Chương 3: Thức ăn bị thiếu rồi nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Nghe nói mười bốn năm trước, ác nhân chiếm cứ Đơn Cô Sơn là một tiểu ma đầu võ công tu vi rất cao. Năm ấy nàng chỉ mới 8 tuổi, đã có 10 năm nội lực, chỉ cần một chưởng là có thể nhấc lên sóng to gió lớn, vỗ nát cự thạch cao bằng hai người."

"Bởi vậy khi nàng vừa ra tay, Đơn Cô sơn không người không phục, sôi nổi đi theo nàng. Theo thế lực từ từ mở rộng, tiểu ma đầu liền sáng lập ra một bang phái, kêu gọi kẻ xấu trong thiên hạ vì nơi đó cống hiến. Đó là Ma giáo — Thiên Cơ giáo lai lịch, tiểu ma đầu kia chính là Ma giáo giáo chủ, Chu Châu Anh!"

"Trong mười bốn năm này, Ma giáo không chuyện ác nào không làm a! Bọn hắn ám sát danh môn chính phái, đốt nhà cướp của, coi mạng người như cỏ rác, nhắc tới Ma giáo, hài tử khóc cả đêm, chó gà không yên!"

"Cũng may, chính đạo chúng ta cũng còn người tài ba xuất hiện lớp lớp. Trước có võ lâm cao thủ Mạch Sơn phái Lăng chưởng môn tọa trấn Trung Nguyên, kẻ được gọi là Ma giáo không dám bước nửa bước vào Trung Nguyên. Sau đó Mạch Sơn phái lại có tuổi trẻ kiệt xuất Thánh Nữ, suất lĩnh Dao Sơn tông, Tuyết Bay môn, cùng mấy trăm vị nhân tài kiệt xuất chính đạo diệt Đơn Cô sơn, trừ ma vệ đạo, trừng ác dương thiện, cho thiên hạ chúng ta một thái bình!"

Người kể chuyện nói đến khúc hay, nước miếng bay tùm lum, khàn cả giọng, gân xanh bạo khởi. Nhóm quần chúng nghe được xúc động, vỗ tay tỏ ý vui mừng: "Hảo! Làm rất tốt! Nên đem đám ác nhân kia đuổi tận giết tuyệt!"

Có người tò mò hỏi: "Đơn Cô sơn một trận chiến diệt, tình hình chiến đấu thế nào, kịch liệt không?"

"Đó là tự nhiên, bất quá đã có Thánh Nữ ra tay, chính đạo chúng ta giống như chẻ tre vậy, tiến quân thần tốc, trực tiếp ở trước mặt Ma giáo giáo chủ chém giết. Ngày xưa uy phong lẫm lẫm bao nhiêu, Ma giáo giáo chủ giết người không ghê tay, liền ở trước mặt Thánh Nữ bất kham bấy nhiêu! Thánh Nữ chỉ động một ngón tay, Ma giáo giáo chủ kia liền như chó nhà có tang mà quỳ gối trước mặt Thánh Nữ xin tha!"

"Quá hay. Vậy Thánh Nữ xử trí Ma giáo giáo chủ thế nào?"

"Nghe nói Ma giáo giáo chủ đã bị áp giải về đại lao Mạch Sơn phái, còn cho thêm người canh giữ."

__________

Mạch Sơn phái đại lao:

Chu Châu Anh ôm đầu gối ngồi trên ghế huyền thiết của mình, nhìn song sắt trước mặt mà phát sầu.

Chẳng lẽ nàng phải ngồi kiếp sống lao tù 10 năm đến khi song sắt này mở ra sao?

Nhưng trong buồn có vui, hoàn cảnh nơi này khá tốt:

Một người một phòng, cùng người cách vách không quấy rầy nhau, bảo đảm đầy đủ quyền riêng tư.

Trong đây có nhà xí riêng, không cần đi nhà xí công cộng, vệ sinh có thể bảo đảm.

Trừ cái này ra, còn có 2m × 2m giường lớn, cộng thêm 5cm rơm rạ làm nệm, nệm rơm này mềm cứng vừa đủ, để thắt lưng ai không được tốt cũng có thể ngủ ngon một giấc, còn được cùng hòa nhập thiên nhiên.

Đương nhiên, "Mạch Sơn ngục giam" cũng có nhân tính phục vụ hạng nhất như nhà hàng năm sao ở hiện đại, cho phép nàng mang theo vật phẩm tư nhân vào. Tỷ như ghế huyền thiết này —— mặc dù nàng không cần.

Thứ duy nhất không đủ đại khái là thức ăn, ai kia cách vách 3 món 1 canh, tới nàng bên này chỉ còn 2 món 1 canh. Nhân gia chay mặn phối hợp, còn nàng chỉ có đồ chay thôi.

Làm một thanh thiếu niên đang độ tuổi phát triển không thịt không vui, đối phương lại phối hợp không cân đối cho nàng, cho nên nàng từ từ gầy ốm ....... Cứ như vậy, không cần đối phương tự mình động thủ, cũng có thể giải quyết nàng cái này mối họa lớn a!

"Đây chính là giết người không thấy máu, là cảnh giới giết người rất cao đó nhoa!"

Vừt dứt lời, bên ngoài nhà lao đi tới một người, động tác thô bạo đem chén đũa từ dưới hàng rào sắt đẩy vào: "Ăn cơm!"

Chu Châu Anh xa xa liền thấy, lại là canh muối rau xanh cùng đậu hủ.

Bất quá cũng đã trở thành tù nhân, còn kén cá chọn canh làm gì!

"Coi như giảm béo đi!" Chu Châu Anh tự an ủi mình.

Đồ ăn đã tới trước mặt, Chu Châu Anh cũng không kén ăn, bưng lên liền ăn.

Đang ăn, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền tới. Bất quá tiếng bước chân lần này nhẹ nhàng, có thể nghe ra người tới chính là một nữ tử tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng. Ngay sau đó cửa nhà lao mở ra, Tiêu Tâm Nguyệt đi vào.

Nàng đã thay một kiện váy tím nhạt, so với ngày đó ở đại điện mặc bạch y còn muốn dịu dàng đại khí hơn một chút. Nàng bên hông không có đeo vũ khí, vì vậy liền thiếu cổ sát khí nguy hiểm.

Tiêu Tâm Nguyệt ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn một vòng trong nhà lao, cuối cùng dừng lại trên khai đồ ăn của nàng, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi, nhưng rất nhanh thu liễm lại.

Chu Châu Anh buông chén đũa xuống, da mặt dày cùng nữ chủ thân cận: "Thánh Nữ tỷ tỷ, buổi tối hảo a, ngươi đã ăn cơm chưa?"

Tiêu Tâm Nguyệt dường như bị nàng da mặt dày làm cho kinh tới, sắc mặt cổ quái nhìn nàng, nhàn nhạt ứng thanh: "Ân."

Nàng nhìn tới khai đồ ăn thanh đạm: "Giáo chủ ăn cái này sao?"

Trong lòng Chu Châu Anh nói các ngươi đưa cái gì thì ta ăn cái đó, ngươi biết rõ còn cố hỏi làm gì?

Ngoài miệng lại nói: "Ân, ăn thanh đạm chút, dễ tiêu hóa."

Tiêu Tâm Nguyệt sắc mặt càng khó coi: "Vậy ngươi từ từ ăn đi!"

Nói xong, còn không kịp để nàng đáp lời liền phất tay áo rời đi.

Chu Châu Anh: "........."

Cho nên, nữ chủ tới đây muốn làm gì?

Nàng còn chưa nói gì a, nữ chủ sao lại sinh khí rồi?

Chẳng lẽ thấy thức ăn nàng ăn quá ngon, liền đi tìm đầu bếp nói chuyện sao?!

Chu Châu Anh tâm lạnh đi: Không lẽ về sao sẽ cho nàng uống nước sôi để nguội cùng cơm tẻ sao?

Nếu vậy nàng vẫn nên vượt ngục a! Mỗi ngày lấy muỗng đào đất một chút, cho dù đào tới mười năm tám tháng nàng khẳng định có thể đem tường này đào xuyên qua nha.

Đang lúc nàng cầm cái muỗng, nghiên cứu làm sao đào tường, cửa lao lại mở. Nàng có tật giật mình đem cái muỗng giấu ra sau lưng, Tiêu Tâm Nguyệt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể thử một chút xem là tường cứng hay cái muỗng gốm sứ cứng hơn."

Chu Châu Anh: "....."

Nàng cười gượng đem cái muỗng thả lại trong chén: "Tại ta nhàm chán, cầm muỗng nhìn chút thôi, chứ ta không có định dùng muỗng đào tường vượt ngục."

Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

Dùng muỗng để vượt ngục, ngươi đúng là thiên tài nha!

Nàng kinh ngạc trong chốc lát, hỏi: "Ngươi thật nghĩ muốn vượt ngục sao?"

Chu Châu Anh kinh ngạc, nguyên lai nữ chủ không biết nàng vượt ngục sao? Nàng đây chưa đánh đã khai a!

Nàng vì chính mình phạm ngu xuẩn mà ảo não không thôi, Tiêu Tâm Nguyệt còn cố tình chọc vào phổi nàng: "Ngươi hà tất mất công như vậy, lấy ra tu vi võ công của ngươi, động một ngón tay, tường liền sập a."

Chu Châu Anh bừng tỉnh đại ngộ.

Quên nga, Mạnh Nho Nhỏ nói qua nữ xứng có "Tam siêu" —— nhan sắc siêu mỹ, dáng người siêu đẹp, võ công siêu mạnh. Làm thuộc hạ củs Boss vai ác là có thể đánh con ngựa, trừ bỏ nam nữ chủ, chính đạo không có ai là đối thủ của nàng đi?

Thật là thất sách mà! Vẫn là chờ tới ngày nào đó nữ chủ bọn họ thả lỏng cảnh giác, nàng phá bức tường này, sau đó làm một hồi vượt ngục!

Bất quá, trong đầu nàng một ít chiêu thức cũng không có, càng không biết như thế nào sử dụng nội lực như những người kia đã nói, vậy nàng làm sao mà phá tường đây?

Ý thức được kế hoạch vượt ngục của mình chỉ bằng số không, Chu Châu Anh chịu đả kích lớn: "Không phải chứ, sẽ không như vậy xuyên thư đi? Tốt xấu gì cũng cho ta chút ký ức nguyên chủ chứ, để ta biết được điểm quan trọng trong câu chuyện này và làm sao để vận dụng võ công a!

Tiêu Tâm Nguyệt cười như không cười nhìn nàng: "Đừng nghĩ nữa, sau vách tường này là chỗ ta ở."

Chu Châu Anh: "......."

Mạch Sơn phái các ngươi đúng là có bệnh thần kinh a, xây phòng ở sát bên ngục giam, cũng không sợ xui xẻo? Thầy bói nói, sát khí nhập môn, đấy thực là đen đủi.

Nàng cũng không biết từ chỗ nào bay tới lá gan, hướng nữ chủ xì một tiếng: "Sao ngươi không nói sớm, hại ta là giấc mộng xa vời."

Tiêu Tâm Nguyệt bị nàng khí cười: "Giáo chủ quả nhiên là giáo chủ, đều đã vào nhà giam, còn vênh váo tự đắc như vậy. Nếu là như vậy, ta nghĩ giáo chủ cũng nhất định rất khinh thường đồ ăn Mạch Sơn phái chúng ta, vậy khai đồ ăn này ta bưng đi."

Chu Châu Anh lúc này mới chú ý tới khai đồ ăn nóng hầm hập trên tay Tiêu Tâm Nguyệt, thơm ngào mùi vị thịt kho. Đây chính là đồ ăn Hoài Dương, nàng thích nhất là đồ ăn.

Nàng một phen túm chặt ống tay áo Tiêu Tâm Nguyệt, muốn có bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu nịnh nọt: "Thánh Nữ tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi, ta đây không có ưu điểm gì, ta chính là người thức thời. Ta đối thân phận chính mình rất rõ ràng, chính là tù nhân nga! Lập trường của tù nhân ta minh bạch, ta thề về sau sẽ không cùng Thánh Nữ tỷ tỷ đôi co."

Nàng thề nàng đời này phải hỏi mẹ nàng vì sao muốn tiền tiêu vặt như vậy, nàng là đem nữ chủ thành mámì mình mà đối đãi, hy vọng các nàng chi gian có thể "Mẫu từ nữ hiếu" một ít.

Tiêu Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, hốc mắt không biết vì sao đỏ. Đột nhiên, vung cái đĩa trong tay, thị kho nện vào góc tường, cái đĩa chia năm xẻ bảy, thịt kho cũng rơi đầy đất.

"Ngươi làm gì? Lãng phí đồ ăn như vậy thật đáng xấu hổ." Chu Châu Anh nháy mặt vọt tới góc tường, vội đi qua nhặt lại.

Tiêu Tâm Nguyệt bắt lấy cổ tay nàng, ngăn cản không cho nàng nhặt.

Chu Châu Anh cổ tay bị nàng nắm đến phát đau, mày liễu cũng nhanh nhăn thành một đường, nàng nhe răng trợn mắt: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta hứa sẽ không cãi lời."

Tiêu Tâm Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mang nàng ra khỏi đại lao.

Vừa ra khỏi đại lao, gió đêm liền xông tới, từ cổ áo, đến ống tay áo, hàn khí giống như dây thường xuân, một chút lại một chút leo lên quấn quanh xương cốt nàng, chẳng thấy xuân ý dạt dào chỗ nào, chỉ thấy hàn khí bức người.

Hảo lạnh!

Trời lạnh như vậy, vì sao nguyên không mặc đồ mùa thu?!  

Hai đệ tử canh cửa thấy hai người thì hoảng sợ: "Thánh Nữ, sao ngài lại mang ma đầu này ra ngoài?"

Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười, nói: "Ta có dụng ý riêng, các ngươi không cần lo lắng."

Hai tên đệ tử hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói nhiều.

Tiêu Tâm Nguyệt túm Chu Châu Anh đi tới trong sân cách vách.

Nương theo ánh trăng, Chu Châu Anh quan sát hoàn cảnh bốn phía, tính toán xem nàng có cơ hội chạy trốn hay không. Đợi khi nàng bị mang vào một gian phòng, cửa gỗ phù điêu được điêu khắc xinh đẹp đóng lại. Tầm nhìn của nàng bị hẹp lại, cũng không tâm tư đi nhìn trộm bên ngoài nữa.

Trong phòng ánh nến sáng lên, đem thân ảnh của nàng chiếu lên cửa gỗ sau lưng, cùng lúc này, lại có thêm đạo bóng dáng từ bên cạnh sát tới. Chu Châu Anh vừa xoay người, lại bị Tiêu Tâm Nguyệt đang tới gần làm cho sợ tới mức lui nửa bước sau lưng liền đụng phải cánh cửa gỗ kia.

"Loảng xoảng" một tiếng, cả kinh đến ánh nến đều run rẩy.

Tiêu Tâm Nguyệt đưa lưng về phía ánh nến, đem nàng ép lên cửa, mặt chìm trong bóng tối, biểu tình khó phân biệt: "Ngươi sợ ta?"

Chu Châu Anh tâm nói, ngươi là nữ chủ, có hào quang của nhân vật chính, có thể hay không không cần cả ngày cùng ác nhân nói những lời này? Lời kịch này so với ta, không đúng không đúng, so với nguyên chủ càng giống vai ác hơn.

Nàng cười gượng nói: "Không có, ta là đang cân nhắc, nguyên lai ngươi thật sự ở cách vách đại lao a! Bất quá ta nghe người ta đồn rằng chỗ ở không nên gần đại lao, nếu không may mắn sẽ bay đi hết."

"Không quan hệ, chỉ là chỗ ở tạm thời, vì để trông coi ngươi nên ta mới đề nghị tạm thời ở đây."

Chu Châu Anh nghẹn họng nhìn trân trối: Mạch Sơn phái các ngươi không chỉ bệnh thần kinh, mà còn là nguyên một trại tâm thần a, chỉ là dựng trại ở tạm thôi mà dùng cả hoa Cúc Lê quý báo như vậy chế tạo, môn phái này coi bộ rất có tiền nha.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, lúc nàng vượt ngục, sẽ thuận tay đem mấy khúc gỗ nơi này mang đi, một đêm qua đi nàng có thể phất lên không? Bán xong chỗ này nàng còn sợ không chỗ dung thân sao? Hahaha!

Nàng làm cái mộng đẹp, đánh lên miếng lưỡi hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, có thể suy xét đến chuyện cải thiện thức ăn cho phạm nhân không? Tỷ như phối hợp chay mặn sau cho hợp lý, dinh dưỡng cân đối một chút được không?"

Tiêu Tâm Nguyệt bởi vì xưng hô của nàng, mà hô hấp đình trệ một chút, nói: "Ngươi không phải nói ăn thanh đạm một chút sẽ dễ tiêu hóa sao?"

"Tiêu hóa quá nhanh, sẽ mau đói bụng, mà mau đói bụng thì sẽ gầy, mà gầy nhanh thì sẽ chết ——" Chu Châu Anh còn chưa nói xong, miệng đã bị Tiêu Tâm Nguyệt bưng kín.

Tiêu Tâm Nguyệt hung tợn hù dọa nàng: "Câm miệng!"

Bất quá tuy nàng ngậm miệng lại, đôi mắt lại nhịn không nhịn được nhìn quanh, suy nghĩ nữ chủ đưa nàng đến đây làm gì? Nữ hài mồ côi cùng quả nữ, lại có ánh nến, lại ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ.....

Nữ chủ là nghĩ nghiêm hình bức cung nàng sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro