[18] Chủ quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều gia thật sự sẽ không vì Kiều Tử Câm mà triệt để đối đầu với Lâm thị.

Không phải vì Kiều thị sợ Lâm thị, mà là tại lòng của Kiều cha, khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kiều Tử Câm cuối cùng không đáng để làm như vậy.

So với tình trạng gia đình đơn giản của Lâm gia, Kiều gia phức tạp hơn nhiều.

Kiều cha và Kiều mẫu là cuộc hôn nhân cường cường thông gia thường thấy trong hào môn, cả hai không có tình cảm, sau khi cưới với tốc độ cực nhanh mang thai Kiều Tử Câm, hai người liền bằng mặt không bằng lòng.

Sau khi Kiều Tử Câm ra đời, Kiều mẫu và Kiều cha nhanh chóng tách ra, đồng thời cả hai đều có tiểu tình nhân bao dưỡng, cả ngày scandal không ngừng và cũng không trở về nhà.

Thời gian trôi qua, Kiều mẫu dường như cảm thấy bị ràng buộc bởi Kiều gia thật là chán, không biết hai nhà liên kết thương mại gì, chỉ biết cuối cùng nàng ly hôn rồi lấy chồng xuất ngoại.

Về phần Kiều cha, sau ly hôn con riêng nữ không ngừng giáng sinh, cách hai ngày lại có thể náo ra một cái lớn tin tức, về sau không lâu dường như gặp được một cái rất có thủ đoạn nữ nhân, lớn bụng trực tiếp đăng đường nhập thất thành Kiều thái thái.

Thế là, Kiều Tử Câm từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trong nhà ngoài cũng đều có em trai em gái nhìn chằm chằm vị trí người thừa kế của nàng, tình cảnh cũng không an ổn.

Về phần Kiều cha? Hài tử càng nhiều, ôn nhu hương một say, nơi nào còn vì cái này vợ trước sinh không lấy vui nữ nhi mà đem hết toàn lực phí công phu.

Lâm Tinh Trúc sợ Bạch Hi Anh quá lo lắng, dăm ba câu kể sơ qua tình cảnh của Kiều Tử Câm hiện tại cho nàng nghe.

Bạch Hi Anh mím môi, như có điều suy nghĩ gật đầu.

Một lát sau, nàng nhấp miệng cà phê, nhìn người ngồi đối diện, có chút bận tâm: "Ba cô biết sự tình của tôi, hắn không ngại a?"

"Hắn để ý cái gì?" Lâm Tinh Trúc dáng vẻ thanh thản, buồn cười nói: "Cô không biết, hắn nghe được tôi có bạn gái xong còn la hét muốn tôi mang bạn gái về nhà đâu."

Lâm Tinh Trúc nhún vai, nghĩ đến Lâm phụ tối hôm qua dáng vẻ vui mừng mà cảm thấy buồn cười.

Bạch Hi Anh tưởng tượng hình tượng đó, cười một tiếng.

Nàng tự nhiên cũng đã gặp qua Lâm phụ.

Chẳng qua là tại Lâm Tinh Trúc bị đưa vào ngục giam, Lâm phụ tìm tới cầu nàng thả Lâm Tinh Trúc một con đường, vì thế hắn nguyện ý tan hết gia tài.

Chẳng qua nàng cần nhiều tiền như vậy có tác dụng gì đâu? Bạch Hi Anh nghĩ, nàng không còn cuộc sống yên tĩnh lại được, và tất cả kẻ đầu têu, chẳng lẽ không nên vì nàng mà trả giá đắt sao?

Về sau Bạch Hi Anh không còn gặp lại cái kia cao lớn thẳng tắp nam nhân, ký ức mơ hồ hình tượng bên trong chỉ để lại một dáng vẻ tang thương bóng lưng.

"Cô chuẩn bị sẵn sàng." Lâm Tinh Trúc dừng một chút, nhìn Bạch Hi Anh nói: "Cha tôi... Thật sự có thể sẽ muốn gặp cô một mặt."

Đã muốn cùng Kiều gia đối đầu, Lâm phụ có lý do muốn gặp người khiến nữ nhi của mình nổi giận vì hồng nhan là ai.

Bạch Hi Anh tự nhiên cũng hiểu đạo lý này: "Đại khái lúc nào? Tôi chuẩn bị một chút."

Lâm Tinh Trúc nhìn nàng có chút khẩn trương, hòa nhã nói: "Cô cũng không cần khẩn trương, cô hiện tại thế nào cũng được, cha tôi hắn kỳ thật thưởng thức nhất người như cô."

Thiên phú cao, lại đầy đủ cố gắng, gia cảnh bần hàn lại không sờn lòng, thi vào cao học phủ, không giống Lâm Tinh Trúc cần ba nàng dùng lực mới vào được.

Lâm Tinh Trúc nhấc tay nhìn thời gian, nàng là cơm trưa cùng Bạch Hi Anh hẹn ăn cơm, thuận tiện thương lượng một ít chuyện.

Bây giờ còn hai mươi phút đến giờ làm việc buổi chiều.

Lâm Tinh Trúc nhìn nàng đã ăn xong, xách túi đứng dậy, "Đi thôi, tôi đưa cô trở về."

Xuống lầu dừng xe, một chiếc ô tô màu trắng bỗng dừng trước mặt hai người.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Mộc Mộ Thanh nhìn sóng vai hai người, đáy mắt chợt lóe lên dị dạng, trên mặt không biểu lộ gì nói: "Hi Anh, tôi tiện đường mang cô về."

"Lâm tổng một ngày trăm công ngàn việc," Mộc Mộ Thanh nhìn thoáng qua Lâm Tinh Trúc nói, "Hi Anh làm việc chỗ tôi, liền không phiền Lâm tổng đưa nàng."

Lâm Tinh Trúc không có nói gì, nhìn thoáng qua Bạch Hi Anh.

Thấy nàng có chút khó khăn, Lâm Tinh Trúc khẽ cười, lui một bước, "Vậy phiền Mộc Tổng."

Bạch Hi Anh mới ngồi ghế sau.

Lâm Tinh Trúc chú ý nàng không ngồi cạnh tài xế, đuôi lông mày hơi động, nhìn chăm chú lên ô tô từ từ đi xa, biển số xe màu vàng từ từ biến mất trước mắt.

Nàng thế nào cảm giác giống như đã gặp chiếc xe này ở đâu?

Lâm Tinh Trúc suy nghĩ một lát, bỗng nhớ lại ngày đó gặp Bạch Hi Anh tiện đường dừng lại thấy màu trắng ô tô.

Dường như chính là của Mộc Mộ Thanh này.

Với tốc độ xe, nếu Lâm Tinh Trúc không mang Bạch Hi Anh đi, nửa phút sau đối phương sẽ đi ngang qua, tự nhiên có thể thấy Bạch Hi Anh ven đường.

Lâm Tinh Trúc đáy mắt tụ lên hoang mang, cho nên ngày đó Bạch Hi Anh không nói hai lời lên xe của nàng, là vì thấy Mộc Mộ Thanh ngay đằng sau?

So với Mộc Mộ Thanh, Bạch Hi Anh càng muốn cùng nàng ở chung?

Lâm Tinh Trúc cầm tay lái, chậm rãi đạt được kết luận này.

Vậy vấn đề là, mấy ngày trước, giọng nói của Bạch Hi Anh là chuyện gì xảy ra?

Mấy ngày nay Lâm Tinh Trúc bí mật quan sát, Bạch Hi Anh lúc nói chuyện không tiếp tục xuất hiện tình huống kia, tựa như ngày đó buổi trưa câu người dinh dính chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng Lâm Tinh Trúc khẳng định có thể nói cũng không phải vậy.

Nguyên tác, thế giới tuyến.

Cho nên đây là thế giới tuyến tự động cho Bạch Hi Anh bổ sung đặc điểm?

Lâm Tinh Trúc lướt qua đám người, trở lại phòng làm việc, chậm rãi nghĩ ngợi, nhưng trước đó nàng cũng suy đoán, thế giới vận hành phù hợp logic, nên giọng nói của Bạch Hi Anh không thể vô duyên vô cớ xuất hiện.

Như vậy nhất định có gì đó trong logic...

Lâm Tinh Trúc trầm ngâm, thuận tay cầm chén trà trên bàn, đi phòng giải khát pha trà.

"Nghe nói cô gần đây thoát độc thân rồi?"

"Đúng vậy a, vì truy lão bà tôi đã mất bao công sức cô biết không, chẳng qua cũng may tôi hiện tại có chủ hắc hắc hắc."

"Trác, không muốn nhét thức ăn cho chó a! Chẳng qua yêu đương thật tốt, cô cũng thật lợi hại, lợi hại như vậy tiểu tỷ tỷ cô đều đuổi tới tay."

Nữ sinh ngọt ngào nói: "Hì hì cũng có tiểu kỹ xảo nha, cô đừng nhìn nàng xem ra cao lãnh, kỳ thật không chịu nổi người nũng nịu. Tôi bung ra chiêu, nàng rất rõ ràng bị xúc động!"

"Giống như tôi vậy..." Nữ sinh hắng giọng, thả ôn nhu âm nói: "Tỷ tỷ ~ "

Một tiếng tỷ tỷ gọi chín quẹo mười tám rẽ, nghe người nổi da gà tất cả đứng lên.

Lâm Tinh Trúc vô ý đánh vỡ người ta nói chuyện phiếm, nghe nữ sinh truyền thụ kỹ xảo truy còn nhỏ, nhịn không được ngừng chân.

Bỗng nhiên, mê mang suy nghĩ như bát vân kiến nhật, ánh mắt sáng lên.

Nàng biết vì sao Bạch Hi Anh biến hóa như vậy!

Nếu Bạch Hi Anh cùng Mộc Mộ Thanh trừ công việc không có quan hệ khác, sự biến hóa này lý do chỉ có một điểm có thể giải thích — nàng chủ quan là nguyện ý.

Bởi vì nàng muốn, nên xuất hiện, vừa vặn đối ứng miêu tả trong nguyên tác đặc thù thiết lập của nàng.

Mà đặc thù biến hóa này sở dĩ gây nên phản ứng của nàng, Lâm Tinh Trúc đoán là bởi vì thân thể này bản thân ngay tại cái bàn cờ lớn, miễn cưỡng cũng coi là sẽ đối Bạch Hi Anh sinh ra phản ứng người.

Thế là, hết thảy đều có thể giải thích.

Nghĩ thông suốt, Lâm Tinh Trúc không hiểu sao tinh thần sảng khoái.

Về phần Bạch Hi Anh vì sao lại nghĩ đến?

Lâm Tinh Trúc sờ cằm suy tư, có thể là đối phương rất lâu không gặp nàng bạn này, lại thêm tách ra trước hai người vì bữa sáng náo qua một chút không thoải mái, nên muốn chủ động mềm giọng khôi phục bình thường xã giao.

Nghĩ rõ ràng hết thảy, Lâm Tinh Trúc bước chân trở về văn phòng, mang theo tư liệu đi họp.

Ban đêm, Mộc Mộ Thanh bỗng nhiên chủ động liên hệ nàng.

Địa điểm định tại trong quán bar.

Lâm Tinh Trúc mắt lộ ra trầm tư, nhìn chằm chằm WeChat của nàng năm phút đồng hồ.

Cuối cùng nàng đáp ứng lời mời.

Tám giờ tối, Lâm Tinh Trúc đến đúng giờ quán bar.

Mộc Mộ Thanh định một cái ghế lô, không lớn, nhưng bố trí rất phong cách, phi thường thích hợp nói chuyện làm ăn.

"Không biết Mộc Tổng hẹn tôi có chuyện gì đặc biệt sao?" Lâm Tinh Trúc nghi ngờ nói.

Mộc Mộ Thanh mặc như cũ tây trang màu đen, tay áo bên cạnh tơ bạc ám tuyến lộ ra khiêm tốn xa hoa, nàng xem ra càng thích hợp tham gia danh lưu tiệc rượu, mà không phải tại tửu sắc tràn ngập quán bar.

Nhưng hoàn cảnh này làm Mộc Mộ Thanh lộ ra nhã nhặn bại hoại cảm giác.

Mộc Mộ Thanh rót chén rượu, chậm rãi nói: "Thực không dám giấu, tôi hôm nay hẹn Lâm tổng ra là muốn hỏi thăm một chút Kiều Tử Câm sự tình."

Lâm Tinh Trúc hiểu rõ: "Chuyện này tôi còn xử lý, Kiều Tử Câm làm sự tình sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Mộc Mộ Thanh gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Nếu như Lâm tổng có cần trợ giúp, cứ hướng tôi mở miệng." Mộc Mộ Thanh cười nói: "Dù sao Hi Anh là tôi mang đến, chuyện này, tôi cũng nên ra một phần lực."

Lâm Tinh Trúc không muốn cùng nàng đánh khẩu tài kiện cáo, gõ bàn một cái nói: "Mộc Tổng hôm nay hẹn tôi chỉ để nói về Kiều Tử Câm?"

Mộc Mộ Thanh nhìn thoáng qua trước mặt nàng chút nào không nhúc nhích rượu.

"Dĩ nhiên không phải." Mộc Mộ Thanh nói, "Có chuyện công tác muốn hỏi Lâm tổng, nhưng chúng ta cứ nói chuyện suông sẽ không quá nhàm chán?"

Không đợi Lâm Tinh Trúc mở miệng, Mộc Mộ Thanh vỗ nhẹ lên bàn, cửa phòng bar lập tức mở ra, nối đuôi nhau vào mấy cái sườn xám nữ tử.

"Tôi nghe nói Lâm tổng thích náo nhiệt." Mộc Mộ Thanh mỉm cười, "Cho nên chuẩn bị những cái này, mong rằng Lâm tổng vui vẻ nhận."

Lâm Tinh Trúc: "..."

Hợp để chờ tại đây nàng?

"Ngài một bộ này làm thật thuần thục." Lâm Tinh Trúc không nhẹ không nhạt nói, "người không biết còn tưởng rằng Mộc Tổng trừ hiểu thiết kế, vậy mà còn có sở trường khác."

Nghe vậy Mộc Mộ Thanh mặt đen.

Lâm Tinh Trúc đây là vòng vo nói nàng làm mai.

Nàng nghĩ kế hoạch của mình, cố nén tức giận: "Lâm tổng cớ gì nói lời ấy? Tôi chỉ hợp ý thôi."

Ngụ ý là nếu như Lâm Tinh Trúc không thích dạng này, nàng sẽ không làm những thứ này.

Ngay khi sườn xám nữ nhân chậm rãi dạo bước bên cạnh Lâm Tinh Trúc, cửa phòng bar bị đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro