Chương 19: Mộng xuân mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giáo chủ một màn làm nũng này, để Tiêu Tâm Nguyệt thần kinh đang căng chặt thả lỏng xuống, tuy khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nhu tình như nước.

Giáo chủ phát hiện nữ chủ tựa hồ rất thích nàng như vầy.

Nàng nhớ rõ có một cách nói, thân cận tiếp xúc nhiều sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách tình cảm lại với nhau. Cho nên chỉ cần nữ chủ không chán ghét nàng, nàng lại nhiều làm nũng, cũng là một cách kéo gần khoảng cách với nữ chủ!

Có lẽ là bị tóc nàng cọ lên cổ ngứa, Tiêu Tâm Nguyệt giơ tay đè đầu nàng lại, đem nàng đẩy ra một chút: "Tiểu tâm bị người nghe thấy sẽ nói ngươi yêu ngôn hoặc chúng."

"Sao có thể nói ta yêu ngôn hoặc chúng? Ta như vậy gọi là chân tình!"

"Ngươi là Ma giáo giáo chủ, ngươi mỗi câu nói mỗi hành động, ở trong mắt bọn hắn, đều có mục đích, không có ý tốt."

Giáo chủ không vui mà lầu bầu: "Hừ, ai xuất thân từ Ma giáo cũng có tội hết!"

Nàng bỗng chú ý tới một chỗ, "Bọn hắn? Thánh Nữ tỷ tỷ không cho rằng là như vậy sao?"

Thật lạ, không phải người nữ chủ hận nhất là nàng sao? Hay là nói, nhà nữ chủ bị diệt môn không liên quan đến giáo chủ? Lại hoặc là, nàng thật sự không phải giáo chủ?

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm không sợ. Chính mình không phải giáo chủ, chính mình chỉ là người bị nữ chủ xem như công cụ dùng để hàng phục đám đệ tử còn dư lại củ Ma giáo, nàng sợ gì chớ?!

Tiêu Tâm Nguyệt không có trả lời, lại đem nàng đẩy ra thêm chút nữa: "Nếu ngươi không có gì đáng ngại, vậycùng ta trở về đi. Tuy nơi này thanh tĩnh, nhưng cũng có người lui tới."

Chu Châu Anh nghe lời buông nàng ra, nhưng vẫn như cũ túm góc áo bên hông nàng, giống như thiếu nữ mới lớn xấu hổ thẹn thùng, tò mò đặt câu hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, chúng ta thành thân như thế nào? Có tam thư lục lễ không*?  Đãi mấy bàn? Ngươi mang mũ phượng, hay là ta mang?"

(*): tam thư gồm sính thư, lễ thư và nghêng thân thư.

Dù sao nàng lớn tới như vậy, vẫn là lần đâu kết hôn, lại là kết hôn đồng giới, thể nghiệm kiểu hôn lễ này vẫn là mười phần mới lạ, cho nên nàng ríu rít hỏi về vấn đề này không ngừng.

Tiêu Tâm Nguyệt hỏi ngược lại: "Là ta cưới ngươi, ngươi nói xem ai là người đội mũ phượng?"

Chu Châu Anh thỏa hiệp: "Ta đội ta đội, nhưng mà có kiệu tám người nâng không?"

Tiêu Tâm Nguyệt liếc nàng một cái: "Ngươi muốn kiệu tám người nâng?"

"Ân, Thánh Nữ tỷ tỷ đã đáp ứng ta rồi. Ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, Thánh Nữ tỷ tỷ không được đổi ý."

Khóe miệng Tiêu Tâm Nguyệt ngậm ý cười, liếc nhìn nàng một cái: "Có phải là ngay từ lúc đó giáo chủ đã muốn gả cho ta rồi không?"

Chu Châu Anh tặc lưỡi, nữ chủ đang tự luyến cái gì vậy?

Lần đầu gặp mặt, cũng không biết là ai muốn bế nhân gia kiểu công chúa đây.

Bất quá, ai biểu nàng là nữ chủ chứ? Để cho nàng tự luyết chút cũng được!

Các nàng một bên bàn chuyện kết hôn, một bên về sân viện. Trên đường đi cũng không gặp ai, trong lúc bất tri bất giác, Chu Châu Anh từ nắm góc áo Tiêu Tâm Nguyệt, chuyển sang ôm cánh tay nàng.

Lúc Chu Châu Anh muốn về phòng thì mới phát hiện nàng và nữ chủ mười ngón tương khấu, trong lòng nàng hơi hơi nhắc lên: Chẳng lẽ ế quá lâu, bất tri bất giác ta liền như sói đói vươn móng vuốt bắt lấy nữ chủ không buông?!

Loại chuyện như vậy, tuyệt không phải phong cách của nàng, nàng là người rất rụt rè!

"Thánh Nữ tỷ tỷ, tay của ta có mềm không?" Chu Châu Anh hỏi.

Tiêu Tâm Nguyệt cười cười buông tay nàng ra, nói: "Không mềm."

Chu Châu Anh không vui, bĩu môi nói: "Tay ngươi cũng không mềm, còn có vết chai nữa."

Khoé môi đang tươi cười của Tiêu Tâm Nguyệt từ từ hạ xuống.

Thấy mình lại đổ thêm dầu vào lửa, Chu • nhân viên chữa cháy • giáo chủ thân là người phóng hỏa, vội vàng dập lửa: "Nhưng lại có cảm giác rất an toàn, có cái kén như vậy, thuyết minh Thánh Nữ tỷ tỷ xuyên năng luyệt võ, võ công cao cường, có thể bảo hộ người khác."

Tiêu Tâm Nguyệt cười như không cười: "Công phu vuốt mông ngựa của giáo chủ càng ngày càng tốt."

"Sở dĩ Thánh Nữ tỷ tỷ cảm thấy ta đang vuốt mông ngựa, là vì còn chưa thấy rõ sự chân thành này của ta."

Ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt đặt trên ngực của nàng, một lát sau, ngón trỏ chỉ chỉ ngực của nàng, ái muội hỏi: "Vậy giáo chủ tính làm như thế nào để ta thấy được sự chân thành này của ngươi."

Chu Châu Anh trong lòng tru lên: "Ngao, nữ chủ đây là đang khiêu khích ta sao? Ô ô ô, thật đáng ghét!"

"Hảo, ta biết ngươi trong lòng vẫn chưa sẵn sàng, cần một thời gian để tiêu hóa, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi."

Tiêu Tâm Nguyệt nói xong, lập tức trở về phòng, để lại Chu Châu Anh một người nghiến răng nghiến lợi lắc lắc khung cửa: Mỗi lần nữ chủ trêu chọc nàng xong liền chạy mất, chẳng lẽ làm người công cụ như nàng không xứng được tình yêu sao?

Nếu lần sau nữ chủ lại trêu chọc nàng như vậy, nàng không động thủ thì nàng không phải giáo chủ Ma giáo!

Mang theo oán niệm như vậy, Chu Châu Anh phát hiện chính mình thật đúng là mơ thấy Tiêu Tâm Nguyệt. Hình như là muốn trả thù chuyện Tiêu Tâm Nguyệt ngày thường thích trêu chọc nàng xong chạy, ở trong mộng, nàng ra sức khi dễ Tiêu Tâm Nguyệt.

Giấc mộng mười phần hương diễm, để khi nàng tỉnh lại, còn có chút chưa đã thèm.

Nhưng sau khi phân rõ giữa nằm mơ và hiện thật xong, cảm giác mất mát trong lòng nàng tăng thêm gấp bội, nhịn không được ôm gối nằm trên giường quay cuồng.

Tạo nghiệt mà, lúc trước Tiêu Tâm Nguyệt nói nếu nàng cả ngày lẫn đêm nghĩ tới một người, thì người đó sẽ xuất hiện trong mộng của nàng, nàng sẽ không gặp ác mộng nữa. Không nghĩ tới, nàng không hề nghĩ tới Tiêu Tâm Nguyệt, Tiêu Tâm Nguyệt vẫn xuất hiện trong giấc mộng bồi nàng, còn lăn giường cùng đối phương!

Nữ chủ tốt như vậy, sao nàng có thể ở trong mộng nhẫn tâm khinh nhờn nữ chủ như thế?

"Tội lỗi tội lỗi." Giáo chủ sám hối, tỉnh lại, sau đó nằm lại xuống giường kéo chăn đắp lên người, hy vọng có thể mơ thấy chuyện kế tiếp, bằng không giấc mộng này cũng xem như làm không công.

Đáng tiếc nàng làm thêm một giấc tới hừng đông, cũng không mơ thấy cái gì nữa. Không chỉ có như thế, ngay cả mộng xuân lúc nãy bây giờ cũng có chút mơ hồ, tất cả đều trở nên rất mông lung, chỉ còn lại cảm giác "Chính mình vừa làm một cái mộng xuân" thôi.

Nữ đệ tử Mạch Sơn phái đưa bữa sáng tới cho nàng, nàng nhìn quanh một vòng bên ngoài hồi, có chút mất mát hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ đâu?"

Tuy rằng nữ đệ tử đã quen nàng mỗi ngày hỏi Thánh Nữ đi đâu, làm gì, nhưng nghĩ tới gần đây nghe được một ít tiếng gió, nàng liền đối với giáo chủ lãnh đạm rất nhiều, nói: "Thánh Nữ đang bận!"

"Nga." Chu Châu Anh cũng không thèm để ý, vô tâm không phổi ăn hết bữa sáng.

Nữ đệ tử thấy vậy, lại khó chịu, hỏi: "Thánh Nữ vì chuyện của ngươi mà cả ngày bận rộn, sao ngươi không quan tâm tới Thánh Nữ chút nào vậy?"

Chu Châu Anh cảm thấy nàng ta không thể hiểu nổi: "Ta vừa rồi không phải quan tâm hỏi han nàng rồi sao?"

"Ngươi chỉ hỏi Thánh Nữ đi đâu thôi, cũng không thèm quan tâm nàng đã ăn sáng chưa, chỉ thuận miệng hỏi thôi, này cũng gọi là quan tâm sao?"

"Nàng là Thánh Nữ Mạch Sơn phái các ngươi, các ngươi còn có thể không cho nàng ăn sáng sao?" Chu Châu Anh thấy cảm động với logic của nữ đệ tử nọ.

Nữ để tử bị nghẹn họng, nói thầm: "Thánh Nữ thật bất hạnh, phải cưới một người như vậy! Thanh niên tài tuấn trong võ lâm nhiều như vậy, người quan tâm nàng cũng nhiều như vậy, nàng lại vì lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể chọn Ma giáo giáo chủ người mà một chút quan tâm đến nàng cũng không có!"

Giáo chủ: "......."

Lời này chỉ kém lấy cái loa để bên tai hô, nói lớn như vậy làm gì, sợ mình không nghe thấy sao?

Còn nữa, nữ đệ tử cũng nói nữ chủ vì đại cục nên mới cưới nàng, đều là vì lợi ích, còn muốn nàng phải quan tâm nữ chủ, cái này có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không biết tốt xấu.

Vả lại, nàng muốn quan tâm nữ chủ thì cũng phải phát ra từ nội tâm, nếu bị người khác ép buột và yêu cầu, tâm lý phản nghịch của nàng sẽ trổi dậy, như vậy là không được!

"Ngươi cho rằng Thánh Nữ tỷ tỷ các ngươi cưới ta, như một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu. Nhưng các ngươi lại không nghĩ tới, là các ngươi hy vọng hoa tươi có thể khỏe mạnh trưởng thành, trở thành một đóa hoa được mọi người khen ngợi, mới yêu cầu dùng phân trâu để ủ phân. Khi các ngươi ép đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, các ngươi có từng hỏi qua ý kiến của hoa tươi và phân trâu chưa? Còn chưa có qua sông đâu, các ngươi đã muốn rút ván?"

Nữ đệ tử nghe nàng nói như vậy tức giận không thôi, biểu tinh xấu hổ và giận dữ, nếu không phải biết giới hạn, sợ là nàng đã rút kiếm ra làm cho giáo chủ máu bắn ra ba thước rồi.

Nàng cúi đầu giải thích: "Ý ta không phải như vậy."

"Ta cũng hiểu, dù sao Thánh Nữ đối với các ngươi mà nói là người mà thần thánh không thể xâm phạm."

Biết được nữ thần trong lòng mình muốn cưới giáo chủ Ma giáo, ai là fans cũng chịu không nổi. Cũng giống như một nam diễn viên nổi tiếng truyền ra tin sắp kết hôn, mà đối tượng hắn muốn kết hôn là một nữ diễn viên có thanh danh hỗn độn, fans nam diễn viên kia không đem nữ diễn viên nọ mắng đến không ngóc đầu dậy nổi đã là rất lý trí rồi.

Nữ đệ tử hơi hơi kinh ngạc, cảm thấy lòng bao dung giáo chủ này rất lớn, thế mà không có ghi thù nàng?

Chu Châu Anh xác thật không có đem lời nói của nữ đệ tử kia để trong lòng, dù sao nàng cũng sắp cùng nữ chủ thành thân, sau này nàng có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ nữ chủ, ở trước mắt những người đó rải cẩu lương, để các nàng hâm mộ ghen ghét, chẳng phải rất vui sướng hay sao?

Giáo chủ bên này hạ quyết tâm đợi Tiêu Tâm Nguyệt trở về, cùng nàng ấy thương lượng các nàng như thế nào trở thành "Thê Thê mẫu mực" trong chốn võ lâm. Bên kia, Tiêu Tâm Nguyệt cũng đem kế hoạch của nàng nói lại cho chưởng môn các môn các phái nghe, không ngoài dự đoán, đều bị tất cả nhất trí phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro