Chương 19: Giấu bệnh sợ thầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương sự đã có quyết định chắc chắn, nguyên nhân thực sự có lẽ cũng không quan trọng. Hạ Hàm không nói ra lý do thật sự khiến lịch trình bị chậm lại, và Lâm Vân cũng không gặng hỏi thêm. Cả hai người tiếp tục ở chung với nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một cách bình thản. Khi Lâm Vân tỉnh táo, Hạ Hàm rõ ràng càng chú ý hơn để giữ khoảng cách với cô.

Cả ngày hôm đó trôi qua một cách yên bình, chỉ có một điều khiến Hạ Hàm lo lắng, đó là tình trạng sốt của Lâm Vân không có dấu hiệu thuyên giảm. Dù Lâm Vân đã tỉnh lại từ trạng thái mê man và uống được vài bát thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lâm Vân vẫn cao. Thậm chí, ngay cả khi có những lúc sốt thuyên giảm, Hạ Hàm chưa kịp yên tâm thì chỉ trong vòng chưa đầy một canh giờ, cơn sốt lại bùng phát.

Hạ Hàm lo lắng không nguôi, đến nỗi tạm gác lại khoảng cách giữa hai người mà lần nữa hỏi thăm tình trạng thương tích của Lâm Vân. Tiếc rằng, dù đang trong trạng thái bệnh tật, Lâm Vân vẫn không hé răng nói gì, chỉ lắc đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, khi trời tối, Hạ Hàm trở về phòng nghỉ ngơi của mình, nhưng trước khi ngủ, nàng vẫn còn lo lắng cho tình trạng của Lâm Vân.

May mắn thay, dù trước đó đội hộ vệ của Hạ gia đã hành động thiếu căn cứ, nhưng khi chuộc lại lỗi lầm, họ không làm Hạ Hàm thất vọng. Họ đã nhanh chóng đưa bọn sơn tặc đến quan phủ Tín Châu như mong đợi, và trước khi thành đóng cửa, họ đã mời được đại phu ra ngoài thành. Sau đó, họ đi suốt đêm, và đến canh ba ngày hôm sau, họ đã mang theo đại phu cùng dược liệu trở về Cổ tự.

Bầu không khí yên bình của Cổ tự vào buổi tối lại một lần nữa bị phá vỡ. Hạ Hàm nhanh chóng bị đánh thức và do vẫn đang lo lắng cho tình trạng của Lâm Vân, nàng không quan tâm đến thời gian mà vội vàng dậy, đích thân ra ngoài để đón đại phu rồi dẫn ông đến phòng của Lâm Vân.

Khi cánh cửa khách xá được đẩy ra, Lâm Vân vẫn chưa tỉnh lại. Tình trạng của nàng dường như càng tệ hơn khi đêm xuống. Dưới ánh sáng của ngọn nến vừa được thắp lên, Hạ Hàm nhanh chóng nhìn thấy mồ hôi đầy trên trán của Lâm Vân, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu rõ ràng.

Nhìn kỹ hơn, Hạ Hàm nhận ra đôi lông mày anh khí của Lâm Vân đang nhíu lại, mí mắt đóng chặt, hai tay thì giữ chặt chiếc chăn mỏng, như thể Lâm Vân đang chìm trong một cơn ác mộng.

Chỉ trong thoáng chốc, Hạ Hàm cảm thấy một điều gì đó xao động trong lòng mình, ngay lập tức trở nên lo lắng. Nàng nhanh chóng bước tới bên giường, nhẹ nhàng lay Lâm Vân dậy, miệng gọi:

"Lâm Doãn, Lâm Doãn, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi nào..."

Lâm Vân chưa tỉnh ngay, và sức lay của Hạ Hàm ngày càng mạnh hơn, thậm chí chính Hạ Hàm cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên hoảng loạn như vậy.

Cuối cùng, Lâm Vân mở mắt ra, thở hổn hển, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, như thể vẫn còn sợ hãi. Một lúc sau, cô mới chớp mắt mấy lần để tỉnh táo lại, và chỉ khi đó, giọng nói lo lắng của Hạ Hàm bên cạnh mới dần lọt vào tai Lâm Vân: "Ngươi sao rồi? Có phải ngươi gặp ác mộng không?"

Sau đó, Hạ Hàm lại động viên: "Không sao đâu, đã tỉnh lại rồi, tỉnh lại là ổn rồi."

"Công tử à, lão phu thấy sắc mặt ngươi không tốt, mồ hôi ra không ngừng, trông không giống người khỏe mạnh. Dù thế nào đi nữa, cũng đừng giấu bệnh sợ thầy!"

Lâm Vân có chút buồn bực, cô đương nhiên không phải là kiểu người giấu bệnh sợ thầy, chỉ là hiện tại với thân phận phức tạp của mình, cô không muốn dễ dàng bộc lộ mọi thứ trước mặt người khác. Đặc biệt là khi Tín Châu đang chú ý đến tình hình của cô, Lâm Vân càng muốn giữ kín mọi chuyện cho đến khi có thể gặp được người của gia đình mình, tránh để bất cứ trở ngại nào xảy ra vào lúc này.

Vì vậy, sau khi nghe lời của đại phu, Lâm Vân vẫn tỏ ra thờ ơ, không biểu hiện chút cảm động nào, thậm chí còn làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô lập tức lên tiếng với mọi người:

"Khuya rồi, các ngươi rốt cuộc muốn làm phiền đến bao giờ? Có cho ta nghỉ ngơi không?"

Nghe vậy, sắc mặt của Hạ Hàm trở nên khó coi hơn. Vốn dĩ nàng không phải người dễ tức giận, nhưng việc Lâm Vân liên tục từ chối điều trị và không quan tâm đến sức khỏe của mình đã khiến nàng cảm thấy bực bội.

Lúc này, Hạ Hàm tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lâm Vân, trầm giọng hỏi: "Ngươi bị thương không nhẹ, thân thể cũng rõ ràng không khỏe. Đại phu này ta đã vất vả mời đến, ngươi thật sự không định để ông ấy trị liệu sao?"

Giờ phút này, trong đôi mắt đen của Hạ Hàm hiện rõ sự nghiêm trọng, trên khuôn mặt không hề có một biểu cảm thừa thãi nào. Đáy mắt nàng sâu thẳm, chỉ có sự tức giận đang bị kiềm chế.

Lâm Vân hiếm khi thấy Hạ Hàm có dáng vẻ như vậy, và cô biết rằng phản ứng này của Hạ Hàm là do nàng thực sự tức giận. Trước đây, Lâm Vân không ngại trêu chọc để Hạ Hàm tức giận, nhưng hôm nay không hiểu sao, khi bị Hạ Hàm nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Vân bỗng cảm thấy trong lòng có chút bất an. Vì vậy, sau một thoáng ngập ngừng, Lâm Vân lúng túng nói:

"Không, không phải, ta không có ý đó."

*****************************

Khí thế đôi khi lại có sự đối lập: khi đối mặt với người yếu đuối thì mạnh, nhưng khi gặp người mạnh thì lại yếu đi.

Đêm nay, khi đối diện với Hạ Hàm, khí thế của Lâm Vân bỗng suy giảm, không rõ vì lý do gì. Thế nên, cô chỉ có thể thỏa hiệp. Tuy nhiên, việc để đại phu bắt mạch là điều không thể, bởi Lâm Vân còn muốn an toàn trở về nhà mà không lãng phí thời gian giải thích điều gì với Hạ Hàm.

Hơn nữa, việc kiểm tra vết thương lại càng không thể, bởi dù cô có giả dạng nam nhi thì bản chất là một cô gái vẫn không thay đổi, và cô không thể dễ dàng để người ngoài phát hiện ra điều này.

Hạ Hàm liền có chút phát điên, cuối cùng một chút kiên nhẫn còn sót lại cũng sắp bị mài mòn hết. Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, nghiến răng hỏi: "Ngươi đồng ý để đại phu trị liệu, nhưng điều này cũng không được, cái kia cũng không xong, vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!"

Hạ Hàm gần như nghĩ rằng Lâm Vân đang đùa cợt mình.

Lâm Vân bị ánh mắt ngày càng sâu thẳm của Hạ Hàm ép lùi lại, lén lút rụt cổ. Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy bản thân như vậy quá yếu đuối, mất mặt trước Hạ Hàm. Thế là cô liền mau chóng lấy lại tinh thần, thẳng vai, cố gắng làm ra vẻ dũng cảm nói:

"Ta sẽ nói về bệnh tình, đại phu chỉ cần phối dược là được."

Vọng, văn, vấn, thiết vốn là bốn phương pháp chẩn bệnh của đại phu, nhưng chỉ dựa vào mỗi "vấn" (hỏi) để chẩn đoán thì thực sự là làm khó đại phu. Tuy nhiên, Lâm Vân cương quyết không để bắt mạch.

Đại phu đã trải qua nửa ngày xóc nảy trên đường từ Tín Châu thành đến đây, thân thể đã mệt mỏi, mà giờ lại là nửa đêm, nên không có hứng thú đôi co với Lâm Vân. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt khỏe khoắn của Lâm Vân, đại phu đoán bệnh tình chắc cũng không quá nghiêm trọng.

Cuối cùng, đại phu thỏa hiệp: "Được rồi, nếu vậy, công tử cứ nói qua bệnh tình đi."

Lúc này, Lâm Vân mới lén thở phào nhẹ nhõm. Không nhìn Hạ Hàm, cô liền nói:

"Ta bị thương vào đêm hôm trước, có năm vết thương ở vai, lưng và eo. Vết thương không sâu, nhưng hôm đó ta bị dính mưa, vết thương bị ướt và hơi trắng ra. Sau đó, ta chỉ lau qua rồi thoa một chút kim sang dược. Hôm qua ta bắt đầu sốt, không rõ là do cảm lạnh hay do vết thương chuyển biến xấu. Vùng xung quanh vết thương cũng hơi đỏ lên."

Nghe xong, đại phu liền lâm vào tình huống khó xử. Đúng như Lâm Vân nói, không rõ nguyên nhân sốt là do cảm lạnh hay do vết thương xấu đi. Nhưng đối phương lại kiên quyết không cho bắt mạch, khiến việc chẩn đoán trở nên khó khăn vô cùng.

Hạ Hàm nhìn thấy đại phu đang lúng túng, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, lên tiếng: "Chỉ là bắt mạch thôi mà, tất cả chỉ vì thân thể của ngươi. Ngươi rốt cuộc sợ hãi điều gì chứ?"

Nàng thật sự không hiểu, cho dù Lâm Vân có gì cần che giấu, nàng có thể lui ra ngoài không nghe, nhưng cớ gì đến cả đại phu cũng phải kiêng dè? Dù sao thì tất cả những việc chữa bệnh, hốt thuốc, nàng cũng đã tự lo liệu!

******************************

Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Hàm (đầy mặt hoài nghi): Không cho xem tổn thương còn không cho bắt mạch, giấu bệnh sợ thầy đến mức độ này, đến cùng là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là có cái gì không đến cùng người nói ẩn tật?
Lâm Vân (điên cuồng lắc đầu): Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói mò! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro