Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự nổi tiếng của <Queen> tại phòng vé là hợp tình hợp lý.

Sau <Phương Xa>, đầu tư hai nhạc kịch của Thịnh Minh Trản vẫn mang về cho cô rất nhiều tiền và danh tiếng, cũng đang phát triển theo chiều hướng tích cực.

Danh hiệu nhà đầu tư kim bài nghiễm nhiên đã được xác lập ở Trường Nhai.

Một bên khác.

Trần Kị đã đáp ứng được kỳ vọng của Thịnh Minh Trản, chen rớt Phan Triều Sinh, trở thành CEO mới.

Làm việc với Trần Kị, Thịnh Minh Trản rất yên tâm.

Ngoài khả năng làm việc xuất sắc của Trần Kị, Đồ Dĩnh còn đặc biệt nhiệt tình với vị tỷ tỷ đã ngưỡng mộ từ lâu này.

Có rất nhiều chuyện không cần Thịnh Minh Trản mở miệng, Đồ Dĩnh đã có thể làm xong mọi thứ, chỉ cần lộ mặt trước mặt Trần Kị.

Trần Kị khen Thịnh Minh Trản, còn nói Đồ Dĩnh còn nhỏ tuổi mà rất có năng lực.

Biết Trần Kị vẫn còn độc thân, Thịnh Minh Trản đã âm thầm chú ý đến sở thích của cô ấy, sau đó nói với Đồ Dĩnh.

Có thể theo đuổi được hay không phụ thuộc vào bản lĩnh của tiểu trợ lý của mình.

Đồ Dĩnh ngược lại có chút bất ngờ, lúc này mà sếp vẫn nghĩ đến chuyện của nàng.

Tâm trạng của Thịnh Minh Trản gần đây quả thực rất phức tạp.

Sau khi Thẩm Nhung chủ động hôn và tỏ tình vào đêm đó, lẽ ra hai người đã bước vào giai đoạn hòa giải.

Không ngờ ngày hôm sau, tất cả các tiêu đề giải trí lớn đều tràn ngập hình ảnh hai người hôn nhau.

Nụ hôn bên bờ sông đêm đó có thể nói là khá hoành tráng. Dù đã khuya nhưng lại là ngoài trời, thông thoáng từ mọi phía.

Hơn nữa, nàng vừa diễn <Queen> xong nên đương nhiên giới truyền thông đổ xô tìm kiếm Thẩm Nhung khắp nơi, chờ chụp ảnh nàng.

Không biết trên đường đi đốt pháo hoa có bao nhiêu chiếc xe bám theo mình, cho nên nụ hôn nóng bỏng đó có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền.

Lúc đó Thịnh Minh Trản không nghĩ tới những chi tiết này...

Đoán chừng đầu óc đã bị sự nhiệt tình của Thẩm Nhung làm cho ngừng hoạt động.

Thế là, đôi cựu bạn diễn dính scandal suốt 10 năm này và CP tin đồn cả đời không qua lại với nhau, sau nhiều năm lại một lần nữa cùng nhau xuất hiện trên hot search——

Còn bị chụp ảnh khi đang hôn nồng nhiệt.

Fan CP vô cùng sốc.

CP đã chết đột nhiên công kích tôi, còn là công kích ngọt ngào? Cái này ai chịu nổi?

Tất cả đều sôi nổi gọi nhà nội nhà ngoại đến xem hiện trường kết hôn.

[? ? Thế là tôi cắn cp là thật à? Còn cắn rất nhiều năm?]

[ĐM ĐM ĐM, bây giờ đâ là từ duy nhất có thể diễn tả cảm xúc của tôi]

[Vậy là năm đó BE là thật, tám bài đăng trên weibo của Thẩm Nhung là thật, bây giờ tái hợp cũng là thật]

[Là quay lại thật sao?]

[Tôi sẽ xem vở kịch <Monica> lại một trăm lần và <Nhữ Ninh> mười nghìn lần!]

Siêu thoại CP vốn im lìm nhiều năm bỗng bùng nổ với vô số bài đăng mới.

Fan mới và fan cũ không thể khống chế mà ôm nhau la hét.

Vô số bài đăng và video cũ chứa đầy màn đạn điên rồ với nhiều màu sắc khác nhau như "cặp đôi thực sự yêu nhau" và "Cô ấy rất yêu nàng ấy".

[Tôi không còn có thể edit lại với cảm kích thuần túy về nghệ thuật nữa]

[Tôi cũng đã trở nên hư hỏng, không còn có thể thưởng thức nghệ thuật tao nhã nữa. Nhưng ai quan tâm? Ăn đường không phải ngon hơn sao?]

[Quả nhiên, đó là ánh mắt của cặp tình nhân thực sự khi nhìn nhau]

[Cho nên, khi họ cùng nhau hát <Thanh Mai>, trong mắt họ đều là tình yêu, tình yêu, tình yêu aaaaa]

...

Là một trong những tin tức giải trí chấn động nhất năm, [Chuyện tình của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản] được tìm kiếm rất nhiều, tiếp tục đứng ở vị trí nổi bật nhất vào ngày hôm sau.

Trong khi fan đang chè chén say sưa thì những nhà phê bình không bao giờ vắng mặt lại bắt đầu viết tiểu luận.

Họ luôn có thể liên kết bất cứ điều gì với cường điệu và cuộc sống riêng tư.

Trong vòng xoáy của dư luận, sẽ không thiếu những ngôn từ xúc phạm.

[Đơn giản là vì xào cho <Queen> thôi, mọi người đều biết Thịnh Minh Trản là cố vấn kỹ thuật trên danh nghĩa của <Queen> và là nhà đầu từ chân chính đằng sau. Có vẻ như doanh thu phòng vé của <Queen> vẫn chưa đạt được kỳ vọng của ban quản lý nên họ đã không ngần ngại đích thân tiếp thị]

[Người ta nói Thẩm Nhung là cao lĩnh chi hoa, không ai có thể hái được cô ấy, không nghĩ tới cô ấy đã ở chung một chỗ với chị gái ở cùng một mái nhà, trong trong ngoài ngoài đều là diễn sao?]

[Thẩm Nhung trong những năm gần đây đã bày tỏ hảo ý với rất nhiều nữ diễn viên, từ Đổng Chân trong <Trường Hận Ca> đến Triệu Lộc trong <Phương Xa> đều rất thích cô ấy. Mà Thẩm Đại năm đó quyết liệt như vậy, có phải hai người chia tay vì chuyện này không?]

...

Chưa kể vì mối quan hệ đồng tính của nàng bị vạch trần, vẫn có người luôn muốn so sánh nàng với Thẩm Ngọc, trói buộc nàng, thậm chí đẩy nàng vào con đường tương tự, lại bắt đầu so sánh nàng với dì.

Nói chắc như đinh đóng cột, mỗi một bước đi của nàng rất giống Thẩm Ngọc, nhất định sẽ theo gót Thẩm Ngọc.

Vô số tin đồn che trời lấp đất, lan truyền cả trực tuyến và ngoại tuyến.

Những lời nhận xét buồn nôn kia Thịnh Minh Trản chỉ liếc nhìn rồi ném điện thoại đi.

Cô uống một lon coca để tạm thời dập tắt ngọn lửa tà ác.

Cô nhìn lại điện thoại của mình, tin nhắn cuối cùng của Thẩm Nhung đã được trả lời cách đây nửa giờ.

Thịnh Minh Trản hỏi nàng đang ở đâu.

Nàng trả lời bằng biểu tượng cảm xúc đáng yêu, một chú mèo con nháy mắt.

Thịnh Minh Trản: "?"

Lúc này mà còn ở đó làm vẻ đáng yêu?

Nàng không biết vì nụ hôn đêm đó mà tin đồn đồng tính đã đi xa đến mức nào sao?

Thẩm Nhung chủ động một bước, cuối cùng thừa nhận loại cảm giác này chính là yêu.

Nhưng Thịnh Minh Trản không chắc xu hướng tính dục có còn là vấn đề đối với Thẩm Nhung hay không, khi công khai trước công chúng thì độ nghiêm trọng của PTSD sẽ đến mức nào.

Cô muốn bàn biện pháp đối phó với nàng và đến nhà hát bắt người, nhưng Thẩm Nhung cũng xin nghỉ không đi diễn tập.

Trong nhà hát không có ai, ở nhà cũng không có ai, Tần Duẫn cũng không biết nàng ở đâu, nàng cũng không trả lời tin nhắn của cô, ngược lại trả lời cô bằng nhãn dán mèo con đáng yêu này, không có chữ nào.

Thịnh Minh Trản nhéo sống mũi suy nghĩ.

Thẩm Nhung nữ sĩ cho rằng cô đã hiểu rõ nàng đến mức có thể tìm ra tung tích của nàng từ nhãn dán mèo con đáng yêu này sao?

Trong lòng mắng xong, Thịnh Minh Trản suy nghĩ xem có phải tâm tình Thẩm Nhung bị những chuyện không tốt này ảnh hưởng, muốn tìm một nơi yên tĩnh ở một lát, không bị người khác quấy rầy hay không?

Khi nhiều cảm xúc và khả năng lướt qua tâm trí cô, Thẩm Nhung gửi một tin nhắn thoại.

Giọng nói rất nhỏ, thần thần bí bí.

[Thịnh Minh Trản, hiện tại em đang ở ngoại ô, em sẽ gửi vị trí cho chị]

Nửa phút sau, Thịnh Minh Trản nhận được vị trí từ Thẩm Nhung.

Quả thực đây là vùng ngoại ô, một nơi rất xa.

Thịnh Minh Trản lập tức lái xe tới đó.

Thịnh Minh Trản đã có kế hoạch trên đường tới đó.

Những bức ảnh hôn nhau không thể chối cãi và không thể phủ nhận.

Đương nhiên, nếu hai người không có quan hệ làm ăn với ai thì hoàn toàn có thể phớt lờ giới truyền thông và dư luận.

Nhưng nếu đoàn kịch cần hai người một lời giải thích, Thịnh Minh Trản không thể làm đà điểu để người khác gánh chịu trách nhiệm mà cô nên phải gánh chịu.

Cô đã lên sẵn kế hoạch rồi.

Cô dự định lấy lại weibo mà cô đã quên mật khẩu từ lâu, đăng một tin.

Nói với mọi người, từ đầu tới cuối đều là cô theo đuổi Thẩm Nhung.

Từ cấp hai, cô đã tìm đủ mọi cách để quyến rũ Thẩm Nhung, thậm chí còn ép buộc nàng.

Tất cả những chuyện này đều do cô làm, không liên quan gì đến Thẩm Nhung.

Như vậy... Ánh mắt phóng tới Thịnh Minh Trản như nước - áp lực lên phía Thẩm Nhung sẽ giảm bớt.

Hình tượng của cô đã xấu từ lâu, có thêm cũng không sao.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ quan tâm đến miệng lưỡi của người khác.

"Thịnh Minh Trản, chị có biết chị có sức hấp dẫn đến thế nào không? Chị luôn biết rõ mình muốn gì, biết yêu và biết sống."

Lời khẳng định của Thẩm Nhung ngày đó đã tiếp thêm sức mạnh to lớn cho cô, khiến cô càng đau lòng hơn.

Thẩm Nhung luôn là người hiểu cô nhất, cũng sẵn lòng hiểu cô nhất.

Đến vị trí, cô nhanh chóng gặp được Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản cố ý đỗ xe vào một góc khuất. Khi Thẩm Nhung lên xe, cô mới phát hiện xung quanh không có người.

Cô cứ tưởng Thẩm Nhung sẽ nói về việc mối quan hệ của hai người bị vạch trần, nhưng không nghĩ tới hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện đó.

"Thịnh Minh Trản, chị có biết em đã nhìn thấy ai không?"

"Ai?"

Thẩm Nhung cầm lấy chai nước mà Thịnh Minh Trản đưa, ừng ực uống một hơi rồi mới nói.

Gần đây, nàng thường đến nghĩa trang trò chuyện với Thẩm Đại và Tiểu Mệnh, kể cho họ nghe tâm trạng gần đây của mình và những chuyện đã xảy ra - đây là thói quen mà nàng đã hình thành trong hai năm kể từ khi Thịnh Minh Trản rời đi.

Mộ Thẩm Ngọc rất gần nên nàng cũng ghé qua thăm viếng.

Lúc trước tới đây, nàng phát hiện mộ của Thẩm Ngọc luôn sạch sẽ, hoa chưa bao giờ bị héo. Mỗi lần đến đây, nàng đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Ngọc được những bông hoa rực rỡ đang nở rộ bao quanh. Nghĩa trang vốn lẽ ra lạnh lẽo lại được những sức sống mãnh liệt này truyền cho một chút ấm áp.

Rõ ràng đó là kết quả của việc ai đó cẩn thận giữ gìn.

Thẩm Nhung rất vui vì mọi người vẫn quan tâm đến dì, điều đó cho thấy dì là một diễn viên rất thành công.

Hai ngày trước, nàng nhìn thấy một nữ nhân đang lau chùi mộ của Thẩm Ngọc.

Tấm bia đá được lau sạch từng chút bằng vải sạch.

Chiếc khăn tay thương tiếc cùng quyến luyến ở lại trên mặt Thẩm Ngọc hồi lâu, nữ nhân kia bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Khi Thẩm Nhung nói chuyện này, Thịnh Minh Trản đã hiểu.

"Có lẽ nào..."

Thẩm Nhung nói: "Đúng vậy, em cũng nghĩ như chị, em muốn nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng cô ấy lại quay lưng về phía em, lau chùi xong nhanh chóng rời đi. Lần trước em không chuẩn bị nên mất dấu, lần này ôm cây đợi thỏ đi theo một đường tới đây."

Thẩm Nhung chỉ vào một tòa nhà bên kia đường.

Một ngôi trường mẫu giáo.

Cuối tháng 10, thời tiết dần mát mẻ, cô giáo mầm non ra đón trẻ em đến sân chơi của trường để tham gia hoạt động.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đi đến sân chơi, từ xa nghe thấy tiếng trẻ em đang tập vở nhạc kịch thiếu nhi <Cô bé quàng khăn đỏ>.

Bọn trẻ nửa hát nửa ồn ào, khá vui vẻ.

Một nữ giáo viên cao gầy đang quay mặt về phía họ, cùng bọn trẻ chơi đàn accordion.

Cô bé đóng vai <cô bé quàng khăn đỏ> hát không tốt nên cô giáo kiên nhẫn dạy cho cô bé nửa câu.

Một cơn gió thổi qua, Thẩm Nhung mặc có chút ít tập trung sự chú ý vào nữ giáo viên, tự nhiên đút tay vào túi của Thịnh Minh Trản, nghĩ thầm:

"Nữ giáo viên này biết rất nhiều về nhạc kịch. Dù đang diễn tập một vở kịch dành cho trẻ em nhưng cô ấy khá tự nhiên, vừa mở miệng liền biết cố ấy có nền tảng vững chắc".

Thịnh Minh Trản thò tay vào túi nắm tay Thẩm Nhung.

Bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Nhung.

"Ý em là cô giáo này rất có thể là một diễn viên nhạc kịch."

Lúc này Thẩm Nhung mới nhận ra, lúc đang suy nghĩ nàng đã làm chuyện trước kia mình vẫn thường làm.

Cảm giác an tâm được Thịnh Minh Trản nắm làm nàng không thể buông ra.

"Thịnh Minh Trản, hẳn là chị cũng có thể phát giác được. Đây là trực giác đồng nghiệp."

Thịnh Minh Trản gật đầu: "Cho nên, lại có thêm một chứng cứ."

Thịnh Minh Trản vừa nói xong, cô bé hát thành công cả đoạn đã vui vẻ kéo góc áo cô giáo, gọi cô là "Cô Lăng".

Cô giáo đúng lúc quay mặt sang một bên, nhẹ nhàng xoa cái ót cô bé.

Nhịp tim của Thẩm Nhung tăng nhanh.

Quả nhiên là bà ấy.

Lăng Sung.

Người được cho là đã biến mất lại chưa bao giờ đi xa.

Bà sống ở ngoại ô thành phố N.

"Lăng Sung."

Nghe thấy có người gọi tên mình, bà tưởng là đồng nghiệp.

Mỉm cười quay đầu lại, vẻ mặt Lăng Sung hơi cứng lại khi nhìn thấy Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt bà.

Lăng Sung hít một hơi thật sâu, giống như đang đối mặt với số phận cuối cùng đã đến.

Bà nói: "Đi theo tôi."

Lăng Sung nghỉ nửa ngày, đưa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đi quán cà phê.

Vừa bước vào cửa hàng, âm thanh quen thuộc của bản nhạc khiến Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản nhìn một chút.

"Đây là bài hát của nhân vật của tôi trong <Nam Lĩnh Chi Nam>. Tôi rất quen với chủ ở đây, biết tôi có hứng thú với âm nhạc nên giao list bài hát cho tôi."

Thấy Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản không nói gì, Lăng Sung giải thích:

"Đó là một vở nhạc kịch đã rất cũ, có thể hai người không biết. <Lĩnh Nam Chi Nam> là vở nhạc kịch đầu tiên cũng là duy nhất mà tôi và chị ấy hợp tác."

Xem ra bà đã sớm ngờ tới một ngày nào đó sẽ gặp lại người của Thẩm gia.

Bà cũng biết tại sao người của Thẩm gia lại đến tìm bà.

Từ một số manh mối, bà có thể cảm nhận rõ ràng hơn mười năm trôi qua thật nhanh, nhưng trong lòng bà vẫn còn Thẩm Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhung tận mắt nhìn thấy Lăng Sung.

Trước đây nàng đã xem rất nhiều video về bà, nhưng vào lúc này khi đối mặt với người thật, Thẩm Nhung đã hiểu ý của Thẩm Đại khi nói: "Cô ấy là nữ nhân đẹp nhất mà em từng thấy".

Lăng Sung thực sự rất đẹp, đẹp tự nhiên, đẹp đến mức chỉ nhìn một cái là không thể nào quên.

Tính sơ bộ cho thấy bà đã ngoài bốn mươi. Thời gian đã để lại một số dấu vết trên cơ thể bà, nhưng những dấu vết này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà, biến thành mị lực tràn đầy câu chuyện.

"Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nhung không muốn vòng vo nữa, trực tiếp hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất: "Tại sao lại đột nhiên biến mất?"

Thẩm Đại từng tìm kiếm bà nhưng không thành công.

Đây chính là tâm bệnh của Thẩm Đại, đồng thời cũng là nguyên nhân sâu xa tạo nên ấn tượng xấu và không đáng tin cậy mà đồng tính để lại trong lòng bà.

Thẩm Nhung thực sự muốn tháo nút thắt này.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị đối mặt với quá khứ, nhưng khi thật sự mở miệng, hô hấp của Thẩm Ngọc đập vào mặt, khiến trái tim Lăng Sung như vỡ vụn.

Bà uống một hơi hết cốc cà phê, sau khi đặt cốc cà phê xuống, mắt đã đỏ hoe.

Lăng Sung ấn xương ngón tay vào chóp mũi đau nhức, khàn giọng nói:

"Quyết định sai lầm của tôi đã phá hỏng mọi thứ."

Chuyện xảy ra nhiều năm trước đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Lăng Sung.

Nghĩ hết quãng đời còn lại, đến khi nhắc lại vẫn rõ như ngày hôm qua.

Tình yêu đồng tính của Lăng Sung và Thẩm Ngọc lan truyền với tốc độ chóng mặt trong thời đại Internet kém phát triển, khiến sự nghiệp của Thẩm Ngọc bị tổn hại nghiêm trọng.

Giữa vô số lời mắng chửi, là người không thể cầm cự được trước.

Chứng kiến ​​đoàn kịch lần lượt rút lại lời mời Thẩm Ngọc tham gia, những vở kịch đã ký hợp đồng và thậm chí cả những vở kịch đang đóng đều muốn đổi nàng đi. Dù bản thân nàng vẫn chưa hề có ý định từ bỏ, nhưng Lăng Sung biết nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ phải chờ đợi danh tiếng của Thẩm Ngọc bị hủy hoại hoàn toàn.

Không ai hiểu rõ ý nghĩa của nhạc kịch đối với Thẩm Ngọc hơn Lăng Sung.

Đó là lý tưởng của nàng, là tất cả ý nghĩa cuộc đời nàng.

Lăng Sung đối mặt với tin tức về hai người với cảm xúc vô cùng phức tạp.

Kỳ thực, đó chỉ là suy đoán và không có bằng chứng xác thực nào, duy nhất chỉ là hình ảnh hai người mập mờ ôm nhau.

Cho nên hiện nay một số đoàn kịch vẫn đang chờ đợi và theo dõi.

Nếu bằng chứng xác thực bị bại lộ, vì doanh thu phòng vé, bọn họ nhất định sẽ bỏ rơi Thẩm Ngọc càng sớm càng tốt.

Lăng Sung có thể cảm nhận được, bất kể đi đâu cũng có người bí mật theo dõi, cố gắng quay lén, trộm chụp ảnh mình gặp Thẩm Ngọc.

Có vô số ánh mắt đang dõi theo trong bóng tối, cố gắng moi ra những bức ảnh hot nhất, tạo ra những tin tức giật gân nhất.

Lăng Sung đề nghị tạm thời không gặp nhau.

Thẩm Ngọc nói: "Ai muốn nói thì cứ nói, sao chúng ta phải che giấu? Tình yêu chân thành bất cứ lúc cũng không nên xấu hổ."

Cô biết rõ tính tình của Thẩm Ngọc hung hăng như thế nào, cô sợ Thẩm Ngọc sẽ bất chấp hậu quả mà hành động bốc đồng.

Lúc đó Lăng Sung vô cùng thống khổ.

Một mặt, cô cảm thấy sự xuất hiện của mình đã hủy hoại mọi thứ của Thẩm Ngọc, chứ không phải vì nàng. Cho dù Thẩm Ngọc và họ Trương có bất hòa, nàng vẫn còn gia đình và sự nghiệp để phấn đấu. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều bị hủy hoại.

Một mặt, cô quyến luyến Thẩm Ngọc, không thể thuyết phục bản thân từ bỏ tình yêu của đời mình.

Bây giờ không thể gặp Thẩm Ngọc.

Lăng Sung biết paparazzi là người không rõ danh tính nào đó đã thuê đuổi dõi.

Cách tốt nhất bây giờ là tạm thời rời xa Thẩm Ngọc, vạch ra ranh giới rõ ràng, lập tức tìm người hiệp nghị kết hôn.

Tin tức kết hôn vừa truyền ra, tất cả mọi người sẽ cho rằng quan hệ đồng tính là giả, bọn họ sẽ thả Thẩm Ngọc đi.

Lăng Sung ngây thơ tin rằng cơn bão sẽ sớm lắng xuống như cô tưởng tượng.

Lăng Sung nói với Thẩm Ngọc rằng muốn xa nhau một thời gian, khi cơn bão qua sẽ gặp lại nhau.

Thẩm Ngọc không hiểu tại sao cô lại nhát gan như vậy.

"Nếu không có người đứng lên khiêu chiến kì thị thì kì thị sẽ luôn tồn tại. Lăng Sung, em cũng cho rằng đồng tính là một căn bệnh khó mở miệng sao?"

Lăng Sung mấy đêm không ngủ được, lo lắng không muốn cũng không nỡ tranh cãi với Thẩm Ngọc.

Cô chỉ muốn giải quyết chuyện này.

"Đương nhiên em không nghĩ chuyện tình yêu của chúng ta khó mở miệng, nó tuyệt đối không phải là một căn bệnh. Nhưng hiện tại nó đã ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống của chị, chúng ta trơ mắt nhìn nó hủy hoại chị sao?"

Lúc này, Lăng Sung đột nhiên cười.

Bà nhìn Thẩm Nhung hỏi: "Cô có biết lúc đó dì của cô đã nói gì không?"

"Cái gì......"

Dù đã nhiều năm trôi qua, Lăng Sung vẫn nhớ lúc đó Thẩm Ngọc mang theo một loại tự hào và ngưỡng mộ.

"Chị ấy nói, chị không lưu luyến một thế giới mà tình yêu không được tự do."

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản biết được kết cục cuối cùng của Thẩm Ngọc không khỏi nổi da gà run rẩy.

Hai tay Lăng Sung nâng ly cà phê, tiếp tục đắm chìm trong hồi ức.

"Lúc đó chị ấy đã quyết tâm, tôi vẫn còn hãm sâu trong lo lắng cũng không thể hiểu được tâm trạng của chị ấy. Quan điểm khác nhau, chúng tôi đều cảm thấy đối phương có một số hành vi không thể hiểu, rơi vào chiến tranh lạnh. Cùng lúc đó, tôi phát hiện ra người đã chụp ảnh tôi 24 giờ là vị Trương tiên sinh kia thuê. Anh ta căm ghét chúng tôi đến mức muốn chụp những bức ảnh thực chất, triệt để phá hủy sự nghiệp của Tiểu Ngọc. Vì để tránh mặt anh ta, xoa dịu tình trạng hỗn loạn và mở đường cho tương lai của Tiểu Ngọc, tôi đã ra nước ngoài. Tôi biết một số nhà sản xuất Broadway ưu tú, dự định cho dù chị ấy bị hủy hoại ở trong nước thì có thể tiếp tục sự nghiệp nhạc kịch ở nước ngoài. Người có tài đi đâu cũng không sợ không có con đường phía trước."

"Lúc đó, Internet trong nước chưa phát triển lắm, gọi điện thoại ra nước ngoài cũng không dễ dàng. Sau khi ổn định chỗ ở và nảy ra một số ý tưởng về dự án mới ở Broadway, tôi đã cố gắng tìm cách gọi chị ấy, nhưng tôi không liên lạc được."

"Mãi về sau tôi mới biết trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngọc đã gặp phải đủ loại tin đồn, còn cho rằng tôi và chị ấy thật sự chia tay, tâm trạng sa sút, không muốn gặp ai, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, tập trung viết kịch bản để tạo ra một vở nhạc kịch hoàn toàn là của chị ấy, có thể coi đó là một cách để chị ấy thoát khỏi cảm giác lo lắng trong lòng."

"Cho dù cách xa nhau ngàn dặm thì vẫn có thể liên lạc thông qua ai đó, trừ khi đối phương đã quên mình. Nói đến cũng thật buồn cười, tôi và chị ấy ở hai nơi khác nhau, thực sự cảm thấy như đã chia tay, từ đó mất hết dũng khí."

"Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra sau đó. Sau khi tác phẩm cuối cùng <Hai câu hỏi> của chị ấy bị đóng lịch, chị ấy rời khỏi nhân thế."

Nói xong, Lăng Sung cúi đầu, sau khi khống chế cảm xúc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ tràn đầy sức sống đều có vẻ buồn tẻ và vô vị trong mắt Lăng Sung.

"Tôi và Tiểu Ngọc là ý trời, tôi cũng thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình là vì tốt cho chị ấy. Nếu tôi kiên trì đứng cùng một chiến tuyến với chị ấy, vẫn luôn bảo vệ chị ấy, ngay cả khi có khó khăn thì cuối cùng sẽ có thể tìm ra lối thoát. Tôi đã từng nghĩ lời nói của con người thật đáng sợ, nhưng sau khi một mình đi qua hơn mười mùa xuân hạ thu đông, tôi mới nhận ra cái gọi là 'con người' chẳng là gì, huống chi là 'lời nói của con người'.

"Cuộc sống không thể lặp lại, người khiến cô nhớ mãi không quên sẽ để cô cảm nhận được điều đó. Cho dù cô có muốn xông pha khói lửa, cho dù cô có sẵn sàng chết không chối từ thì cô ấy cũng sẽ không trở về."

Lăng Sung nhìn Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, bình tĩnh nói: "Đây là kết cục của tôi với chị ấy."

Lăng Sung nói xong, Thẩm Nhung khó chịu quay mặt đi.

Chẳng trách Thẩm Đại đi tìm Lăng Sung lại không tìm thấy.

Thì ra Lăng Sung hoàn toàn không có ở trong nước.

Trong khi Lăng Sung đang bôn ba ở nước ngoài, mơ về một tương lai tươi sáng cùng Thẩm Ngọc thì Thẩm Ngọc lại bị bệnh nặng, đang bước đi bên bờ vực thẳm, rơi xuống bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc Thẩm Ngọc tuyệt vọng đến mức nào mới lựa chọn tự tay kết liễu cuộc đời mình như vậy?

Thịnh Minh Trản đưa khăn giấy cho Thẩm Nhung, không nói một lời.

Lông mi của Thẩm Nhung đã ướt đẫm, giữa hai lông mày vẫn còn đọng lại khổ sở. Khi nhận khăn giấy từ Thịnh Minh Trản, nàng khẽ nói "Cảm ơn".

Đang lau nước mắt, nàng nghe Thịnh Minh Trản nói với Lăng Sung:

"Những năm này, ngài vẫn ở lại thành phố N sao?"

"Đúng vậy, sau khi Tiểu Ngọc rời đi, tôi không thể trở lại kịch trường nữa, thậm chí còn không thể hát trong một thời gian dài. Sự nghiệp mà tôi từng yêu thích nhất đã trở thành bống tối cả đời, tôi chọn trở thành giáo viên mầm non."

Khi đột nhiên nghe được tin Thẩm Ngọc đã rời khỏi nhân thế, Lăng Sung hoảng hốt bay từ nước ngoài về.

Cô không tin người mình yêu lại chọn cách ra đi cực đoan như vậy.

Chẳng lẽ có người hãm hại Thẩm Ngọc, ngụy trang thành tự sát?

Người kiêm cường như vậy sẽ không chọn cách tự sát.

Không thể nào!

Lăng Sung điên cuồng tìm kiếm bằng chứng khắp nơi, thậm chí còn giằng co với cảnh sát một thời gian.

Cho đến khi một người bạn chung của Thẩm Ngọc phát hiện cô đang tuyệt vọng và giao đồ đạc của Thẩm Ngọc, hoàn toàn tiêu diệt hy vọng cuối cùng của cô.

Thẩm Ngọc thực sự đã tự sát.

Những di vật này và lá thư tuyệt mệnh viết cho Lăng Sung đều được ghi rõ ràng.

Thẩm Ngọc quyết định ra đi, không chỉ vì mất đi người yêu cùng tri kỷ, mà còn vì không thể hòa nhập với thế giới này.

"Chị không oán không hận bất kỳ ai, cũng không cảm thấy mình thất bại. Chị sẽ luôn yêu những thứ mình yêu. Như chị đã nói với em trước đây, trong một thế giới mà tình yêu không có tự do, chị sẽ không lưu luyến. Chỉ có rời đi mới có thể làm chị vui vẻ."

"Chị vẫn nhớ ngày hôm qua đã trải qua cùng em, đó là hồi ức đẹp nhất cuộc đời chị.

"Đừng buồn, mỗi khi một trận gió thổi qua, đều là chị trở về thăm em."

...

Lăng Sung đưa Thẩm Ngọc và Thịnh Minh Trản về nhà mình, nói có vật muốn đưa cho hai người.

Bà sống trong căn hộ của giáo viên gần trường mẫu giáo.

Căn hộ nhỏ dành cho người độc thân được dọn dẹp rất sạch sẽ, theo phong cách tối giản, nhìn thoáng qua là có thể thấy được cách trang trí của toàn bộ căn hộ.

Rõ ràng là chủ nhân của căn hộ có ham muốn hưởng thụ cực kỳ thấp.

Điều duy nhất phức tạp là các bức ảnh ở khắp mọi nơi.

Trong ảnh, Thẩm Ngọc trẻ tuổi và Lăng Sung mỉm cười ngọt ngào, thời gian tựa như dừng lại ở khoảnh khắc ấm áp nhất.

Lăng Sung bảo Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản ngồi xuống một lát, bà đi vào phòng ngủ lấy thứ gì đó ra đưa cho Thẩm Nhung.

Đó là một cuốn sổ tay bằng da.

Cuốn sổ hơi cũ, có vài vết xước trên bìa.

Lật tới trang đầu tiên, góc dưới bên phải viết chữ "Thẩm Ngọc".

"Đây là di vật của chị ấy, nó ghi lại kịch bản của <Hai câu hỏi>, cũng tóm tắt tác phẩm và một số cảm hứng. Tôi không thể quay lại nhà hát lần nữa, cũng không muốn tâm huyết và tài năng của chị ấy bị chôn vùi như vậy. Mang nó đi đi, có thể nó sẽ giúp ích được gì đó cho hai người."

Thẩm Nhung lật qua, thấy đã lâu rồi nàng không nhìn thấy nhạc kịch được viết tay.

Chữ viết của Thẩm Ngọc rất đẹp, có sự sắc bén cùng thoải mái rõ ràng, rất đẹp.

Trang nào cũng đầy chữ viết của bà, cũng có nhiều vết tẩy xóa.

Chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể cảm nhận được tài năng đáng kinh ngạc và niềm đam mê nhạc kịch của Thẩm Ngọc.

Đây là di sản quý giá đối với Thẩm Ngọc và cả giới sân khấu nhạc kịch.

Thẩm Nhung có chút mừng rỡ: "Thật có thể cho tôi sao?"

"Đương nhiên." Lăng Sung cười nói: "Nếu như cô nguyện ý giữ lại, dì của cô sẽ rất vui. Tôi nhớ trước kia chị ấy rất thích cô, ở trước mặt tôi luôn nhắc đến cháu gái là tiểu thiên tài. Chị ấy nói cô có tài năng, quan trọng hơn là cô có kiên định và tình yêu không ai sánh bằng. Chị ấy tin chắc cô có thể vượt qua chị ấy, ngày càng tiến xa hơn".

Thẩm Nhung tiếc nuối hỏi bà: "Ngài thật sự không trở lại nhà hát nữa sao?"

Lăng Sung mỉm cười lắc đầu.

"Tôi sẽ không trở lại, bạn diễn tốt nhất của tôi, người cho tôi trải nghiệm mị lực và niềm vui của nhạc kịch tốt nhất đã không còn ở đây nữa, tôi không có ý định tiếp tục biểu diễn trên sân khấu. Dạy nhạc ở trường mầm non và khám phá tài năng của trẻ em là điều hiện tại tôi muốn làm nhất."

Trong trường hợp này, Thẩm Nhung không thể tiếp tục nói thêm gì nữa.

Lúc Thẩm Nhung đang muốn tạm biệt, chợt nghe Thịnh Minh Trản nói: "Trương tiên sinh kia..."

Thẩm Nhung nhạy bén nhận biết được ẩn ý trong nửa câu cô không nói thẳng ra.

Lăng Sung là người rất thông minh, bà cũng đoán được.

"Thịnh tiểu thư yên tâm, tôi đã từ bỏ nửa đời trước, không liên lạc với bất kỳ người quen nào, chính là để có thể theo dõi anh ta trong bóng tối. Tôi đã viết ra tất cả những gì anh ta làm sau lưng, có lẽ thời điểm anh ta thân bại danh liệt sẽ tới ngay thôi."

Thịnh Minh Trản gật đầu, có chút tán thưởng tính cách của Lăng Sung.

"Nếu cần giúp đỡ, tùy thời liên hệ với tôi."

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản rời đi.

Sau khi khách rời đi, Lăng Sung đeo tai nghe vào, ngồi ở bờ sông cách căn hộ không xa.

Ngồi ở đây có thể vừa nhìn thấy sân chơi mẫu giáo.

Những đứa trẻ mới bắt đầu cuộc sống đang chơi theo nhóm.

Gió lại nổi lên.

Lăng Sung nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt.

Chị tới rồi.

Lăng Sung biết Thẩm Ngọc là người có lòng nhiệt huyết.

Không nỡ buông tay người yêu, cũng không nỡ buông bỏ Trường Nhai. Dù có đi đâu, nàng nhất định sẽ trở về.

Cho nên, Lăng Sung không rời khỏi thành phố N.

Nếu bánh răng số phận quay trở lại, có thể cô sẽ trùng phùng với Thẩm Ngọc tái sinh.

Để cuộc hội ngộ mơ hồ đó đến sớm hơn, bà đã chọn làm giáo viên mầm non.

Chúng ta còn sẽ gặp lại nhau chứ?

<Rebecca> đã được lặp lại vô số lần, đang phát trong tai nghe.

"Nơi này vẫn là nhà của người

Tất cả những ai yêu người

Vẫn sẽ không bao giờ quên người

Rebecca, dù người ở nơi phương nào

Trái tim người tự do như đại dương ngỗ ngược này

Khi màn đêm buông xuống, gió chiều vang vọng

Rebecca, về nhà đi Rebecca..."

Lăng Sung chìm đắm trong những lời gọi này.

...

Sau khi từ biệt Lăng Sung, mang di vật của Thẩm Ngọc trở lại xe, Thẩm Nhung vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Vuốt ve lớp da bò thô ráp, kết cấu tiếp xúc với đầu ngón tay rất đậm nét và sống động, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Thẩm Ngọc.

"Em có thể xem một lúc không?" Thẩm Nhung hỏi Thịnh Minh Trản.

Trước kia Thẩm Nhung cũng giống như vậy, một khi gặp được thứ mình hứng thú, nàng không nguyện ý chờ đợi một lát, lập tức đắm chìm trong đó. Sau đó, Thịnh Minh Trản giúp nàng giải quyết hậu quả.

Bây giờ nàng đã có chút tiến bộ, ít nhất nàng cũng sẽ báo trước.

Thịnh Minh Trản xoa xoa tai nàng nói: "Nói cho chị biết em muốn đi đâu trước, trên đường tới đó có thể xem bao nhiêu tùy thích, chị sẽ không làm phiền em."

Thẩm Nhung được cô xoa mềm mại từ tai đến tim.

"Chị đi đâu thì em đi đó."

Sau khi Thịnh Minh Trản xoa xoa tai nàng, cô lại xoa đầu nàng, dù có xoa bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy chưa đủ, nhưng đi quá xa bên ngoài cũng không tốt.

"Được rồi, chị quyết định."

Thịnh Minh Trản lái xe hướng vào thành phố, Thẩm Nhung ngồi ở ghế phụ, lật từng trang ghi chú của Thẩm Ngọc.

Đi vào đường vành đai 4, đường dần tắc nghẽn, xe chạy càng lúc càng chậm, cuối cùng mắc kẹt trên cầu vượt.

Thẩm Nhung chậm rãi đặt nhật ký xuống, ánh mắt có chút nhìn thẳng.

"Thì ra... đúng như Lăng Sung nói, dì không hận ai, cũng chưa bao giờ hận mẹ."

Phía trước tắc đường, xe đậu ở cuối hàng.

"Nhân vật chị gái trong <Hai câu hỏi> được lấy cảm hứng từ mẹ. Nhân vật dì thiết lập viết là - 'bảo vệ em gái, chị gái ôn nhu đáng tin cậy, Nhị tỷ của tôi'. Nhị tỷ là Thẩm Đại.

"Trong góc còn có một dòng chữ, viết bằng bút màu, hẳn là sau này sẽ thêm vào."

Thẩm Nhung chỉ điểm cho Thịnh Minh Trản.

Dòng được thêm vào là - "Em chưa bao giờ quên tình yêu mà chị dành cho em."

Thịnh Minh Trản: "Xem ra dì cũng biết chuyện mẹ lỡ miệng, để cho họ Trương kia lợi dụng sơ hở."

Thẩm Nhung gật đầu: "Sau đó Thẩm Đại đến chất vấn họ Trương, nhưng ông ta phủ nhận. Chuyện bà ấy có thể phát hiện, dì biết cũng là chuyện bình thường. Nhưng dì ấy không trách mẹ, đúng không?"

Thẩm Nhung rất mong nhận được câu trả lời tích cực từ Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản nghiêng người ôm Thẩm Nhung đang không khỏi run rẩy vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve từ sau lưng đến eo nàng để làm nàng bớt căng thẳng.

"Tất cả chúng ta đều biết người có ác ý là ai."

"Cho nên... cho nên dì của em không phải lựa chọn chết trước mặt Thẩm Đại để trả thù. Không phải.." Thẩm Nhung cúi đầu, áp trán vào xương quai xanh của Thịnh Minh Trản, "Đó chỉ là ngoài ý muốn, khi dì chết chỉ nhớ ý tốt của Thẩm Đại..."

"Đúng vậy." Thịnh Minh Trản xoa xoa sau đầu nàng nói: "Dì đặc biệt viết câu này và lưu giữ lại, chỉ để nói với thế hệ tương lai, cho dù dì ấy lựa chọn rời bỏ thế giới làm dì ấy chán ghét, dì ấy cũng không quên những người dì ấy yêu trên thế giới này."

Thẩm Nhung siết chặt tay đang nắm góc áo của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản trầm mặc một lát, mới nói với người trong ngực mình: "Muốn thì cứ khóc đi, đừng cậy mạnh ở trước mặt chị."

Một câu nhẹ nhàng này khiến Thẩm Nhung bật khóc.

Giải phóng cảm xúc trong vòng tay đáng tin cậy nhất.

Khi những thăng trầm trên lưng dần lắng xuống, Thịnh Minh Trản ôm mặt nàng, thưởng thức khuôn mặt đầy nước mắt và không hề che dấu yếu đuối của nàng, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, rồi hôn lên chóp mũi, mắt... còn có đôi môi nóng lên bởi những cảm xúc mãnh liệt.

Hôn đi hết nước mắt, khuôn mặt Thẩm Nhung vẫn bị cô ôm trong tay.

Thẩm Nhung lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nóng bỏng hôn cô.

Mở đôi môi mềm mại, đưa nước mắt và khí tức vào cơ thể, hòa vào máu và tâm hồn.

Nàng muốn được mọi thứ về cô xâm chiếm, không bao giờ bị chia cắt nữa.

Thịnh Minh Trản sửng sốt mấy giây, nhanh chóng bị sự nhiệt tình của Thẩm Nhung khơi dậy, cô tháo kính ra, dùng sức ấn Thẩm Nhung xuống ghế xe, nắm cái cằm nhỏ nhắn của nàng, làm nụ hôn ngọt ngào như mơ, được tự tay nàng nắm giữ, không có khả năng lại bị tan vỡ đột ngột nữa.

Mặt trời lặn về hướng Tây, dưới chân cầu có ánh vàng lung linh.

Giữa dòng xe cộ, có người vừa nói chuyện điện thoại vừa chửi bới, có người xuống xe để trút giận, thậm chí có người còn vặn nhạc lên âm lượng tối đa.

Đối với thế giới này, với những người đang vội vã qua lại thế giới này, khoảnh khắc này chỉ là một vụ tắc đường thông thường. Thậm chí làm người ta khó chịu và nóng lòng.

Nhưng đối với Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đang hôn nhau nồng nhiệt thì đó là một cuộc sống mới đầy kinh tâm động phách.

...

Khi dòng xe cộ phía trước cuối cùng cũng chậm chạp di chuyển thì trời đã tối.

Thẩm Nhung mất sức ngã vào trong ngực Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản thương tiếc hôn lên trán nàng, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi nàng.

"Sưng rồi."

Lông mi dày của Thẩm Nhunh còn ướt, khuôn mặt hồng đào còn chưa kịp biến mất, nàng còn chưa kịp thở vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, có chút xấu hổ nói: "Chị cũng... sưng rồi."

Thịnh Minh Trản lại mổ môi nàng.

"Vậy không phải đúng lúc sao? Chúng ta phải hôn thường xuyên hơn rồi."

Thẩm Nhung cảm thấy nội tạng của mình tràn ngập vị ngọt của mối tình đầu.

Đây là cảm giác yêu Thịnh Minh Trản lần thứ hai.

...

Sau khi lấy được nhật ký của Thẩm Ngọc, Thẩm Nhung ở nhà buồn chán mấy ngày liền, Thịnh Minh Trản đi tìm nàng, nàng vẫn ở trong phòng ngủ, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Cô mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thẩm Ngọc, Thịnh Minh Trản không muốn quấy rầy nàng.

Chỉ là sau nhiều ngày lên men, tin tức về mối quan hệ của hai người vẫn không hề thuyên giảm.

Sự việc đã được phát hiện và tỷ lệ thảo luận ngày càng tăng lên.

Đoàn kịch <Queen> không quan tâm đến những tin đồn như vậy.

Quản lý nhà hát theo dõi dư luận hiện nay trên mạng, nhận thấy hầu hết khán giả đều ủng hộ.

Điều thú vị hơn nữa là Đổng Trân và Triệu Lộc trước đây từng bị dư luận vô tội liên lụy đã lần lượt lên tiếng thay Thẩm Nhung, bảo vệ nàng vô điều kiện.

Đổng Trân nổi tiếng, trở thành nữ diễn viên hàng đầu ở Trường Nhai là nhờ Thẩm Nhung tiến cử <Trường Hận Ca>, trong một cuộc phỏng vấn vài ngày trước, một lần nữa nhắc lại hảo ý của Thẩm Nhung đối với cô, còn khen Thẩm Nhung còn trẻ nhưng có tâm hồn rộng lượng, là thần tượng của cô.

Cô quả thật có hảo cảm với Thẩm Nhung, nhưng đó là hảo cảm không thể giải thích được.

"Tôi nghĩ việc biết ơn người đã giúp đỡ mình là điều bình thường."

Thậm chí Triệu Lộc còn thẳng thắn hơn.

"Nói thật là tôi rất thích chị ấy. Ai thật sự tiếp xúc với Thẩm Nhung mà không thích chị ấy chứ? Chị ấy đơn thuần, đáng yêu lại kính nghiệp, chị ấy xứng đáng được mọi người yêu thích."

Dưới sự hướng dẫn của hai nhân vật hàng đầu Trường Nhai này, nhiều người trong ngành từng hợp tác đã nói về Thẩm Nhung trên nhiều nền tảng khác nhau, hết lời khen ngợi.

Hoặc choáng ngợp trước tài năng của nàng, hoặc ngưỡng mộ tính cách hồn nhiên ngây thơ của nàng, khen nàng chỉ hành động chứ không nói.

Ngược lại fan của nàng đều kinh hãi.

[Tôi đã là fan của Thẩm Nhung mười năm, bây giờ mới biết cô ấy tốt như vậy ... Tôi còn tưởng tính khí thất thường của cô ấy đã khiến dư luận phẫn nộ]

[Không ngờ có nhiều người âm thầm thích con bé như vậy, mẹ già bật khóc]

Với ủng hộ của làn sóng tình yêu đồng tính này, Thẩm Nhung đã thực sự xóa bỏ hình tượng xấu tính trong lòng công chúng, trở thành một người lương thiện với khẩu xà tâm Phật.

Nhiều người từ lâu đã tỏ ra phản cảm trước những ý kiến ​​ác ý của dư luận. Sau sự việc này, ngày càng có nhiều người yêu thích và chú ý đến Thẩm Nhung. Đợt vé mới của <Queen> đã được bán hết vào tối qua, còn hết trong vòng nửa giờ.

Chưa đến ba tháng sau.

Từ đó, đoàn kịch <Queen> không còn lo lắng về vấn đề phòng vé nữa.

Chỉ lo lắng cho Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Sợ những phương tiện truyền thông và nhà phê bình sẽ tiếp tục làm phiền hai người.

Đoàn kịch <Queen> lúc này không muốn quấy rầy Thẩm Nhung, nhưng nàng cũng không thể tiếp tục xin nghỉ phép.

Vé đã được bán hết, khán giả đang đợi nàng ở rạp. Nàng phải nhanh chóng quay lại.

Thịnh Minh Trản truyền đạt lời của đoàn kịch cho Thẩm Nhung, Thẩm Nhung hứa hôm nay sẽ quay lại diễn tập.

Không biết tin tức rò rỉ từ đâu.

Biết Thẩm Nhung sắp xuất hiện, toàn bộ lối vào trước sau của nhà hát An Chân đều chật kín giới truyền thông, vô số máy quay đang chờ Thẩm Nhung xuất hiện.

Thịnh Minh Trản đang ngồi trong nhà hàng trên tầng cao nhất của nhà hát nhìn xuống.

Nếu lúc này trong tay cô có súng, cô nhất định sẽ quét sạch tất cả những thứ bẩn thỉu đang ngo ngoe muốn động này.

Thấy sắc mặt Thịnh Minh Trản càng ngày càng khó coi, Đồ Dĩnh sợ hãi nói: "Sếp, em gọi điện thoại cho Thẩm tiểu thư bảo chị ấy đừng đến nhé, chúng ta đợi bão tan đã rồi nói."

Từ "Ừm" ở trong cổ họng Thịnh Minh Trản chưa kịp thốt, cô đã nhìn thấy Thẩm Nhung từ bên kia đường đi tới.

Hôm nay nàng không đội nón đeo khẩu trang, trước kia đi đến đâu cũng đội mũ lưỡi trai che kín mặt.

"Là Thẩm Nhung!"

"Thẩm Nhung tới rồi!"

Không biết là ai hét lên, một làn sóng truyền thông khổng lồ lao về phía Thẩm Nhung, trong nháy mắt bao vây nàng.

Trong lòng Thịnh Minh Trản mắng một câu thô tục, lập tức đi xuống lầu.

Phóng viên đã tìm cách chặn Thẩm Nhung đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Bây giờ cuối cùng cũng bắt được nàng, nhất định sẽ lập tức hỏi vô số câu hỏi không biết xấu hổ.

Với tính tình của Thẩm Nhung, nếu tại chỗ mà cãi nhau với người khác thì "tội" của nàng sẽ phải thêm vào, chẳng phải sẽ vả mặt những người đã lên tiếng thay nàng trước đó sao?

Thịnh Minh Trản vội vàng xuống lầu, chen vào đám người, túm cổ áo nam nhân ở vòng ngoài cùng đang cầm máy ảnh chụp ảnh Thẩm Nhung, đang định ném hắn ra ngoài thì nghe Thẩm Nhung nói:

"Mọi người không nghe nhầm."

Thẩm Nhung lại nói: "Ở đây tụ tập nhiều người như vậy, đúng lúc giúp tôi tuyên truyền miễn phí, tôi muốn diễn - <Hai câu hỏi>".

Thịnh Minh Trản khẽ giật mình, bàn tay định dùng đã mất hết sức lực.

Đám người mờ mịt.

Có ý gì? <Hai câu hỏi>? Đây là nhạc kịch gì vậy? Chưa bao giờ nghe nói qua.

Đột nhiên một phóng viên tương đối lớn tuổi nói "A" một tiếng, nhớ ra.

"<Hai câu hỏi>! Đó chẳng phải là vở nhạc kịch cuối cùng của Thẩm Ngọc sao?"

Ngay khi từ "Thẩm Ngọc" vang lên, mọi người có mặt đều im lặng.

"Đúng vậy, đó là vở nhạc kịch của dì tôi."

Thẩm Nhung nói: "Đó là một tác phẩm rất xuất sắc, không nên để phủ bụi. Tôi sẽ đem nó ra trước mặt người đời một lần nữa."

Thịnh Minh Trản không ngờ Thẩm Nhung lại có kế hoạch như vậy.

Vậy nàng ở nhà trong thời gian này là để lên kế hoạch cho buổi diễn này sao?

Sau khi Thẩm Nhung thẳng thắn đề cập đến Thẩm Ngọc trước vô số ống kính, nói ra kế hoạch của mình, nàng phát hiện ra Thịnh Minh Trản ở bên ngoài đám đông.

Vừa nhìn thấy Thịnh Minh Trản, nàng liền cong mắt mỉm cười.

"Thịnh Minh Trản."

Thẩm Nhung đẩy vòng vây trước mặt sang một bên, đi về phía Thịnh Minh Trản trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Những người làm truyền thông này đã chờ đợi rất lâu chỉ vì khoảnh khắc này!

Khi Thẩm Nhung tiến đến chỗ Thịnh Minh Trản, nắm tay cô, ánh đèn flash và tiếng màn trập khẩn trương vang lên.

Thẩm Nhung không phân tâm.

"Em đến muộn." Thẩm Nhung nói: "Chúng ta vào đi."

Thẩm Nhung toàn tâm toàn ý tập trung vào cô, nhưng cô lại do dự.

Làm chuyện này trước mặt nhiều người như vậy chẳng phải sẽ bị người ta bàn luận sao?

Quả nhiên, sau lưng có người hét lên: "Thẩm Nhung, cô diễn lại vở kịch của dì cô, cô không sợ tin đồn đồng tính của mình sẽ ngày càng nghiêm trọng sao?"

Nghe được câu hỏi này, Thẩm Nhung buông tay Thịnh Minh Trản ra.

Tim Thịnh Minh Trản đập thình thịch, nhưng cô lại cảm thấy bàn tay vừa mới thả lỏng trong chốc lát lại bị siết chặt.

Chuyển sang tư thế thân mật hơn, ngón tay đan vào nhau.

Giữ chặt hơn.

"Không sợ."

Thẩm Nhung nhìn lại, đối mặt với từng ống kính đen ngòm, thẳng thắn nói từng chữ.

"Bởi vì tôi là người đồng tính."

Không hề dừng lại, sau khi nói xong, nàng không chút do dự kéo Thịnh Minh Trản về phía trước.

Bước đi càng lúc càng nhanh, ý cười bay bay.

Cuối cùng, nàng thừa nhận tình yêu này trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc nàng nhận ra con người thật của mình, cảm giác thoán thai hoán cốt khiến nàng cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

Đi đến hành lang, đứng trước tấm áp phích của <Nhữ Ninh>, cả hai dừng lại.

Thịnh Minh Trản mở miệng, muốn nói với nàng điều gì đó, trong miệng có nhiều lời đến nỗi không biết nên nói thế nào.

Nhìn sắc mặt Thịnh Minh Trản đen như đáy nồi, Thẩm Nhung cười giảo hoạt nói: "Nếu không nghĩ ra được lời nào để mắng em thì đừng mắng em."

Thịnh Minh Trản giơ tay gõ vào đầu nàng một tiếng khá lớn.

Thẩm Nhung ôm đầu, kinh ngạc nói: "Thịnh Minh Trản, chị đánh em!"

"Còn nhẹ đấy." Thịnh Minh Trản liếc nhìn nàng, "Em nói em..."

"Cũng không thể nói em được." Thẩm Nhung nắm lấy tay Thịnh Minh Trản, ánh mắt sáng ngời.

"Em không muốn hối hận, Thịnh Minh Trản."

Thẩm Nhung rất nghiêm túc nói: "Em không thể tưởng tượng được người bên cạnh em vào lúc chết lại không phải là chị. Em biết điều đó rất khó, tính cách không hợp nhau có thể khiến chúng ta tổn thương nhau lần nữa. Nhưng em không thể thuyết phục được bản thân mình không đi tranh thủ lần nữa. Thịnh Minh Trản, em sẽ không lùi bước nữa, em muốn ở bên chị cho đến giây cuối cùng của cuộc đời, em muốn có một kết cục khác với chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro