Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Du thực ra không phải là chưa từng nghĩ đến ngày gặp lại Đàm Vân Thư, chỉ là khi ngày đó thực sự đến, cô vẫn có chút kinh ngạc. Kinh ngạc vì hai người tái ngộ theo cách này, hơn nữa còn có hai tiếng rưỡi của buổi hòa nhạc để làm bước đệm, chứ không phải đột ngột gặp mặt ngay. Nhưng cho dù có gặp bất ngờ, cô cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc xao động nào.

Không thể phủ nhận rằng trong hai năm đầu tiên đến Kinh Thành, cô thường nghĩ về Đàm Vân Thư, với tần suất không hề thấp.

Cô sẽ nhớ lại những lần Đàm Vân Thư gọi điện hoặc đến tìm cô sau khi uống rượu, nhớ lại lúc Đàm Vân Thư ghen tuông vì người khác. Những điều đó chính là "bằng chứng" khiến cô lầm tưởng rằng Đàm Vân Thư thích mình, và đó cũng là dấu hiệu của sự ảo tưởng, là tự mình đa tình, khiến cô càng nghĩ càng đau.

Nhưng dần dần, cô học cách làm hòa với quá khứ.

Cô học cách tự nhủ rằng một mối tình thất bại chẳng có gì quan trọng, học cách ám thị rằng cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, và cũng học cách quên lãng Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư trong mắt cô, ngay cả ý nghĩ "hận" cũng không có, cô không có nhiều sức lực như vậy.

Lúc này Đàm Vân Thư chặn cô lại là vì điều gì? Có phải là muốn nhìn lại con thú cưng của mình ngày xưa, bây giờ có còn ngoan ngoãn hay không?

Vì vậy, câu hỏi của Phương Du có thể nói là rất thẳng thắn.

Giống như lớp rêu mọc trên mái nhà cũ, cô dùng tay không gạt đi, để lũ côn trùng ẩn mình trong bóng tối hoảng loạn chạy tán loạn.

Tất nhiên, cô biết rõ câu trả lời cho câu hỏi này.

Dù đã trôi qua sáu năm, nhưng cô vẫn hiểu rất rõ về Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư bề ngoài trông có vẻ cao quý và thanh lịch, nhưng thực chất lại lạnh lùng, ích kỷ, kiêu ngạo đến mức không ai có thể sánh bằng. Vì vậy, một người cao cao tại thượng như Đàm Vân Thư, làm sao có thể nghĩ rằng cô và mình có liên quan gì với nhau được?

Không liệt cô vào danh sách những vết nhơ trong cuộc đời đã coi như là nương tay rồi.

Quả nhiên, sau khi nghe cô hỏi vậy, Đàm Vân Thư khẽ cười một tiếng: "Phương tiểu thư hiểu lầm rồi."

Giọng Đàm Vân Thư vẫn ra vẻ lười nhác, cô bổ sung: "Tôi chỉ đến để xác nhận rằng câu Phương tiểu thư nói 'không muốn gặp lại tôi' là không có căn cứ thôi."

Phương Du cũng cười, dưới ánh sáng mờ, nụ cười của cô lại rất rạng rỡ, không mảy may quan tâm: "Về mặt chủ quan mà nói, gặp hay không gặp cũng chẳng có gì khác biệt, Đàm tiểu thư."

"Vậy thì tốt."

Phương Du không có ý định nói thêm, lần này cũng không còn ai ngăn cô lại. Cô nhấc chân rời khỏi chỗ cũ, khi rẽ qua một góc, bóng dáng cô biến mất.

Đàm Vân Thư không quay đầu lại. Cô đưa tay lên, dường như vẫn còn cảm nhận được chút nhiệt độ còn sót lại từ cổ tay của Phương Du.

Lớp lụa dài vẫn cuộn xoáy trên cao, gió cũng cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng trong lòng bàn tay cô.

Hai phút sau, Đàm Vân Thư quay lại phòng.

Thẩm Ánh Chi thấy cô trở về, liền lấy áo khoác của mình từ trên giá treo rồi nói: "Đi thôi, về nhà nào."

"Ừm." Đàm Vân Thư mỉm cười gật đầu.

Phương Du thì cùng Phù Sương và Đường Bán Tuyết theo sau. Ba người đang bàn bạc về lộ trình trở về. Giờ đã khá muộn, họ định bắt xe về.

Thẩm Ánh Chi ở phía trước quay đầu nhìn họ một cái: "Để tôi bảo tài xế đưa các cô về nhé? Cả ba ở cùng nhau à?"

"Không cần đâu, Thẩm tổng, chúng tôi ở không xa lắm." Phương Du từ chối.

Thẩm Ánh Chi cũng không ép: "Được."

Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, vì an ninh ở Kinh Thành rất tốt, không có gì đáng lo.

Đi thêm một đoạn nữa, họ đến cổng chính. Chiếc xe đặt qua ứng dụng của Phương Du và hai người bạn đã đến, trong khi xe của Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư cũng đã đợi sẵn từ trước. Hai bên lịch sự chào tạm biệt, rồi mỗi người lên xe của mình.

Phương Du và Phù Sương ngồi ở ghế sau, còn Đường Bán Tuyết ngồi ở ghế phụ. Đường Bán Tuyết không sống cùng hai người, nên họ sẽ đưa cô đến điểm dừng trước.

Bên này đường đã thông thoáng, ngoài việc phải dừng chờ đèn đỏ, những lúc khác xe chạy rất mượt.

Ánh đèn trên đường phố vẫn sáng rực, ánh sáng không chút riêng tư, len lỏi vào trong xe như thể muốn thăm dò dáng vẻ của con người.

Còn 20 phút nữa là đến 11 giờ, ra ngoài đã lâu, dù pin có đầy đến đâu cũng sẽ hao mòn. Ba người họ cũng hiếm khi không ai lên tiếng, bầu không khí trong xe rất tĩnh lặng.

Phù Sương đang chọn những bức ảnh chụp tối nay, còn Phương Du thì tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Một lát sau, Đường Bán Tuyết từ ghế phụ quay đầu lại, cô nhìn Phương Du, có chút phấn khích nói: "Tiểu Du, mình nhớ ra cô ấy là ai rồi!"

"Ừm?" Phương Du khẽ mở mắt, tư thế không thay đổi, chỉ phát ra một âm thanh qua mũi.

Phù Sương nhìn Đường Bán Tuyết, có chút không hiểu: "Ai cơ?"

"Đàm tiểu thư đó." Đường Bán Tuyết kéo dài giọng, "Mình cứ thấy quen mắt quen tai, thì ra là bạn học đại học với mình và Tiểu Du. Hồi đó, cô ấy nổi tiếng lắm, lại gần ngay học viện của bọn mình."

Phương Du lại nhắm mắt, cười nhẹ: "Không nhớ."

"Thế mới nói."

Đường Bán Tuyết nhìn về phía trước, cười híp mắt nói: "Lúc đó cậu còn chẳng nhớ nổi tên mình, huống hồ là tên Đàm Vân Thư."

"Đúng vậy." Phương Du không phủ nhận.

"Nhưng hồi cô ấy tốt nghiệp, chẳng phải nghe nói sắp đính hôn sao? Giờ nhìn lại cũng không giống như đã kết hôn." Đường Bán Tuyết trầm ngâm, "Mình thấy ngón áp út cô ấy chẳng đeo nhẫn cưới."

Môi Phương Du khẽ động: "Mình không để ý."

Việc Đàm Vân Thư có đeo nhẫn hay không với cô chẳng quan trọng.

Lúc này, Phù Sương chen vào: "Mình chọn xong mấy tấm selfie của chúng ta rồi! Mình gửi vào nhóm nhé! Các cậu xem thử!"

"Được."

Nửa tiếng sau, Phương Du chào tạm biệt Phù Sương rồi về phòng mình. Lần này cô không để cho mình một chút thời gian trống nào, mà đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa và gội đầu. Sau khi sấy khô tóc và bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy trong danh sách tin nhắn WeChat của mình có một tin nhắn mới từ Tiết Dịch.

Cô không dùng bất kỳ ký tự nào để viết tên gợi nhớ cho Tiết Dịch.

Hiện tại, cô không cần phải lo lắng về việc ai đó nhìn thấy điện thoại của mình và phát hiện mối quan hệ đặc biệt của cô với ai đó.

Lúc chấp nhận yêu cầu kết bạn, Phương Du đã ghi tên mình rõ ràng. Cho nên khi Tiết Dịch gửi tin nhắn qua, cũng kèm theo xưng hô.

Tiết Dịch: 【Cảm ơn lần nữa, Phương tiểu thư.】

Tiết Dịch: 【Tôi còn có những buổi biểu diễn khác ở Kinh Thành, nếu cô có thời gian, tôi sẽ tặng vé mời cô đến xem.】

Phương Du: 【Cảm ơn cô Tiết! Tôi sẽ không khách sáo đâu!】

***

Đàm Vân Thư ở tại căn hộ của Thẩm Ánh Chi chứ không phải khách sạn của nhà mình.

Vài ngày nữa cô sẽ trở về Liễu Thành, mà trong mấy năm Thẩm Ánh Chi đi du học ở nước ngoài, cô chưa từng trở về nước. Đó là lý do cuộc gặp gỡ lần này của hai người kéo dài hơn bình thường.

Hiện tại các cô vẫn đang trên đường về. Tài xế phía trước ngồi thẳng lưng và tập trung lái xe.

"Cậu không định phản hồi cho bạn của cậu sao?" Đàm Vân Thư dựa khuỷu tay vào cửa sổ xe, xoa nhẹ thái dương của mình.

Thẩm Ánh Chi đang trò chuyện với bạn bè: "Hửm?"

Đàm Vân Thư liếc nhìn cô và nói: "Cửa phòng vệ sinh nên dán một tấm biển khẩn cấp với thông tin liên hệ của nhân viên, như vậy trong trường hợp đặc biệt sẽ mang lại trải nghiệm tốt hơn cho khách hàng. Chẳng phải trung tâm thương mại Lâm Lý của các cậu cũng luôn có biện pháp này sao?"

Thẩm Ánh Chi vỗ trán: "Đúng rồi, mình quên mất."

Đàm Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe vẫn di chuyển rất êm ái, cảnh vật bên ngoài trôi qua với tốc độ vừa phải, nhưng cô không thể chú ý vào điều gì, trong đầu vẫn mãi suy nghĩ về câu hỏi của Phương Du tối nay.

Có phải... trong mắt Đàm tiểu thư, tôi không phải là người không liên quan?

Có phải không? Không phải sao?

Đàm Vân Thư khép chặt môi, khuôn mặt lại trở nên u ám. Một lúc sau, cô như ra vẻ lơ đãng hỏi: "Trợ lý kia của cậu, cậu tuyển dụng như thế nào?"

Thẩm Ánh Chi không ngẩng đầu lên: "Mấy năm trước không phải đã nói với cậu rồi sao? Lúc đó mình muốn cài người vào công ty của nhà mình, Phương Du là một trong số đó." Ngón tay cô vẫn nhanh chóng chạm trên màn hình để phản hồi về việc Đàm Vân Thư vừa đề cập với người bạn đang mở nhà hàng, "Phải nói là mình có con mắt rất tinh tường, Phương Du làm việc rất chu đáo. Cô ấy làm trợ lý cho mình hai tháng, mình cảm thấy tiết kiệm được rất nhiều việc."

"... Vẫn luôn làm việc ở công ty của cậu à?"

"Ừm."

"Để mình nghĩ xem nào, lúc đầu cô ấy làm trợ lý tài chính, sau đó chuyển sang trợ lý hành chính, hai tháng trước mình về thì thăng chức cho cô ấy làm trợ lý tổng giám đốc."

"Tại sao?" Tại sao lại là Phương Du?

"Sao là sao?" Lần này Thẩm Ứng Chi đưa mắt lên nhìn vào góc mặt của Đàm Vân Thư, có chút không rõ bạn thân mình đang hỏi gì.

Đàm Vân Thư cũng hơi ngẩn người, sau đó hạ cửa kính xe, đáp: "Không có gì."

Cô nói: "Một lát về uống chút rượu đi? Ánh Chi."

"Được thôi." Thẩm Ánh Chi đồng ý, "Dù sao mai cũng không có tiệc tiếp khách gì."

***

Tầm nhìn từ phòng khách rất đẹp, bây giờ trời đã về khuya nhưng vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh rực rỡ của Kinh thành, và ở nơi xa trong màn đêm còn có thể thấy những tòa nhà mang khí thế vững vàng.

Đàm Vân Thư rất ít khi chủ động đề nghị uống rượu, Thẩm Ánh Chi thì có chút ngoài ý muốn, nhưng tửu lượng của cô tăng cao, sau khi về nước đã lưu không ít rượu ngon vào tủ.

Hiện tại cô mở một chai rượu vang, cầm hai chiếc ly và đặt lên chiếc bàn trà bên cửa sổ sát đất.

"Lần trước Lương Bái còn muốn lấy rượu ở chỗ mình." Thẩm Ánh Chi rót rượu, vừa nói vừa cười: "Mình không đồng ý, bởi vì chai rượu lần trước uống ở quán bar mình muốn giữ lại, nhưng cậu ấy không cho, đúng là đồ bạn xấu."

Đàm Vân Thư nâng ly rượu, chạm nhẹ với Thẩm Ánh Chi, rồi khẽ cười nói: "Không biết cậu nói chai nào, nhưng có một chai cậu ấy muốn đưa cho mình, nhưng mình không cần."

"Tức chết! Không phải hồi xưa mình lỡ đánh cậu ta có mấy cái sao!" Thẩm Ánh Chi giả vờ tức giận.

Đàm Vân Thư bật cười, nâng ly rượu uống một ngụm tới hết, khiến Thẩm Ánh Chi ở bên cạnh trợn tròn mắt: "Chị Đàm à, đây là uống cái kiểu gì thế? Uống gì mà mạnh quá."

"Uống vậy cho dễ ngủ." Đàm Vân Thư không nói gì thêm, bởi vì trong mấy năm qua, thật nhiều đêm cô đều uống như thế này.

Uống đến hơi say sẽ giúp cô ngủ ngon hơn một chút.

Khoảnh khắc khi nghe Phương Cần chuyển lời của Phương Du, phản ứng đầu tiên của cô là phẫn nộ, cảm giác giống y như lần cô nhận được tin nhắn "không muốn tiếp tục" của Phương Du vậy, lúc cô không tìm thấy được Phương Du, cũng là phản ứng như vậy.

Dù cho cô thực sự vẫn còn để ý đến Phương Du, lo lắng rằng cô ấy sẽ rời xa mình, nhưng trong lòng cô, điều cô thật sự để tâm là Phương Du không còn là sở hữu của riêng cô nữa.

Cô vẫn kiên định cho rằng không phải vì yếu tố nào khác.

Vậy thì Phương Du có tư cách gì để thông báo với cô như vậy? Trong mối quan hệ này, dù thế nào đi nữa, người nắm quyền chủ động vẫn là cô, dù là bắt đầu hay kết thúc, đều do cô quyết định.

Nếu cô không muốn gặp lại, thì sẽ rõ ràng dứt khoát là như vậy.

Lúc đó, cô không khỏi cảm thấy mình thật sự đã rất hồ đồ, nhưng gửi thiệp mời cho Phương Du thì cũng đã gửi rồi, bị chặn cũng bị chặn rồi. Cô cứ mãi bị mắc kẹt trong những năm tháng quá khứ, nghĩ rằng chỉ có Phương Du mới có thể là người điều tiết áp lực của mình.

Nhưng với vị trí của cô, thân phận của cô, thực ra cô có rất nhiều lựa chọn, không nhất thiết chỉ chăm chăm vào Phương Du, đúng không?

Hay là Phương Du thật sự nghĩ rằng mình đang ở một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô? Cô chỉ là cảm thấy Phương Du đáng thương, hơn nữa, đã là một sở hữu của riêng cô, sao lại có quyền quyết định hay ý chí của riêng mình?

Đàm Vân Thư rời khỏi quán "A Cần Điểm Tâm" với tâm trạng như vậy.

Cô trở về bận rộn với công việc, bận chứng minh bản thân, bận xoay sở trong các bữa tiệc.

Nhưng Phương Du, người đáng lẽ cô nên quên từ lâu, lại luôn khiến cô nhớ đến vào ban đêm. Cây trâm cài hình đám mây màu hoàng hôn dù cô đã cất giấu, nhưng nó vẫn như một dấu ấn khắc sâu vào tim cô, đồng nhịp với từng nhịp đập.

Vì để rút được cây trâm này, nhiều năm qua cô luôn chú ý đến những nơi Phương Du từng đến. Cô gần như lục tung cả Liễu Thành, nhưng Phương Du vẫn không xuất hiện.

Và giờ đây, khi cuối cùng cô gặp lại Phương Du ở Kinh Thành, Phương Du lại nói rằng cô là người không liên quan.

Hay cho cái từ "không liên quan".

Đàm Vân Thư nhíu mày thật chặt, một ly rượu lại nhanh chóng xuống bụng.

Phương Du nghĩ mình là ai? Chẳng lẽ không có Phương Du cô không thể sao?

Faye: Chương này tác giả  tả tâm lý DVT rất hay.. Tâm lý như này chả trách DVT bị ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro