Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói con gái như chiếc áo bông nhỏ, con gái ba tuổi của Thẩm Đại quả thực đã phát huy hết đặc tính của áo bông.

Cả ngày mặc lên người, muốn cởi cũng không cởi ra được.

Trong công ty có cả đống việc cần xử lý, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Nhung không thấy mẹ sẽ khóc, thậm chí về sau còn tiến hóa thành vừa được mẹ đặt xuống là nước mắt lưng tròng, cách xa mẹ nửa mét là đáng thương chìa đôi tay nhỏ ra đòi bế.

Nếu Thẩm Đại không để ý đến nàng quá một phút, nàng sẽ lập tức gào khóc, giọng còn rất to.

Lúc đó Thẩm Đại vẫn còn là một tiểu lão bản mới lập nghiệp, chưa có biệt thự to, ở trong một căn hộ bình thường.

Mỗi lần Thẩm Nhung khóc, hàng xóm xung quanh sẽ bị thu hút tới, qua ban công trêu ghẹo bà, nói thanh quản của con gái bà thật khỏe, khóc lên đến kinh thiên động địa, nói không chừng lớn lên sẽ là ca sĩ.

Thẩm Đại vừa thấy hàng xóm nói đúng, vừa đau đầu vì cô con gái dính người.

Con nhà người ta là áo bông nhỏ, con nhà bà căn bản chính là miếng cao dán, gỡ ra đều tốn sức.

Cô bé nói những câu khác không rõ, nhưng mấy chữ "Mẹ bế" thì nói rất rõ ràng, cứ như niệm chú cả ngày bên tai bà vậy.

Không có cách nào khác, đành phải đi đâu thì bế đi đó.

Kỳ lạ là, cô bé Tiểu Nhung vừa rời tay mẹ là khóc, nhưng chỉ cần ở bên mẹ, dù có mang đến công ty, ngồi trong lòng xem mẹ làm việc cả buổi chiều nhàm chán cũng không ồn ào quấy phá, buồn ngủ thì ngoan ngoãn ngủ, tỉnh dậy cho gì thì ăn nấy.

"Dính chị như vậy, chứng tỏ tình cảm mẹ con rất tốt." Thẩm Ngọc mang cơm trưa đến, thấy Tiểu Nhung đang tò mò nhìn mình, đôi mắt to tròn đáng yêu, không nhịn được mà xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, "Chắc chắn sau này sẽ hiếu thảo với chị lắm đấy."

Thẩm Đại bận rộn cả buổi sáng mới có thời gian uống nước, thống khoái uống mấy ngụm coca lạnh vào bụng, thở ra một hơi, nói: "Đừng như cái đuôi bám theo mẹ là được rồi."

Lúc đó Thẩm Đại mới ngoài ba mươi, trên mặt còn chưa có nếp nhăn, không biết thời gian trôi nhanh, cũng chưa từng nghĩ đến giới hạn sinh mệnh của mình. Trẻ tuổi nóng tính, dồn hết tinh lực vào công việc, chỉ mong có thể làm nên nghiệp lớn, để cha mẹ phải nhìn bà bằng con mắt khác.

Thẩm Đại quen biết rất nhiều người, đi đến đâu cũng có một đám người gọi trước "Chị Đại", sau quan tâm, nhưng trong lòng bà rất rõ ràng, những người này ở trên thương trường đều là "bạn bè" xã giao, không thể tin tưởng hoàn toàn.

Nơi duy nhất để bà giải tỏa tâm trạng là em gái Thẩm Ngọc.

Nhưng từ khi Thẩm Ngọc bắt đầu bước
chân vào Trường Nhai, trở thành một diễn viên nhạc kịch bận rộn, thậm chí bà còn không có ai để than thở vài câu.

Cũng không thể trông chờ vào cô con gái ba tuổi có thể hiểu được những phiền não của bà.

Cho dù con gái chưa hiểu hết những vui buồn giận hờn của người lớn, nhưng trong cuộc đời bà có thêm một người thân. Dù công việc có bận rộn đến đâu, dù người chồng có tệ bạc đến mức nào thì chỉ cần con gái đến gần bà, mọi mệt mỏi và phiền muộn đều sẽ bị thời khắc ấm áp này xua tan.

Con gái đáng yêu như vậy, nhưng Thẩm Đại vẫn lo lắng.

Không thể lúc nào cũng để con gái kè kè bên người được.

Thẩm Đại suy nghĩ, làm thế nào để Tiểu Nhung có thể rời khỏi bà, tự chơi một mình được đây?

Vào một ngày cuối thu, Chu Niệm Tịch - vợ của Thịnh Quân mời bà đến nhà chơi.

"Đã lâu không gặp, từ hôm thôi nôi của Tiểu Nhung, chúng ta mạnh ấy nấy bận, cũng không có bữa cơm cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chân chính nào." Giọng Chu Niệm Tịch qua điện thoại vẫn êm tai như trước, vừa tài trí vừa dịu dàng, "Cuối tuần mang Tiểu Nhung và Bao Nhân Trạch cùng đến chơi đi."

Thẩm Đại thầm nghĩ, vợ chồng Thịnh Quân thật tốt, còn nhắc đến Bao Thừa Trạch.

Dù sao bà cũng sẽ không gọi tên khốn đó đi cùng, để tránh việc hắn lại lôi chuyện cũ của bà và Thịnh Quân ra trước mặt mọi người giống như lúc thôi nôi của Tiểu Nhung, bà không muốn mất mặt nữa.

Ngày hôm đó, Thẩm Đại chỉ đưa con gái đến Thịnh gia.

Thịnh Quân và Chu Niệm Tịch đã tự tay chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, ba người vừa ôn lại chuyện cũ vừa chia sẻ về tình hình gần đây, tương đối vui vẻ.

Thẩm Đại vừa trò chuyện vừa uống rượu, dần dần say.

Khi lấy lại tinh thần, bà phát hiện Tiểu Nhung không có ở bên cạnh.

"Tiểu dính người đâu rồi?" Thẩm Đại giật mình tỉnh rượu.

Con gái vẫn luôn dính bà một tấc cũng không rời đã biến mất khỏi ghế ăn trẻ em.

Không thấy!

Chu Niệm Tịch nắm tay bà, cười ha ha nói: "Kia kìa, đang chơi với chị Tiểu Trản, sao lại căng thẳng như vậy? Trong nhà sao có thể lạc được."

Thẩm Đại quay đầu, thấy Thẩm Nhung đã lặng lẽ rời khỏi bà từ lúc nào được một cô bé nắm tay, vui vẻ đi đến chiếc ghế sô pha nhỏ cách đó không xa.

Cô bé lột một quả quýt cho nàng, cẩn thận gỡ bỏ từng sợi tơ, rồi tách thành từng múi nhỏ đút cho nàng.

Cô bé kia chính là Thịnh Minh Trản hơn nàng hai tuổi.

Thịnh Minh Trản năm tuổi đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi, chân dài lại thẳng, giữa lông mày có loại trầm ổn bẩm sinh, xinh đẹp nổi danh gần xa.

"Ngọt không?" Thịnh Minh Trản đưa múi quýt ngọt ngào vào miệng Thẩm Nhung, hỏi.

"Ngọt!"

"Ăn thêm một múi nữa nha?"

"Vâng!"

Hai cô bé không cần người lớn giới thiệu, tự chơi cùng nhau.

Thẩm Đại thật sự ngạc nhiên, "Hai người không biết đâu, con gái em bình thường không như thế này, rất khó chăm, chỉ thích dính lấy em. Ngoại trừ em và dì của nó, nó đều không thích ai đến gần. Không nghĩ tới... lại lặng lẽ đi theo Trản Trản nhà hai người?"

Thịnh Quân nói: "Trản Trản nhà anh cũng không thích tiếp xúc với người khác, rất khó chiều, bọn trẻ ở trường mẫu giáo đều sợ nó, nói nó hung dữ. Anh thấy Tiểu Nhung không chút sợ nó."

Chu Niệm Tịch cũng cảm thấy khó tin, "Đây là lần đầu tiên chị thấy Trản Trản chủ động lột quýt cho ai đó, ai nha, nó còn chưa từng lột cho chị ăn."

Thẩm Đại nhìn hai đứa trẻ, "Thật kỳ quái, em nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai hai đứa nhỏ gặp nhau đúng không? Lúc thôi nôi chỉ gặp thoáng qua, cũng còn quá nhỏ, hẳn là không nhớ được. Nhìn sự thân thiết kia xem, cứ như đã quen biết từ kiếp trước vậy."

Thịnh Minh Trản vốn không quan tâm đến bất kỳ vị khách nào đến nhà, thường chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi, đôi khi còn không thèm nhìn, tuổi còn nhỏ đã kiêu ngạo lại quái gở.

Nhưng hôm nay thì khác.

Cô chưa từng thấy một em bé nào xinh đẹp như vậy.

Thẩm Nhung lúc ba tuổi đã có ngũ quan của một tiểu mỹ nhân, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt to xinh đẹp vì luôn vội vàng tìm mẹ nên lúc nào cũng nước mắt lưng tròng, long lanh như những vì sao, mong manh đến mức khiến người ta không dám nói lớn tiếng với nàng.

Tâm tư của Thịnh Minh Trản lúc nhỏ đương nhiên không phức tạp như người lớn, đối với những thứ xinh đẹp chỉ có khao khát tự nhiên, mà Thẩm Nhung sinh ra đúng với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, khiến cô không tự chủ được muốn đến gần.

Thịnh Minh Trản hỏi nàng: "Em tên gì?"

"Tiểu Nhung." Thẩm Nhung cũng tò mò nhìn chị gái trước mặt, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt đối phương không muốn dời đi.

"Mấy tuổi rồi?"

"Ba tuổi..."

"Vậy chị lớn hơn em, em phải gọi chị là chị."

Thịnh Minh Trản nói gì nàng cũng nghe theo, ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị".

Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời Thẩm Nhung thật lòng gọi Thịnh Minh Trản là "chị".

Thịnh Minh Trản như có được một món đồ chơi yêu thích, xoa xoa đầu tròn của nàng, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xúc cảm rất tốt, chỉ xoa nắn đều không đủ.

Còn Thẩm Nhung thì để mặc cô xoa, hoàn toàn không khó chịu.

Thẩm Đại nhìn đến ngây người.

Lần trước, có một đồng nghiệp ở công ty thấy nàng đáng yêu, muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tay còn chưa kịp đưa tới đã bị ánh mắt hung thần ác sát của nàng dọa sợ.

Sao đến tay con gái Thịnh gia lại ngoan ngoãn như bị trúng tà vậy?

Thịnh Minh Trản không chỉ lột quýt cho nàng, mà còn lấy sô cô la quý giá của mình đưa cho nàng ăn.

"Ngon không?" Thịnh Minh Trản hỏi.

"Ngon ạ-"

Giọng nói non nớt của Thẩm Nhung gần như bay lên, hương vị thơm ngon ngọt ngào lan tỏa trong miệng, gieo vào trong vị giác của nàng.

Ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra, sự yêu thích sô cô la sau này lại là tự tay Thịnh Minh Trản khắc sâu vào trong lòng từ khoảnh khắc này.

Hai đứa trẻ từ phòng khách chạy vào phòng ngủ, lại chạy ra hoa viên.

Thẩm Nhung nhỏ bé, không theo kịp bước chân của Thịnh Minh Trản, nhưng lại không muốn bị bỏ lại, liền nắm chặt góc áo của cô không buông.

Thịnh Minh Trản gần như bị nàng kéo đến hít thở không thông, ghét bỏ nói một câu "đồ bám đuôi" rồi dừng lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Mệt rồi à?" Thịnh Minh Trản lau mồ hôi trên trán nàng, ra vẻ người lớn nói, "Chị đưa em đi ngủ."

"Vâng ạ--" Thẩm Nhung dùng hai tay nắm chặt tay Thịnh Minh Trản, không rời nửa bước.

Vừa ngồi xuống ghế sô pha, cái cổ nhỏ của Thẩm Nhung đã không thể đỡ nổi cái đầu to, mê man rũ xuống.

Thịnh Minh Trản chỉ vào bụng mình, "Ngủ ở đây đi."

"Vâng--"

Thẩm Nhung gần như reo lên rồi lao thẳng vào trong ngực của Thịnh Minh Trản, cơ thể tròn trịa khiến Thịnh Minh Trản không kịp phòng bị, "bộp" một cái đâm vào khiến cô muốn rơi nước mắt.

Thịnh Minh Trản: "..."

Thẩm Nhung ngã đầu vào bụng của cô liền ngủ, nắm chặt ngón tay cô không buông.

Thịnh Minh Trản còn chưa hết đau vì cú va chạm kia, đã nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng.

Giấc ngủ này kéo dài mấy giờ, Thịnh Minh Trản muốn đi vệ sinh cũng không tìm thấy cơ hội.

Chọc một cái, không dậy, chọc thêm một cái, ngủ càng say, còn chảy một chút nước dãi lên ngực cô.

Thịnh Minh Trản: "?"

Ít nhiều có chút hối hận.

Thẩm Đại thấy Thịnh Minh Trản bị Thẩm Nhung đè làm gối ép tới khó chịu, muốn đi  tới bế con gái mình đang quá thoải mái kia về.

Nhưng Thịnh Minh Trản lại nói: "Không sao ạ, để em ấy tự dậy đi dì."

Thẩm Đại quay đầu nói với Chu Niệm Tịch: "Minh Trản còn nhỏ mà biết thương người rồi."

Chu Niệm Tịch lắc đầu, "Ngày thường con bé không như thề này đâu, chỉ là một nàng công chúa được cưng chiều thôi."

"Thật sao, vậy là chỉ dành sự quan tâm đặc biệt cho Tiểu Nhung nhà em thôi."

Hai bà mẹ nhìn nhau cười, còn Thẩm Nhung bên kia thì ngủ say trong ngực của Thịnh Minh Trản.

Không biết ngủ bao lâu, tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức nàng dậy.

Lông mi dài chớp chớp, mở mắt ra.

Điều đầu tiên nàng nhìn thấy hôm nay cũng là gương mặt đang ngủ của Thịnh Minh Trản.

Buổi sáng ở 128 Ngàn Dặm Xuân Thu vẫn yên bình như mọi khi.

Trong phòng ngủ của hai người, là mùi hương của cô nữ, khiến Thẩm Nhung cảm thấy an tâm.

"Hửm?"

Ngay cả trong giấc ngủ cạn, Thịnh Minh Trản cũng có thể cảm nhận được người trong ngực đã dậy.

Cô trở mình, ôm bảo bối của mình chặt hơn.

"Hiếm khi được nghỉ, sao không ngủ thêm chút nữa?"

Thẩm Nhung nói: "Em nhớ ra rồi."

Thịnh Minh Trản không mở mắt, giọng nói có chút lười biếng và hơi khàn vì mới ngủ dậy, nhẹ nhàng, rất êm tai.

"Lại muốn vu oan chị cái gì nữa, nói đi."

"Ai thèm vu oan chị. Em nhớ ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Động tác của Thịnh Minh Trản dừng lại, nhíu mày mở mắt ra, nhìn Thẩm Nhung trong ngực.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Thịnh Minh Trản một tay đặt ở sau gáy nàng, để nụ hôn chào buổi sáng này rơi lên đôi môi mềm mại ấm áp của Thẩm Nhung.

"Nhớ ra rồi à, vậy đúng lúc. Còn nhớ lúc đó em gọi chị là gì không?"

Thẩm Nhung thật đúng là nhớ ra xưng hô xấu hổ kia.

"Không giống bây giờ, suốt ngày gọi tên lẫn họ, cứng nhắc. Khi nào gọi lại cho chị nghe một lần nữa đi?"

"Thịnh, Minh, Trản." Thẩm Nhung không chỉ không làm theo ý cô, mà còn nhấn trọng âm đọc tên cô từng chữ, "Em cứng nhắc vậy đấy, thích nghe hay không."

Thẩm Nhung định ngồi dậy, nhưng bị Thịnh Minh Trản ấn trở về.

"Thích nghe, nhưng cũng có thể nghe thêm cái khác."

Thịnh Minh Trản nghịch tai Thẩm Nhung như đang chơi với một món đồ chơi.

Đôi tai của Thẩm Nhung cũng giống như tính cách của nàng.

Bình thường thì lạnh lại cứng, không có nhiều thịt, nho nhỏ.

Nhưng khi xoa liền mềm, mềm liền nóng.

Thẩm Nhung không thích đôi tai quá nhạy cảm trước kích thích bên ngoài của mình.

Bình thường bị người khác vô tình chạm vào đều thấy tâm phát run, huống chi là bị người mình thích cố ý trêu chọc.

Chỉ chưa đầy nửa phút, đôi tai nhỏ đã ửng đỏ như Thịnh Minh Trản mong muốn.

"Thịnh Minh Trản..."

Biểu cảm trên mặt Thẩm Nhung vẫn như một con thú nhỏ sẵn sàng cắn vào cổ cô bất cứ lúc nào.

Nhưng Thịnh Minh Trản đã hiểu rõ mọi cảm xúc thật của nàng qua những phản ứng nóng bừng từ mọi mặt.

Giọng nói cũng thay đổi rõ rệt.

"Ừm, thế này cũng rất dễ nghe."

Thịnh Minh Trản tiếp tục khống chế nàng ở trong ngực, để Thẩm Nhung tự tai nghe sự biến đổi đa dạng trong giọng nói của nàng.

...

Tối qua là buổi diễn cuối cùng của vở kịch <Nhữ Ninh> trở lại sân khấu Trường Nhai trong năm nay.

Mười buổi diễn liên tiếp thật sự rất tận hứng, dù sáng sớm vừa bị Thịnh Minh Trản chơi đùa một mảnh hỗn loạn, nhưng vừa ăn trưa xong, Thẩm Nhung đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho chuyến lưu diễn của vở <Queen> ở thành phố F.

Chuyến lưu diễn này, Thịnh Minh Trản không thể đi cùng.

Vở kịch <Mặc Tử> sắp bước vào giai đoạn tổng hợp kỹ thuật, hôm qua Trần Kị đã gửi cho cô một bảng biểu, liệt kê gần năm mươi vấn đề cần giải quyết gấp, đồng thời đưa ra kế hoạch cho tháng tới, hi vọng cô có thể giám sát toàn bộ quá trình tổng hợp kỹ thuật.

Cái này đúng lúc trùng với lịch lưu diễn của vở kịch <Queen>

Buổi diễn cuối cùng của <Queen> lại vào đúng ngày mùng một Tết, thật biết chọn thời gian.

Tính toán thời gian, năm nay hai người sẽ phải đón giao thừa ở hai nơi khác nhau.

Trong lòng Thịnh Minh Trản không vui, nhưng Thẩm Nhung phải đi lưu diễn, đây là chuyện quan trọng liên quan đến sự nghiệp, cô không có lý do gì để phàn nàn.

Hơn nữa Thẩm Nhung còn đột nhiên nhớ lại chuyện hồi ba tuổi, quay đầu cười nàng càng sống càng trở về ngày còn là trẻ con, biến thành cô dính lấy Thẩm Nhung.

Không muốn làm kẻ bám đuôi, sau khi đưa Thẩm Nhung lên máy bay, Thịnh Minh Trản lao đầu vào công việc tổng hợp kỹ thuật bận rộn của <Mặc Tử>.

Ngoài thời gian gọi video cố định với Thẩm Nhung mỗi ngày, cô còn đi sớm về khuya ở nhà hát, cùng Trần Kị chốt lại mọi chi tiết.

Có lẽ vì có đại đầu tư Thịnh Minh Trản giám sát, cả đoàn kịch không dám lơ là, tiến độ công việc liền tăng vọt.

Trần Kị liền nói, làm trong ngành này hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy giai đoạn tổng hợp kỹ thuật có thể hoàn thành trước kế hoạch.

Ngày kết thúc, đúng vào đêm giao thừa.

Tuyết rơi dày đặc phủ kín cả thành phố, thế giới trắng xóa tràn ngập những bài hát liên quan đến năm mới, làm cho Thịnh Minh Trản đau cả tai, đi đâu cũng thấy các đôi tình nhân ôm ấp.

Khiến cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Lái xe về Ngàn Dặm Xuân Thu, lúc dừng đèn đỏ, cô gọi cho Thẩm Nhung.

Có lẽ Thẩm Nhung đang bận, không nghe máy.

Thịnh Minh Trản đen mặt cúp máy, nỗi nhớ nhung dâng lên tận cổ họng.

Cô đơn, lẽ ra là trạng thái Thịnh Minh Trản quen thuộc nhất.

Thời niên thiếu, cô đã từng một mình trải qua những cái Tết không có cha mẹ, hai năm ở thành phố Y lại sống mơ mơ màng màng.

Những nỗi đau quá khứ đã tôi luyện thành cô của ngày hôm nay.

Ngày xưa cắn răng chịu đựng để sống tiếp, bây giờ đã vượt qua khổ sở, rõ ràng đang sống trong ngọt ngào, nhưng ngược lại càng không biết đủ.

Đang chuẩn bị rẽ vào ngã tư cuối cùng, điện thoại của Thẩm Nhung gọi đến.

"Thịnh Minh Trản." Giọng Thẩm Nhung có vẻ hơi mơ hồ, hình như đang ở bên ngoài.

Thẩm Nhung: "Chị đang ở đâu thế!"

Thịnh Minh Trản: "Câu này lẽ ra chị hỏi em mới đúng? Em đang ở đâu?"

Cảm giác Thẩm Nhung không ở thành phố F.

Thẩm Nhung không nói cho Thịnh Minh Trản biết, chỉ cười, còn cười rất giảo hoạt.

"Em gửi định vị cho chị, chị đến đây!"

Không đợi Thịnh Minh Trản hỏi thêm, nàng đã cúp máy.

Thịnh Minh Trản: "..."

Lại gửi định vị.

Lần trước gửi định vị là khi phát hiện ra Lăng Sung, lần này lại có chuyện gì?

Bên trong Thẩm Nhung luôn mang theo cao ngạo của một nghệ sĩ, đương nhiên cũng có sự lãng mạn được nuôi dưỡng từ nghệ thuật.

Thịnh Minh Trản đến địa điểm nàng gửi, là một bãi đất trống.

Tuyết rơi lặng lẽ giữa đất trời, Thịnh Minh Trản bước vài bước trên tuyết, tóc và vai đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Người đâu?

Thịnh Minh Trản vừa lấy điện thoại từ trong chiếc áo khoác đen ra, thì bỗng nghe thấy có người gọi sau lưng:

"Thịnh - Minh - Trản!"

Giữa gió tuyết, Thịnh Minh Trản quay đầu lại.

Trong bóng tối, pháo hoa bất ngờ lóe sáng.

Như một vụ nổ bất ngờ từ sâu thẳm vũ trụ tối đen.

Nổ ra vô số ngôi sao rực rỡ.

Pháo hoa này khác với những gì cô từng thấy trước đây, không bay lên trời, mà giống như một chiếc chong chóng khổng lồ, xoay tròn tại chỗ, càng xoay càng nhanh, càng xoay càng chói mắt.

Ánh mắt Thịnh Minh Trản có chút đăm chiêu.

"Chúc mừng năm mới - Thịnh Minh Trản!"

Tay Thẩm Nhung vẫn cầm mồi lửa, cổ quấn khăn len thêu chữ "T", trông vừa vụng về vừa nhỏ bé trong chiếc áo lông to lớn, lao về phía cô.

Thịnh Minh Trản không kịp đề phòng, bị đè ngã xuống lớp tuyết dày.

"Sao em lại về đây?" Thịnh Minh Trản nâng mặt Thẩm Nhung lên, vẫn còn thấy khó tin.

Thẩm Nhung nằm trên người cô không dậy nổi, "Dù sao buổi diễn ngày mai cũng vào buổi tối, sáng mai em bay trở lại là được, dư thời gian mà."

"Sao có thể để chị đón giao thừa một mình được. Nhà mình có quy tắc, giao thừa phải cùng nhau đốt pháo hoa, đốt xong thì về nhà xem chương trình Tết, em lại lì xì cho chị một phong bì lớn. Thịnh Minh Trản..." Thẩm Nhung giống như đặc biệt thích cái tên này, cứ có cơ hội là lại gọi, nâng mặt cô lên nói, "Đã hứa thì không được nuốt lời. Sau này, mỗi một Tết em đều muốn ở bên chị."

Phía sau Thẩm Nhung là màn pháo hoa ngày càng rực rỡ.

Chiếu sáng nụ cười của nàng, chiếu sáng chân thật gần trong gang tấc.

Thịnh Minh Trản thấy mũi cay cay.

"Đồ ngốc." Thịnh Minh Trản ôm nàng vào lòng, "Bay tới bay lui vất vả như vậy, không mệt sao?"

Thẩm Nhung dán vào ngực cô, yên tâm lắng nghe nhịp đập của cô

"Không mệt, đừng nói là bay hai tiếng, bay hai mươi tiếng em cũng vui vẻ."

Thịnh Minh Trản khẽ cười.

Cũng đúng, người đã bay đến thành phố Y mười lần trong hai năm là ai chứ, chẳng phải là đồ ngốc trong ngực cô sao.

Cộng lại có thể bay quanh trái đất mấy vòng.

Cô gái nhỏ nằm gọn trong vòng tay cô, giống như lúc nhỏ.

Vẫn thích dính lấy cô.

Dù cách muôn sống nghìn núi.

Cách gọi tên lẫn họ cứng nhắc, là sự quyến luyến độc nhất của Thẩm Nhung dành cho cô.

Cũng là nơi trở về mà Thịnh Minh Trản luôn hướng tới.

Hai người hôn nhau nồng nhiệt ở trong tuyết.

Tuyết trắng rơi không ngừng, làm mờ đi hình dáng của vạn vật, chỉ có đôi mắt nóng bỏng của Thẩm Nhung khắc sâu vào trong mắt của Thịnh Minh Trản, hòa tan vào trong lòng cô.

Đúng lúc hai người đang toàn tâm toàn trao nhau nụ hôn, tiếng nổ càng lúc càng dữ dội.

Khiến hai người bị phân tâm, vừa mở mắt nhìn về phía pháo hoa, suýt bị tàn lửa bắn trúng.

Thịnh Minh Trản vội vàng kéo Thẩm Nhung lùi lại vài bước, đến nơi an toàn.

Thịnh Minh Trản: "Cái này, có phải pháo hoa quá mạnh rồi không?"

Thẩm Nhung: "Em, em cố tình mua loại mới nhất... Ông chủ nói chong chóng lửa này rất hoành tráng."

Thịnh Minh Trản: "Đã nhìn ra, đúng là rất hoành tráng, lại xoay thêm chút nữa sẽ thành hố đen mất."

Thẩm Nhung: "..."

Lại một tiếng nổ lớn, pháo hoa bắn thẳng về phía mặt Thẩm Nhung, khiến nàng sợ hãi kéo Thịnh Minh Trản chạy.

Chạy giữa đêm tuyết, Thẩm Nhung vui vẻ hét lớn:

"Thịnh Minh Trản, về nhà với em--"

Thịnh Minh Trản chạy theo sau, vừa thấy nàng ấu trĩ, vừa thấy nàng rất đáng yêu.

"Về nhà thôi--"

Hai hàng dấu chân đan xen trên tuyết, đuổi theo nhau, đồng hành cùng nhau, uốn lượn.

Kéo dài đến vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro