Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bữa ăn có chút lúng túng, trong suốt quá trình chỉ có Thẩm Đại là nói huyên thuyên, Thẩm Nhung thỉnh thoảng phụ họa hai câu, còn Thịnh Minh Trản thì hoàn toàn im lặng, chỉ ăn món gần cô nhất.

Thẩm Đại có nhiệt tình khuyên cô ăn món khác nhiều một chút, cô cũng chỉ gật đầu nói "Vâng" rồi gắp cải tỏi trước mặt.

Loại rau xanh mà Thẩm Nhung không thích nhất đều bị Thịnh Minh Trản ăn hết, khiến Thẩm Nhung có hảo cảm với cô.

Ăn cơm xong, Thẩm Đại dắt Thịnh Minh Trản về phòng ngủ.

Phòng ngủ nằm ở phía nam của tầng 2, có ban công nhỏ, rất yên tĩnh.

Đứng trên ban công liền có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn nhỏ ấm cúng, không có gì che chắn nhưng cũng rất riêng tư, còn có thể nhìn ra xa xa là dãy núi nhấp nhô.

"Chuẩn bị có chút vội vàng."

Thẩm Đại đứng ở cửa như khách, không tùy tiện bước vào, kẹp điếu thuốc thon dài trong tay mà tựa vào cửa.

"Nếu con thấy có gì không ổn thì cứ nói với dì."

Thịnh Minh Trản xách chiếc cặp nhỏ, liếc nhanh khắp phòng, quay đầu lại nhìn Thẩm Đại, nhẹ giọng nói:

"Không có gì không ổn, cảm ơn dì."

"Con khách khí với dì Thẩm làm gì?" Thẩm Đại nói: "Con cứ coi nơi này như nhà của mình đi, nuôi một cô con gái là nuôi, nuôi hai cô con gái cũng là nuôi, thêm một đôi đũa mà thôi."

Thịnh Minh Trản mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

"Nếu con có thắc mắc gì thì cứ nói với em gái Tiểu Nhung của con, con bé ở ngay bên kia hành lang."

Thẩm Đại nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm:

"Đừng lo, con bé rất ngoan, sẽ không làm phiền con đâu. Sáng mai dì sẽ đưa con và Tiểu Nhung đến trường, đưa con đi gặp giáo viên chủ nhiệm mới của con."

Thẩm Đại nhìn ra Thịnh Minh Trản là một đứa trẻ ít nói và hướng nội nên cũng không nói gì làm phiền cô, bảo cô đi tắm, chuẩn bị tinh thần thích ứng với trường học mới, sau đó đóng cửa rời đi.

Thịnh Minh Trản vừa tắm xong, muốn nói với Thẩm Đại là ngày mai không cần đưa, cho cô địa chỉ cô có thể tự đi.

Kết quả là cô quên thêm Thẩm Đại trên WeChat nên phải xuống lầu tìm bà.

Vừa đến góc cầu thang, cô đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhung: "Hả? Chị ấy sẽ sống ở nhà chúng ta sao?"

Thịnh Minh Trản dừng bước, lùi lại, đứng sau bức tường để mẹ con Thẩm gia không phát hiện ra.

"Ừm, nhà chị Minh Trản của con xảy ra chút chuyện nên thời gian này chị ấy sẽ sống cùng chúng ta."

Thẩm Đại gạt điếu thuốc vào gạt tàn, phẩy điếu thuốc trước mặt.

Thịnh Minh Trản nghe được Thẩm Đại đang nói chuyện với con gái, giọng điệu có chút thận trọng.

Dễ hiểu thôi, không ai muốn một người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, lấy đi một nửa sự chú ý của mẹ mình.

Huống chi......

Thịnh Minh Trản nắm chặt con dao trong túi.

Không nghĩ tới, Thẩm Nhung im lặng một lúc mới nói:

"Vậy tập thể dục buổi sáng con sẽ đánh thức chị ấy, chị ấy cũng đừng ngại phiền."

Đôi mắt u ám của Thịnh Minh Trản chợt mở to khi nghe thấy những lời này.

Thẩm Đại thấp giọng cười: "Ai dám ngại con phiền chứ? Hơn nữa, chị Minh Trản của con đang học lớp 8, phải đi sớm tự học, dậy còn sớm hơn con nhiều. Ngược lại là con, đừng thấy người thành thật mà khi dễ, có nghe không."

"Con khi dễ chị ấy lúc nào?" Thẩm Nhung hừ một tiếng.

Thịnh Minh Trản nghĩ, có thể nàng sẽ cáo trạng với mẹ về con dao.

Không ai thích sống với người lạ nguy hiểm.

Thẩm Nhung oán giận hừ xong, chậm rãi đi xuống lầu, cao giọng nói: "Con sẽ cố gắng."

Thịnh Minh Trản: "..."

Thịnh Minh Trản nghe thanh âm của bọn họ càng ngày càng xa, liền thò đầu ra khỏi tường, từ tầng hai tò mò nhìn xuống, ánh mắt rơi vào trên bờ vai mảnh mai của Thẩm Nhung, trầm ngâm một hồi.

...

Vào ngày sinh nhật mười lăm năm trước, hai con người gặp nhau đã nắm giữ hai đầu sợi dây định mệnh. Khi bắt đầu cuộc đời mê man, nhìn trong biển người hỗn loạn mà nhìn thấy đối phương.

Thịnh Minh Trản mình đầy thương tích lảo đảo đi về phía Thẩm Nhung, hướng tới tình yêu định mệnh của mình.

Những gì xảy ra tiếp theo giống như một đoàn tàu trật bánh, hung hăng chạy qua cuộc đời của hai người, để lại một mớ hỗn độn không thể nào cứu chữa.

.

Nửa đêm, sau khi ra khỏi bệnh viện ung bướu, Thịnh Minh Trản lái xe xuống tầng hầm của khách sạn M.

Cần gạt nước mệt mỏi đung đưa, cạo đi một lớp bọt tuyết khỏi kính chắn gió.

"Cho tôi vay 2 vạn." Sau khi Thịnh Minh Trản thuận lợi đưa xe của Lâm Chỉ vào bãi đậu xe, cô gọi điện cho chủ xe để vay tiền.

Lâm Chỉ lúc này đang bị cơn mất ngủ tra tấn, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi này của Thịnh Minh Trản liền không biết làm sao: "Thịnh đại lão bản, tiền của cậu đâu?"

Dù đã hai năm không liên lạc nhưng Thịnh Minh Trản vẫn về nước, chi rất nhiều tiền cho Trường Nhai. Lâm Chỉ còn tưởng rằng cô đang làm việc cho một đại lão bản nào đó ở nước ngoài, ra tay hào phóng như vậy mà. Sau khi hỏi thăm, nàng mới biết đó là việc kinh doanh riêng của Thịnh Minh Trản.

Ngoài ra, Thịnh Minh Trản từ khi còn nhỏ đã có đầu óc kinh doanh, những năm ở Thẩm gia đã đi theo Thẩm Đại học không ít, lúc trước bán một số bất động sản đứng tên mình ở trong nước gần 100 triệu, cũng coi như có được một ít vốn khởi nghiệp.

Với trí thông minh của Thịnh Minh Trản, lăn lộn trong vòng hai năm gây dựng nên một công ty lớn cũng không phải là không thể.

Đáng tiếc là Thẩm Đại, "người thầy" đã truyền đạo học nghề của cô lại mắc phải một sai lầm lớn đến mức không thể quay đầu.

Thịnh Minh Trản ở nước ngoài giống như cá gặp nước, nửa đêm lại đến vay tiền mà còn là số tiền nhỏ như 2 vạn.

"Trả tiền phòng khách sạn." Thịnh Minh Trản nói: "Ngày mai tiền từ tài khoản khác của tôi mới đến."

"..."

Hiểu rồi, đến bệnh viện thăm mẹ cậu ấy, để lại toàn bộ số tiền có ở nơi đó, cũng không để lại tiền phòng cho bản thân mà đi nhặt lông dê của bạn cũ.

"Thịnh Minh Trản, cậu giỏi lắm... Một lát nữa mình sẽ chuyển cho cậu."

"Cảm ơn."

"Nói cảm ơn mình làm gì, à, dì Thẩm thế nào rồi?"

Lâm Chỉ xem như là bạn cũ của nhà hát An Chân, một trong những nhà biên kịch của <Nhữ Ninh>, còn là bạn học cũ của Thịnh Minh Trản. Nàng thường xuyên đến Thẩm gia chơi, Thẩm Đại cũng xem như là nhìn nàng lớn lên.

Vở kịch đầu tiên của nàng với tư cách là người viết lời tại nhà hát An Chân, còn rất thành công.

Mấy năm nay Thẩm Đại đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng luôn ghi nhớ ân tình của Thẩm Đại, khi Thẩm Đại bị bệnh nàng cũng đã đến thăm vài lần.

Lúc Thẩm Đại vừa mới nhập viện, bản thân bà còn rất khỏe mạnh, khi tiểu bối đến, bà liền xuống giường chào hỏi, cắt cam cho Lâm Chỉ ăn. Gần đây Lâm Chỉ bận rộn đến mức ước gì có thể phân thân ra làm hai để dùng. Đã lâu rồi nàng không đến bệnh viện, mỗi ngày đều nhắn tin cho bà, nhưng Thẩm Đại rất ít khi trả lời.

"Không quá tốt." Giọng nói của Thịnh Minh Trản trầm trầm, "Bà ấy không cho người nhà hỏi bác sĩ. Bác sĩ nói chỉ còn nửa năm."

Người được gọi là "người nhà" không phải chỉ là Thẩm Nhung sao?

Lâm Chỉ cũng không ngạc nhiên, không phải ai cũng có thể đối mặt với ngày chết của chính mình, nhưng Thẩm Đại thì có thể.

"Cậu có gặp Thẩm Nhung không?"

Dù sao, bất kể là cố ý hay vô tình, đêm nay Lâm Chỉ đã đốt mấy thùng thuốc nổ, này cũng không kém.

Khi nhắc đến cái tên Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản im lặng giống như đã biến mất.

Lâm Chỉ nhéo sống mũi, nhìn tài khoản WeChat mình đăng nhập trên máy tính, nhìn thấy tin nhắn gửi đến, liếc nhìn vài cái rồi nói:

"À, Minh Trản, Lão Triệu hỏi cậu trên WeChat ngày mai gặp cậu mấy giờ, ở đâu."

Thịnh Minh Trản đã hẹn với một công ty nhà hát, bàn việc thuê nhà hát để chuẩn bị cho việc bản địa hóa các vở kịch được diễn ở nước ngoài.

"Lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy."

Thịnh Minh Trản nhận được 2 vạn từ Lâm Chỉ chuyển tới, đi lên sảnh, vừa làm thủ tục nhận phòng vừa nói với Triệu Kiêu qua điện thoại:

"Tám giờ tối mai chúng ta gặp nhau ở Ngự Mãn Đông đi. Ừm, là nhà hàng trên đường Quang Hoa."

Sau khi cúp điện thoại, lúc Thịnh Minh Trản đang định đi tắm thì điện thoại của cô có tin nhắn đến.

Thịnh Minh Trản vừa cởi cúc áo sơ mi vừa nhìn.

[Minh Trản, mình là Mâu Lê đây! Cậu về nước khi nào? Sao cậu không nói với mình? Làm mình rất bất ngờ đó]

Sau đó là emoji một con mèo đang đỏ mặt.

Thịnh Minh Trản vừa tắm xong, nhìn thấy một tin nhắn khác từ đối phương: [Tối nay mình đã hủy bỏ mọi lịch trình rồi, cậu muốn ăn gì không? Mình nghe cậu]

.

Đêm nay Thẩm Nhung cực kỳ mệt mỏi, toàn bộ giấc mơ đều tràn ngập Thịnh Minh Trản. Khi tỉnh dậy, cổ họng của nàng như bị cát cuốn từ yết hầu xuống dạ dày, cảm giác khô rát, đầu óc khó chịu đau nhức.

Trên tay phải của nàng có một vết thương dài ba centimet, từ cổ tay đến lòng bàn tay, máu đã đóng vảy, mỗi khi cử động ngón tay đều rất đau.

Thẩm Nhung lục lại trí nhớ của mình, nhưng không nhớ được nó bị cắt như thế nào, nàng chỉ có thể suy đoán là vô tình bị cắt khi nàng nằm trên lan can nôn mửa vào đêm qua.

Thẩm Nhung rửa sạch vết thương rồi bôi chất lỏng lên vết thương, cơn đau rát khiến nàng tỉnh táo.

Sáng nay không thể tập thể dục buổi sáng, họng nàng nóng đến mức có thể bốc khói.

Nàng uống chút nước, thấy Thẩm Đại còn chưa tỉnh, liền lấy hợp đồng của Dương Thịnh ra, dùng điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho cố vấn pháp lý của công ty.

Trong khi chờ đợi câu trả lời của đối phương, nàng lần lượt đánh dấu những từ chuyên môn mà nàng không hiểu, tra cứu trên điện thoại.

Lúc này Thẩm Nhung đã tỉnh táo, suy nghĩ nhanh hơn tối qua, sau khi đọc hết bản hợp đồng, luật sư Hoàng chỉ trả lời nàng:

[Tiểu Nhung, hợp đồng này không khác gì hợp đồng bán thân cả, không thể ký]

Đúng như Thẩm Nhung nghĩ, Dương Thịnh muốn nắm lấy mười lăm năm hoàng kim nhất của nàng trong tương lai để trở thành cỗ máy kiếm tiền của hắn, còn có...

Thẩm Nhung nói với luật sư Hoàng: [Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc kỹ]

Nàng thoát khỏi cửa sổ trò chuyện WeChat với luật sư Hoàng, phát hiện nhóm bạn bè đã nhảy lên, có người đang nói chuyện trong đó.

Nhóm này không phải là nhóm lớp mà là nhóm được thành lập bởi những người yêu thích sân khấu nhạc kịch mà nàng gặp ở trường trung học.

Trước kia Thịnh Minh Trản cũng ở trong này, nhưng khi hai người chia tay thì đã rời nhóm.

Sau khi Thịnh Minh Trản rời nhóm, Thẩm Nhung căn bản không còn nói chuyện trong nhóm nữa, muốn tìm ai đều là nhắn tin riêng.

Nàng xem tin nhắn nhóm, mọi người đang nói về bữa tiệc tối nay.

Đối với một nhóm người thích ca hát, điểm khởi đầu cho bất kỳ cuộc tụ tập nào cũng phải là KTV.

Thẩm Nhung cảm thấy hơi buồn nôn khi nhìn thấy ba chữ "KTV".

Nàng nhìn bầu không khí sôi nổi trong nhóm rồi lùi ra ngoài, không muốn đi.

Trước khi Thẩm Nhung rời bệnh viện đã cho Thẩm Đại uống morphine.

Trước nay Thẩm Đại không bao giờ nói đau, nhưng cho dù không nói thì Thẩm Nhung cũng biết.

Mỗi khi nàng hỏi bà "có đau không?", bà chắc chắn sẽ nói "không đau", hoặc bà vẫn có thể chịu đựng được. Khi bà im lặng, Thẩm Nhung liền biết người mẹ mạnh mẽ của nàng đang đau đớn không thể chịu đựng nổi.

"Lát nữa dì cả sẽ tới thăm mẹ, hôm nay con phải đến nhà hát đóng phí diễn tập, sau đó về nhà cho Tiểu Mệnh ăn, tối nay con sẽ cố gắng về sớm."

Thẩm Đại vốn muốn nói: "Con làm việc của con đi", nhưng từng chữ lại lướt qua trong đầu bà như một tảng đá nặng nề cắm vào cơ thể trống rỗng của bà, bà không còn sức lực nhấc chúng ra khỏi đôi môi tái nhợt của mình.

Bà nằm trên giường, lặng lẽ nhìn con gái, giống như nhìn thấy mình lúc ba mươi tuổi vậy.

Trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

Thẩm Nhung nhìn thấy trong mắt bà hiện lên vẻ miễn cưỡng, nhịn xuống khó chịu, hôn lên trán Thẩm Đại, cầm nút gọi trên tay nàng, như hứa hẹn nói: "Con sẽ quay lại sớm, đợi con."

Nàng cũng không muốn rời xa mẹ, nhất là vào thời điểm đặc biệt này.

Đúng là nàng có thể có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau phòng bệnh đầy đau đớn và chia ly.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đây có thể là lần cuối cùng được ở bên mẹ.

Nhưng Thẩm Nhung không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc bảo vệ mẹ, nàng còn phải giải quyết nợ nần và ân tình.

Thẩm Nhung gặp dì cả ở cửa bệnh viện.

Dì cả bị cao huyết áp vừa mới truyền nước lúc sáng, giờ lại kéo nửa cái mạng đến để chăm sóc đứa em gái đang cách một bước với trời hơn cả mình.

"Con đi đi." Tóc của dì cả bị gió lạnh thổi bay, trở nên mỏng như rong biển trong dòng hải lưu. Giống như nếu gió mạnh hơn, tóc và toàn bộ cơ thể của dì cả sẽ bị nhấc lên khỏi mặt đất. Bà lảo đảo tại chỗ, tùy ý lấy ra mấy chữ từ trong cơ thể: "Dì, dì ở cùng mẹ con, con yên tâm, nhé."

Sau khi Thẩm Nhung nói "cảm ơn dì", nàng lên taxi trở về nhà của mình trong khu biệt thự "Ngàn Dặm Xuân Thu".

Vừa đến cửa đã nghe thấy Tiểu Mệnh trong phòng hưng phấn xoay vài vòng sau cánh cửa kính, tiếng sủa chuyển thành tiếng "Ẳng ẳng" thiếu kiên nhẫn.

"Gấp gáp như vậy." Thẩm Nhung vừa mở cửa, một chú chó lông vàng to lớn nhanh chóng lao tới, suýt chút nữa đã nhào ngã nàng.

"Chuyện gì vậy? Ngồi!" Thẩm Nhung đã kiệt sức vì chạy loanh quanh nhiều ngày, Tiểu Mệnh đột nhiên nhào tới làm nàng suýt ngã.

Tiểu Mệnh được Thịnh Minh Trản nhặt về, lần đầu tiên nhìn thấy, nó bẩn đến mức không thể phân biệt được là giống gì.

"Tại sao lại muốn nuôi nó?" Thẩm Nhung dị ứng với lông chó, chỉ nhìn chú chó nhỏ bẩn thỉu cũng cảm thấy toàn thân khó chịu.

"Giống chị." Thịnh Minh Trản tóm tắt ngắn gọn.

"..."

"Gặp được chị là định mệnh của nó, dù tốt hay xấu, từ nay gọi nó là Tiểu Mệnh đi."

"............"

Chị đã đặt tên luôn rồi sao?

Thẩm Nhung nhìn cô, lại nhìn chú chó nhỏ bẩn thỉu, nhưng không thấy giống.

Nhưng nàng có thể hiểu Thịnh Minh Trản đang nghĩ gì.

Một đứa trẻ lang thang không cha không mẹ, này giống nhau sao?

Thẩm Nhung nghe cô nói như vậy lại cảm thấy có chút khó chịu.

Tiểu Mệnh được Thịnh Minh Trản gửi đến trường dạy chó để huấn luyện nó trở nên ngoan ngoãn và thông minh. Khi Thịnh Minh Trản rời khỏi Thẩm gia, cô chỉ mang theo một chiếc vali cùng vài bộ quần áo, bỏ lại mọi thứ khác.

Bao gồm tất cả những kỷ vật của cô và Thẩm Nhung, còn có chú chó này.

Bình thường, Tiểu Mệnh chỉ sủa khi có người lạ đến gần, lúc này là phấn khích sau một ngày một đêm không gặp chủ nhân, dù có nghe theo lời dặn cũng phải xoay thêm một vòng nữa mới ngồi xuống.

Khi nó xoay, cái đuôi của nó va vào bắp chân của Thẩm Nhung, đau đến mức nàng không còn chỗ nói lý.

Tiểu Mệnh có một mảnh đất nhỏ ở sân sau dành riêng cho nhà vệ sinh, Thẩm Nhung giúp nó dọn dẹp, thêm một ít thức ăn và nước uống rồi lên lầu.

Tiểu Mệnh hưng phấn đi theo nàng lên tận phòng ngủ trên lầu, tò mò nhìn Thẩm Nhung dọn đống đồ đạc ra khỏi phòng thay đồ.

Hôm nay nàng phải giải quyết khoản thanh toán cuối cùng từ đoàn kịch <Bất khả kháng>.

Cho dù vở kịch chưa diễn một ngày thì phí diễn tập, tiền ăn, chi phí đi lại của mọi người ở trước và sau hậu trường đều phải trả, đây là ranh giới cuối cùng của Thẩm Nhung.

Nhưng nàng thực sự không có tiền mặt trong tay nên chỉ có thể bán một đợt vật phẩm khác.

Một số túi xách, giày phiên bản giới hạn, những sản phẩm điện tử và đồ trang sức, có một số còn mới nguyên, nàng chưa hề dùng qua, nhìn cũng không nhìn mà nhét vào vali.

Khi đóng gói, một hộp bìa cứng hình chữ nhật nhỏ màu đen kẹp giữa túi rơi xuống đập thẳng vào vali, làm văng hộp vé máy bay.

Thẩm Nhung hơi giật mình.

Địa điểm khứ hồi trên chồng vé này giống hệt nhau, cả ở thành phố N và thành phố Y, hành khách đều là "Thẩm Nhung".

Trên tấm vé có thể thấy rõ hai năm qua Thẩm Nhung đã đến thành phố Y hai tháng một lần.

Thẩm Nhung nhanh chóng nhặt từng tờ vé lên, muốn ném vào thùng rác bên cạnh. Nàng dừng lại một lúc nhưng quyết định không làm vậy.

Không nói một lời, nàng gói lại, ném vào phía sau ngăn kéo.

Vừa cài vali, cuối cùng nàng đã tìm được một người bạn buôn bán đồ cũ xa xỉ, lát nữa mang theo đi bán hết.

Đây là lô đồ dùng cá nhân cuối cùng, sau khi bán hết sẽ đến lượt căn nhà này.

Khi Thẩm Đại còn chút khí lực, bà đã từng hối hận không nên chuyển toàn bộ công việc kinh doanh sang tên Thẩm Nhung để nghĩ hưu, hiện tại nợ nần chồng chất lên vai Thẩm Nhung.

Dương Thịnh đã bắt đầu gây áp lực cho nàng, phải trả 300 triệu trong tháng này, 200 triệu còn lại phải được trả dần, nếu không thì Dương Thịnh sẽ có vô số phương pháp tà đạo cùng chính đạo để đưa nàng vào tù.

Để tránh phải ngồi tù, Thẩm Nhung đã bán ô tô, bán nhà và bán tất cả những gì có thể. Nàng dần dần hiểu rằng Dương Thịnh đã tính toán nhà hát An Chân và bất động sản dưới tên nàng có thể được bán với giá bao nhiêu, đồng thời tính toán giới hạn của nàng.

Không vào tù thì phải lên giường của Dương Thịnh.

Thẩm Nhung còn cảm thấy phương pháp trước dễ chấp nhận hơn.

Vì nàng đang nóng lòng muốn bán căn nhà này nên thấp hơn giá thị trường 30 vạn, có vị trí đẹp nhất khu dân cư. Sân trước hướng ra hồ nhân tạo và sân sau hướng ra núi, có sự riêng tư tuyệt vời và tầm nhìn nhất lưu. Đương nhiên, tự nhiên rất nhanh được bán ra.

Việc chuyển quyền sở hữu đã hoàn tất, tuần sau nàng sẽ phải dọn ra khỏi nhà. Nàng sẽ không lấy đi bất kỳ đồ đạc nào mà sẽ giao toàn bộ đồ đạc cho người chủ tiếp theo.

Trong thời đại hiệu suất này, mọi thứ giống như được thực hiện rất nhanh chóng, việc xây nhà và bán nhà càng nhanh hơn.

Người đến rất nhanh, rời đi cũng chỉ trong chớp mắt.

Tiểu Mệnh ngồi bên cạnh nhìn nàng, cảm nhận được khí chất khác thường và ánh mắt thống khổ của Thẩm Nhung, nghiêng đầu khó hiểu.

Thẩm Nhung cười nhạt, sờ sờ cái đầu to của nó.

"Yên tâm." Thẩm Nhung nói: "Em sẽ đi cùng chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro