Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thẩm Nhung đến bệnh viện, nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Thẩm Đại đang truyền dịch ở tầng trên, còn nàng đang truyền dịch ở tầng dưới, quả nhiên là mẹ con cùng chung hoạn nạn.

Nhìn Thịnh Minh Trản đang ngồi ở mép giường, Thẩm Nhung không được tự nhiên dời đi.

"Đừng cử động, nghỉ ngơi đi."

Thịnh Minh Trản đang ngồi làm việc trên máy tính bảng, mí mắt cũng không nhấc, không biết dùng con mắt nào nhìn thấy Thẩm Nhung tỉnh lại, lời cảnh báo cũng khá mượt mà.

Giọng điệu này nghe không giống như đang quan tâm đến bệnh nhân mà giống như đang trông coi tù nhân.

Y tá đến đo nhiệt độ cho nàng, 37 độ, cơn sốt đã giảm đi khá nhiều.

Cơn sốt đã hạ xuống nhưng Thẩm Nhung vẫn cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, cả người bay bổng.

Trông Thịnh Minh Trản thực sự bận rộn, không rời mắt khỏi máy tính bảng.

Quả nhiên là nàng rất phiền.

Thẩm Nhung nghĩ nghĩ, vậy tại sao chị ta không rời đi?

"Quần áo mẹ cần để thay ở đâu?"

Cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng đặt máy tính bảng xuống, đẩy kính lên, nhìn Thẩm Nhung rồi nói: "Tôi về lấy."

"À đúng rồi, hôm nay phải về lấy quần áo."

Khi Thẩm Nhung ngất đi, mọi kế hoạch của nàng đều bị gián đoạn.

"Nói cho tôi biết, tôi sẽ đi lấy."

Giọng điệu của Thịnh Minh Trản rất bình tĩnh, đối với người khác, họ sẽ chỉ nghĩ rằng lúc này cô không có cảm xúc gì, nhưng Thẩm Nhung lại có thể cảm nhận được cô đang đè nén tâm tình thăng trầm của mình, không muốn người khác nhìn thấu.

Quả nhiên vẫn còn tức giận.

Nhưng có lẽ cơn giận đã nguôi ngoai một chút.

Cũng đúng, Thẩm Nhung nghĩ thầm, nhìn thấy người mình chán ghét ngất xỉu hẳn là rất hả giận.

Thẩm Nhung thực sự mệt mỏi, không muốn lại đi trêu chọc Thịnh Minh Trản.

Cô cố chấp như vậy, Thẩm Nhung cũng không khách khí nữa.

Nói với cô quần áo để thay ở ngăn kéo bên trái tầng hai của phòng thay đồ, quần dùng một lần của Thẩm Đại đã dùng hết, cũng nhờ cô lấy một lượt.

Vốn dĩ sau khi nhận được thù lao thì Thẩm Nhung liền mua một căn nhà đưa Thẩm Đại vào ở, để bà có thể dưỡng bệnh thật tốt.

Nhưng Thẩm Đại lại được đưa vào bệnh viện điều trị, công việc của nàng đột nhiên trở nên bận rộn, tất cả hành lý và đồ đạc vẫn còn ở khách sạn M.

Thịnh Minh Trản không nói gì, cầm lấy thẻ phòng rời đi, Thẩm Nhung buồn ngủ liền ngủ một lúc.

Đồ Dĩnh đi làm hợp đồng pháp lý thay cho Thịnh Minh Trản, cô tự lái xe về khách sạn.

Khi lái xe trở về, tâm tư nặng nề.

Thẩm Nhung là người sẽ không chịu nhượng bộ.

Gãy sống lưng vẫn ngẩng đầu nhìn trời, không bao giờ chịu cúi đầu.

Cho nên, việc thỉnh thoảng bộc lộ sự yếu đuối lại đặc biệt động dung.

Trước đây cũng có chút tiến bộ, phải bị mắng mỏ mới biết bản thân làm người tức giận, lần này cô chỉ tức giận một chút đã hiểu ra, thậm chí còn xin lỗi.

Mặc dù lời xin lỗi này nghe có chút buồn cười.

Cô luôn thấy phiền vì cái miệng không tha người của Thẩm Nhung, nhưng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, không phải tình nhân thì cũng là thanh mai.

Khi còn mười mấy tuổi, Thịnh Minh Trản đang ở tuổi thiếu niên, chán ghét cả thế giới, ngay cả thở cô cũng thấy ngứa mắt.

Nếu lúc đó không có ai khuyên nhủ cô, rất có thể cô đã dấn thân vào con đường tự hủy hoại bản thân.

Chính hai mẹ con Thẩm Nhung và Thẩm Đại đã đưa cô trở lại con đường đúng đắn. Họ không chỉ che chở cô khỏi gió mưa mà còn giữ cô trong lòng mà yêu thương.

Dù sau này có xảy ra biến cố gì đi chăng nữa thì phần ân tình kia vẫn hoàn toàn tồn tại.

Coi như không tính đến tình cảm đã yêu đương nhiều năm, Thịnh Minh Trản thực sự không có cách nào mặc kệ thân phận thanh mai.

Cho dù nữ nhân này không bao giờ đối mặt với cảm xúc thật sự trong nội tâm của chính mình, đều sẽ khiến mọi người cảm thấy nàng là không thể tự chủ được.

Cảm thấy nguyên nhân chia tay quyết liệt đó là vì gia đình.

Mỗi khi nghĩ đến lần cãi vã cuối cùng kia, trong phòng ngủ bừa bộn của Thẩm Nhung cùng nước mắt của nàng, cảm giác tuyệt vọng không còn đường quay lại làm trái tim Thịnh Minh Trản đau đớn không thể kiềm chế.

Khi cô trở lại khách sạn M, vào thang máy đi lên, Thịnh Minh Trản đã bình tĩnh lại một chút, cảm thấy chuyện này thật buồn cười.

Rốt cuộc Thẩm Nhung đã cho cô uống loại thuốc mê gì, cho tới bây giờ cô vẫn đang giúp nàng tìm lý do.

Người ta đã nói, chính mình không phải là đồng tính, khoái cảm ở trên giường chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể mà thôi.

Chính tại khách sạn này, ngày Thẩm Nhung phủ nhận bản thân là người đồng tính, chính miệng nàng đã nói như vậy.

"Đổi thành người khác thì em cũng sẽ có phản ứng như vậy, người có bản năng dục vọng rất khó hiểu sao?"

Thịnh Minh Trản tức giận đến mức không lựa lời nói: "Vậy sao, cho nên ở trong lòng em chị chỉ là một công cụ sao? Nếu em không kén chọn thì chị giúp em tìm hai người để thoả mãn nhé?"

Khi người ta tức giận liền nói không lựa lời, đương nhiên sẽ tan rã trong không vui.

Khi Thịnh Minh Trản bước ra khỏi thang máy, cô không khỏi tự hỏi, Thẩm Nhung đã thử tìm ai khác trong hai năm kể từ khi cô rời đi chưa?

Nàng có tìm đến nữ nhân khác hoặc thậm chí là nam nhân khác để xác minh xem nàng có phải là người đồng tính hay không?

Không phải Thịnh Minh Trản chưa từng nghĩ đến những chuyện này.

Lần nào cũng khiến cô cảm thấy ghen tị đến trái tim đau nhói vì một người không còn thuộc về mình.

Vào phòng khách sạn, theo lời Thẩm Nhung nói, cô nhanh chóng tìm thấy ngăn kéo thứ hai ở phía bên trái phòng thay đồ.

Khi đang lấy đồ muốn lấy ra, một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật màu đen rớt ra, những tấm phiếu nằm rải rác trên sàn.

Thịnh Minh Trản nhặt lên thì thấy đó là một tấm vé.

Điểm đến của những tấm vé máy bay này đều là thành phố N và Thành phố Y, tới tới lui lui đều là hành trình của một mình Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản kinh ngạc một lúc, sau đó cầm vé máy bay ngồi trên ghế sô pha, sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian bay.

Vé máy bay cho thấy hai năm qua Thẩm Nhung đã đến thành phố Y hai tháng một lần, ngắn thì ba ngày, dài thì hai tuần.

Đến đó tổng cộng mười lần.

Thành phố Y là thành phố mà Thịnh Minh Trản sống ở nước ngoài.

Hiển nhiên, trong hai năm sau khi chia tay, Thẩm Nhung đến thành phố Y với tần suất thường xuyên khác thường.

Thịnh Minh Trản chú ý đến thời gian biểu diễn của nàng, thấy không có lịch trình ở thành phố Y.

Nàng đi làm gì?

Có một khả năng mà trước nay Thịnh Minh Trản chưa bao giờ nghĩ đến.

Trong khoảng thời gian cô đơn ở nơi đất khách xa lạ, muốn dùng công việc quá tải làm tê liệt bản thân, mỗi ngày đều là kiệt sức ngủ thiếp đi, trong suốt hai năm cô thậm chí không biết thành phố mình đang sống như thế nào, thế mà Thẩm Nhung đã đến đó mười lần.

Thịnh Minh Trản không khỏi tưởng tượng xem hai người có từng đi ngang qua nhau ở góc phố cô uống cà phê mỗi sáng, con phố cô lái xe đi qua hàng ngày, còn có quán bar cô uống mỗi tối hay không.

Em ấy đến đó là vì mình sao?

Em ấy thế mà sẽ làm một chuyện như vậy.

Trong hai năm tưởng như hoàn toàn trống rỗng này, Thẩm Nhung đã tìm kiếm mình ở một góc mà mình không biết, trong lòng muốn gặp mình sao?

Thẩm Nhung muốn quay lại ư?

Thịnh Minh Trản ôm chiếc hộp, trong lòng đau xót, nhất thời quên mất mình đến đây để làm gì.

Cô cho rằng mình biết rất rõ về Thẩm Nhung, có thể đoán được mọi suy nghĩ và mọi hành động của nàng.

Nhưng có lúc, cô cảm thấy Thẩm Nhung tâm sâu như biển.

Thẩm Nhung ơi Thẩm Nhung.

Để người vừa hận vừa yêu.

...

Sau khi Thịnh Minh Trản rời đi, Thẩm Nhung lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Mùi nước hoa "Cô nữ" vẫn còn vương vấn, mùi đặc trưng của bệnh viện bị nó đè ép, cuốn vào những giấc mơ của nàng như một linh hồn lang thang.

Trong giấc mơ nàng lại bị Thịnh Minh Trản bắt giữ.

Nàng mơ thấy mình quay trở lại trường cấp ba, nàng đứng trên hành lang dài tràn ngập ánh nắng, nhìn Thịnh Minh Trản đang nói chuyện với đồng học ở phía xa.

Thẩm Nhung không quen đồng học đó.

Thịnh Minh Trản có bạn mới sao?

Thế mà không nói với mình.

Thịnh Minh Trản rất nhanh nhận ra ánh mắt bất mãn của Thẩm Nhung, trên khuôn mặt vốn vô cảm của cô chậm rãi lộ ra ý cười.

Sau khi thì thầm gì đó với người bên cạnh, cô bước về phía Thẩm Nhung dưới những bông hoa tử đằng.

Cho dù Thẩm Nhung không nói một lời, Thịnh Minh Trản cũng biết hiện tại nàng muốn cô đi tới.

Thịnh Minh Trản mặc đồng phục học sinh, cao hơn mọi người trong hành lang.

Thịnh Minh Trản nhìn cô, giống như trên thế giới chỉ nhìn thấy một người như vậy, chỉ vì ánh mắt của nàng mà cô có thể lao tới bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào.

Sau đó cô ôm nàng lên, khung cảnh đột nhiên thay đổi, nháy mắt đi vào phòng ngủ tối tăm của Thẩm Nhung.

Đằng sau cánh cửa Thẩm Đại có thể gõ bất cứ lúc nào, Thịnh Minh Trản đã thành niên dùng ngón tay thon dài che mắt nàng, khống chế mặt nàng nâng lên, hôn nàng, cắn vào cổ nàng.

Ban ngày, hai người là "chị em" sống chung dưới một mái nhà, là một đôi con gái ngoan trong mắt Thẩm Đại.

Nhưng vào ban đêm, hai người có một mối quan hệ khác.

Lòng bàn tay Thẩm Nhung không ngừng đổ mồ hôi.

Nàng luôn phải sống trong cuộc sống và công việc áp lực ở cường độ cao. Cơn sốt cao đột ngột đã tạm lắng xuống nhưng giấc mơ của nàng vẫn có chút hỗn loạn.

Quá khứ khiến nàng trăn trở không thể quên đang dâng trào trong ký ức.

...

Khi Thẩm Nhung học cấp ba, nàng dựa dẫm rất nhiều vào Thịnh Minh Trản. Ngay cả sau khi nàng trở nên nổi tiếng, nàng đi đến đâu cũng bị vây xem, hai người cùng nhau đóng vai tình nhân nổi tiếng nên không thể thoát khỏi tin đồn, nàng vẫn luôn dắt theo Thịnh Minh Trản, cẩn thận duy trì mối quan hệ của hai người.

Thịnh Minh Trản ghi đơn nguyện vọng vào khoa sân khấu nhạc kịch của Học viện Kịch nghệ thành phố N, đây cũng là lý tưởng của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung sợ cô vì nàng mà thay đổi nguyện vọng nên đặc biệt nói chuyện với cô.

"Nghĩ gì thế?"

Thịnh Minh Trản chê cười nàng: "Đương nhiên là chị đăng ký học nhạc kịch là vì chính chị, không liên quan gì đến em."

Thẩm Nhung bị cô nói có chút ngượng ngùng: "Trước đây em chưa từng nghe chị nói vậy."

"Chị đã hát và nhảy từ khi còn nhỏ, sau khi cha mẹ chị qua đời, chị không thể tiếp tục học. Việc luyện tập <La Chu> với em đã cho chị một ý tưởng khác."

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đang chèo thuyền trong hồ nhân tạo.

Vào cuối thu, toàn bộ Ngàn Dặm Xuân Thu đều là cây bạch quả vàng, đầy trời màu vàng rơi nhanh trong cơn mưa mùa thu.

Con thuyền nhỏ lặng lẽ phá tan mặt nước, những chiếc lá bạch quả vàng bị đẩy ra xa, chất thành từng lớp hai bên, đung đưa theo sóng.

Dưới sự hướng dẫn của Thẩm Đại, Thịnh Minh Trản có thể tự tại điều khiển tốc độ và hướng đi của con thuyền.

Nhẹ nhàng lắc lư, chơi đùa với sắc thu.

Thẩm Nhung bận rộn di chuyển giữa trường học, nhà hát và nhà, để bảo trì trạng thái tốt nhất, đã lâu rồi nàng chưa được ăn món đồ ngọt yêu thích của mình.

Nàng vừa thi cuối kỳ xong, kết thúc thời gian lưu diễn của mình, Thịnh Minh Trản liền ra ngoài mua một chiếc bánh sô cô la nham thạch để thưởng cho nàng.

Thịnh Minh Trản đang chèo thuyền, Thẩm Nhung thoải mái nằm đối diện cô, nhàn nhã hưởng gió mát vừa ăn bánh vừa nghiêm túc trò chuyện với người trước mặt.

Gió từ trong nước thổi qua, thổi tung mái tóc của Thịnh Minh Trản, lộ ra khuôn mặt trắng nõn và ngũ quan xinh đẹp có chút u sầu vì đắm chìm trong hồi ức.

"Khi chị còn rất nhỏ, ba mẹ đã đưa chị đi đọc Shakespeare và Wilde. Lúc đó chị chưa hiểu nhiều, vẫn bị căng thẳng của nhạc kịch ảnh hưởng. Nếu họ biết chị chọn trường kịch nghệ và sân khấu nhạc kịch thì sẽ rất hạnh phúc."

Thẩm Nhung cắn nĩa ăn bánh ngọt, khẽ gật đầu.

"Cũng đúng, gia đình chị cũng xuất thân từ một gia đình nghệ thuật, nên đương nhiên phù hợp với nghề này, chẳng trách lần đầu tiên chị hát nhạc kịch liền giỏi hơn những người khác. Em đã khổ luyện nhiều năm mới có được vị trí như hôm nay, còn chị, chị có thể nhặt lại sau nhiều năm không luyện tập, có phải là ông trời nhất định phải đuổi theo chị đút cơm hay không a? Thật làm người ước ao ghen tị."

Thẩm Nhung kiêu ngạo, nhưng đích thực là thiên tài, bình thường có rất ít người có thể lọt vào mắt xanh của nàng, người làm nàng có thể chân thành khen ngợi càng ít hơn.

Chỉ có Thịnh Minh Trản mới có thể nhận được lời khen của nàng.

"Ông trời đang đuổi theo đút cơm là em đấy, cô gái thiên tài."

Thịnh Minh Trản rất ít cười, khi cười từ tận đáy lòng, ánh mắt dễ dàng cong lên, khí chất sắc bén lập tức giảm đi chín phần.

Thẩm Nhung nghe quá nhiều người khen nàng là thiên tài, nàng chỉ cảm thấy dầu mỡ lại nịnh nọt.

Tại sao khi Thịnh Minh Trản khen nàng, nàng không cảm thấy nửa phần dối trá mà còn rất hưởng thụ?

"Ăn đi." trong lòng Thẩm Nhung đắc ý nhưng ngoài miệng lại không tha người, múc một muỗng bánh ngọt vào miệng Thịnh Minh Trản, "Trước kia không cảm thấy chị miệng lưỡi trơn tru như vậy đấy Thịnh Minh Trản. Lúc này chị mới lên đại học, quay đầu không có em nhìn không chừng học được thói xấu từ ai. Không được, em phải thường xuyên đến trường của chị để giám sát việc học của chị, mau chuẩn bị báo số ký túc xá với thông tin bạn cùng phòng của chị cho em đi."

Thịnh Minh Trản che miệng, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nhung, muốn nói lại thôi.

"Làm sao? Không cho phép từ chối em."

Thẩm Nhung tiếp tục ăn, trong miệng ngậm bánh ngọt, nàng chợt hiểu được vẻ mặt của Thịnh Minh Trản là có ý gì.

"Thịnh Minh Trản, chị ghét bỏ em."

Thẩm Nhung dùng đầu gối ép vào eo của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản ôm lấy đôi chân không an phận của Thẩm Nhung, trong lòng vui vẻ nhưng lại nói:

"Ghét bỏ muốn chết, ai muốn hôn gián tiếp với em chứ?"

Thẩm Nhung không thể nháo Thịnh Minh Trản, hai chân bị cô khống chế, không thể thoát ra được, giãy giụa lung tung, thuyền lắc lư trái phải, sắp lật úp.

"Đừng lắc nữa, nếu em còn lắc thì chúng ta sẽ rơi xuống nước mất."

Thịnh Minh Trản muốn buông nàng ra, nhưng khi tay cô vừa thả lỏng, động tác rút chân ra phía sau của Thẩm Nhung quá mạnh, trực tiếp đưa Thịnh Minh Trản đến trước mặt nàng.

Không gian di chuyển trên thuyền rất hạn chế, rất khó để giữ thăng bằng, Thịnh Minh Trản lập tức nhào về phía Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung giật mình, muốn tránh cũng không có chỗ tránh, còn sợ Thịnh Minh Trản cắn nàng, chỉ có thể nằm ngửa, đỡ lấy người trước mặt.

Trong khi đồng thanh hét lên, chiếc thuyền lắc lư dữ dội, hai người chồng lên nhau đỡ lấy lẫn nhau, không dám di chuyển vì sợ thuyền thực sự sẽ bị lật.

Trong lúc lắc lư, con thuyền dần lấy lại thăng bằng, lúc này hai người không dám thở liền thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Minh Trản vẫn đang chú ý đến tình hình của con thuyền thì nghe thấy người bên dưới cười lớn.

"Còn cười được."

Thịnh Minh Trản đặt một tay ở bên cạnh nàng, một tay véo chóp mũi nàng.

Thẩm Nhung dùng sức nhăn mũi nói: "Nếu không phải chị khi dễ em thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm."

"Em khiêu khích chị mà thành lỗi của chị?"

Thịnh Minh Trản muốn đứng dậy.

Mặc dù thuyền vẫn đang chậm rãi đưa hai người dập dờn ở trên hồ, xung quanh chỉ có hai người, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn cảm thấy tư thế lên xuống này không được trong sáng.

Thẩm Nhung vẫn cười, cười rất hồn nhiên, tựa như không cảm thấy có chuyện gì.

Thịnh Minh Trản càng ngày càng cảm thấy nhịp tim của mình có chút nhanh.

Khi cô chuẩn bị ngồi dậy, Thẩm Nhung bị thứ khác thu hút, đầu ngón tay của nàng đưa vào khe hở giữa nút thứ hai và thứ ba của cô, ngăn cản cô rời đi, cẩn thận ngửi ngửi.

"Sinh viên đại học Thịnh Minh Trản, chị xịt nước hoa sao?"

Nàng hơi nâng phần thân trên lên, ngửi cổ áo của Thịnh Minh Trản, nhắm mắt lại thưởng thức.

"Thơm quá, đây là nước hoa hãng gì vậy? Rất hợp với chị."

Hồ nhân tạo tĩnh lặng, nhưng hồ trong lòng của Thịnh Minh Trản lại bị Thẩm Nhung làm gợn sóng.

Nhìn vào mắt người bên dưới, lửa đang âm thầm bùng cháy.

Một chiếc lá bạch quả rung rinh rơi xuống trán cô gái ngây thơ.

Cô gái nhặt lá bạch quả lên, xoay chúng thành những vòng tròn nhỏ giữa nàng và Thịnh Minh Trản.

"Thật đáng yêu." Thẩm Nhung nói.

Cuối cùng, Thịnh Minh Trản ngoan ngoãn ngồi dậy.

Thẩm Nhung còn nhỏ như vậy, không thể làm ra cảm xúc với một cô gái không có chút dục niệm nào.

Cũng không muốn "em gái" bảo bối của mình phải gánh chịu hậu quả của bất kỳ sự bốc đồng nào.

Không thể làm như vậy.

"Ừm..." Thịnh Minh Trản lướt qua chiếc lá nhỏ trên đầu ngón tay Thẩm Nhung, mỉm cười nói, "Thật sự rất đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro