Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các cô gái nói chuyện phiếm theo nhóm ở hành lang, mùi hương của các loại sữa tắm và dầu gội thoang thoảng.

Niềm vui và tự tại khi vừa bước vào thế giới người trưởng thành được thể hiện qua những tràng cười không kiềm chế được.

Sống động lại tràn đầy tươi mới chỉ có ở thiếu nữ, đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Nhung về ký túc xá nữ sinh đại học.

"Một người bạn cùng phòng của chị học ca tối, một người bị thương khi đi học, đang nằm viện. Người còn lại đi cả đêm với bạn trai."

Thẩm Nhung cùng Thịnh Minh Trản đứng ở cửa ký túc xá, nghe cô nói thì hiểu ra: "Vậy tối nay chỉ có hai chúng ta thôi."

Trong lòng Thịnh Minh Trản có quỷ, tự nhiên cảm thấy trong lời nói của Thẩm Nhung có hàm ý gì đó.

Thẩm Nhung có nghĩ cô đã sắp xếp mọi chuyện, đẩy người đi hết, dụng ý khó dò hay không?

Thẩm Nhung căn bản không hề nghĩ tới cô có tật giật mình, nàng đút hai tay vào túi, nhướng mày nhìn Thịnh Minh Trản, có chút giảo hoạt cười nói: "Đây không phải đúng lúc sao?"

Thịnh Minh Trản nhảy dựng lên: "Hả?"

"Đúng lúc là em không cần phải đóng vai em gái ngọt ngào của chị trước mặt người ngoài, nếu không đêm nay khó chịu chết em."

"...hóa ra là em đang nghĩ chuyện này."

"Không thì sao?"

Thịnh Minh Trản không nói nên lời, trong lòng suy tư.

Trước khi mở cửa, cô nói với Thẩm Nhung: "Ký túc xá có chút bừa bộn, em đừng để ý."

"Thật sao? Dù chỉ một cọng tóc Thịnh Minh Trản cũng không cho bay loạn, thế mà có thể sống trong ký túc xá bừa bộn ư? Vậy thì em nhất định phải chụp ảnh lại giữ gìn cẩn thận, thỉnh thoảng lấy ra để chế giễu chị."

Theo Thịnh Minh Trản vào phòng, Thẩm Nhung xác nhận cô không nói dối, quả thực bừa bộn.

Chỉ là bừa bộn cô nói là bừa bộn của người khác.

Lãnh địa của ba người bạn cùng phòng ngổn ngang những nhu yếu phẩm hàng ngày được sắp xếp một cách bừa bãi.

Còn bàn làm việc và chiếc giường phía trên của cô đều gọn gàng như huấn luyện quân sự.

Bàn làm việc sạch sẽ, chỉ có một chiếc máy tính và một giá đựng đồ để bàn gọn gàng. Chăn trên giường được gấp chỉnh tề đến nỗi góc chăn có thể làm người thủng một lỗ.

Thẩm Nhung từng đến phòng ngủ của Thịnh Minh Trản, lúc đó nàng cảm thấy cô sạch sẽ quá mức, kết quả là đến ký túc xá đại học chứng khiết phích chỉ có tăng chứ không giảm.

"Ngồi đi, chỉ có hai chúng ta sao còn câu nệ như vậy?" Thịnh Minh Trản vỗ vỗ vai nàng, bảo nàng ngồi lên ghế: "Chị lấy sữa cho em."

"Ò."

Đương nhiên Thẩm Nhung không khách khí với Thịnh Minh Trản, ngồi xuống.

Thịnh Minh Trản lấy sữa quay người lại nhìn, thấy Thẩm Nhung đang mặc một chiếc váy nhỏ nhắn rất đáng yêu.

Tư thế rất thoải mái nhưng một phần đùi trắng như tuyết của nàng bị lộ ra ngoài.

Thịnh Minh Trản bảo Thẩm Nhung cầm hộp sữa, kéo vạt váy của nàng ra, không đủ che đầu gối của nàng, còn cố kéo xuống, che kín mít.

Thẩm Nhung: "?"

"Không sợ bị lộ sao?"

"Cái này cũng không trách em, chân em đau. Hơn nữa ở đây chỉ có hai người, còn phí sức che làm gì."

Thịnh Minh Trản cũng uống sữa cùng Thẩm Nhung, vừa uống vừa nhìn nàng.

Lười nói chuyện với người ngốc.

Để cao hơn, Thẩm Nhung đã không ngừng ăn thịt, trứng và sữa từ khi còn nhỏ. Nàng không uống nhiều coca nhưng sữa là thứ bắt buộc phải uống hàng ngày.

Thịnh Minh Trản cũng ghi nhớ thói quen sinh hoạt của Thẩm Nhung.

Khi đang uống sữa, Thịnh Minh Trản ngồi đối diện nàng, cầm điện thoại trong tay lắc lắc hai cái mới nói.

"Sao em chờ lâu như vậy?"

Thẩm Nhung biết cô đã nhìn thấy thời gian tin nhắn được gửi đi.

"Không có lý do gì, em nghĩ nếu đã đến đây thì dù thế nào cũng phải gặp chị. Nếu không..." Đôi mắt của Thẩm Nhung linh động, mỉm cười nhìn Thịnh Minh Trản, "Nếu không chẳng phải tuần này chúng ta đã không gặp nhau sao?"

"Vậy em liền chờ đến năm tiếng? Em ngốc sao?"

"Chị mới ngốc đấy!"

"Chờ năm tiếng mà không biết tìm chỗ chờ không phải là ngốc à? Em không ngốc thì ai ngốc?"

"...Thịnh Minh Trản, nếu chị còn mắng em nữa thì em sẽ về nhà đấy."

Thịnh Minh Trản không đành lòng mắng nàng, rõ ràng rất đau lòng nhưng lại không thể nói nên lời.

Hoàn toàn không có cách nào nói nàng.

"Trước đó chị kiếm được ít tiền, mua quà cho mẹ với em, em đến vừa đúng lúc, mặc cho chị xem có vừa không."

Thịnh Minh Trản mang túi quà tới.

Quàng khăn trong ký túc xá là rất ngốc, đây là một chiếc khăn lớn dùng để chống lạnh vào cuối mùa đông.

Nhưng cô muốn nhìn thấy Thẩm Nhung mặc vào lúc này, tự tay mình quấn quanh cái cổ xinh đẹp của Thẩm Nhung.

Vốn tưởng rằng Thẩm Nhung sẽ xấu hổ, không muốn mặc, cô gái nhỏ này phiền nhất nhất chính là kiêu ngạo.

Không nghĩ tới nàng lại hưng phấn, ngạc nhiên nói: "Chị mua quà cho em hả? Là gì vậy?"

Vẻ mặt vui vẻ thẳng thắn của Thẩm Nhung không ngờ lại rất đáng yêu.

"Chỉ là một chiếc khăn quàng cổ thôi."

Thịnh Minh Trản lấy khăn quàng cổ ra quấn quanh cổ Thẩm Nhung, "Khăn quàng cổ là chị mua, còn chữ là tự tay chị thêu."

Chiếc khăn màu vàng ánh trăng mềm mại, khiến khuôn mặt của Thẩm Nhung trông trắng trẻo và nhỏ nhắn hơn.

"Thịnh Minh Trản, chị thật giỏi lựa chọn, nó rất hợp với quần áo hôm nay của em."

"Em thích không?"

"Thích, chị nói gì vậy? Đương nhiên là em thích rồi!"

Vừa khen vừa mắng, người có thể làm được điều này chỉ có Thẩm Nhung.

Hai người nhìn nhau cười như người ngốc, Thẩm Nhung đứng trước gương dài nửa người, nhìn đi nhìn lại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề phai nhạt.

Thịnh Minh Trản biết nàng chưa bao giờ khách khí, khi khách khí chính là giả.

Cho nên, hẳn là lúc này nàng đang rất vui vẻ...

"T?"

Thẩm Nhung nhìn thấy chữ thêu trên khăn quàng cổ, trong đôi mắt sáng ngời vẫn còn nụ cười đọng lại, trong lòng tràn đầy tò mò muốn xác nhận đáp án.

"Tại sao chị lại thêu tên WeChat của chị cho em?"

"Tên WeChat của chị cái gì?" Thịnh Minh Trản hào phóng nói, "T, Thẩm, Thẩm Nhung là T chứ là gì?"

"Ò, em thực sự không nghĩ tới. Vậy tại sao chị lại dùng T của em đặt tên WeChat của chị?"

"..."

Họ "Thịnh" của chị cũng có chữ T mà?

Nhìn thấy mặt Thịnh Minh Trản như muốn bóp chết nàng, Thẩm Nhung cười đắc ý.

"Em chính là thích ăn đòn." Thịnh Minh Trản tổng kết nàng một câu.

Khi nhắc đến họ của mình, Thẩm Nhung nói trước khi Thẩm Đại nữ sĩ ly hôn với chồng cũ, nàng lấy họ của cha chứ không phải họ Thẩm.

"Họ của ba em là gì?" Thịnh Minh Trản thực sự không biết.

"Bao."

Thịnh Minh Trản: "... Bao."

Hai người cùng nhau lặp lại họ này và từ "Nhung" trong đầu, đồng thời bật cười.

Thịnh Minh Trản nói: "Kỳ quái, chị vẫn quen gọi Thẩm Nhung hơn."

"Đúng vậy, nếu không thì chị sẽ phải thêu chữ B."

"..."

Nếu không chị sẽ thêu cả T và B cho em.

Nhắc đến tên trước đây của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản thoạt đầu cảm thấy có chút kỳ quái và xa lạ, nhưng càng nghĩ càng thấy đáng yêu.

"Cảm giác rất nhiều lông, những con có lông xù xù khi sờ vào sẽ rất dễ chịu."

Nói xong, Thịnh Minh Trản nhân cơ hội sờ tóc nàng.

Tóc Thẩm Nhung vốn xoăn nhẹ tự nhiên, lại rất dày, sờ lên cảm giác thực sự rất dễ chịu.

"Chị lại sờ đầu quý giá của em nữa em sẽ cắn chị cho xem." Thẩm Nhung ngáp dài, mắt đều khó mở ra. "Em mệt rồi, Thịnh Minh Trản có ngủ được chưa?"

"Ngủ, đi rửa mặt với chị rồi ngủ."

Thịnh Minh Trản dùng bàn chải đánh răng điện, thay đầu bàn chải mới cho Thẩm Nhung.

Sau khi hai người rửa mặt sạch sẽ, Thẩm Nhung mặc đồ ngủ của Thịnh Minh Trản, cảm thấy không còn buồn ngủ bao nhiêu nữa, vừa rồi buồn ngủ đến không mở nổi mắt, giờ đã thấy tỉnh táo hơn một chút, lôi kéo Thịnh Minh Trản so đấu.

Thịnh Minh Trản đang định dọn giường cho Thẩm Nhung, Thẩm Nhung lại tràn đầy phấn khởi đi tới từ phía sau, kéo vạt áo của cô.

Thịnh Minh Trản quay người lại, Thẩm Nhung quá gần cô, gần đến mức giống như đang lao vào cái ôm ấp của cô vậy.

"Làm gì vậy?" Thịnh Minh Trản có chút che giấu cảm xúc căng thẳng của mình.

"So dáng."

Để giảm bớt sai sót, Thẩm Nhung tới gần Thịnh Minh Trản, hơi ngẩng đầu lên, một tay vẫn giữ góc áo, tay còn lại từ trên đỉnh đầu đưa ra, vừa chạm tới mắt Thịnh Minh Trản.

"Chuyện gì thế này?" Thẩm Nhung không phục, "Em cao 1m66, sao chỉ có thể chạm tới mắt chị chứ?"

"Toàn thế giới chỉ có em cao lên à? Em cao hơn thì chị cũng cao lên mà?"

Đổi thành bình thường, Thịnh Minh Trản sẽ khắc khẩu hung mãnh hơn.

Nhưng lúc này, Thẩm Nhung đang ở gần cô, gần như đẩy cô vào bàn, không thể cử động, khiến trái tim Thịnh Minh Trản tê dại, nội tâm dày vò khó mở miệng.

"Vậy bây giờ chị đã bí mật cao bao nhiêu rồi?"

"1m76..."

Thịnh Minh Trản đang cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình.

Thẩm Nhung tức giận hỏi Thịnh Minh Trản, cúi người lại gần: "Vẫn cao hơn em mười centimet? Này là xương của chị dài hơn chiều cao của em phải không? Em..."

Thẩm Nhung còn chưa nói xong, Thịnh Minh Trản đã không nhịn được nữa, cô ôm lấy nàng, đẩy nàng sang một bên, lạnh thanh cảnh cáo nàng:

"Nói thì nói, đừng tới gần chị như vậy."

Thịnh Minh Trản rời khỏi người nàng, đi dọn dẹp giường của bạn cùng phòng.

Cô đã nói với bạn cùng phòng rằng em gái cô sẽ đến, đêm nay nhường giường cho nàng, cô sẽ dùng giường của bạn cùng phòng nằm một đêm.

Thịnh Minh Trản không thích dùng đồ của người khác, cô có chút chứng khiết phích, giường là lãnh thổ riêng tư thì càng không thích.

Nhưng trong trường hợp khẩn cấp cũng không có cách nào.

Cô không muốn Thẩm Nhung lại bôn ba nữa nên chỉ có thể chịu thiệt một đêm.

Không ai nói gì, không gian giữa hai người hiếm khi yên tĩnh đến thế.

Trong lúc Thịnh Minh Trản dọn giường, cô cũng đang suy ngẫm xem mình có thô bạo hay không.

Hai người là thanh mai, cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Thẩm Nhung đã như vậy, không hề cố kỵ ở trước mặt cô.

Nắm tay, nằm trên đùi hoặc tiếp xúc cơ thể, trong mắt một nữ thẳng như Thẩm Nhung, mọi thứ đều bình thường.

Người ta thường thân mật với bạn thuở nhỏ cùng giới hơn.

Nhưng Thịnh Minh Trản muốn hỏi Thẩm Nhung một chút, xem nàng có còn nhớ người trước mặt là đồng tính hay không.

Thịnh Minh Trản im lặng quay lưng về phía Thẩm Nhung hồi lâu, sau lưng có tiếng bước chân do dự.

Thẩm Nhung đi tới, theo thói quen muốn kéo vạt áo của cô.

Động tác tay của nàng bị đông cứng giữa không trung, cuối cùng cũng không làm vậy.

"Thịnh Minh Trản." Giọng nói của Thẩm Nhung có vẻ thận trọng: "Em đến đây có làm phiền chị không?"

"..."

"Chắc chắn chị không thích ngủ trên giường của người khác, còn phải nhường giường của chị cho em, xin lỗi."

"..."

"Nhưng em không muốn chị mỗi tuần phải vội vã tới lui, quá mệt mỏi. Em hi vọng chị có thể nghỉ ngơi, nhưng mà, em cũng muốn chị dành thời gian cuối tuần cho em."

Trái tim vừa bị kích động bởi cử chỉ thân mật vô tình của Thẩm Nhung lại đập nhanh cùng nóng bỏng, nhưng nhanh chóng được lời nói trấn an yếu ớt của nàng xoa dịu.

Cô biết Thẩm Nhung trời sinh đơn thuần lương thiện, tuy chưa bao giờ thừa nhận nhưng trong lòng nàng từ lâu đã coi cô như chị gái ruột, đó là lý do tại sao nàng lại không kiêng nể như vậy.

Nói cho cùng, đó là lỗi của chính Thịnh Minh Trản.

Cô không nên thích Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản quay người lại, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

"Sao em lại nói những lời này? Chị biết." Thịnh Minh Trản chủ động nắm tay nàng, "Vừa rồi chị rất hung dữ sao?"

Nhìn thấy cô trở lại trạng thái quen thuộc, Thẩm Nhung có chút ủy khuất, không muốn biểu hiện ra ngoài mà vẫn tiếp tục để cô nắm tay mình.

"Không chỉ hung dữ, không phải em chỉ muốn so chiều cao với chị thôi sao? Cảm giác như sắp bị chị ăn thịt vậy."

Thịnh Minh Trản nhếch môi nói: "Đi lên ngủ đi, leo cầu thang được không?"

"Thế mà chị nghi ngờ vũ công không thể leo cầu thang ư? Chị có tin em xoay người lên giường không?"

"Nào, đừng làm bậy, mau ngủ đi. Thức khuya sẽ không cao lên đấy."

Trong suốt cuộc trò chuyện, Thẩm Nhung đều chú ý đến những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Thịnh Minh Trản.

Có cảm giác như Thịnh Minh Trản thật sự không còn tức giận, nhưng trong lòng lại không vui lắm, có tâm sự.

"Đừng ngủ trên giường người khác." Thẩm Nhung nói: "Em chắc chắn chị sẽ không thích, ngủ cùng em đi."

"Em còn không hiểu chị sao? Chị rất ghét bỏ."

Tuy Thịnh Minh Trản có tâm sự nhưng vẫn sẵn sàng dịu dàng chăm sóc Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung vừa lo vừa vui, liền nghĩ ra một biện pháp tốt để vẹn toàn đôi bên.

"Em thấy giường của chị không quá hẹp, chúng ta có thể nằm vừa."

"?"

"Chúng ta cùng ngủ trên giường của chị không phải tốt hơn sao?"

"..."

Thẩm Nhung cảm thấy ý tưởng của mình không thể nào xuất sắc hơn.

Sắc mặt Thịnh Minh Trản tối sầm, hoàn toàn không còn cách nào.

Được thôi.

Thịnh Minh Trản nghĩ, dù sao làm gì cũng sẽ bị nàng giày vò, tốt nhất là đừng nghĩ gì cả, chỉ nằm xuống mà thôi.

Thịnh Minh Trản bảo Thẩm Nhung lên trước, ngủ cạnh tường sẽ không bị rơi xuống. Chờ Thẩm Nhung nằm xuống cô mới đi lên.

Leo lên cầu thang, thứ đầu tiên Thịnh Minh Trản nhìn thấy khi đi lên là Thẩm Nhung đang nắm một góc chăn bông màu trắng mỉm cười với cô.

Ngọt ngào giống như kẹo trái cây vị đào.

"Cười cái gì?"

Thịnh Minh Trản nằm nghiêng bên cạnh nàng.

"Vui không được cười à?"

Để tạo thêm không gian cho cô, Thẩm Nhung cũng nằm nghiêng về phía cô.

Lúc này hai người đang đối mặt nhau, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của nhau.

"Em vui vì cái gì?"

Đêm đã khuya, hành lang yên tĩnh, hai người đang nói chuyện gần như có thể chạm vào mũi nhau.

Thẩm Nhung không đáp lại lời của cô, chỉ ôm chăn tiếp tục cười ngọt ngào.

Trước đó nàng đã từng xem ảnh và video ký túc xá của Thịnh Minh Trản, nhưng không chân thực bằng tận mắt nhìn thấy. Nàng luôn có cảm giác Thịnh Minh Trản đã đến một nơi xa lạ mà nàng chưa từng đến, điều này khiến nàng có chút bất an.

Bây giờ nàng đã đến nơi Thịnh Minh Trản ở, nằm trên giường trong ký túc xá của cô, biết màu sắc của bàn học, cảm nhận được chất liệu của ga trải giường và được mùi nước hoa của cô bao quanh.

Mọi thứ xa lạ dần trở nên quen thuộc nhờ mùi hương của Thịnh Minh Trản.

Ngay cả bản thân nàng cũng đắm chìm trong mùi hương của cô nữ.

Nàng lại quen thuộc với mọi thứ về Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung không quen với niềm vui sướng và sự chiếm hữu kỳ lạ đang trào dâng từ tận đáy lòng này.

Nhưng nàng muốn chúng tồn tại lâu hơn.

Thịnh Minh Trản đi lên liền tắt đèn, đặt một chiếc đèn ngủ hình con mèo con đang ngủ ở đầu giường.

Hơi thở của màn đêm lặng lẽ lan rộng, Thẩm Nhung theo thói quen vòng tay qua eo Thịnh Minh Trản, chui vào trong ngực cô.

Thịnh Minh Trản cũng muốn nàng ngủ thoải mái hơn nên mở rộng vòng tay cho nàng tựa vào.

Thẩm Nhung cọ trán vào cằm cô, dùng cổ tay sờ nắn đường eo của cô, không hiểu sao tưởng tượng ra những đường cong dưới bộ đồ ngủ của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung ôm cô cười nói: "Chúng ta giống như tình nhân vậy."

Thịnh Minh Trản câu khóe miệng: "Ừm, có chút. Nhưng vẫn có khác biệt với tình nhân."

"Hửm?"

Thẩm Nhung cảm thấy đặc biệt thoải mái trong vòng tay của Thịnh Minh Trản. Rõ ràng là đang buồn ngủ, mệt mỏi quét qua người.

Cảm giác được tiểu bảo bối sắp ngủ, Thịnh Minh Trản lại không hề cảm thấy buồn ngủ, nói không chừng đêm nay ôm Thẩm Nhung sẽ lại là một đêm mất ngủ.

Không có cách nào.

Thịnh Minh Trản chọc vào khuôn mặt mềm mại của Thẩm Nhung, nhỏ giọng nói:

"Tình nhân sẽ hôn môi, sẽ làm tình, chúng ta biết sao?"

Thẩm Nhung đang lảng vảng ở lối vào của giấc mơ, theo bản năng lặp lại nửa lời cuối cùng của Thịnh Minh Trản.

"Chúng ta, biết sao... biết sao..."

Thịnh Minh Trản rũ mắt, hôn lên đỉnh đầu của Thẩm Nhung, khó chịu thở dài: "Em đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro