Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thịnh Minh Trản đến bệnh viện, mắt cá chân phải của cô bị sưng, có nhiều vết thương rỉ máu ở lòng bàn tay trái. Chụp hình xong, bác sĩ giúp cô chữa trị vết thương.

Cô đành phải gọi Thẩm Đại giải thích.

"Vâng, con đang ở bệnh viện, buổi chiều không thể đến đó được. Không sao ạ, con vô tình bị ngã. Không có gì đáng ngại, người không cần qua đâu, chẳng phải buổi chiều người còn có một cuộc họp rất quan trọng sao? Vâng vâng, con có thể tự lo được."

Ngay cả khi không đối mặt, Thịnh Minh Trản cũng sẽ thường xuyên mỉm cười trong không khí khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Đại, giống như Thẩm Đại đang ở ngay trước mặt cô.

Trong cuộc gọi này, Thẩm Đại vẫn quan tâm như cũ, nhưng Thịnh Minh Trản nghe ra có chút xa cách khó tả.

Một phút sau khi cúp điện thoại, nụ cười cứng nhắc dần tắt trên khuôn mặt cô.

"Được rồi, không có gì nghiêm trọng cả." Bác sĩ nói: "Xương không có vấn đề gì, khi về bôi chút thuốc, đừng vận động quá sức, một thời gian sẽ ổn thôi."

Không nghĩ tới cô gái trước mặt lại hỏi: "Không cần nhập viện sao?"

Bác sĩ nhìn cô nói: "Không cần, vết thương nhỏ này chỉ cần ở nhà chữa trị là được."

Thịnh Minh Trản cảm ơn bác sĩ rồi ra khỏi phòng khám.

Hôm nay có rất nhiều người ở bệnh viện tư.

Thịnh Minh Trản nhìn xuống điện thoại, mặt bất biến đi qua đám đông.

Thẩm Nhung đang nói chuyện trong nhóm WeChat.

Có người hỏi nàng liên hoan nhạc kịch ở Tây Trấn thế nào, Thẩm Nhung gửi một vài hình ảnh về nhà hát, còn có vài hình ảnh của nàng với những giáo viên tiền bối mà nàng rất ngưỡng mộ.

[Oa, là cô Mạc! Sau ngần ấy năm mà cô ấy vẫn còn trẻ như vậy!]

[Ghen tị quá, tôi cũng muốn đi Tây Trấn!]

Thịnh Minh Trản nhìn những bức ảnh xa lạ này, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.

Cô không biết Thẩm Nhung cách xa ngàn dặm đang làm gì, đang nói chuyện với ai.

Cô không biết gì cả.

Thẩm Nhung không biết cô đang nghĩ gì hay buồn phiền gì.

Hai người giống như là hai cá thể độc lập, không liên quan.

"Đừng để đồng tính xuất hiện trong cuộc đời của ta, vĩnh viễn, đừng dính líu đến ta."

Lời nói của Thẩm Đại bỗng nhiên hiện lên trong đầu, khiến bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Mắt tìm kiếm phía trên đám đông, chẳng mấy chốc đã tìm thấy lối thoát hiểm.

Đứng ở đầu cầu thang, Thịnh Minh Trản rũ mắt nhìn bậc thang lạnh lẽo.

...

"Bác sĩ."

Thịnh Minh Trản lại đẩy cửa phòng khám, cô khập khiễng đi vào, tay cầm chiếc kính vỡ.

Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô.

Cô gái trẻ đẹp này không giống bất kỳ bệnh nhân nào hắn từng gặp trước đây.

Việc đi lại vốn đã rất khó khăn, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi, nhưng lại không hề có dấu hiệu chịu đựng cơn đau mà thay vào đó là nụ cười thoải mái.

"Bây giờ tôi có thể nhập viện được rồi."

.

Lúc Lâm Chỉ tới bệnh viện, Thẩm Đại cũng vừa rời đi.

Thịnh Minh Trản đang ngồi trên giường xem thị trường chứng khoán trên điện thoại, mắt cá chân phải bị quấn băng, lòng bàn tay trái cũng được băng bó, nhìn thấy Lâm Chỉ tới, liền đặt điện thoại xuống.

"Trời ạ, tại sao cậu lại ngã thành thế này?" Lâm chỉ đang ôm giỏ trái cây kinh hãi.

"Đi lấy tài liệu ở công ty của mẹ tôi, lúc xuống cầu thang nhất thời sơ ý." Thịnh Minh Trản nhéo sống mũi.

"Kính của cậu đâu?"

"Bị vỡ rồi."

"Cậu bị cận lúc ngã xuống còn đeo kính? Sao có thể không cẩn thận thành thế này? Vừa rồi mình được tin nhắn của cậu còn đang định chạy tới cười nhạo cậu, không nghĩ tới lại nghiêm trọng đến mức nhập viện, trời ạ."

Lâm Chỉ ngồi bên cạnh hỏi cô có muốn uống nước và ăn trái cây không.

"Cho tôi một ly nước, cảm ơn."

Thịnh Minh Trản cầm ly nước ấm Lâm Chỉ rót cho cô, hỏi:

"Không phải hôm nay cậu với A Hồng đi gặp biên kịch Trịnh sao?"

Lâm Chỉ đang đọc tin nhắn của A Hồng trong nhóm.

"Thì có, nhưng cậu ngã thành thế này, Tiểu Nhung nhà cậu còn ở Tây Trấn, mẹ cậu lại bận như vậy, cậu uống nước cũng phải để mình rót giùm, vậy làm sao mình có thể đi gặp biên kịch Trịnh được? Nói sau vậy."

Lâm Chỉ gửi một tin nhắn thoại trong nhóm.

Tiểu Chỉ: [Mình không đi, Trản Trản của chúng ta bị gãy chân, mình phải ở đây chăm sóc cậu ấy]

A Hồng và những người khác trong nhóm lập tức hỏi về vết thương của Thịnh Minh Trản.

Lâm Chỉ vẽ đầu chó lên băng mắt cá chân của Thịnh Minh Trản, chụp ảnh gửi cho nhóm, lại gửi tin nhắn thoại:

[Thấy không, hiện tại chị Trản của chúng ta xuống giường còn tốn sức, mọi người đi trước đi]

Lâm Chỉ đặt điện thoại xuống, quay người lại thì thấy Thịnh Minh Trản đang ôn nhu nhìn nàng không biết bao lâu.

Lâm Chỉ tuyên bố: "Đừng quá xúc động, cũng đừng lấy thân báo đáp mình, mình là thẳng."

Nụ cười của Thịnh Minh Trản vẫn không thay đổi: "Cậu nghĩ nhiều rồi, không đeo kính nên mắt tôi không nhìn rõ thứ gì. Bất quá cậu có thể đến chăm sóc tôi làm tôi thật sự rất cảm động, khi có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp cậu."

"Khi người khác nói lời báo đáp đều là hai mắt đẫm lệ, thế sao nhìn cậu như muốn giết người cướp của vậy? Được rồi, nếu cậu muốn báo đáp mình thì cố gắng biến mình thành phú bà đi, đời mình cũng không có lý tưởng nào khác."

Thịnh Minh Trản trêu chọc nàng: "Cậu làm nghệ thuật mà chỉ theo đuổi như thế thôi sao?"

"Nghệ thuật cái gì chứ, mình đảm đương không nổi, nằm mơ giữa ban ngày."

Lâm Chỉ giúp cô gọi món canh sườn, uống chỗ nào bổ chỗ đó.

"Cậu bị ngã như vậy buổi diễn tập thì sao? Buổi diễn đầu tiên ở Trường Nhai của cậu sẽ lại bị bỏ lỡ nữa ư?"

"Trong nhà biên đạo có người qua đời nên xin nghỉ phép một thời gian. Cô ấy vắng mặt nên không thể tập luyện, cả đoàn đều được nghỉ. Tôi cũng nghỉ hai ngày, vết thương kia đợi đến ngày cô ấy trở về cũng gần như khỏi hẳn rồi."

Lâm Chỉ thuận miệng nói: "Cậu bị thương thật đúng thời điểm. Ừm... Canh sườn nên ăn với món chính gì đây?"

Khi Lâm Chỉ đang do dự giữa cơm và mì, Thịnh Minh Trản mở nhóm WeChat.

Đúng như cô mong đợi, Thẩm Nhung đã xem.

Không ngon chút nào: [@T chị bị thương sao?]

Vừa rồi Thịnh Minh Trản không thấy, không kịp trả lời, Thẩm Nhung vội vàng vào tin nhắn riêng.

Không ngon chút nào: [Xảy ra cuyện gì vậy? Sao chị lại bị thương?!]

T: [Không cẩn thận bị ngã, em đang lo lắng cho chị sao?]

Thẩm Nhung vừa mới xem biểu diễn xong, phía sau có một đám đồng học hò hét ầm ĩ, nàng bịt tai lại, áp điện thoại vào tai để nghe Thịnh Minh Trản nói, rồi chạy chậm đến cầu đá vắng người.

Nghe được lời của cô, Thẩm Nhung trực tiếp gọi điện, tức giận nói: "Cái gì mà em đang lo lắng cho chị sao? Đương nhiên là em lo lắng cho chị rồi, em không ở bên chị liền bị thương, làm sao em có thể không lo lắng được!"

Thịnh Minh Trản hưởng thụ Thẩm Nhung tức giận chất vấn, cười nói: "Hung dữ quá."

Thẩm Nhung lo đến suýt khóc, nhưng Thịnh Minh Trản còn cười.

"Ngày mai em sẽ trở về."

"Không phải em còn bốn ngày mới về sao?"

"Chị bị thương thành như vậy, em còn có tâm tư chờ sao? Dù sao em cũng đã xem vở kịch em muốn xem rồi, còn lại là mấy bài giảng dài dòng nhàm chán cũng chẳng có gì thú vị. Em đã mua vé 3 giờ chiều về thành phố rồi, em trở về chăm sóc chị".

Nàng đã mua vé rồi.

Thịnh Minh Trản nghĩ tới lời nói của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Đừng nói với Thẩm Đại."

Trời vừa tối, Thẩm Nhung đã xuất hiện ở phòng bệnh của Thịnh Minh Trản.

Bệnh viện số ba là bệnh viện tư nhân, Thịnh Minh Trản ở phòng đơn, thời gian bác sĩ và y tá đến khám cũng được ấn định hàng ngày.

Khi Thẩm Nhung đến, y tá vừa rời đi.

Trừ khi bệnh nhân gọi thì họ sẽ không đến.

Thẩm Nhung đeo túi, mặc áo len mới mua, bên trong áo len là áo phông được liên hoan sân khấu nhạc kịch tặng, phông chữ sặc sỡ đậm nét tạo thành LOGO của "Liên hoan Sân khấu Tây Trấn lần thứ 6".

Thịnh Minh Trản cảm thấy tóc nàng đã dài hơn một chút.

Là lặng lẽ dài trong hai ngày nàng rời đi.

Trên thân Thẩm Nhung mang theo một loại khí tức xa lạ.

Một loại xa lạ mà Thịnh Minh Trản không liên quan, bị ngăn cách bên ngoài.

Thẩm Nhung ném túi vào tủ, bắt đầu thẩm vấn Thịnh Minh Trản.

Thật khó tin rằng cô bị ngã cầu thang ở công ty của Thẩm Đại, sau đó còn ngã nặng hơn khi đến bệnh viện khám.

Thẩm Nhung ngồi trên ghế cạnh giường, hai tay chống đầu gối, nhìn Thịnh Minh Trản bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận.

"Thịnh Minh Trản, bình thường chị là người lợi hại như vậy, tại sao em mới xa chị có hai ngày lại trở thành như thế này? Xem ra bình thường chị đều là giả thông minh, bản chất của chị là một đại ngốc."

Với tính tình của Thịnh Minh Trản, cô nhất định sẽ cãi lại.

Thẩm Nhung đã hạ quyết tâm, dù Thịnh Minh Trản có cãi thế nào thì nàng cũng sẽ phản kháng đến cùng.

Không nghĩ tới Thịnh Minh Trản lại không hề có ý định cãi nhau với nàng, chỉ vỗ nhẹ vào đầu giường, nhẹ giọng nói: "Ngồi đây đi."

Thẩm Nhung: "..."

Cảm giác Thịnh Minh Trản có chút kỳ quái, nhưng nàng vẫn nghe lời cô, ngồi cạnh cô.

Thịnh Minh Trản tiến tới, dựa vào vai Thẩm Nhung, hít mùi hương trên cơ thể nàng.

Như con mèo tham luyến chủ nhân.

Cô cọ từ vai đến cổ nàng, dùng chóp mũi phác thảo hình dáng cổ và tai nàng.

Thẩm Nhung không nghĩ tới Thịnh Minh Trản không phản bác, còn đột nhiên có hành động làm nũng với nàng.

Bộ dáng dính người chưa từng thấy, điều này khiến trong lòng Thẩm Nhung nóng bừng.

"Sao thế..."

Giọng nói của Thẩm Nhung trở nên mềm mại hơn, nàng cúi đầu nhìn Thịnh Minh Trản.

Có lẽ là do đã lâu không thấy Thịnh Minh Trản không đeo kính, nàng cảm thấy có chút không quen.

Đôi mắt từng khiến nàng có cảm giác vô cùng sắc bén giờ đã hơi nheo lại, hai đường quyến rũ vẽ từ khóe mắt hướng lên cuối mắt.

Người gặp nhau hàng ngày đã có phong thái thành thục, giờ phút này Thẩm Nhung thực sự cảm nhận được.

Bị Thịnh Minh Trản làm cho tâm viên ý mã, nàng không khỏi rụt vai, cười nhẹ: "Sao đột nhiên dính người như vậy?"

"Chị không thể dính em sao?"

"Không phải..."

"Bây giờ chị không phải là Thịnh Minh Trản." Lòng bàn tay của Thịnh Minh Trản bao phủ mu bàn tay của Thẩm Nhung, ngón tay quấn vào giữa kẽ ngón tay nàng. "Bây giờ chị là bạn gái bị thương của em."

Thẩm Nhung đột nhiên nghe đến từ "bạn gái" liền có chút xuất thần.

Tai nàng đã đỏ bừng, khi môi bị mở ra, đôi mắt nàng nhanh chóng mê ly.

Tư vị của Thịnh Minh Trản hôm nay là thứ mà Thẩm Nhung chưa từng nếm qua.

Mê người không thể tả.

Trong hành lang yên tĩnh của phòng bệnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua.

Thẩm Nhung tắt đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ chiếu xuống chân giường.

Đầu vừa chạm vào gối, Thẩm Nhung liền cảm giác được Thịnh Minh Trản ấn đầu gối của nàng.

Nàng chợt hiểu ra ám chỉ này, giống như phản xạ có điều kiện, nàng lập tức đặt tay lên vai Thịnh Minh Trản rồi đẩy ra.

Đây cũng là tín hiệu của Thẩm Nhung.

Vào thời điểm này, Thẩm Nhung sẽ đẩy hai lần, một lần để đánh thức cô, một lần là để ngăn cô lại.

Chỉ cần đẩy cô ra hai lần, cô sẽ biết nên dừng lại.

Nhưng hôm nay Thịnh Minh Trản còn không tỉnh chứ đừng nói là dừng lại, tiếp tục đẩy đầu gối ra ngoài.

Khi được mở ra, hiển nhiên Thẩm Nhung run lên một cái.

"Thịnh Minh Trản..."

"Em có biết những ngày qua chị nhớ em đến mức nào không?"

Thịnh Minh Trản nắm lấy cổ tay Thẩm Nhung, quấn quanh người nàng như một con rắn.

Thịnh Minh Trản hiếm khi trực tiếp bộc lộ cảm xúc như vậy, huống chi là mãnh liệt như thế.

Bị đôi mắt mê người nhìn chằm chằm, trong lòng Thẩm Nhung nóng đến mức mất hết khả năng suy nghĩ.

Động tác đẩy đầu tiên nửa chừng đã ít đi vài phần sức lực.

Mị lực của Thịnh Minh Trản đã biến nàng thành một con rối.

Bị thao túng, cam tâm tình nguyện bị Thịnh Minh Trản nắm trong lòng bàn tay.

...

Khi đoàn kịch <Queen> bắt đầu tổng hợp kỹ thuật, Thẩm Nhung và Thẩm Đại chuyển về nhà cũ của Thẩm gia.

Trở lại nhà cũ, quả thực tâm tình Thẩm Đại khác hẳn, thậm chí có thể ăn được nửa quả táo.

Tần Duẫn, Lâm Chỉ, đồng nghiệp và bạn bè cũ của Thẩm Đại đã đến thăm bà.

Ngược lại bà thích mọi người đến, náo nhiệt sống động.

Nhưng Thẩm Nhung có thể cảm giác được thể lực bà không tốt, cho nên khống chế tần suất đến thăm, hy vọng Thẩm Đại có thể lấy thân thể làm chủ.

Việc Thẩm Đại thích nhất mỗi ngày là tắm nắng trong sân, Tiểu Mệnh cũng rất ngoan ngoãn, nằm dưới chân bà trông chừng, ngủ cùng bà.

Thẩm Nhung học nấu ăn, tuy không ngon lắm nhưng ít nhất có thể thỏa mãn Thẩm Đại chỉ có thể ăn đồ lỏng, cũng sẽ không làm bản thân chết đói.

Đương nhiên Thịnh Minh Trản coi thường tài nấu nướng của Thẩm Nhung, mỗi khi cô tới đều sẽ đuổi Thẩm Nhung ra khỏi bếp, nấu nướng thay nàng.

Trong vòng nửa năm, đây là lần thứ ba Thẩm Nhung chuyển nhà.

Không nghĩ tới cuối cùng nàng lại chuyển về nhà cũ.

Ngày Thẩm Nhung chuyển về, bắt đầu thu dọn đồ cũ, Thịnh Minh Trản đến.

Cô thấy nàng sắp xếp một đống đồ đạc lộn xộn, cảm thấy rất khó chịu, liền nói giúp nàng thu dọn.

"Yên tâm, tôi sẽ không để ở chỗ nào em không tìm được." Thịnh Minh Trản nói: "Trước kia để ở đâu, bây giờ tôi sẽ để ở đó."

Thẩm Nhung không trả lời, coi như là ngầm đồng ý.

Vừa di chuyển một đống hộp, Thẩm Nhung vừa nghĩ thầm, khi Thịnh Minh Trản nhắc đến chuyện quá khứ, chị ấy có nghĩ đến những mảnh vụn quá khứ như mình không?

Ý nghĩ này còn chưa kịp xong, ba chiếc hộp xếp chồng lên nhau trong tay nàng đột nhiên nghiêng một bên, hai chiếc trên cùng rơi xuống đất, đồ đạc bên trong rơi khắp sàn.

Thịnh Minh Trản cách nàng ba mét, bất đắc dĩ nhìn nàng như "Tôi biết ngay". Cô dừng việc đang làm lại, muốn giúp nàng dọn dẹp.

Thẩm Nhung nhìn thấy thứ rơi ra chính là đống vé đi thành phố Y của mình, nàng đột nhiên giật mình gần như nhào ra, vội vàng lấy lại đống vé.

Thịnh Minh Trản có nhìn thấy chưa? Nếu thấy thì sẽ bị cô cười chết.

Thẩm Nhung ném đống vé vào hộp rồi nhanh chóng đóng lại.

Động tác nhanh như vậy, hẳn là Thịnh Minh Trản không phát hiện đi?

Khi nàng ngẩng đầu lên, nàng thấy Thịnh Minh Trản đang nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Nhung thong dong nói: "Một chút đồ lặt vặt không quan trọng."

"Ừm." Thịnh Minh Trản rất tán thành, "Chuyển nhà ba lần vẫn mang theo đồ lặt vặt, hẳn là không quan trọng."

Thẩm Nhung tiếp tục vùi đầu thu dọn: "..."

"Này." Thịnh Minh Trản dùng vật gì đó chọc vào cánh tay Thẩm Nhung, "Em bỏ sót một cái."

Thẩm Nhung ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là tấm vé.

Vừa rồi tấm vé trượt quá xa, trực tiếp rơi xuống bên chân Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung gấp gáp che giấu chứng cứ, không phát hiện bỏ sót một tấm vé.

Thẩm Nhung và thành phố Y, điểm đến trên tấm vé, im lặng nhìn nhau, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên vì xấu hổ.

Thịnh Minh Trản tiếp tục tăng nhiệt độ cho nàng: "Cất đi, không thôi lúc muốn vứt lại tìm không thấy."

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản, chị có gan nói tôi mở miệng không có một câu tiếng người.

Chị nhìn lại mình xem, chị cũng có khá hơn tôi chút nào đâu!

Thẩm Nhung mở một khe hở của hộp, nhét con cá sa lưới vào, ngăn Thịnh Minh Trản nhìn thấy khung cảnh hoành tráng trong hộp.

Thẩm Nhung hoàn toàn không biết đối phương đã phát hiện ra bí mật của đống vé, vẫn tiếp tục tỏ ra bình tĩnh, ý định cho qua chuyện này.

"Đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì?"

"Tôi đến thành phố Y có việc, không phải để tìm chị."

Thẩm Nhung vừa nói ra lời này, nàng lập tức âm thầm kêu: "Thôi xong rồi!"

Thịnh Minh Trản không có sơ hở nói tiếp: "Em không nói tôi cũng không nghĩ tới, hóa ra em biết tôi sống ở thành phố Y."

"..."

"Tôi chỉ tiết lộ chuyện này với một số đối tác trong nước, muốn biết thì phải hỏi thăm, sao mà em biết được?"

Thẩm Nhung bị cô cố ý hỏi xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng.

Thịnh Minh Trản, nhất định là chị họ Phiền.

"Chị ra ngoài đi, tôi có thể tự dọn."

Thẩm Nhung cúi đầu, trầm giọng ra lệnh trục khách.

Thịnh Minh Trản không nói thêm gì, thức thời định đi xuống lầu.

Khi bước tới cửa, cô thấy Thẩm Nhung có vẻ tức giận nên nhẹ nhàng đổi lời.

"Em đi thành phố Y nhiều lần như vậy mà chúng ta chưa từng vô tình gặp nhau, tôi vừa về liền gặp em, Thẩm Nhung, em có thấy kỳ lạ không?"

Nói xong cô rời đi.

Tiểu Mệnh đi tới tìm Thẩm Nhung đang ngồi dưới đất, vừa sờ đầu Tiểu Mệnh vừa suy nghĩ lời nói của cô.

Tôi vừa về liền gặp em, em có thấy kỳ lạ không?

Kỳ lạ đó rõ ràng là do chị sắp đặt, ai mà không biết.

Thẩm Nhung càng nghĩ càng tức giận, nhưng trong tức giận đó có một loại ngọt ngào không thể phủ nhận.

Thẩm Nhung khó giải quyết được cảm xúc cực kỳ phức tạp trong lòng, nàng ôm chặt lấy đầu to của Tiểu Mệnh, cố gắng đè nén nụ cười không thể khống chế trên mặt mình.

Tiểu Mệnh sắp nghẹt thở:? ?

Chờ một chút.

Thẩm Nhung lại nghĩ tới nửa câu đầu.

--Em đã đến thành phố Y nhiều lần như vậy mà chúng ta chưa từng vô tình gặp nhau.

Nhiều lần như vậy? !

Thẩm Nhung đột nhiên ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, chị ta đã nhìn thấy đống vé rồi!

Nhìn thấy khi nào?

Thẩm Nhung ôm Tiểu Mệnh chặt hơn, khoảnh khắc ngọt ngào vừa rồi bị xấu hổ cuốn trôi không còn sót lại cái gì.

Thịnh Minh Trản, chị thật phiền chết người.

Sau khi chia tay, Thẩm Nhung bí mật nghe ngóng vô số lần, cuối cùng mới biết cô đã đến thành phố Y nhưng lại không biết địa chỉ cụ thể.

Mỗi lần bay mất mười bốn giờ, bay về lại mất mười bốn giờ, chỉ để tìm bóng dáng của Thịnh Minh Trản ở nơi xa lạ.

Không cần phải thực sự gặp nhau, điều đó sẽ chỉ khiến Thịnh Minh Trản tức giận mà thôi.

Tất cả những gì Thẩm Nhung muốn biết là người trong lòng nàng vẫn tiếp tục sống bình yên tại một tọa độ nhất định trên thế giới này.

Không nghĩ tới lại không có cơ hội gặp mặt.

Nàng đã tìm kiếm khắp thành phố Y, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Thịnh Minh Trản.

Nàng chưa bao giờ nói với ai về phần nhớ mãi không quên này.

Nàng là người làm tổn thương Thịnh Minh Trản trước, nhưng khi cô rời đi, nàng bắt đầu đau lòng không muốn để cô đi, âm thầm tìm kiếm cô trên khắp thế giới.

Ai biết được cũng nói là "đáng đời".

Thẩm Nhung cũng biết mình quái đản, cho nên trên mặt chưa bao giờ nhắc tới ba chữ trong tên, nhưng trong lòng lại không thể thuyết phục chính mình rằng nàng thật sự không thể quên cô.

Tình yêu chưa từng nói ra đã bị Thịnh Minh Trản nhìn thấy rõ ràng.

Thẩm Nhung không bao giờ có thể giữ bí mật trước mặt Thịnh Minh Trản.

Bây giờ quyến luyến của nàng giống như chiếc hộp đựng đầy vé máy bay, có thể thấy rõ từ trong ra ngoài.

Thẩm Nhung cảm thấy hoảng sợ.

Như vậy, chẳng phải Thịnh Minh Trản sẽ có thể dễ dàng điều khiển tâm lý của nàng hơn sao?

Thẩm Nhung vốn tưởng rằng Thịnh Minh Trản sẽ thừa cơ trả đũa nàng, nhưng không nghĩ tới trong hai tuần tới, thậm chí hai người còn không có cơ hội gặp nhau.

Thịnh Minh Trản chỉ đến trường quay <Queen> một lần, mở một cuộc họp nhỏ với biên đạo và đạo diễn. Cô cầm máy tính bảng đứng trên sân khấu đối chiếu hiệu quả rồi lượt theo quy trình, điều chỉnh vị trí của đèn LED và các yếu tố nghệ thuật, xong liền rời đi.

Thẩm Nhung và cô cách xa ngàn dặm, thậm chí không nói với nhau một lời.

Thịnh Minh Trản không gửi tin nhắn cho nàng.

1 nữ sĩ cũng không gửi.

Đến lúc thăm Thẩm Đại lại bắt đầu vòng quanh Thẩm Nhung.

Không cách nào tiếp xúc với Thịnh Minh Trản khiến trong lòng Thẩm Nhung càng tức giận hơn.

Vào ngày thứ sáu liên tục mơ bị Thịnh Minh Trản ôm hôn, nàng đã phát hiện ra một điều.

Thì ra cho dù chưa gặp mặt, Thịnh Minh Trản đã bắt đầu tính kế nàng.

Thịnh Minh Trản có thể phần nào đoán được tâm lý của Thẩm Nhung, nhưng cũng có chút oan uổng.

Cô không có ý khi dễ Thẩm Nhung, hai tuần này Thịnh Minh Trản thật sự rất bận.

<Queen> chắc chắn là dự án quan trọng nhất của cô trong năm nay, còn có <Phương Xa> và một vở nhạc kịch khác cũng là dự án cấp S đang đồng thời đẩy tới, với tư cách là nhà đầu tư kiêm cố vấn kỹ thuật thì phải kiểm soát cực mạnh, dù có một chi tiết không tốt theo ý cô, cô sẽ làm lại từ đầu.

Để đảm bảo mọi tiến độ được thực hiện chính xác và đúng kế hoạch, Thịnh Minh Trản đã đích thân thực hiện mọi việc để đảm bảo chất lượng.

Đương nhiên, cô không có nhiều thời gian dành cho đoàn <Queen>, vì đoàn này làm cô yên tâm nhất.

.

Dì Khương - người đã giúp việc cho Thẩm gia hơn mười năm, nghe tin Thẩm Đại và con gái đã trở về Ngàn Dặm Xuân Thu, đặc biệt nhớ bọn họ.

Mà Thịnh Minh Trản cũng đã trở về, đúng dịp nghỉ lễ, bà cùng cháu trai con trai và con dâu mang theo rất nhiều đặc sản chạy đến thành phố N để thăm Thẩm Đại.

Thẩm Nhung đi diễn tập thì dì Khương tới, bà mua rất nhiều thịt và đồ ăn, còn đặc biệt mang đến cho Thẩm Nhung chiếc bánh sô cô la nham thạch mà nàng yêu thích.

Dì Khương đã liên lạc với Thẩm Nhung trước khi đến, nhờ nàng nói với Thịnh Minh Trản tối nay về nhà cùng nhau ăn tối.

Thẩm Nhung luyện tập xong, vừa thu dọn đồ đạc vừa cầm điện thoại, nghĩ cách nói với Thịnh Minh Trản, tránh để quỷ đáng ghét này nghĩ nàng không chịu nổi mà kiếm cớ gặp mặt.

Còn chưa gõ một từ, nàng đã thấy Heimer, Paula và toàn đội đang đi vào từ cửa sau.

Thịnh Minh Trản đi ở cuối đám đông.

Đội Heimer đến thăm hỏi đoàn kịch, thuận tiện vẽ ra chuyến du lịch Bắc Mỹ để truyền cho họ chút nhiệt huyết.

Sau khi nói xong, Thịnh Minh Trản đang định rời đi, Thẩm Nhung không muốn gọi tên cô ở trước mặt mọi người, sợ người khác hiểu lầm nên âm thầm kéo góc áo của cô.

Trước đây, mỗi khi Thẩm Nhung muốn làm nũng đều sẽ kéo góc áo của cô, nhưng bây giờ đó chỉ là một phương pháp che giấu tình thế bất đắc dĩ.

Không nghĩ tới, Thịnh Minh Trản lại ý vị sâu xa mà nhìn nàng.

Thẩm Nhung không có cách nào, chỉ cần giữ được người là được rồi.

"Đừng nghĩ nhiều." Thẩm Nhung đến gần cô, lại nhìn về phía xa, không biết Thịnh Minh Trản có nghĩ đến nụ hôn bịt mắt đêm đó hay không, nàng nói, "Dì Khương tới chơi, kêu chị tối nay về nhà ăn cơm."

"Được." Thịnh Minh Trản đồng ý, "Em lái xe sao?"

"Hôm nay xe của tôi tới hạn đăng kiểm rồi."

"Rất tốt, cứu được hai mạng người, ngồi xe của tôi đi."

"..."

Không nói móc tôi thì chị sẽ chết sao?

Thẩm Nhung chỉ trích cái miệng thất đức của Thịnh Minh Trản, nhưng vẫn rất thoải mái ngồi ở ghế phó lái của cô.

Nghe nói xe của Thịnh Minh Trản là xe thuê, nghĩ thầm nàng đã không bán chiếc Beetle và căn hộ nhỏ cạnh trường đại học mà Thịnh Minh Trản đã cho nàng vào thời điểm khó khăn nhất, chẳng phải bây giờ nên trả cho Thịnh Minh Trản sao?

Cả hai cùng nhau trở về 128 Ngàn Dặm Xuân Thu.

Đã lâu Dì Khương không gặp Thịnh Minh Trản, lôi kéo không nỡ buông tay, có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Thẩm Nhung nhìn thấy Thịnh Minh Trản ngồi cùng dì Khương, nở nụ cười lễ phép nghe dì nói chuyện.

Dì Khương đang lẩm bẩm những điều vô nghĩa, Thịnh Minh Trản không hề sốt ruột mà chăm chú lắng nghe, hoàn toàn là bộ dáng con gái ngoan được người yêu thích.

Khi Thẩm Nhung vào bếp nhìn nồi, uống nước hoặc giả vờ nhìn điện thoại đều lén nhìn cô.

Hai tuần không gặp, người này càng đẹp mắt hơn thì phải?

Thẩm Nhung thất thần cho đến khi ăn cơm.

Thịnh Minh Trản đang đeo một chiếc đồng hồ không rõ nhãn hiệu, dây đeo mảnh mai tinh tế, mặt số màu xanh đậm, sang trọng văn nhã còn rất hợp với cô.

Móng tay vẫn trong suốt và sáng bóng, được cắt tỉa gọn gàng.

Mười khớp ngón tay rõ ràng, trông mềm mại khi cầm đũa.

Ánh mắt lơ đãng của Thẩm Nhung tràn ngập suy tư, không biết đã trôi dạt về đâu.

Mãi cho đến khi đối tượng theo dõi quăng tới ánh mắt phức tạp qua cặp kính mỏng, nàng mới nhận ra mình đang ăn gì.

Bánh sô cô la nham thạch.

Thẩm Nhung vốn không tập trung nên ăn bất cứ thứ gì dì Khương mang đến cho nàng.

Không biết mình đã ăn lại chiếc bánh này từ khi nào - chiếc bánh này mang theo ám thị yêu đương vụng trộm.

Thịnh Minh Trản đặt đũa xuống, dựa vào lưng ghế.

Rời khỏi ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu, cô im lặng đẩy kính lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung: "..."

Chiếc thìa trong tay nàng suýt rơi xuống bàn.

Hình như Thịnh Minh Trản đã hiểu lầm nàng đang gọi mời cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro