Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, tạo ra những âm thanh xào xạc.

Chiếc ô tô màu đen đứng im lìm ở nơi này, không hề di chuyển, khiêm nhường hòa vào màn đêm mờ ảo, không ai để ý.

Phương Du đã sớm đặt tay lên gáy Đàm Vân Thư, cô ngửa đầu lên, thừa nhận sự chủ động mang theo chút cảm xúc không vui từ Đàm Vân Thư, hơi thở của cô như bị Đàm Vân Thư cướp sạch, khiến cô cảm thấy khó thở.

Đây là một nụ hôn có tính trừng phạt.

Chiếc áo khoác mỏng phủ trên đầu cản trở mọi thứ từ bên ngoài, trong không gian chật hẹp, âm thanh của nụ hôn quen thuộc suốt ba năm vang lên.

Những âm thanh dày đặc, như có tiếng vọng.

Mãi đến khi Đàm Vân Thư rời ra, cô mới có thời gian thở dốc, làm dịu lại hơi thở của mình.

Đàm Vân Thư buông tay ra khỏi eo cô, kéo áo khoác qua, không để ý mà ném vào hàng ghế sau, đè lên những bông hoa.

Kính của Phương Du vẫn chưa đeo, cô có chút cận thị, mắt cô lúc này như bị phủ một lớp sương mờ.

Như là sớm mai trên núi, cũng như những sợi mây lơ lửng.

Đàm Vân Thư vẫn giữ kính của cô, nhìn vẻ mặt này của cô, rồi lại gần, hôn lên môi cô một cái, mới nhẹ nhàng nhướng mày, với giọng điệu mang chút vui vẻ, nói: "Vẫn chưa trả lời mình, Phương Du."

"Ừ."

"'Ừ' có nghĩa là gì?" Đàm Vân Thư tiếp tục hỏi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.

Phương Du nhìn thẳng vào mắt cô, lông mi chớp chớp, đôi môi có ánh nước lại động đậy: "Là ý muốn hôn cậu."

"Thật ngoan."

Đôi mắt Đàm Vân Thư cong cong, nghiêm túc đeo kính cho Phương Du, vuốt tóc cô, rồi cài dây an toàn cho cô, sau đó cười tươi khởi động xe, rời khỏi chỗ đó.

Trông có vẻ rất vui vẻ.

Phương Du ngồi ngay ngắn, nhìn Đàm Vân Thư một cái, khóe môi vô thức cong lên, ngay cả sự mệt mỏi cũng bị xua tan.

Nhưng khi nhìn thấy những bông hoa trên hàng ghế sau, cảm xúc của cô lại bị kìm nén.

Cô biết Đàm Vân Thư chắc chắn đã từ chối người khác, nếu không thì không thể đến gặp cô nhanh như vậy, chỉ là cảnh tượng đó vẫn còn chút chói mắt và châm chích, tiếng hét phấn khích của những người vây quanh như còn vọng bên tai, suýt nữa khiến cô choáng ngợp.

Hơn nữa, Đàm Vân Thư không cần phải giải thích hay làm rõ điều gì với cô.

Trong dĩ vãng cũng đã trải qua những khoảnh khắc như thế, cuối cùng cũng chỉ có cô tự điều chỉnh và tiêu hóa cảm xúc của mình.

Đêm đã càng thêm đặc quánh, người trên đường cũng thưa thớt hơn nhiều, tĩnh lặng.

Xe ô tô chạy thông suốt ra khỏi trường, không ai nói gì thêm, nhưng đều biết điểm đến là đâu.

Đàm Vân Thư không phải lần đầu tiên lái xe đến nhà Phương Du, cô gần như đã quen thuộc với đường đi. Hơn mười phút sau, xe dừng lại ở điểm đỗ bên ngoài "Khu 35 Tinh Hồ."

*Tinh Hồ là Star Lake. Tên tiếng Anh có vẻ hay hơn

"Tinh Hồ" là tên của trạm tàu điện ngầm gần đó, và các khu dân cư quanh đây đều đặt tên theo nó. "Khu 35" chỉ là một trong số đó. Các chỗ đỗ xe ngoài đường dường như luôn có sẵn, vì ở đây không có nhiều người mua xe, ô tô cá nhân ở đây là "hàng xa xỉ".

Khu vực này có mức giá thuê nhà khá thấp, chỉ khoảng bốn trăm đồng một tháng, đủ để chứa nhiều hộ gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn.

Đây đều là khu chung cư cũ, tổng cộng có sáu tầng, thậm chí không có thang máy.

Đèn đường trong khu dân cư khá mờ ảo, và mùi trong khu vực không dễ chịu, hòa lẫn với mùi rác thải hoặc chuột chết, bay lơ lửng trong không khí.

Phương Du đi trước, Đàm Vân Thư đi theo sau cô, và nhanh chóng đến dưới tầng của tòa nhà. Âm thanh của hai người đã đánh thức đèn cảm biến âm thanh đã cũ, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại.

Phương Du một tay xách túi của Đàm Vân Thư, tay còn lại nắm tay Đàm Vân Thư.

Các đường nét trên tay Đàm Vân Thư rất tinh tế, cảm giác khi nắm tay rất mềm mại, đó là bàn tay không phải làm việc nhiều, khác với tay của cô.

Tay của cô có một lớp chai mỏng không thể xem nhẹ, hơi thô ráp, cảm giác khi nắm tay cũng cứng cáp.

Ngay cả lần đầu tiên chạm vào Đàm Vân Thư, vì bất cẩn, đầu ngón tay của cô đã làm đỏ làn da mỏng manh của Đàm Vân Thư.

Kể từ đó, cô luôn hết sức cẩn thận.

Phương Du biết rõ Đàm Vân Thư không thích nơi này, đây không phải là nơi dành cho một đại tiểu thư như Đàm Vân Thư.

Không khí không trong lành, không có dịch vụ quản lý, cách âm cũng bình thường, thậm chí có thể nghe rõ nội dung cãi nhau của cư dân ở tòa nhà đối diện.

Những người sống ở đây đều là những người bình thường đến không thể bình thường hơn, vì vậy lúc ban đầu, khi thấy Đàm Vân Thư nhíu chặt mày, cô đã trưng cầu ý kiến Đàm Vân Thư: "Mình có thể trả nổi một phòng khách sạn bình thường."

"Không sao đâu, mình không ngại." Đàm Vân Thư trả lời nhẹ nhàng, lông mày cũng dãn ra.

Phương Du nhăn mũi, không nhắc lại vấn đề này nữa.

Vì tiền cô kiếm được cũng không dễ dàng đối với cô.

Nếu Đàm Vân Thư sẵn sàng nhượng bộ, cô cũng không muốn kiên trì thêm.

Thu hồi suy nghĩ, hai người đã lên đến tầng ba.

Tường ở đây bẩn thỉu, đầy các loại quảng cáo dán kín, từ mở khóa, sửa chữa thiết bị, cắt tóc, đến những quảng cáo không thể mô tả.

Phương Du liếc qua, rồi đưa tay tháo bỏ những quảng cáo không đẹp mắt, xé giấy ra và nắm trong tay, rồi mới từ ba lô lấy chìa khóa ra để mở cửa.

Lúc này, điện thoại của Đàm Vân Thư reo lên, là cuộc gọi từ Lương Bái.

Âm thanh của chuông điện thoại cắt ngang không khí yên tĩnh, có phần lạc lõng trong không gian hẹp của hành lang.

Đàm Vân Thư lướt ngón tay trên màn hình, nhìn vào gương mặt nghiêng rõ nét dịu dàng của Phương Du, thanh âm nhẹ nhàng nhận cuộc gọi: "Có việc gì?"

Lương Bái hỏi: "Sao lại từ chối Đường Tiêu?"

"Mình không thích."

"Nhưng trước đây không phải cậu nói là cảm thấy anh ta cũng khá ổn sao?"

"Người ta khá ổn nên mình phải thích?" Đàm Vân Thư nói với giọng điệu bình tĩnh, nhìn vào Phương Du đang mở cửa, chớp mắt một cái rồi cười hỏi lại, "Chỉ cần thế thôi là mình phải thích lại à? Lương Bái."

Cửa ở đây thường có hai lớp, an toàn hơn một chút.

Khi cửa mở ra, Phương Du bật đèn và vứt đống rác trong tay đi.

Cô không cố tình nghe lén, nhưng những câu nói này đã tự dưng lọt vào tai cô, không thể phủ nhận rằng tâm trạng của cô vì thế mà tốt hơn một chút.

Quả nhiên Đàm Vân Thư không thích người tỏ tình tối nay.

Lương Bái nghe những lời của Đàm Vân Thư: "......"

"Vậy thì do cậu đã gửi tín hiệu sai cho anh ta."

Đàm Vân Thư lại lần nữa bước vào căn phòng nhỏ như cái hộp này, Phương Du vừa mới thay xong giày, cô đưa tay câu lấy eo của Phương Du, ôm lấy người, rồi mới từ từ trả lời: "Mình nhận hoa đã là tôn trọng anh ấy rồi, Lương Bái." Đến lúc này cô mới bắt đầu có chút cáu kỉnh, "Anh ta đã đẩy mình vào thế khó, chẳng lẽ mình còn phải cảm ơn anh ta? Hơn nữa, cậu biết mình sẽ không đồng ý với bất kỳ ai trước khi tốt nghiệp."

"Nhưng chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao?"

"Cậu cũng nói là 'sắp tốt nghiệp'."

Lương Bái không nói thêm gì, thở dài: "Lỗi của mình, mình không nên nói những điều đó với anh ta, để người ta hiểu lầm. Mình sẽ tìm anh ta để uống rượu xin lỗi."

Đàm Vân Thư không quan tâm: "Tùy cậu."

Cuộc gọi kết thúc, Đàm Vân Thư đặt điện thoại lên bàn bên cạnh.

Căn phòng này chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông, thật sự nhỏ và chật chội, nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, mùi cũng không khó chịu, cho thấy người sống ở đây có thói quen như thế nào.

Phương Du bị Đàm Vân Thư ôm, cô mặc ít hơn nhiều so với hai tháng trước, có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của Đàm Vân Thư ở eo mình, và cả lực siết dần của cô.

Vài giây sau, Phương Du nhấp môi dưới, lên tiếng nhắc nhở: "Thay giày đi, Đàm Vân Thư."

"Chờ một chút." Đàm Vân Thư không có ý định buông tay, suy nghĩ hai giây rồi thử hỏi: "Tối nay thấy rồi?"

Cằm của Phương Du tựa trên vai Đàm Vân Thư, hỏi lại: "Thấy gì?"

"Không có gì."

"......Thấy rồi." Phương Du không nhanh không chậm bổ sung câu trả lời, âm điệu vẫn như thường lệ, không thể đoán được suy nghĩ của cô.

Nhưng Đàm Vân Thư nghiêng đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Mình không thích anh ta."

"Tháo kính ra đi, Phương Du."

***

Phòng của Phương Du không lớn, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo đã cũ, một cái tủ đầu giường và một bộ bàn ghế nhỏ, phần không gian còn lại rất chật hẹp, hai người đứng cạnh nhau cũng có chút khó khăn.

Nhưng may mắn là chiếc giường rộng một mét rưỡi, hai người nằm trên đó không có vấn đề gì.

Giường kê sát cửa sổ, không có khe hở.

Rèm cửa in hình các loài động vật vừa đủ để che chắn cửa sổ, chỉ cần không mưa, cửa sổ luôn mở dù sáng hay tối.

Vì phòng quá nhỏ, không khí như trở nên loãng hơn một chút, nên luôn phải mở cửa sổ để thông gió, và khả năng cách âm cũng vậy, đóng hay mở cửa cũng không có sự khác biệt lớn.

Nhưng mỗi lần Đàm Vân Thư đến, cửa sổ ở đây đều phải đóng lại.

Tối nay cũng không ngoại lệ.

Lần trước hai người gặp nhau là cách đây nửa tháng, thời gian gần đây cả hai đều bận rộn, chỉ là hướng bận rộn khác nhau.

Đàm Vân Thư, một tiểu thư kiêu sa, gần đến kỳ tốt nghiệp, có nhiều việc phải làm, trong khi Phương Du thì làm hai công việc mỗi ngày.

Họ hoàn toàn khác nhau về quỹ đạo cuộc sống, chính là những người nhìn qua tuyệt đối không có điểm giao thoa, giống như cách nhìn của Lý Lan vậy, khoảng cách giữa người bình thường và Đàm Vân Thư là rất khó vượt qua.

Nhưng hiện tại, họ lại nằm trên cùng một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, và không có sự ngăn cách nào về mặt da thịt.

Phương Du nhìn xuống, ánh mắt nương theo ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Vân Thư.

Cô ấy có vẻ đẹp nổi bật, thậm chí một nốt ruồi trên khuôn mặt cũng biết chọn chỗ, gần mũi và mắt, nhẹ nhàng và dễ nhìn.

Chỉ là lúc này cô không có thời gian để chú ý đến nốt ruồi đó. Cô nhìn Đàm Vân Thư đang khẽ cắn môi, nghe tiếng Đàm Vân Thư phát ra nho nhỏ, rồi cúi đầu, hôn lên mí mắt mỏng của Đàm Vân Thư, rồi môi tiếp tục di chuyển xuống, hôn lại Đàm Vân Thư, ngăn chặn những âm thanh đó.

Cô biết, Đàm Vân Thư luôn thích mình "phục vụ", và cô cũng sẵn sàng mang Đàm Vân Thư cùng nhau bước vào những đám mây.

Vừa khéo là, cô cũng thích dáng vẻ và âm điệu của Đàm Vân Thư khi mất kiểm soát gọi tên cô, từng tiếng "Phương Du" vang lên, vừa quyến luyến vừa thâm tình.

Cứ như thể họ đang yêu nhau.

Sau khi kết thúc, Phương Du đưa Đàm Vân Thư vào phòng tắm chật chội nhưng sạch sẽ, giúp cô tắm.

Đàm Vân Thư mệt đến không còn sức lực gì, chân cũng hơi nhũn, cô khẽ nhắm mắt, lười biếng dựa vào Phương Du.

Nếu lúc này có bồn tắm, cô còn có thể ngâm mình.

Nhưng thực tế thì điều kiện ở đây rất đơn sơ, ngay cả sữa tắm đang dùng cũng là loại Đàm Vân Thư mang đến, loại không làm tổn thương làn da của cô, trong khi Phương Du sử dụng loại sữa tắm rẻ tiền, một chai lớn dùng rất lâu, và mùi cũng hơi gay mũi.

Tuy nhiên, mùi trên cơ thể Phương Du không làm Đàm Vân Thư cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng việc hai người cùng ở đây là một điều rất phiền toái, vậy mà họ đã kiên trì suốt ba năm.

Gần một giờ sáng, hai người lại nằm xuống giường.

Phương Du có thể ngửi thấy mùi gối được phơi nắng và mùi hương đắt tiền trên cơ thể Đàm Vân Thư.

Đèn bàn đã tắt, trong phòng hoàn toàn tối đen không nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, có tiếng khóc của một đứa bé từ đâu đó trong khu dân cư xa xa vọng vào, làm cho không khí bớt phần u ám.

Sau vài hơi thở, khi Phương Du đang chuẩn bị nói "chúc ngủ ngon," thì nghe thấy Đàm Vân Thư hỏi: "Dạo gần đây có người nào tỏ tình với cậu không?"

"Không có."

Dù có cũng không nhận, miễn là Đàm Vân Thư không thấy.

Đàm Vân Thư biết cô nghĩ như vậy, nên xoay người, chống khuỷu tay, nhẹ nhàng đè lên người Phương Du.

Đuôi tóc của cô chạm vào vai và cổ của Phương Du, làm Phương Du cảm thấy hơi ngứa.

Nhưng cô không đưa tay gạt đi, cố gắng chịu đựng.

Hơi thở của họ rất gần nhau, chỉ cần tiến thêm một chút nữa, lại có thể thắp lên ngọn lửa.

Phương Du chớp mắt, cổ họng khẽ chuyển động.

Đàm Vân Thư vuốt lên cổ cô, đầu ngón tay gắn móng giả nhẹ nhàng lướt trên đó. Ánh mắt của hai người giao nhau trong bóng tối, xung quanh hoàn toàn chìm vào sự im lặng.

Hơi thở của Đàm Vân Thư rơi vào tai Phương Du, cùng với đó là câu nói mà Đàm Vân Thư đã nói không chỉ một lần.

"Cậu chỉ có thể là của mình, Phương Du."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro