Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa thu se lạnh.

Nhan Tri làm xong bài tập, đặt bút viết xuống, nhìn mưa to ngoài cửa sổ xuất thần.

Phòng nhỏ, bàn học bên cửa sổ, trên bàn chất đầy tư liệu ôn tập cuối cấp, một chồng thật dày.

Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành. Nàng cần phải đi.

Nhưng....... nàng không muốn đi.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm gõ cửa, cốc cốc.

Nữ hài hoảng hốt, mới vừa đem giấy nháp viết vẽ loạn xạ cất đi, người đã đi vào tới, đặt một ly sữa bò ở trên bàn: "Có gặp phải vấn đề gì không?"

Nhan Tri cắn môi: "Có. Đề này em không hiểu, Tả lão sư."

Tạ Từ ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn đề mục bài tập, giữa mày hiện lên đau lòng trong chớp mắt, đây là chương trình học ngày đó, ngày Nhan Tri bị người nhà bắt trở về nên bỏ lỡ.

Cô che giấu tốt tâm tư, biết hài tử tuổi này lòng tự trọng mạnh nhất, chỉ bình tĩnh nói: "Lão sư nhìn xem."

Nhan Tri dạ một tiếng.

Cô cúi đầu xem đề.

Mà nàng đang xem cô.

Mưa quá lớn, ngoài cửa sổ phía chân trời âm trầm, ngẫu nhiên có con côn trùng nhỏ bay vào, bang một tiếng đụng phải bóng đèn.

Tả Từ cúi đầu không nhúc nhích.Biểu tình chuyên chú, mặt nghiêng ôn nhu trí thức.

Nhan Tri có chút tham luyến nhìn trộm cô, chỉ mong mưa này có thể lớn hơn một chút nữa.

Nhưng mưa dần dần ngừng.

Tả Từ cũng nghĩ kỹ rồi giảng đề cho nàng, trong lúc giảng đề, giúp nàng bổ sung mấy bài học mà nàng bỏ lỡ.

Đôi mắt nữ hài rất sáng, ôn nhuận sạch sẽ, vẫn không nhúc nhích nhìn cô, nghe cô nói chuyện, nhìn đôi mắt cô cong cong, nhìn đôi tai cô da thịt tinh tế ----- cũng chỉ có lúc này, mới có thể không kiêng nể gì nhìn cô.

"Nhan Tri, có thể hiểu được sao?"

Thiếu nữ thực mau hoàn hồn: "Đã hiểu. Cảm ơn Tả lão sư."

Kỳ thật nàng đã sớm tự học qua, nhưng ích kỷ muốn nghe cô lặp lại lần nữa, như vậy là có thể ở đây nhiều thêm một chút.

"Em thật thông minh."

Tả Từ nhịn không được cười cười, đôi mắt hẹp dài hơi hơi cong lên, giống như trăng sao sạch sẽ xinh đẹp: "Tri Tri rất tuyệt."

Nhan Tri mặt đỏ như cũ vì cái nhũ danh này, cúi thấp đầu không dám nhìn cô: "Cảm ơn cô...."

Tả Từ đứng lên đẩy cửa sổ ra, không khí sau cơn mưa mang theo hương vị bùn đất: "Trời sắp tối rồi, tôi đưa em về."

Mình phải đi.

Trong đầu Nhan Tri hiện lên một câu như vậy, rõ ràng không phải lần đầu tiên, lại luôn làm nàng khổ sở --- nàng không muốn đi.

Nhưng nữ hài cái gì cũng không nói, chỉ cười cười, ngoan ngoãn an tĩnh, cầm cặp sách, đi theo cô ra ngoài.

Nhan gia cách nơi Tả Từ ở chỉ mấy con phố, đi hơn mười phút, lại có khác biệt rất lớn.

Tới giao lộ, Nhan Tri kiên trì không cho cô đi tiếp, chỉ vẫy vẫy tay, cười nói: "Tả lão sư! Em đi trước đây!"

Tả Từ cũng vẫy vẫy tay cùng nàng, nhìn thấy trên mặt thiếu nữ thanh xuân dào dạt tươi cười, trong lòng nghĩ: Nên như vậy. Phải luôn mỉm cười a.

Cô xoay người trở về.

Chỉ là đi chưa được mấy bước, cô mới nhớ tới.....có cái gì chưa đưa cho cô bé.

Cái kia...... cô không tự giác nắm chặt túi nhỏ trong tay.

Vì thế cô đứng lại, quay đầu, mới phát hiện Nhan Tri đứng ở đèn đường cách đó không xa, nhìn cô đi.

Tả Từ ngẩn ra, bước nhanh trở lại: "Nhan Tri, em tại sao không nhúc nhích?"

Nữ hài có chút mất tự nhiên: "Em cũng không biết."

Bất quá trong lòng Tả Từ có việc, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là đưa túi nhỏ đi qua: "Cho em."

"Ân...... Cái gì a?"

"Về nhà nhìn xem. Đừng chậm trễ tôi nhìn em đi."

Nhan Tri choáng váng tiếp nhận túi cô đưa qua....... tựa hồ, tựa hồ còn đụng phải đầu ngón tay cô một chút.

Nàng không biết dùng sức lực bao nhiêu lớn, mới khắc chế cái loại này..... Chạm vào cô xong, nhịn không được xúc động nhảy dựng lên.

"Em đi đây lão sư....."

"Ân. Cẩn thận."

Tả Từ đứng ở chỗ nàng đã đứng, nhìn nàng đi, nhìn nhìn liền cười ra tới ---- nữ hài luôn luôn bình tĩnh bình yên, cầm theo bao ni lông nho nhỏ, đi tới đi tới, thế nhưng cùng tay cùng chân, thiếu chút nữa té ngã một cái.

Tả Từ nhìn thân ảnh của nàng dần dần mơ hồ dưới ánh đèn, mới đi trở về.

Đứa nhỏ ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro