Chương 1: Mùa xuân của kẻ luỵ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

_______________________

Mùa hè năm nay ở Hải Thành cũng giống như những năm trước, nóng đến mức không thể yêu nổi. Nhưng so với thời tiết nóng bức này càng làm người ta chấn động hơn chính là tin tức thiên kim nhà họ Hạ sắp kết hôn, chỉ mới xác định một tuần trước, hiện tại gần như đã truyền đi khắp toàn bộ giới hào môn.

Trong nhà hàng của câu lạc bộ cưỡi ngựa ở ngoại ô, mấy người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng tụ họp một chỗ, trò chuyện về việc này.

"Thật không ngờ, chọn tới chọn lui, cuối cùng Khương Nghiêm lại thắng. Không ngờ, thật không thể đoán được."

Người nói chính là nhị thiếu gia Lê gia của chuỗi nhà hàng ở Hải Thành, chủ đề này cũng là hắn khơi mào ra đầu tiên.

Lưu Tâm Nghi cười trêu ghẹo: "Nếu bàn về thành ý, các cậu ngồi đây đều kém hơn Khương Nghiêm. Cậu ấy theo đuổi Hạ Y Ninh suốt bốn năm, chỉ nhiều chứ không có ít."

Lê Tử Phong uống một ngụm nước đá, để giảm bớt nhiệt độ còn dư lại do luyện ngựa buổi sáng, vẫn không phục lắm: "Bốn năm thì sao, con mắt nào của các cậu thấy chính mắt Hạ Y Ninh từng nhìn cậu ta? Người ta đã nói rõ không có cảm giác gì với cậu ta nhưng cậu ta còn nhiều lần ân cần đi theo phía sau, giống y như con chó giữ nhà."

Những người khác vẻ mặt vi diệu, nhưng cũng không trực tiếp nói tiếp nữa.

Lưu Tâm Nghi tính tình ngay thẳng, bình thường chỉ thích ghẹo Lê Tử Phong. Người khác không nói, cô ấy ngược lại thành thật: "Vậy ít nhất là so với cậu, cậu ấy có hành động thực tế. Còn cậu ngoại trừ biết tặng quà biết gửi tin nhắn thì còn biết làm gì nào?"

Những người khác cười rộ lên, Lê Tử Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Bì không lại, bì không lại, ai bảo cậu ta là kẻ lụy tình số một cơ chứ."

Nhà họ Hạ không chỉ là gia tộc hào môn đứng đầu ở Hải Thành mà còn ở cả nước, người làm nam ở nhà họ Hạ thì nhiều, nữ thì ít, Hạ Y Ninh từ nhỏ đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, bao bọc mà lớn lên.

Đương nhiên, nàng bất luận là bề ngoài hay là tài năng, đều không phụ lòng phần cưng chiều này.

Chẳng qua, nhiều năm như vậy, vẫn không có ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng, cũng chưa từng nghe qua nàng kết giao với ai. Trong giới người xấp xỉ tuổi nàng cả nam lẫn nữ, cũng có không ít người có ý với nàng.

Không ngờ năm nay đột nhiên truyền ra nàng chuẩn bị kết hôn, mọi người còn nửa tin nửa ngờ, cũng không bao lâu liền xác định cử hành hôn lễ với Khương Nghiêm vào tháng chín. Tin tức này vừa được tung ra, trực tiếp đạt thành hiệu quả bùng nổ.

Mọi người khiếp sợ rất nhiều, chỉ còn lại khó hiểu và cảm khái. Khương Nghiêm thích Hạ Y Ninh, người trong giới ai cũng biết, nhưng Hạ Y Ninh không thích Khương Nghiêm, mọi người cũng rất rõ ràng.

Tại sao bốn năm vẫn không thể lay động trái tim người đẹp, năm nay đột nhiên liền thay đổi?

Chủ đề của bọn họ chuyển sang người Khương Nghiêm, càng nói càng thêm hăng hái, người tham gia thảo luận cũng nhiều. Đang lúc bọn họ trò chuyện, Lưu Tâm Nghi nhìn thấy bóng dáng Khương Nghiêm, ho nhẹ nhắc nhở: "Đừng nói nữa, Khương Nghiêm tới rồi."

Khương Nghiêm vốn chẳng muốn tới, nhưng rất lâu trước đó đã đồng ý rồi. Sáng nay cô đã vắng mặt ở buổi luyện ngựa, bị gọi mấy cú điện thoại đến thúc giục nên không thể không chạy tới.

Lê Tử Phong quay đầu vẫy tay với cô: "Khương Nghiêm, bên này."

Trong phòng ăn căn bản không có những người khác, chỉ có một bàn bọn họ trò chuyện khí thế ngất trời, Khương Nghiêm sao có thể không nhìn thấy.

Một tháng trước cô vừa xuyên tới thế giới trong sách này, biết nguyên chủ bình thường cứ thích chơi với đám bạn đàng điếm này, cũng biết thật ra những người này sau lưng cũng khinh thường cô.

Khương Nghiêm đã thử kéo dài khoảng cách, nhưng những người này thay nhau ra trận, rất kiên quyết nói cô không xuất hiện thì sẽ đến nhà cô tìm người. Nếu như không biết chân tướng, thật đúng là sẽ cho rằng bọn họ rất quan tâm đến người bạn này.

Yên lặng hít sâu, Khương Nghiêm điều chỉnh lại cảm xúc, bước nhanh tới. Lê Tử Phong đã để trống chỗ ngồi bên cạnh: "Dành riêng cho cậu, nhưng hôm nay cậu đến muộn, phải phạt."

Những người khác cũng phụ họa theo, Khương Nghiêm cười hàm súc: "Trong nhà tạm thời có việc, sáng sớm đã bị ông nội và ba tôi gọi đến thư phòng giáo huấn, thật sự hết cách, xin lỗi."

Đám người này đều biết sáng sớm bị trưởng bối gọi đi nói chuyện mười phần thì tám, chín phần không phải chuyện tốt, nhưng bọn họ cũng không quan tâm Khương Nghiêm rốt cuộc đã trải qua cái gì, cũng không thèm để ý tâm trạng hiện tại của nàng như thế nào, vẫn là thuận theo chủ đề lúc trước.

"Phạt vẫn phải phạt, nhẹ một chút là được rồi. Đây là quy tắc của chúng ta, nếu không sau này ai cũng sẽ vắng mặt."

Đám cậu ấm cô chiêu này tuổi cũng không lớn, cơ bản đều không phải người thừa kế trong nhà. Bọn họ phần lớn là quen biết từ nhỏ, cho nên có cái gì ăn ngon hay chơi vui, cũng đều thích tụ họp một chỗ.

Thực ra Khương Nghiêm cũng không thích cái gọi là quy tắc của bọn họ, nhưng hiện tại cô mang  thân phận của nguyên chủ, trở mặt tại chỗ cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, dù sao còn phải kiêng kỵ bối cảnh gia tộc của những người này. Bọn họ không chỉ quen biết từ nhỏ, phần lớn việc làm ăn của gia tộc còn có liên quan đến nhau, các trưởng bối cũng sẽ ám chỉ bọn họ phải chung sống hòa bình, không thể ảnh hưởng đến giao tình với việc làm ăn.

Nói đi nói lại, vẫn là tác quái bằng tiền.

Khương Nghiêm nhìn ly rượu trước mặt, nghĩ nghĩ, ngửa đầu uống cạn. Lê Tử Phong lại chuẩn bị rót ly thứ hai, Khương Nghiêm lấy tay chặn miệng ly: "Đã nói là phạt nhẹ, tôi đã bày tỏ thành ý rồi, ly thứ hai thì miễn đi."

Lê Tử Phong dừng một chút, sau đó cười nói: "Tửu lượng của cậu không chỉ ít như vậy, uống thêm hai ly cũng có sao. Hơn nữa, cậu cũng sắp kết hôn rồi, tâm nguyện trông mong bốn năm cuối cùng cũng có thể thực hiện, còn không thoải mái uống nhiều một chút."

Những người khác cũng ồn ào theo, tỏ vẻ Lê Tử Phong nói có lý, đều chờ Khương Nghiêm lấy tay ra. Khương Nghiêm ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ thành tích học tập tốt, những phương diện khác chính là phế vật ngốc nghếch. Mỗi lần cũng chỉ đi theo sau Hạ Y Ninh ân cần hỏi han.

Bọn họ sau lưng chê cười cô, nhưng trước mặt lại nói với cô tình bạn vạn tuế, cũng không biết nguyên chủ là thật sự không biết hay là giả bộ không biết.

Đợi một lát, tay Khương Nghiêm vẫn đặt ở chỗ cũ, sắc mặt Lê Tử Phong có chút thay đổi.

"Việc nào ra việc đó, chuyện kết hôn với chuyện hôm nay đến muộn không liên quan, cho nên rượu này tôi vẫn không thể uống."

"Khương Nghiêm, cậu......"

Lê Tử Phong đang muốn phát tiết, Khương Nghiêm lại giành nói trước: "Cậu vừa rồi còn nói phạt nhẹ là vì giữ gìn quy tắc, tôi đây nhận phạt rồi. Bây giờ cậu lại tự tiện tăng thêm hình phạt, coi như phá hỏng quy tắc rồi."

Bị cô nói như vậy, Lê Tử Phong không còn gì để nói, đành phải đặt chai rượu xuống. Những người khác đều không lên tiếng, bí mật trao đổi ánh mắt, cảm thấy bất ngờ với thái độ hôm nay của Khương Nghiêm.

Bình thường Khương Nghiêm đều bị mọi người lừa vài câu liền tiến lên, tại sao hôm nay lại trở nên tỉnh táo và kiên trì như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do, khả năng lớn nhất chính là có chỗ dựa vững chắc, người sẽ kiên cường lên.

Bởi vì mấy năm trước nhà họ Khương cấp tốc bành trướng, dẫn đến tài chính căng thẳng, hai năm nay càng là giai đoạn khó khăn, hoàn toàn là dựa vào "mượn nợ sống qua ngày". Thị trường vẫn chưa biết, nhưng trong giới gần như đều có nghe qua, cho nên mấy năm nay địa vị của Khương Nghiêm trong vòng bạn bè càng thấp.

Nhưng sau khi cô và Hạ Y Ninh kết hôn thì lại khác, tuy rằng trên danh nghĩa xem như "ở rể", nhưng nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không mặc kệ nhà họ Khương. Cứ như vậy, cảnh khốn cùng của nhà họ Khương rất nhanh có thể giải trừ.

Về sau Khương Nghiêm lăn lộn như thế nào thì khó mà nói, nhưng trước mắt cô chắc chắn sẽ không kém. Những người này trong lòng tính toán vang dội, tất nhiên sẽ không làm cho quan hệ căng thẳng.

Lưu Tâm Nghi mở miệng hòa giải: "Khương Nghiêm kiên trì không uống là đúng, Lê Tử Phong cậu chính là vừa rồi chính mình uống nhiều quá, hồ đồ rồi!"

Người gần bọn họ nhất thuận thế đưa tới một ly nước đá, bổ sung nói: "Tâm Nghi nói đúng, Tử Phong, cậu mau uống ly nước cho tỉnh táo lại đi."

Lê Tử Phong cứng đờ ở đó hơn mười giây, không thể làm gì khác hơn là uống cạn ly nước đá, vừa rồi không cảm thấy, bây giờ lại cảm thấy lạnh đến ê răng.

Lúc này Khương Nghiêm mới chậm rãi bỏ tay ra, không khí trên bàn đã có chút hòa hảo.

Lê Tử Phong uống nước đá xong một hồi không lên tiếng, Lưu Tâm Nghi chủ động hỏi Khương Nghiêm: "Còn hơn hai tháng là đến hôn lễ, chuẩn bị thế nào rồi?"

Khương Nghiêm vẻ mặt lạnh nhạt: "Những thứ này chủ yếu là nhà họ Hạ xử lý, tôi phụ trách phối hợp là được."

Lưu Tâm Nghi cho rằng cô đang cố ý úp úp mở mở: "Cậu trông mong ngày này bốn năm rồi, sao có thể bình tĩnh như vậy? Mọi người đều quen thuộc như vậy, đừng ngại."

Khương Nghiêm bĩu môi, cô nói chính là sự thật. Bất đắc dĩ hình tượng kẻ luỵ tình của nguyên chủ đã quá mức ăn sâu vào lòng người, cô có nói cái gì người khác cũng không tin.

"Chuyện kết hôn, từ đầu tới cuối đều do nhà họ Hạ chủ đạo, tôi muốn nhúng tay vào cũng không có cơ hội." Cô nhún vai, làm tư thế bất đắc dĩ buông tay.

Cái này ngược lại phù hợp chân tướng, kẻ luỵ tình lấy đâu ra quyền chủ đạo. Nhưng có thể kết hôn với Hạ Y Ninh, không có quyền chủ đạo cũng chẳng sao, Khương Nghiêm có thể trèo cao, còn có yêu cầu gì khác đâu.

Có tính thế nào, Khương Nghiêm cũng không lỗ.

Khương Nghiêm không thể tiếp tục nói chuyện với bọn họ, đặc biệt là nhìn thấu thái độ thật sự của bọn họ, đáy lòng cũng không cảm thấy những người này là bạn. Nguyên chủ đắm chìm trong thế giới của mình không nhận thấy được, nhưng cô lại không muốn lừa mình dối người như vậy.

"Hôm nay tôi phải đi xem lễ phục, đi trước đây."

Cô vừa mới ngồi chưa đến nửa tiếng đã nói muốn đi, điều này cũng rất khác thường. Sắc mặt Lê Tử Phong càng tệ, Lưu Tâm Nghi giữ chặt Khương Nghiêm: "Bây giờ còn sớm, nói không chừng Hạ Y Ninh còn chưa dậy đâu. Cậu ngồi thêm một lát đi."

Khương Nghiêm còn chưa trả lời, di động đã vang lên. Cô quơ quơ điện thoại, trên đó có tên Hạ Y Ninh, Lưu Tâm Nghi đành phải buông tay.

"Alo."

"Tôi ra khỏi cửa rồi, em đang ở đâu?"

Khương Nghiêm nhìn mọi người đang ngồi, bình tĩnh nói: "Trường đua ngựa."

Hạ Y Ninh rõ ràng cảm thấy bất ngờ, âm lượng hơi đề cao chút: "Hôm nay nói phải đi xem lễ phục, em lại chạy đến trường đua ngựa?"

"Em đang chuẩn bị đi, chắc vẫn kịp."

"Vậy là tốt, hôm nay mẹ cũng sẽ đi, đừng đến muộn đấy."

Cúp điện thoại, Khương Nghiêm càng có lý do chính đáng: "Vợ sắp cưới gọi đến, không thể không đi."

Chờ cô rời đi, Lê Tử Phong đột nhiên giơ chân đạp một cước cái ghế cô vừa ngồi, ma sát sàn nhà phát ra tiếng keng két chói tai, khiến mọi người nhíu mày một trận.

Có người khuyên hắn: "Bỏ đi, cậu cũng không thiệt nhiều."

Lê Tử Phong chưa từng thua trước mặt Khương Nghiêm, huống chi còn ở trước mặt đám người này, nói không chừng sau lưng còn chê cười hắn như thế nào.

"Còn vợ sắp cưới gọi đến, chẳng qua chỉ là kẻ simp lỏ thượng vị, đắc ý cái gì chứ!"

Lưu Tâm Nghi thấy Lê Tử Phong như vậy, trong lòng có chút thầm sướng. Nếu như nói Khương Nghiêm là ngốc, vậy Lê Tử Phong tuyệt đối thuộc về kiêu ngạo. Người đã quen kiêu ngạo đột nhiên bị người ngốc đè đầu, quả thật thú vị.

"Cậu hâm mộ ghen tị hận cũng vô dụng, mùa xuân của kẻ luỵ tình tới rồi, cậu còn có thể thế nào?"

Lời này không chỉ làm cho Lê Tử Phong khó chịu, trong lòng mấy người khác ngồi ở đây cũng không quá thoải mái. Cho dù không phải ai cũng từng nghĩ đến Hạ Y Ninh, nhìn Khương Nghiêm bình thường vô dụng nhất lại có vận may như vậy, ai mà thoải mái được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro