Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Minh Trản: "Năm mới vui vẻ."

Thẩm Nhung: "Năm mới vui vẻ!"

Thịnh Minh Trản: "Này, đây là que pháo hoa năm nay, lát nữa em có thể đốt chơi."

Thẩm Nhung: "... Thịnh Minh Trản, em sắp mười lăm tuổi rồi, không cần khám khoa nhi nữa, ai lại muốn chơi mấy thứ trẻ con này chứ?"

Thịnh Minh Trản: "Thật sao? Vậy năm mới chúc em mười lăm tuổi có thể cao tới 1m6."

Thẩm Nhung: "...Em đã cao 1m59 rồi, chị có biết gần đây em lớn nhanh thế nào không? Chẳng phải cao tới 1m6 là chuyện trong nháy mắt sao? Đừng có âm dương quái khí nữa."

Thẩm Nhung dùng đầu gối hung hăng đá vào mông cô, Thịnh Minh Trản đang định quay lại véo mặt nàng một cái.

Thẩm Đại và dì Khương từ trong bếp bưng cơm tất niên đi ra, nhìn thấy dáng vẻ hống hách của Thẩm Nhung, cau mày nói:

"Tiểu Nhung, con cứ ỷ vào tính tình tốt của chị Minh Trản mà bắt nạt con bé."

Thẩm Nhung không thể tin được: "Chị ấy tính tình tốt? Thẩm Đại nữ sĩ, người thật sự bị chị ta làm cho mù mắt rồi, chị ta chính là con sói vẫy đuôi đó! Nếu vừa rồi mẹ đi ra muộn một chút chắc chắn sẽ nhìn thấy cô con gái bảo bối của mẹ bị chị ta ngược đãi."

Thịnh Minh Trản: "Mẹ, để con bưng đồ ăn giúp mẹ."

"Được được được, bảo bối ngoan. Tiểu Nhung, nhìn xem chị gái Minh Trản của con chịu khó còn học giỏi, con phải noi gương theo đấy. Trản Trản, lúc trước con thi cấp ba ta không ở trong nước, còn chưa tặng quà cho con, con muốn cái gì, đúng lúc mua cùng đồ tết."

Thịnh Minh Trản nói: "Con không cần quà, bình thường người cho con nhiều rồi."

"Trản Trản, eo——"

Thẩm Nhung chán ghét biệt danh này đến nỗi nổi da gà khắp người.

Thịnh Minh Trản cố ý gọi Thẩm Nhung: "Sao vậy, Nhung Nhung?"

Thẩm Nhung: "Chị muốn làm em ghê tởm chết trong bữa cơm tất niên sao?"

Thẩm Đại không khỏi vui mừng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ hăng say cãi nhau, lời chúc mừng năm mới ồn ào trên TV, trên bàn đầy đồ ăn phong phú, ngôi nhà dù lớn đến mấy cũng nhộn nhịp.

Có lẽ đây chính là niềm hạnh phúc mà bà đã bỏ lỡ, là hạnh phúc gia đình mà bà luôn mong ước.

Thịnh Minh Trản đã thuận lợi thi đậu vào một trường cấp 3 trọng điểm.

Cô không chỉ dễ dàng đạt được điểm tối đa mà còn được xếp vào top 10 thành phố, Thẩm Đại nằm mơ đều cười ra tiếng.

Bây giờ cô là một học sinh cấp 3, đã cao thêm 2 cm, cao tới 1m73, ngũ quan dần dần nẩy nở, cả người càng thêm thẳng tắp, xinh đẹp động lòng người.

Thậm chí dì Khương còn nói, Thịnh Minh Trản không giống với cảm giác u ám khi lần đầu đến Thẩm gia.

Hiện tại, cô vui vẻ hơn rất nhiều, quen buộc cao mái tóc dài, trông gọn gàng hơn.

"Đều là công lao của Tiểu Nhung."

Mặc dù Thẩm Đại ở nhà không lâu, nhưng trong lòng bà tựa như một tấm gương soi.

"Đúng vậy, hai đứa nhỏ này cực kỳ thân thiết." Dì Khương nói: "Chị em ruột cũng không thân thiết đến như vậy."

"Hi vọng Tiểu Nhung có thể giống như Minh Trản, thành công đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm, sau này vào một trường đại học tốt, con cũng sẽ không lo lắng gì nữa."

Thẩm Nhung nghe được Thẩm Đại lo lắng chuyện nàng thi tuyển vào trường cấp 3 trọng điểm, nhét một miếng sô cô la vào miệng, chóng mặt tròn nhỏ, khinh thường nói:

"Điểm của con chắc 99% vào được trường cấp 3 trọng điểm, được chưa?"

Thịnh Minh Trản âm thầm nhìn Thẩm Nhung, như có điều suy nghĩ.

Thẩm Đại đặt cá hấp lên bàn, "Không nghe nói qua câu kiêu binh tất bại sao?"

"Thẩm nữ sĩ, bây giờ mẹ có thể bắt đầu suy nghĩ xem phải tặng quà tốt nghiệp gì cho con rồi đó. Con không ngại mẹ sắp xếp trước thời gian để đưa con với Thịnh Minh Trản đi chơi hai ngày đâu."

Điểm số của Thẩm Nhung luôn nằm trong top ba của lớp.

Nàng luôn có ý thức mình là thiên tài, thông minh mà tự biết.

Sau khi Thịnh Minh Trản đeo kính, điểm số của cô giống như bật hack, trở lại vị trí đứng đầu lớp.

Thẩm Nhung, "top ba", có cảm giác khủng hoảng trước "thứ nhất".

Thẩm Đại căn bản không bao giờ so sánh Thẩm Nhung với Thịnh Minh Trản, thỉnh thoảng chỉ tùy tiện nói vài câu.

Thẩm Nhung cũng không coi trọng, nhưng tính tình không chịu thua của nàng đã bắt đầu phân cao thấp.

Nàng biết, cho dù nàng có là cô con gái bất tài không ra hồn, thì Thẩm Đại cũng sẽ luôn yêu thương nàng, dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất.

Nhưng nàng không thể vượt qua bản thân.

Nàng muốn ở trên đỉnh cao, xuất sắc hơn những người khác. Nàng không thể là lý do để Thẩm Đại bị nhạo báng.

Nàng muốn trên thế giới này không có ai có thể coi thường Thẩm Đại.

Thành tích xuất sắc của Thịnh Minh Trản trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 đã gây áp lực rất lớn cho Thẩm Nhung.

Sau bữa cơm tất niên, Thịnh Minh Trản hỏi Thẩm Nhung: "Em định thi vào trường cấp ba nào?"

Thẩm Nhung nâng cằm nhỏ kiêu ngạo nói: "Dù sao cũng không học cùng trường cấp 3 với chị."

"Tại sao?"

Thẩm Nhung thấy Thịnh Minh Trản hỏi rất nghiêm túc, nàng khó có thể đùa giỡn.

"Sao chị nghiêm túc thế? Em còn hơn một năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, em vẫn chưa quyết định."

Kỳ thực, trong lòng Thẩm Nhung đã có mục tiêu.

Lúc đó mới là ngày thứ hai của Tết, sau khi làm xong bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, Thẩm Nhung bắt đầu học không ngừng nghỉ.

Bắt đầu tự học các khóa học của học kỳ tiếp theo.

Trong bài kiểm tra xếp hạng toàn khối đầu năm học, nàng đã lọt vào top 2 và giành vị trí thứ nhất.

Thẩm Đại biết nàng thi được hạng nhất, không chút do dự mà khen nàng, nhưng bộ dáng của Thẩm Nhung lại âm trầm không hề để ý.

"Chỉ là kiến ​​thức cấp hai thôi, đơn giản, chỉ cần chăm chỉ học thì không khó, lên cấp ba mới có thể thấy được ý nghĩa thực sự."

Sau khi khai giảng, mùa xuân đến trong chớp mắt.

Sinh nhật của Thẩm Nhung sắp đến gần, Thịnh Minh Trản cũng biết, ngày không thể nói của Thẩm gia cũng đang đến gần.

Năm ngoái cô phát hiện ra một ngày nào đó khi mùa xuân bắt đầu, Thẩm gia sẽ rơi vào một bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Thẩm Đại và Thẩm Nhung đều có tâm sự nặng nề, cả ngày không mấy quan tâm đến nhau, cũng không nói chuyện với nhau nhiều.

Thận trọng, sợ nhắc tới điều gì hay nói sai điều gì đó.

Sau ngày hôm đó, họ sẽ dần trở lại bình thường.

Thịnh Minh Trản không hỏi, nhưng cô nhớ tới người dì đã mất của Thẩm Nhung.

Cô tra trên mạng về dì Thẩm Ngọc, quả nhiên, bà đã qua đời vào đầu tháng Tư.

Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc vẫn là điều cấm kị trong Thẩm gia.

Thẩm Đại vẫn rất quan tâm tới chuyện này.

Cuối cùng tháng Tư cũng trôi qua trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười lăm náo nhiệt của Thẩm Nhung.

Cùng lúc đó, nhà hát An Chân mà Thẩm Đại xây dựng trong nhiều năm cuối cùng cũng được hoàn thành, mở ra buổi ra mắt vở nhạc kịch đầu tiên <Một đêm ở Biện Kinh>

Vở kịch này là khởi đầu của nhà hát An Chân, còn là bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung đóng vai nữ chính trong vở nhạc kịch có tên <Một đêm ở Biện Kinh> khi nàng còn là một thiếu nữ.

Bộ dáng thông minh đáng yêu, khả năng ca hát và nhảy múa cùng những màn trình diễn tài năng của nàng được khán giả vô cùng yêu mến. Vô tình, chỉ sau một đêm nàng đã trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất trên Trường Nhai.

Trường Nhai vốn im hơi lặng tiếng quá lâu đã bị khán giả và giới phê bình chỉ trích thiếu mới mẻ, lặp đi lặp lại những giai điệu cũ.

Sự xuất hiện của cô gái mười lăm tuổi này giống như đã tiêm một chất kích thích cực mạnh vào Trường Nhai.

Ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ ở độ tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể có nền tảng ca hát và nhảy múa vững chắc như vậy?

Thật khó để làm giả kỹ năng ca hát và nhảy múa, không thể che giấu, cũng không thể lừa dối mọi người.

Có bỏ ra công sức hay không, khi biểu diễn trước khán giả liền biết.

Trước làn sóng khen ngợi, Thẩm Nhung hơi nhẹ nhàng thở ra.

Nàng không kéo chân sau của đoàn kịch, cũng không làm nhà hát An Chân mất mặt.

Nàng đương nhiên vui mừng khi được công nhận, điều đó cho thấy nàng không uổng phí nhiều năm học tập nhàm chán.

Mặc dù nàng tự nhận mình là thiên tài, nhưng nàng có Thịnh Minh Trản không kém phần xuất sắc bên cạnh để kiểm soát nàng. Cho dù thỉnh thoảng nàng nảy sinh một chút kiêu ngạo, thì cũng sẽ nhanh chóng bị cô trấn áp.

Thẩm Nhung mười lăm tuổi đã trở nên nổi tiếng trên Trường Nhai và trên mạng. Mọi người trong giới nhạc kịch đều đang hỏi ngôi sao nhạc kịch nhí này là ai.

Khi biết nàng thực sự là cháu gái của Thẩm Ngọc - linh hồn của Trường Nhai, liền gây ra một làn sóng thảo luận cùng tưởng nhớ về Thẩm Ngọc dâng trào.

Các nhà phê bình tiếc nuối, tiếc cho Thẩm Ngọc kỳ tài ngất trời, cho rằng nếu lúc đó Thẩm Ngọc không tự sát thì Trường Nhai đã không rơi vào tình trạng suy đồi như hiện nay.

Một bên khác nói, mặc dù Trường Nhai mất đi Thẩm Ngọc, nhưng chẳng phải lại nghênh đón một tiểu thần đồng sao?

Có lẽ đây là Thẩm Ngọc trên trời phù hộ cho Trường Nhai, mang đến cho Trường Nhai một món quà lớn.

Cái chết của Thẩm Ngọc lại được nhắc đến, giới truyền thông vô lương tâm lại đưa ra chủ đề này đến chủ đề khác, kể chi tiết về vụ việc đồng tính của Thẩm Ngọc, điều này đến tai Thẩm lão gia tử, khiến hắn tức giận gọi điện cho Thẩm Đại nhiều lần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Thẩm Đại lười để ý tới hắn, cũng không nói cho Thẩm Nhung biết ông ngoại của nàng lại phát bệnh.

Lúc này, bà chỉ tự hào về con gái mình.

Có một thời gian, Thẩm Nhung nhận được rất nhiều lời mời tham gia các đoàn kịch, từ những tác phẩm lớn đến những dự án nhỏ, trong đó có cả nữ chính.

Thẩm Đại hỏi Thẩm Nhung nghĩ gì, nàng có muốn bước vào giới sân khấu nhạc kịch hay không.

Khi Thẩm Đại hỏi Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản đang ngồi trên sô pha cách đó không xa, giả vờ gửi tin nhắn cho bạn cùng lớp, thực ra thì mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào Thẩm Nhung, chờ đợi câu trả lời của nàng.

"Không cần vội bước vào giới sân khấu nhạc kịch, dù sao sớm muộn gì con cũng sẽ chính thức bước vào." Thẩm Nhung rất đúng mực, "Bây giờ con chỉ muốn tích lũy một chút kinh nghiệm ở sân khấu, con vẫn muốn tập trung vào việc học, thi tốt kỳ thi tuyển sinh cấp 3. Không phải mẹ luôn nói nếu không có nền tảng vững chắc thì sẽ không thể làm tốt được việc gì sao."

Thẩm Nhung có đam mê diễn xuất nhưng nàng vẫn tập trung vào việc học, kiểm soát số lần đến nhà hát để cố gắng không ảnh hưởng đến việc học.

Nhà hát để nàng trưởng thành, để nàng hạnh phúc. Dù mệt mỏi nhưng cảm giác thỏa mãn cũng có thể được xua tan.

Khi Thẩm Nhung trở nên nổi tiếng, các bạn cùng lớp ở trường dần dần có cái nhìn khác về nàng.

Trước đây họ chỉ biết nàng xinh đẹp, nhưng giờ nàng đã là người nổi tiếng.

Thẩm Nhung ở trường đi bất cứ nơi nào đều có rất nhiều người nhìn nàng, nói về nàng, còn xin nàng ký tặng hoặc chụp ảnh.

Nàng không muốn bị chụp ảnh bừa bãi nên những người kia đã chụp trộm, sau đó đăng ảnh chụp trộm lên mạng, thậm chí còn bán ra lấy tiền, không có một ngày yên tĩnh.

Ngay cả khi nàng đi vệ sinh, có người đưa cho nàng một bức thư tình từ gian bên cạnh.

Thẩm Nhung còn chưa kịp kéo quần lên, "??"

Nếu Thịnh Minh Trản ở đây, những người này sẽ không dám đến gần nàng.

Thịnh Minh Trản đã tốt nghiệp, không còn học cùng trường nữa, bên cạnh nàng chỉ còn lại Tần Duẫn yếu ớt hơn nàng.

Không còn cách nào khác, bị làm phiền quá mức, Thẩm Nhung đành phải bắt chước Thịnh Minh Trản, làm mặt tủ lạnh với người lạ, không để ý đến ai ngoại trừ Tần Duẫn.

Thái độ xa cách của nàng đương nhiên làm dấy lên một số lời chỉ trích, họ cảm thấy nàng có bệnh ngôi sao.

Thẩm Nhung không quan tâm.

"Tôi là vậy đấy, không quan tâm người khác nói gì về mình. Tốt nhất là chán ghét tôi hết đi, đừng ai làm phiền tôi nữa."

Thẩm Nhung đang ngồi trên sô pha trong nhà, tức giận ăn đào.

Thịnh Minh Trản nhìn nàng khoanh chân ngồi trên ghế sô pha lớn, tức giận gặm trái cây, giống như một con mèo con đang giận dữ, tâm tình vốn có chút ăn giấm của cô đã bị sự đáng yêu của nàng xoa dịu đôi chút.

"Sao ném cặp sách bừa bãi thế này?"

Thịnh Minh Trản vốn muốn giúp nàng cất cặp sách đi, nhưng không ngờ dây kéo lại bị bung ra, khi cô nhấc lên, rất nhiều thứ bên trong đã tràn ra ngoài.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy một chồng phong bì màu hồng cùng kiểu dáng. Cô nhặt lên, thấy chiếc phong bì có họa tiết hoa anh đào có dòng chữ "Cho Thẩm Nhung chị thích nhất".

Chữ viết giống hệt nhau, được viết từ cùng một người.

Nhìn chữ viết thì có vẻ là con gái.

Thẩm Nhung lập tức tiến tới giật lá thư khỏi tay Thịnh Minh Trản rồi nhét lại vào cặp sách.

"Để em tự dọn."

Thịnh Minh Trản nhìn thấy vành tai Thẩm Nhung đỏ bừng không được tự nhiên.

Thẩm Nhung xách cặp lên lầu, khi mở cửa phòng ngủ trên tầng hai, nàng tựa hồ vô tình nhìn xuống một cái.

Nàng phát hiện Thịnh Minh Trản ở tầng dưới vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, khi đối mặt lại càng bối rối, liền vội vàng đi vào phòng ngủ.

.

Vào cuối tuần, Lâm Chỉ - bạn cùng lớp của Thịnh Minh Trản đã hẹn cô đi dạo phố.

Thịnh Minh Trản không có ý định kết bạn, nhưng trước đó giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp cô và Lâm Chỉ ngồi cùng bàn, lập nhóm học tập riêng, nói với cô nếu có thời gian rảnh, cô có thể giúp đỡ các bạn có thành tích kém hơn. Thịnh Minh Trản không thể công khai từ chối.

Phải tốn rất nhiều công sức mới khiến Thẩm Đại cảm thấy mình đã trở thành một đứa trẻ vui vẻ, để bà không còn lo lắng, cô không muốn lặp lại sai lầm tương tự.

Thậm chí cô đã lâu không mang theo con dao.

Là một "bạn cùng bàn có thành tích kém", Lâm Chỉ không có tự giác, mỗi ngày không làm gì liền để Thịnh Minh Trản đọc tiểu thuyết, khi nói về những câu chuyện do mình tưởng tượng ra, nàng ấy rất hào hứng.

Thịnh Minh Trản cảm thấy Lâm Chỉ vô cùng tài năng, khuyến khích nàng đừng ngàn quân vạn mã chen cầu độc mộc.

"Cậu có thể trở thành một nhà biên kịch hoặc tiểu thuyết gia xuất sắc, sở thích là người thầy tốt nhất."

Lâm Chỉ kích động nói: "Cậu muốn nói chuyện này mình liền không buồn ngủ nữa! Mặc dù cậu nói chuyện như bà cụ non, nhưng mình lại thích nghe!"

Thịnh Minh Trản: "?"

Hai người trao đổi Wechat, trở thành bạn bè, đồng thời cũng là bạn trải sạp hàng.

Thẩm Đại chưa bao giờ tiếc tiền tiêu vặt cho Thịnh Minh Trản, yêu thương cô như con gái ruột của mình.

Suy cho cùng, họ của Thịnh Minh Trản không phải là "Thẩm". Mặc dù thoạt nhìn "Thịnh" và "Thẩm" nghe có vẻ giống nhau, nhưng cô hiểu rằng tình yêu mà Thẩm Đại dành cho cô không phải là chuyện thuộc bổn phận.

Cô luôn khao khát kiếm tiền, có thể tự lo cho mình, sớm hỗ trợ Thẩm Đại và chăm sóc Thẩm Nhung.

Cô đi giao bài tập cho Lâm Chỉ đang bị ốm.

Con đường duy nhất đến nhà Lâm Chỉ phải đi qua con đường có tên là Học Viện. Đường Học Viện này có năm sáu trường đại học trong bán kính 3 km, có rất nhiều trường học và mật độ dân cư đông đúc.

Vào ban đêm, hai bên đường Học Viện sáng đèn rực rỡ, đầy rẫy những tiểu thương bán đủ thứ đồ, sinh viên cũng qua lại tấp nập.

Thịnh Minh Trản đã ngồi xổm trên con phố này nhiều đêm, nhắm vào quán nướng, ước tính chi phí và ghi lại lượng khách hàng, đồng thời tính thu nhập trong một đêm dựa trên đơn giá của khách hàng.

Chỉ là một quán nướng mà một đêm có thể kiếm được ít nhất năm trăm.

Khoản thu nhập này là một khoản rất hấp dẫn đối với học sinh trung học như Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản liên lạc với Lâm Chỉ, hỏi đại tác gia có muốn trải nghiệm cuộc sống và sưu tầm tài liệu sáng tác không.

Sau đó Lâm Chỉ liền bị cô lừa gánh hàng và hành nghề bán hàng.

Sau gần một tuần "nghiên cứu", khi sắp bước vào mùa đông, Thịnh Minh Trản dùng tiền Tết và tiền tiêu vặt mà Thẩm Đại cho để mua một số lượng lớn quần legging dày.

Thịnh Minh Trản quan sát thấy không có ai bán quần legging trên con phố này.

Quần legging nhẹ, không chiếm nhiều diện tích. Chúng là thứ không thể thiếu đối với các nữ sinh viên trẻ trong mùa đông, có thể mặc như quần dài để giữ ấm.

Thịnh Minh Trản xinh đẹp cao ráo, nổi bật giữa đám đông. Những món đồ cô bán có chất lượng tốt mà còn ít lãi tiêu thụ mạnh. Cô đã bán được mấy trăm cái chỉ trong một đêm, kiếm được mấy nghìn.

Ngày hôm sau, các nữ sinh kéo đến gần như quét sạch quần legging.

Hai ngày kiếm được hơn mấy nghìn, Lâm Chỉ đều sợ đến choáng váng.

"Thịnh tổng, sau này còn có việc kiếm tiền nào tốt thì ngài nhớ gọi tôi nha."

Trước kia cô cô luôn cắt xén tiền tiêu vặt, cô cũng tìm mọi cách tự kiếm tiền, nhưng chưa bao giờ cô vui như lần này.

Cô có hứng thú đến việc kinh doanh, cũng trở nên rõ ràng trong khoảng thời gian bắt đầu trải sạp hàng.

Sau khi trải sạp hàng trên đường Học Viện được hơn một tháng, ngày càng có nhiều người bắt chước cô bán quần legging, cho nên cô bắt đầu chuyển đổi, bán một số đồ lặt vặt.

Có một nữ sinh đại học luôn đến mua ủng hộ, không chỉ mua đồ cho mình mà còn mang chị em ở ký túc xá đến.

Chẳng bao lâu sau, cả Thịnh Minh Trản và Lâm Chỉ đều phát hiện ra không phải chị gái kia có hứng thú với đồ lặt vặt, mà là Thịnh Minh Trản.

Lần đầu tiên Lâm Chỉ nhìn thấy cảnh tượng này liền vô cùng phấn khích, nhưng lại phát hiện Thịnh Minh Trản không những nhàm chán mà còn rất lãnh đạm.

"Không phải cậu nói cậu không thích con trai sao?" Lâm Chỉ nhiệt tình nói: "Chị gái kia xinh đẹp thế kia, vừa nhiều tiền vừa chu đáo nữa."

Thịnh Minh Trản không trả lời Lâm Chỉ. Sau đó, khi nữ sinh đại học hỏi ID WeChat của cô, sau nhiều lần ghé thăm, nữ sinh viên không bao giờ quay lại nữa.

Lâm Chỉ cũng tò mò, không phải nói không thích con trai sao? Nàng cũng không thấy cô có hứng thú với con gái.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, bài tập về nhà ngày càng nhiều, bọn họ cũng không có thời gian để trải hàng.

Sau khi đếm số tiền kiếm được, Thịnh Minh Trản giữ lại năm nghìn, còn lại đưa cho Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ thấy cô kiếm được số tiền lớn mà lại không vui, cũng không dám hỏi, chỉ thỉnh thoảng hẹn cô đi dạo phố, đồng thời giới thiệu bạn mới với hy vọng cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Thịnh Minh Trản không thích kết bạn, nhưng Lâm Chỉ đối xử với cô rất tốt, cô nhớ kỹ, không muốn làm nàng thất vọng, cuối tuần có hẹn đi dạo phố thì cô cũng sẽ đi.

Dù sao thì cô cũng không thấy thoải mái khi phải đối mặt với Thẩm Nhung che che giấu giấu ở nhà.

Kể từ lần trước thấy được bức thư tình, rõ ràng Thẩm Nhung đã né tránh cô.

Mặc dù Thẩm Nhung cẩn thận che giấu, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn có thể nhìn ra nàng đã khác trước kia.

Giữa hai người có một khoảng cách không thể giải thích được.

Thịnh Minh Trản và Lâm Chỉ đến quảng trường ZM chơi, Lâm Chỉ còn gọi điện cho hai bạn nữ lớp bên cạnh.

Bốn người đồng ý đi ăn lẩu, vừa bước vào quán lẩu, Thịnh Minh Trản đã thấy Thẩm Nhung đang ngồi trong góc.

Thẩm Nhung đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc mà hôm qua Thịnh Minh Trản đã tự tay giặt cho nàng.

Cho dù chỉ là bóng lưng, Thịnh Minh Trản nhìn thoáng qua cũng có thể chắc chắn đó là nàng.

Thẩm Nhung không ngồi một mình, còn có một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng trạc tuổi nàng đang ngồi đối diện.

Cô gái cài chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào trên đầu, cười vô cùng vui vẻ, vẫn luôn gắp đồ ăn cho Thẩm Nhung.

Không thấy mặt Thẩm Nhung, nhưng Thịnh Minh Trản biết nàng không từ chối.

...

Ngày hôm sau tan trường, Thẩm Nhung thấy Thịnh Minh Trản đang đợi nàng ở cổng trường.

Thẩm Nhung biết Thịnh Minh Trản trải sạp kiếm tiền nên tạm thời không đến đón nàng, hiện tại thấy cô liền có chút vui mừng. Nàng bước nhanh đến chỗ Thịnh Minh Trản, tự nhiên nắm tay cô.

"Sao chị lại tới đây?"

Thịnh Minh Trản nói: "Không thể tới sao?"

Nàng và Thịnh Minh Trản đã quen khắc khẩu, thường xuyên cãi nhau. Lúc này, giọng điệu và vẻ mặt của Thịnh Minh Trản không khác bao nhiêu, nhưng Thẩm Nhung có thể cảm nhận rõ ràng cô đang không vui.

Thẩm Nhung siết chặt tay cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng thận trọng nói: "Có thể, em rất muốn chị tới."

Ánh mắt của Thịnh Minh Trản khẽ động, nhưng vẻ mặt không thay đổi, Thẩm Nhung biết lời nói của mình đã trấn an cô.

Ngay lúc đang vui vẻ cùng nhau về nhà thì có người gọi Thẩm Nhung ở phía sau.

"Nhung Nhung."

Đó là cô gái cùng ăn lẩu với nàng, đeo chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào.

"Sao em đi nhanh thế? Không phải hôm nay hẹn nhau mua đĩa hát sao?"

Cô gái bước tới, ánh mắt nhanh chóng rơi vào Thịnh Minh Trản, âm thầm quan sát.

Thịnh Minh Trản không cần nói chuyện với nàng ta cũng có thể nhìn ra là cùng loại người.

"A, em quên mất." Thẩm Nhung thật sự quên mất, "Học tỷ, ngày khác nha, em..."

Nàng liếc nhìn Thịnh Minh Trản, nghĩ xem mình có thể cho Thịnh Minh Trản danh xưng gì để lúc này có thể thuận lợi trốn thoát.

"Chị gái của em đến đón, hôm nay em phải về sớm. Mai gặp lại, tạm biệt."

Nói xong, Thẩm Nhung kéo Thịnh Minh Trản đi.

Đi được hơn mười bước, khi cô gái cài kẹp hoa anh đào đã khuất bóng, Thịnh Minh Trản mới nói: "Không phải em nói sẽ không gọi chị là chị gái sao?"

"Đây không phải là trường hợp khẩn cấp ư?" Thẩm Nhung liếc nhìn cô, "Chị thực sự so đo chuyện này à?"

"Cô ấy là ai?"

"Học tỷ."

"Học tỷ đã viết thư tình cho em sao?"

"Sao chị..."

"Sao chị biết? Nếu cô ấy không đeo chiếc kẹp tóc giống như cái trong thư tình, chị thật sự sẽ không đoán được."

"..."

"Cô ấy thích em à?" Thịnh Minh Trản hỏi.

Thẩm Nhung lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng cũng không trực tiếp phủ nhận.

Thịnh Minh Trản có chút choáng váng, đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc thì nghe thấy Thẩm Nhung nói:

"Đó không phải là mối quan hệ như chị nghĩ, em chỉ đang nói chuyện phiếm với chị ấy thôi."

"Nói chuyện phiếm?"

Thịnh Minh Trản không biết từ đâu mà tức giận, đột nhiên nắm chặt cổ tay Thẩm Nhung, nâng cánh tay của nàng lên hỏi: "Em có chị còn chưa đủ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro