[2] Bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Hi Anh ở lại bệnh viện.

Đêm đó, hai người thảo luận về việc bù đắp, cuối cùng lời xin lỗi của Lâm Tinh Trúc bị bị kết thúc bằng câu "Tôi mệt rồi" từ Bạch Hi Anh.

Cô ấy mới tỉnh dậy, và là do chính cô gây ra rắc rối, Lâm Tinh Trúc không dám làm phiền nữa và chỉ còn cách chăm sóc Bạch Hi Anh hết mình.

Thanh toán viện phí xong, Lâm Tinh Trúc thấy một người đứng bên ngoài phòng bệnh Bạch Hi Anh, nhìn vào qua cửa sổ.

Nhét hóa đơn vào túi, Lâm Tinh Trúc đi tới và hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Thượng Tằng Nhu, người phụ nữ mặc váy đen từ đêm đó, nhìn Lâm Tinh Trúc với vẻ mặt không vui và lùi lại nửa bước.

Sau vài ngày không gặp, Lâm Tinh Trúc dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Làm bạn bè xấu của nguyên thân, Thượng Tằng Nhu thường xuyên đưa ra những ý tưởng thiếu đạo đức cho cô, và chính cô ta đã khuyến khích Lâm Tinh Trúc dùng thuốc để tiếp cận Bạch Hi Anh.

Ngay cả nguồn gốc của thuốc kích dục cũng do Thượng Tằng Nhu cung cấp.

Biết rõ tất cả ký ức, Lâm Tinh Trúc hiện tại nhìn người không nên xuất hiện ở bệnh viện với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Thượng Tằng Nhu nghĩ về một dự án gần đây đang gây phiền não cho cô và cố gắng xoa dịu tâm trạng, cười nói: "Mình nghe nói cậu khiến Bạch Hi Anh phải nhập viện hả ? Thật không ngờ cậu lại giỏi như vậy."

Nói xong, cô ta còn giơ ngón tay cái tán thưởng.

Lâm Tinh Trúc không quan tâm đến sự khoác lác của cô ta, tập trung vào vấn đề chính.

"Cậu nghe ai nói?"

Ngày hôm đó trong sự hỗn loạn của quán bar, ngoài Bạch Hi Anh, chỉ có nàng và Thượng Tằng Nhu biết chuyện. Sau đó, nàng đã đuổi Thượng Tằng Nhu ra ngoài và vội vàng đưa Bạch Hi Anh đến bệnh viện.

Trong đêm tối vội vã và quán bar ồn ào đó, chắc chắn không ai chú ý đến họ.

Việc dùng thuốc, ngoài họ ba người, không ai biết được tình hình. Vì vậy, những lời "nghe nói" từ miệng Thượng Tằng Nhu thật sự rất kỳ lạ.

Thượng Tằng Nhu bối rối, cô cũng không nhớ là ai đã nói. Chỉ là nhớ là một người quen ở trường đại học .

"Có lẽ là người quen tại quán bar vô tình gặp." Thượng Tằng Nhu lúng túng một chút rồi nói không để ý. Dù sao hôm đó Lâm Tinh Trúc vội vàng đến mức khó có thể đảm bảo không gây chú ý tại hiện trường.

Nghĩ vậy, cô ta cảm thấy có chút ghen tị. Tại sao như Lâm Tinh Trúc, một người chỉ vì gia thế tốt một chút đã có thể dễ dàng chinh phục được một mỹ nhân tuyệt vời như vậy?

Lâm Tinh Trúc giấu nghi ngờ trong lòng, nhìn cô ta: "Vậy cậu tới đây làm gì? Chuyện này đâu liên quan đến cậu ?"

Thượng Tằng Nhu mép môi hơi cứng: "Tinh Trúc, cậu có phải đã quên, chúng ta tối nay có hẹn?"

Nếu không nhắc đến, Lâm Tinh Trúc thật sự không nhớ.

Những ngày này, bị hàng loạt ký ức ám ảnh, những chuyện nhỏ nhặt như thế này trong đầu cô chỉ thoáng qua và không để lại dấu vết gì.

Vậy thì, Lâm Tinh Trúc đáp lại một cách hợp lý: "Tôi đã quên, tối nay tôi không đi, cậu tự mình đi chơi đi."

Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết tối nay sẽ gặp những người như thế nào.

Thượng Tằng Nhu hơi ngạc nhiên: "Thật sự không đi? Tối nay chính là có người mới đó."

Lâm Tinh Trúc biết rằng trong miệng cô ta, 'người mới' là những người mới được giới thiệu trong vòng bạn bè của họ, có thể là một nhóm người mới vào một câu lạc bộ, và họ đã hẹn nhau đi "thử món ăn mới".

Trước đây, Lâm Tinh Trúc luôn đồng ý với những lời mời như vậy, dễ dàng nói chuyện. Nhưng những người bạn xấu không có gia thế bằng cô thường lợi dụng cơ hội này để tiếp cận cô, với ý định tìm cách thu lợi từ Lâm gia.

Nhưng bây giờ, Lâm Tinh Trúc thực sự không hứng thú với những việc đó.

Giọng cô trầm xuống: "Không đi. Nếu không có việc gì thì đừng đến bệnh viện tìm tôi nữa."

Người như Thượng Tằng Nhu, không thể cho cô ta thấy thái độ tốt, nếu không chính là cho cô ta cơ hội để leo lên, dựa vào danh tiếng của Lâm Tinh Trúc để lợi dụng.

Thượng Tằng Nhu cứng đờ một lúc, từ khi cô thành công tiếp cận Lâm Tinh Trúc và hiểu rõ tính cách cô, Lâm Tinh Trúc đã lâu không dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.

Thấy Lâm Tinh Trúc trên mặt không kiên nhẫn càng rõ ràng, Thượng Tằng Nhu nói thêm vài lời vô ích rồi mới cuốn gói ra đi.

Mở cửa ra, quả nhiên Bạch Hi Anh đã tỉnh sau giấc ngủ trưa.

Theo lời bác sĩ, Bạch Hi Anh có thể xuất viện ngày hôm sau. Nhưng Lâm Tinh Trúc cân nhắc về cái gọi là sự nhạy cảm mà bác sĩ nói, cảm thấy tốt hơn hết là để Bạch Hi Anh ở lại bệnh viện qua tuần này.

Đây cũng là cơ hội tốt để cô bồi bổ thêm cho Bạch Hi Anh.

Chỉ tiếc là không biết do khẩu vị của Bạch Hi Anh quá nhỏ hay vì lý do gì, mỗi lần cô ấy ăn rất ít, chỉ vài miếng đã dừng lại, khiến Lâm Tinh Trúc nhìn cái khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của cô ấy không nhịn được mà lắc đầu.

"Tôi đánh thức cô à?" Lâm Tinh Trúc cười ôn hòa với cô.

Bạch Hi Anh lắc đầu nhẹ.

Lâm Tinh Trúc không ngạc nhiên, trừ ngày đầu tiên Bạch Hi Anh chủ động hỏi hai câu, hai ngày nay cô ấy không hề nói chuyện.

Cô đã quen với điều này, lấy hoa người ta gửi đến, sau đó cắm vào bình hoa bên cửa sổ, làm điểm xuyết cho không gian trắng của phòng bệnh.

Bạch Hi Anh không chớp mắt theo dõi động tác của Lâm Tinh Trúc, ánh mắt đen như mực không thể hiện cảm xúc, đồng tử đen láy mở to, có một không khí lạnh lẽo, kỳ lạ.

Lâm Tinh Trúc không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra ánh mắt dõi theo mình từ phía sau.

Cô quay đầu lại, vô tình gảy hai cánh hoa đẹp đẽ ướt át, giọng nói điềm đạm: "Cô đã suy nghĩ kỹ muốn tôi  bồi thường như thế nào chưa?"

Bạch Hi Anh không trả lời, cô cúi người từ bên cạnh gối lấy ra một tấm thẻ.

"Cô làm rơi đồ." Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô chủ động nói chuyện.

Lâm Tinh Trúc nhìn vào tấm thẻ, không chần chừ một lát, cô nhận ra đó là gì.

Lâm Tinh Trúc không thay đổi sắc mặt, không hề có vẻ ngượng ngùng hay lúng túng, bình tĩnh nhận lấy thẻ phòng, nói lời cảm ơn.

Dù sao thì người thuê phòng cũng không phải là cô.

Bạch Hi Anh nhíu mày không chút xê dịch, ngay khi Lâm Tinh Trúc nghĩ rằng cô ấy đang suy nghĩ, Bạch Hi Anh bất ngờ nói.

"Nếu như tôi nói, tôi muốn đền bù, là chiếc thẻ phòng này..."

Lâm Tinh Trúc cau mày, đây là một loại đền bù kỳ quái gì vậy? Cô nghi ngờ nhìn Bạch Hi Anh.

Cô ấy nhíu mày: "Chỉ có vậy sao?"

Bạch Hi Anh bỗng dưng động đậy.

Cô ấy ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp đó, thu hẹp lại thành đôi mắt đen tuyền, chăm chú nhìn Lâm Tinh Trúc, không rời mắt.

Ánh mắt sắc bén và rõ ràng, nhưng không hề mang vẻ đẹp kiều diễm, khiến người bị nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái.

"Không phải." 

Bạch Hi Anh khẽ động môi mỏng, "Nếu như nói tôi muốn đền bù, là ý nghĩa sau tấm thẻ phòng này, liệu cô có đồng ý không?"

Lâm Tinh Trúc nhìn tấm chăn bị tuột xuống, mới nhận ra đối phương đã cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra một phần da thịt trắng nõn tinh xảo và xương quai xanh cong vút. 

Ánh mắt chỉ lướt qua trong nháy mắt, Lâm Tinh Trúc không bỏ qua ý tứ mờ ám trong lời nói của đối phương.

Cô mở miệng, sắc mặt nghiêm nghị, quả quyết: "Tất nhiên là không được!"

Cô không biết Bạch Hi Anh đang nghĩ gì, hay là có ý đồ gì khi nói ra những lời đó. Nhưng rõ ràng, dù là đùa hay nghiêm túc, Lâm Tinh Trúc đều không đồng ý.

"Cô lại suy nghĩ kỹ đi, tôi có việc bên ngoài cần giải quyết." Lâm Tinh Trúc nói một cách nghiêm túc, cầm điện thoại lên và bước ra ngoài.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh trở lại.

Bạch Hi Anh đưa tay ra, động tác mảnh khảnh nhưng mang một vẻ đẹp yếu ớt, nàng vô tình kéo lại chăn, che đi phần da thịt lộ ra, vẻ mặt không biểu cảm chẳng biết từ bao giờ đã mang theo vài phần châm biếm.

Nàng nhớ lại vết ruồi nhạt vừa mới bắt gặp, bé nhỏ và tầm thường, nhưng khi rơi vào khuôn mặt tươi đẹp của đối phương, nó không hủy hoại vẻ đẹp mà lại mang một ý nghĩa khác, tựa như một đặc điểm tự nhiên, hoàn hảo mà tự nhiên. (Editor: Lại nhớ Pí Mỏ Lingling ghê =)))) 

Nhưng nàng rõ ràng nhớ, dưới góc mắt trái của Lâm Tinh Trúc, cũng không hề có vết ruồi đó.

...

Lâm Tinh Trúc vừa bước ra đã nhận được cuộc gọi, là cha cô gọi đến.

Cô chưa kịp nhận thức được điều gì, ngay khi mở máy ra đã đón nhận một trận gầm thét đầy uy lực, vất vả lắm mới kết thúc cuộc gọi, Lâm Tinh Trúc cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Cô không biết đã bao nhiêu lần xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.

Vì vậy mới nói, những chuyện phiền não này tại sao lại để cô phải đối mặt?

Lâm Tinh Trúc nhớ lại cuộc trò chuyện trong phòng bệnh, lòng nghi ngờ, Bạch Hi Anh cũng khiến cô cảm thấy lạ.

Dù là bị thuốc kích thích, cũng không thể khiến một người thay đổi tính cách chỉ sau một đêm. Nhưng lần này qua lần khác, Bạch Hi Anh hiện tại yên tĩnh đến cực điểm, nhìn cô không giống như trong nguyên tác được mô tả "lạc quan kiên cường".

Để nghi ngờ trong lòng tạm thời, Lâm Tinh Trúc cúi đầu nhìn ngày trên điện thoại, thứ tư, ngày làm việc.

Nguyên thân ở công ty con của Lâm thị có chức vụ, ngay khi đại học tốt nghiệp đã được cha cô đưa vào đó dưới danh nghĩa phó giám đốc.

Cha Lâm ban đầu nghĩ con gái mình khá hiểu chuyện, để cô từ cơ sở làm lên, rèn giũa cô, không ngờ nguyên thân Lâm Tinh Trúc "ba ngày câu cá hai ngày phơi lưới" lần này qua lần khác cấp trên biết thân phận của cô, cũng không dám can thiệp nhiều, điều này khiến Lâm Tinh Trúc sống thoải mái ăn chơi mỗi ngày.

Cuộc gọi của cha Lâm vừa rồi chính là vì chuyện này, Lâm Tinh Trúc đã nghỉ làm hơn một tuần, cấp trên thực sự không thể quản được, liền đưa chuyện của cô lên báo cáo.

Lâm Tinh Trúc thở dài, cô cảm thấy mình những ngày này thở dài số lần có thể vượt qua cả đời trước.

Nhưng cô cũng không tính ngay lập tức đi làm.

Một là Bạch Hi Anh vẫn đang nằm viện, nơi này cũng cần người chăm sóc. Hai là Lâm Tinh Trúc hiện tại thực sự không hứng thú với công việc văn phòng.

Sau khi đi ngoài gió một lúc, Lâm Tinh Trúc ôm quần áo, trở lại phòng bệnh.

Khi cô trở lại, người trên giường đã không còn đó. Lâm Tinh Trúc tiến lại gần, vô tình sờ ga giường, vẫn còn mang theo một chút ấm áp, có vẻ như người mới vừa rời giường.

Nghĩ vậy, bất ngờ có vài tiếng động từ phòng vệ sinh truyền đến.

Nguyên thân không thiếu tiền, lúc đó Lâm Tinh Trúc đã sắp xếp cho Bạch Hi Anh một phòng bệnh cao cấp, đầy đủ tiện nghi.

Phòng vệ sinh ngay tại vị trí gần giường, không quá xa, nhưng nếu có tiếng động bên trong, trong tình huống cực kỳ yên tĩnh vẫn rất rõ ràng.

Vậy là, Lâm Tinh Trúc vừa ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập và thấp thoáng từ phòng vệ sinh vọng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro