, về nhà thôi.

Hết.

Muốn là Thời Nhất Nhất
Muốn gặp Giang Tồn Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt