Chương 27: Hồng la trướng noãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nước ấm nấu xong, Tiêu Tâm Nguyệt giải y phục Chu Châu Anh, thay nàng lau mồ hôi trên người, sau đó cũng tự lau mình.

Trong lúc làm mấy cái này, Chu Châu Anh cũng không có tỉnh lại. Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng chăm chú, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt sợi tóc mai trên trán bị mồ hôi làm ướt, giống như đang cẩn thận che chở một món đồ sứ dễ vỡ vậy.

Giúp nàng đắp mền cẩn thận, ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt từ đôi môi không huyết sắc đảo qua, nghĩ tới thân thể giáo chủ không lạc quan, ánh mắt nàng trầm xuống. Một lát sau, nàng mới đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo.

Chu Châu Anh ngủ rất sâu, cũng không thể nói là hôn mê, mà là đau đớn giảm bớt làm nàng ngủ say.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, rất nhiều hình ảnh và thanh âm xa lạ tràn vào đại não, không cho nàng cơ hội thở dốc.

Nàng giống như đi vào nhầm chỗ người ta cãi cọ ồn ào, vô số người đứng sát lỗ tai nàng mắng, nàng muốn trốn lại trốn không thoát, ồn ào đến tinh thần nàng sắp hỏng mất.

Bỗng nhiên, những hình ảnh xa lạ đó biến mất, chỉ còn lại nam nhân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm giơ tay tát nàng một cái.

Chu Châu Anh ngốc lắng, nàng ngơ ngác nhìn nam tử đánh mình, đối phương lại vì phản ứng của nàng mà giận tím mặt, lạnh lùng nói: "Những thứ hôm nay ngươi có đều là ta cho, ngươi chân khí, công lực là ta truyền thụ, mệnh ngươi là ta cứu, ngươi cũng là ta nuôi lớn...... Bao gồm bên trong của ngươi, tất cả đều thuộc về ta! Không có sự cho phép của ta, ngươi làm sao dám, làm sao dám cho người khác?!"

Nam tử nổi trận lôi đình, một chưởng vỗ sang bên cạnh, cái ghế bên cạnh liền bị chia năm xẻ bảy.

Chu Châu Anh theo băn năng lui mấy bước, nam tử lại nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt màu đỏ sậm, âm độc như có con rắn bò trên lưng nàng.

Lúc này, Chu Châu Anh nghe thấy chính mình cười khẽ nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn giết cha mẹ ta, tàn sát cả thôn, sau đó giả ý cứu ta?"

Vừa dứt lời, nam tử đã xuất hiện trước mặt nàng, một phen bóp lấy cổ nàng, làm như khó có thể tin, lại như bị chọc thủng lời nói dối mà thẹn quá thành giận: "Ngươi đang nói cái gì? Ngươi làm sao mà biết được? Ai nói cho ngươi!"

Chu Châu Anh hô hấp không được, cả người thì giống như bị xe nghiền qua đau nhức không thôi, trong miệng nàng có chất lỏng không chịu khống chế mà chảy ra. Máu đỏ tươi từ khóe môi nàng tràn ra, nhỏ giọt trên tay nam tử.

Nam tử giống như bị điện giựt mà buông tay ra, Chu Châu Anh vô lực ngã trên đất, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí. Nhưng động tác của nàng như là mở ra miệng cống, máu chảy ra càng nhiều hơn.

Nàng cười gượng nói: "Ngươi chính là nhìn trúng căn cốt của ta, thích hợp luyện hắc li nuốt nguyệt*, cho nên vì để ra tín nhiệm ngươi, lại muốn ta không có vướng bận gì, cho nên thừa dịp ta ra ngoài, giết cả nhà ta, tàn sát cả thôn, nói dối là ngươi cứu ta, để ta chỉ có thể ỷ lại vào ngươi, tín nhiệm ngươi. Sau đó chờ ta luyện hắc li nuốt nguyệt thành thành công, ngươi sẽ ——"

(*): có phải là bóng tối nuốt trăng ko mn^^

"Câm mồm!" Nam tử một chưởng vỗ tới.

"Cứu mạng!" Chu Châu Anh sợ tới mức run run, cả người thanh tỉnh.

Bên ngoài bức màn lụa hồng, ngọn nến chỉ còn dài bằng một đốt tay, vẫn chưa cháy hết. Ánh nến lay động, giống như đang hưởng ứng tiếng gió gào thét ngoài phòng.

Chu Châu Anh kinh hồn chưa định, chỉ vì giấc mộng kia quá chân thật, đau đớn trên người giống như tự mình trải qua, so với đau bụng kinh ít hơn một chút mà thôi

Lúc này, bên cạnh có một cánh tay vươn lại đây, nàng bị nhẹ nhàng kéo một cái, sau đó rơi vào lòng ngực ấm áp.

"Giáo chủ, ngươi lại gặp ác mộng sao?" Tiêu Tâm Nguyệt ở bên tai hỏi.

Chu Châu Anh sửng sốt, đầu óc rất nhanh chải vuốt chuyện gì xảy ra, nàng ác mộng và tâm đang bất an bỗng nhiên được yên ổn lại.

Nàng dựa vào lòng Tiêu Tâm Nguyệt, nói: "Ân, lần này mơ thấy một nam tử lớn lên rất đáng sợ."

Nói là mộng, kỳ thật nàng cũng rõ ràng, đây đại khái là ký ức tới muộn của nguyên chủ.

Tiêu Tâm Nguyệt nhíu mày: "Nam tử? Trông như thế nào?"

"Cỡ 27-28 tuổi, sắc mặt tái nhợt, giống như người bị bệnh lao. Đôi mắt hồng hồng, giống quỷ.... Này có phải là quỷ bệnh lao trong truyền thuyết không?" Nàng nói nói, mừng rỡ cười lên.

Tiêu Tâm Nguyệt lại cười không nổi, cánh tay nàng buộc chặt, lại hỏi: "Hắn làm gì ngươi?"

"Hắn đánh ta!" Giáo chủ nghĩ đến đây, trong lồng ngực một cổ lửa giận bừng lên, "Hắn dám đánh ta! Thánh Nữ tỷ tỷ, ngày nào đó ngươi vào mộng của ta, nhất định phải giúp ta đánh tên quỷ bệnh lao đó!"

Tiêu Tâm Nguyệt trầm mặc một lát, không có tiếp tục hỏi chuyện của quỷ bệnh lao, mà là hỏi: "Như thế nào, nghe lời này của giáo chủ, ta đã từng vào mộng của giáo chủ sao? Giáo chủ mơ thấy ta làm gì?"

Giáo chủ tức khắc chột dạ.

Không thể nói là mơ thấy mình ngủ với nàng đi.

Lại nói nữ chính trong mộng vừa nhiệt tình lại vừa quyến rũ, cùng hiện thực đoan trang thanh lãnh không hợp, nếu để nữ chủ biết chính mình ở trong mộng ngủ với nàng, chắc sẽ bị tiêu diệt mất.

"Ta, ta mơ thấy Thánh Nữ tỷ tỷ..... Cho ta rất nhiều tiền tiêu vặt, đồ ăn ngon, ta bị hạnh phúc vây quanh, không biết làm sao." Chu Châu Anh thuận miệng bịa chuyện.

Tiêu Tâm Nguyệt nghe ra trong lời nói của nàng hư vô mờ mịt, biết nàng đang nói dối, cũng không miệt mài theo đuổi, mà là nói: "Mộng đều tương phản."

Chu Châu Anh: "...., cho nên Thánh Nữ tỷ tỷ không muốn cho ta tiền tiêu vặt?"

"Không có bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, nếu giáo chủ muốn ta cho ngươi tiền tiêu vặt, vậy thì phải làm gì đó."

Chu Châu Anh nhúc nhích thân mình, vẫn cứ dán vào Tiêu Tâm Nguyệt, chớp đôi mắt: "Bán mình được không?"

Tiêu Tâm Nguyệt đưa lưng về phía ngọn nến, ánh nến chỉ có thể chếu gọi tới lỗ tai nàng, mặt lại vừa tối vừa sáng. Nghe được câu hỏi của Chu Châu Anh, nàng cười, như là hoa quỳnh trong đêm nở rộ, đẹp đến tim Chu Châu Anh nhảy thình thịch.

"Được." Tiêu Tâm Nguyệt nói, động nửa người trên, đem Chu Châu Anh đè dưới thân, sau đó ngậm lấy đôi môi vừa khôi phục chút huyết sắc kia.

Chu Châu Anh mở to hai mắt, nỗi lòng phiêu xa.

Bụng nhỏ nàng giống như hết đau? Nhưng mà sao nơi đó lại sạch sẽ sảng khoái như chưa tới nguyệt sự vậy cà?

Nếu không có tới tháng, vậy vận động trên giường một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sâu kín: "Giáo chủ, ngươi không nghiêm túc."

"A?" Giáo chủ nghĩ nghĩ, nói, "Thánh Nữ tỷ tỷ, hôm nào đi được không, cả người ta đều là mồ hôi, thật dơ. Vì có thể cho lẫn nhau lưu lại ký ức tốt đẹp của lần đầu, chúng ta nên chọn một ngày thiên thời địa lợi nhân hoà, một ngày lành....."

"Ân, giáo chủ nói đúng." Tiêu Tâm Nguyệt thấy khí sắc Chu Châu Anh khá hơn nhiều, vì thế theo lời nói bịa chuyện của giáo chủ nằm trở lại, "Bất quá mồ hôi trên người giáo chủ, ta đã giúp ngươi lau qua rồi, còn thay quần áo giúp luôn."

Chu Châu Anh: "?!"

Nàng nhìn xuống trung y của mình, quả nhiên đã đổi rồi.

Ý thức được chính mình bị Tiêu Tâm Nguyệt thấy hết, còn sờ qua, một cổ nhiệt khí chạy thẳng lên trán, cả khuôn mặt đỏ như con tôm luộc.

Nữ chủ quả nhiên là người không thích nói nhiều, có thể động thủ liền sẽ không động khẩu, không có cơ hội thương lượng, trực tiếp động thủ!

Chu Châu Anh bụm mặt, thập phần ảo não: Đáng giận, vì sao nữ chủ không ở lúc ta thanh tỉnh...... Ta không có chút cảm giác nào, đáng giận!

Tiêu Tâm Nguyệt ngạc nhiên: "Giáo chủ đang thẹn thùng sao?"

"Không có!" Giáo chủ ngoài mạnh trong yếu nói.

Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai đang đỏ rực của nàng, ý vị thâm trường nói: "Vậy giáo chủ mệt sao?"

Lỗ tai giáo chủ ngứa ngứa, nhịn không được híp híp mắt.

Tiêu Tâm Nguyệt thấy nàng lúc này giống như con mèo, quá đáng yêu, lại xoa xoa bụng nhỏ của nàng, hỏi: "Bụng nhỏ giáo chủ còn đau không?"

"Không còn đau." Nhưng cảm giác đau ấy vẫn còn một chút, dù sau lúc nãy đau đớn như vậy, cũng thật muốn nửa cái mạng của nàng.

Nghĩ vậy, nàng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trực tiếp ôm eo Tiêu Tâm Nguyệt làm nũng, "Thánh Nữ tỷ tỷ, ta đau như vậy, nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, cần hảo hảo bồi bổ lại một chút."

"Giáo chủ nói có lý, bất quá chi tiêu lần này, phải lấy từ túi riêng giáo chủ ra."

"Ta không có xiền."

"Chẳng lẽ giáo chủ đã quên, máy may thu lợi sao?"

Giáo chủ: "........." ( —__—|| )

Ngay cả chút tiền ấy của nàng cũng muốn hố, nữ chủ thật là Grandet.

Một phen ầm ĩ này, làm nàng quên đi sợ hãi với ác mộng kia, buồn ngủ đánh úp tới, nàng rất nhanh liền mơ mơ hồ hồ. Tiêu Tâm Nguyệt cũng không trêu chọc nàng nữa, để nàng an ổn ngủ.

Nến đỏ cũng tắt, hết thảy quay về yên lặng.

Trời sáng, Tiêu Tâm Nguyệt từ từ tỉnh lại, thấy Chu Châu Anh còn ngủ, giơ tay sờ sờ trán của nàng. Không có nóng lên, cũng không có bị bệnh, ngay cả nguyệt sự cũng không có tới.

"Quả nhiên vấn đề không nằm ở nguyệt sự." Tiêu Tâm Nguyệt nghĩ thầm.

Nàng than nhẹ, đứng dậy rửa mặt chảy đầu.

Chu Châu Anh một giấc này, tới trưa mới tỉnh. Tỉnh lại rồi cả người nàng đau nhức, cổ cũng giống như bị trật, vì vậy dứt khoát quấn chăn nằm trên giường giả chết.

Tiêu Tâm Nguyệt từ ngoài phòng tiến vào, xốc lên màn lụa, thấy nàng tỉnh, khóe miếng hơi cong lên: "Giáo chủ bị đói tỉnh sao?"

Nàng nói chưa dứt lời, bụng Chu Châu Anh liền kêu ọt ọt.

"Đói bụng."

"Vậy rời giường thôi."

Chu Châu Anh mơ mơ màng màng giơ hai tay về hướng nàng: "Ta muốn Thánh Nữ tỷ tỷ hôn hôn mới chịu dậy."

Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

Nàng hơi đình trệ lại một chút, sau đó cúi người hôn Chu Châu Anh một cái, người nọ liền thanh tỉnh: "!!!"

"Thánh Nữ tỷ tỷ đợi chút, ta đi rửa mặt cái đã."

Nói xong nàng lanh lẹ rời giường rửa mặt, xong rồi lại mười phần chờ mong mà nhìn Tiêu Tâm Nguyệt. Người nọ nhân lúc nàng rửa mặt mà bưng cơm sáng tới, thấy bộ dáng nàng như vậy, nhịn không được búng lên trán nàng một cái, nói: "Không nhân lúc còn nóng ăn, sợ là sẽ nguội lạnh, thân thể ngươi không thể ăn đồ lạnh."

"Ta mềm cả người." Chu Châu Anh nói.

Cũng không phải nàng đang giả ngu, Tiêu Tâm Nguyệt thấy nàng đi đường giống như đi trên đám mây, cũng biết là nàng nói thật, vì thế bế nàng lên, để nàng ngồi trên giường đắp chăn đàng hoàng, lại bưng cơm sáng để trên đầu giường, bưng lên cháo nóng đút nàng.

Chu Châu Anh có tay có chân lại được hậu đãi như vậy, nàng cũng có chút ngượng ngùng, cùng lúc đó, nàng nhịn không được nhớ lại lần đầu gặp nữ chủ.

Nàng phát hiện chính mình vậy mà không nhớ rõ bộ dáng lãnh khốc kia của nữ chủ, sau khi nàng bị mang về Mạch Sơn phái, tuy là ngồi tù, cũng bị nữ chủ mắt lạnh đối đãi, nhưng đãi ngộ lại là một ngày so một ngày càng tốt hơn. Nữ chủ cũng càng thêm quan tâm săn sóc nàng, —— tuy phần lớn là do nàng mặt dày mày dạn, lại không biết liêm sỉ mà làm nũng mới có được.

Nếu như nàng không có ký ức của nguyên chủ, kia nàng có thể tiếp tục lừa chính mình, nàng không phải nguyên chủ, không phải Ma giáo giáo chủ không chuyện ác nào mà không làm, cũng không phải đầu sỏ gây tội diệt môn nhà nữ chủ.

Nhưng là sau khi biết thân phận của mình là Ma giáo giáo chủ, nàng cảm thấy mình đang lừa gạt nữ chủ, —— nữ chủ cho rằng mình không phải giáo chủ thật, cho nên mới mọi cách chịu đựng nàng như vậy, mới quan tâm chăm sóc nàng như vậy, —— nàng không có tư cách hưởng thụ nữ chủ đối nàng tốt.

"Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi không cần đối với ta tốt như vậy." Chu Châu Anh nhìn Tiêu Tâm Nguyệt, cái mũi không biết sao lại chua xót.

Tiêu Tâm Nguyệt hơi ngừng lại, hỏi: "Ta đối với ngươi tốt sao?"

"Thánh Nữ tỷ tỷ đối với ta như thế
nào, lòng ta rõ như gương! Sau khi đi vào nơi này, người có thiện ý với ta, cũng chỉ có mình Thánh Nữ tỷ tỷ."

Tiêu Tâm Nguyệt nhướng mày, cố ý chọc vào ống phổi của nàng: "Trên người của ngươi có thứ ta muốn, ta tự nhiên muốn đối tốt với ngươi."

Giáo chủ cũng không có tức giận, nàng hỏi: "A? Trừ bỏ con người của ta, ta còn cái gì đáng giá để Thánh Nữ tỷ tỷ muốn không? Chẳng lẽ, Thánh Nữ tỷ tỷ muốn con người của ta? Ta đã biết, thì ra Thánh Nữ tỷ tỷ thèm thân thể của ta!"

Tiêu Tâm Nguyệt: "......."

Nàng mặt vô biểu tình mà nhét cái muỗng vào miệng nàng ấy: "Uống cháo đi, uống xong còn uống thuốc."

"Uống thuốc gì?"

"Cây ích mẫu nấu thành thuốc."

Chu Châu Anh không muốn đau bụng kinh lần thứ hai, cho nên thông minh mà câm miệng, không có ghét bỏ thuốc.

Ăn xong bữa sáng rồi uống thuốc, nàng mới nhớ tới một chuyện: "Ta có cần đi kính trà sư phụ không?"

Nàng đã là con dâu Mạch Sơn phái, là Thánh Nữ phu nhân, tên gọi tắt là "Thánh phu nhân", giác ngộ cũng có, kêu Lăng Cô Tình là "sư phụ" cũng mười phần trôi chảy.

Tiêu Tâm Nguyệt hồi tưởng lại lúc sáng nay đi gặp sư phụ, theo như lời sư phụ nói, liền nói: "Không cần. Sư phụ không thích có người quấy rầy nàng thanh tu, còn nói Mạch Sơn phái không có nhiều lễ nghi phiền phức, càng sẽ không kêu ngươi tới lập quy củ, cho nên những cái quy củ của nhà giàu liền miễn hết."

Chu Châu Anh nhẹ nhàng thở ra. Nàng đối với chuyện Lăng Cô Tình ra tay hù dọa lần kia vẫn có chút sợ hãi, cũng không muốn đụng phải nan đề mẹ chồng nàng dâu đâu, có thể không giao tiếp liền tốt.

Đang muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng nữ đệ tử bẩm báo: "Thánh Nữ, ma, Thiên Cơ giáo tả hộ pháp ở bên ngoài muốn gặp Thánh phu nhân."

Chu Châu Anh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không gặp."

Tiêu Tâm Nguyệt đưa mâm đồ ăn cho nữ đệ tử, phân phó nói: "Nói với hắn phu nhân mệt mỏi, bảo hắn ngày mai lại đến."

Nữ để tử không biết nghĩ tới cái gì, mặt đỏ tai hồng lui xuống, nàng đem lời nói này thuật lại với U Vanh Lân, hắn rất là tức giận: "Thánh Nữ các ngươi đã làm gì giáo chủ chúng ta?!"

Nữ để tử trừng hắn một cái: "Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc, ngươi nói xem Thánh Nữ và Thánh phu nhân có thể làm cái gì?"

U Vanh Lân bị nghẹn, đầu óc động một cái, như là nghĩ tới cái gì, mặt hắn cũng ửng đỏ, lúng túng nói: "Ta đây ngày mai lại tới, nếu ngươi thấy Thánh Nữ của các ngươi, nói nàng..... Đêm nay kiềm chế chút, ta không hy vọng ngày mai không gặp được giáo chủ của chúng ta."

Nữ đệ tử: "........."

Tổn thọ, nàng chính là đại khuê nữ chưa có thành thân a, cùng nam nhân thúi Ma giáo thảo luận những chuyện này, rất là e lệ có được không!

"Đã biết, ngươi đi nhanh đi!"

U Vanh Lân trở lại trong viện đệ tử Thiên Cơ giáo được sắp xếp, một đám người xông tới: "Thế nào, giáo chủ nói bước tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Ta muốn nghe ngóng đệ tử giáo chúng ta đang bị giam ở đâu, nhưng đệ tử Mạch Sơn phái thật cảnh giác, miệng cũng kín, ta không tìm được cơ hội nào!"

"Bất quá tả hộ pháp sao ngươi trở về nhanh như vậy?"

Nghe bọn hắn mồm năm miệng mười hỏi xong, U Vanh Lân mới nói: "Ta không gặp được giáo chủ."

"Cái gì? Có phải bọn hắn cầm tù giáo chủ không? Tránh ra, ta muốn đi cứu giáo chủ!"

U Vanh Lân ngăn bọn họ lại: "Không phải, giáo chủ nàng.... Khụ khụ, túng dục quá độ, trước mắt không xuống giường được."

Mọi người: "........."

Không biết là ai, nói thầm câu: "Giáo chủ không hổ là giáo chủ, hành sự phóng đãng không kiềm chế được, làm theo bản tính, ở trên giường cũng không có tiết chế."

Có người oán giận nói: "Bất quá, vì cái gì là giáo chủ chúng ta bị lăn lộn? Để Thánh Nữ kia chiếm tiện nghi, rồi bị mệt quá độ a!"

"Haizzz, ai biểu kinh nghiệm giáo chủ chúng ta không nhiều chi!"

"Giáo chủ chúng ta giỏi như vậy, tám tuổi đã bắt đầu lang bạt giang hồ, sáng lập Thiên Cơ giáo, này còn gọi là không nhiều kinh nghiệm sao?"

"Ta nói kinh nghiệm không nhiều là ở cái phương diện kia! Các ngươi ngẫm lại xem, lúc giáo chủ còn nhỏ thì không biết mùi vị tình yêu là gì, sau lại một lòng tu hành, xử lý sự vụ trong giáo, lại bế quan gần bốn năm. Nàng chưa từng tiếp xúc với chuyện giường chiếu, giống như một trang giấy trắng, tới rồi trên giường, chỉ có thể tùy ý Thánh Nữ xảo trá kia định đoạt!"

Mọi người thầm chấp nhận, U Vanh Lân nói: "Vậy thì không được! Giáo chủ Thiên Cơ giáo của chúng ta, sao có thể bị người áp được? Các ngươi mau đi đem đồ án, thư, sách ngày thường các ngươi xem đưa cho giáo chủ, để giáo chủ có thể xoay người áp Mạch Sơn Thánh Nữ kia!"

"Thứ chúng ta xem là một nam một nữ, âm dương kết hợp, không thích hợp giáo chủ và Mạch Sơn Thánh Nữ!"

"Vậy chẳng lẽ để giáo chủ chúng ta bị khi dễ?"

Mọi người trừng mắt, U Vanh Lân nói: "Đi, đi dạo những tiệm sách bên ngoài thử, khẳng định có thể tìm được sách thích hợp."

Bọn họ một đám người hấp tấp xông ra bên ngoài, đệ tử Mạch Sơn phái hoảng sợ, cho rằng bọn họ muốn sinh sự, vì thế chạy đi thông tri Tiêu Tâm Nguyệt.

Tiêu Tâm Nguyệt vội vàng chạy tới, vừa lúc đuổi kịp đoàn người U Canh Lân bị ngăn cản không được ra ngoài, đang định cùng đệ tử Mạch Sơn phái động thủ.

"Tất cả dừng tay!"

"Thánh Nữ, ngài tới rồi!" Đệ tử Mạch Sơn phái như tìm được chỗ dựa, tự tin thêm không ít.

"Các ngươi đây là có ý gì? Cầm tù giáo chủ chúng ta chưa đủ, còn muốn cầm tù chúng ta luôn sao?" U Vanh Lân chất vấn.

Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Nếu ta và phu nhân đã thành thân, vậy nàng cũng được coi như một nửa thiếu chủ Mạch Sơn phái, Mạch Sơn phái lại như thế nào cầm tù nàng? Ngay cả chư vị, chúng ta cũng tuyệt không có ý muốn cầm tù, chỉ là mấy vị bỗng nhiên muốn ly khai, ta muốn biết có phải là do Mạch Sơn phái không tiếp đoán chu toàn không?"

U Vanh Lân nói: "Không phải, chúng ta chỉ muốn ra ngoài mua chút đồ thôi."

"Mấy vị tới đây thì chính là khách của Mạch Sơn phái, cần cái gì, cứ việc phân phó là được, cần gì các ngươi tự mình đi mua?"

U Vanh Lân liếc xéo nàng, người Ma giáo hành sự không theo khuôn mẫu, tam quan cũng không giống người bình thường, cũng không có gì ngượng ngùng, trực tiếp nói ra yêu cầu: "Vậy thì tốt quá, các ngươi là chủ nhà, quen thuộc địa bàn chính mình, tin tưởng các ngươi cũng biết chỗ nào có đồ vật chúng ta muốn mua. Vậy thì làm phiền các ngươi, đi tìm chút sách nữ tử chi gian kết hợp dùm."

Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

Đệ tử Mạch Sơn phái: "???"

Gì? Bọn họ nghe thấy cái gì?

Một đám nam nhân thúi lại muốn xem xuân cung đồ của hai nữ tử?

Biến thái a!

Thực mau bọn họ liền phản ứng lại: Thiên Cơ giáo, không phải là không còn lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản, không nói đạo nghĩa Ma giáo sao! Sao có thể dùng tư duy thường nhân đi lý giải suy nghĩ của đám người Ma giáo này?!

Có đệ tử mặt dày hỏi: "Các ngươi..... muốn xem thì cũng phải xem sách hai nam tử hoặc là nam nữ đi? Vì sao muốn xem hai nữ tử?"

"Đây còn không phải là vì giáo chủ chúng ta sao? Ai, một đám nam nhân các người không hiểu gì hết! Các ngươi có mua hay không? Không mua thì cũng đừng ngăn cản chúng ta đi mua!"

Chúng đệ tử: "........."

Nói giống như các ngươi không phải là một đám nam nhân vậy!

Tiêu Tâm Nguyệt cuối cùng cũng hiểu nhóm người Ma giáo này đang suy nghĩ cái gì.

Nàng đỡ trán, nói: "Đây là việc riêng của ta và phu nhân, cho dù các ngươi là thuộc hạ của nàng, cũng không thể đem tay vói vào việc này của chúng ta!"

"Hừ, ngươi ỷ vào việc giáo chủ chúng ta không có kinh nghiệm ở phương diện này, khi dễ nàng không xuống giường được, chúng ta nhưng nhìn không được!"

Đệ tử Mạch Sơn phái mở to hai mắt nhìn: Không thể tin được!

Tiêu Tâm Nguyệt: "......."

Vì phòng mấy người này nói không lựa lời, nói thêm mấy nội dung dơ bẩn xấu hổ, nàng nhanh chóng an bài chuyện này cho một đệ tử: "Ngươi đi mua."

Đệ tử kia sửng sốt, nội tâm có chút mừng thầm, bực này quang minh chính đại đi mua sách cấm, nhiều kích thích a, hắn có thể xem trộm vài lần a!

"Vâng!"

"Như vậy, mấy vị đã vừa lòng chưa?" Tiêu Tâm Nguyệt hỏi U Vanh Lân.

Mấy người Ma giáo vừa lòng, đệ tử Mạch Sơn phái thì còn đang tiêu hóa tin động trời mới vừa nghe khi nãy.

Đám người U Vanh Lân đi rồi, Tiêu Tâm Nguyệt một mình đối mặt với ánh mắt bát quái của chúng đệ tử, nàng xụ mặt: "Các ngươi còn có việc?"

"Không có!" Chúng đệ tử bị ánh mắt lạnh băng của nàng trừng, nhất thời đều làm đà điểu giải tán hết.

Tiêu Tâm Nguyệt đau đầu. Không cần nghĩ, sau ngày hôm nay, lời đồn sẽ càng thêm khoa trương a!

Bất quá, cứ như vậy, dư nghiệt Ma giáo đối việc nghị hòa sợ là sẽ tin tưởng không nghi ngờ, đến lúc đó thu phục bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi.

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo chủ thở dài, ta vì chính tà lưỡng đạo hòa bình, mà làm ra hy sinh rất lớn!

_____

Kỳ thật, cứ luôn quên nói. Văn này rất nhiều tên đều là đến từ một đầu tên điệu danh 《 Mạch Sơn khê 》, sau đó lại tên "Thượng Dương Xuân" "Lộng Châu Anh" "Tâm Nguyệt hướng Vân Khê"

Bạn hỏi sao ta đặt tên giáo chủ phèn như vậy, ta nói, bởi vì "Lộng Châu Anh" a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro