Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm trận tuyết rơi cuối cùng trong năm, đã tới Tết Âm Lịch rồi.

Nhan Tri ở nhờ trong nhà Tả Từ nửa năm, rrong nhà chỉ ngẫu nhiên hỏi qua một câu --- hỏi trường học nàng có phát cái học bổng gì không.

Nàng đứng ở bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện này, cười tự giễu một chút.

Còn có nửa năm, nửa năm cuối cùng.

Nồi cơm điện trong phòng bếp đinh một tiếng, nàng lấy lại tinh thần, chạy về, vừa lúc gặp được Tả Từ đi ra từ trong phòng, cô thực bất đắc dĩ: "Tri Tri, em sao lại dậy sớm như vậy?"

Nhan Tri cười với cô một chút, múc hai chén cháo, lại vớt trứng luộc nước trà từ trong nồi ra: "Ngủ không được nha."

Tả Từ có chút sinh khí: "Em bây giờ là năm cuối, thời gian ngủ nghỉ rất quan trọng. Buổi tối em làm bài tập, ngủ trễ, buổi sáng còn dậy sớm như vậy. Tuy rằng hôm nay là cuối tuần...."

Nhan Tri bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt phát sáng, một bộ dáng hoàn toàn tin cậy.

Cô bỗng nhiên nói không nổi nữa, ngừng nửa ngày, mới hòa hoãn ngữ khí, thanh tuyến ôn nhu hòa dịu: "Nghe lời một chút, được không?"

Nhan Tri ngơ ngẩn gật gật đầu, cảm giác màng nhĩ bị thanh tuyến tinh khiết êm tai của cô trêu chọc một chút.

Hai người hàn huyên chút chuyện ở trường học, ăn xong bữa sáng, Nhan Tri muốn nói lại thôi: "Em......"

Tả Từ mỉm cười: "Về nhà đi thôi. Trường học cũng nghỉ, ngày kia liền ăn Tết."

Nàng xác thật không có nhiều lý do ở lại.

Năm cuối kỳ nghỉ ngắn, trước và sau Tết có một vòng nghỉ, nhưng mấy ngày ăn Tết không quay về, là không thể nào được.

Nhan Tri thấp thấp dạ một tiếng.

Tả Từ đưa nàng ra ngoài.

Không trung còn đang có tuyết bay, gió thổi lạnh lẽo, Tả Từ đứng ở giao lộ, tóc mai dính tuyết, thấp giọng dặn dò nàng: "Về nhà rồi, đừng so đo việc nhỏ với trong nhà, có thể nhẫn nhịn liền nhẫn. Chỉ mấy ngày thôi."

Nhan Tri: "Ân. Biết."

Nàng bỗng nhiên cởi xuống khăn quàng cổ của mình, đeo lên trên vai Tả Từ, một vòng lại một vòng quấn quanh: "Cái này vẫn là không nên mang theo về nhà."

Là Tả lão sư cho nàng, chính là đưa về nhà, sẽ bị cướp đi.

Tả Từ ngẩn ra, rũ đôi mắt xuống: "Được. Tôi bảo quản nó giúp em mấy ngày."

Nhan Tri thấp hơn cô vài centimet, nàng nhón chân nhỏ, động tác mềm nhẹ lại tinh tế quấn khăn quàng cổ lên người cô, chóp mũi nho nhỏ bị gió lạnh thổi đỏ bừng, có vẻ có chút đáng thương lại đáng yêu.

Tả Từ không quá tự tại lui về sau một bước: "Được rồi. Em đi về trước đi."

Nhan Tri gật gật đầu, buông tay ra, nở ra nụ cười tươi đẹp: "Em đi đây."

Tả Từ vẫy vẫy tay cười với nàng, nhìn nàng đi xa, mới quay trở về.

Một đường gió tuyết đan xen, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mỗi một ngày lễ, cảm giác cô đơn tịch liêu lại lần nữa nảy lên.

Nửa năm trước, đại khái là bởi vì có Nhan Tri làm bạn, cô đã thật lâu không có lại cảm xúc loại này. Chính là hiện tại.... Nàng xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ cười, mới vừa nói tạm biệt với tiểu cô nương, như thế nào liền cảm thấy.... Thiếu chút cái gì.

Cô cười thở dài, dẫm lên gió tuyết đi về.

Về tới nhà, trong nhà còn có mùi cháo nhàn nhạt, chỉ là cứ cảm giác trống không, như là thiếu chút cái gì, cô cầm quyển tiểu thuyết, ngồi xuống đọc, lại nhìn nhìn phòng khách, cuối cùng không quá yên tâm mở ra cánh cửa khép hờ.

Cửa sổ không đóng, giấy viết trên mặt bàn bị gió thổi đến rào rạt rung động.

Cô cười cười, đi vào, đóng lại cửa sổ, cong lưng nhặt lên giấy nháp thưa thớt trên mặt đất, đứng ở cạnh bàn chậm rãi sắp xếp lại.......

Bạn học Nhan Tri thích sạch sẽ, luôn luôn sắp xếp đồ vật lại thật tốt, cô nghĩ đến thói quen nhỏ khi Nhan Tri dọn dẹp bàn học, cũng dựa vào phương thức của cô đi phân loại.

Cô cầm bài tập hơi nhăn, chính là..... Từ trong giấy nháp bay ra một tờ giấy nho nhỏ, động tác cô ngừng lại.

Mơ hồ có thể thấy được mấy chữ viết bên trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro