Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân đến rất sớm.

Sau một hồi tuyết đầu mùa tan, trong gió dần dần có độ ấm mùa xuân.

Cuộc sống cao trung chỉ còn lại bốn tháng cuối cùng.

Nhan Tri ở trên lịch gạch bớt một số ngày, Tề Minh Minh ngồi cùng bàn tới gần nàng, hạ giọng nói: "Nè, Nhan Tri, bọn họ nói cậu tặng quà cho Tả lão sư? Giống như thấy các cậu cùng nhau đi dạo siêu thị a?"

Nhan Tri sắc mặt lạnh lùng: "Ai nói? Còn nói cái gì?"

Tề Minh Minh là cái nữ hài tâm tư đơn thuần: "Ai...... Cậu làm sao vậy...... Đừng để ý mấy người đó nói, bọn họ nói cái gì Tả lão sư bất công linh tinh, rõ ràng chính là ghen tị thành tích của cậu. Tớ nói cho cậu biết chơi, cậu đừng nghĩ là thật."

Nhan Tri không nghe lọt lời nói của nàng, thanh âm có chút lãnh ngạnh: "Ai nói?"

Tề Minh Minh ai một tiếng, nàng không có biện pháp, vẫn là nói cho nàng, lại khuyên khuyên nàng không cần tức giận, không cần thiết ảnh hưởng việc học của mình.

Nhưng Nhan Tri căn bản không nghe lọt lời nói của nàng.

Sau khi tan học, học sinh tốt Nhan Tri lần đầu tiên đánh nhau.

Nàng biết rất nhiều nữ hài tử đều thích nghị luận người ở sau lưng, nói xấu người khác, hoặc là thật sự, hoặc là bịa đặt, sau đó vây quanh một vòng, cười ý vị thâm trường.

Nàng biết bản thân không nên sinh khí, cho nên nàng rất bình tĩnh đi đến trước mặt đại biểu ngữ văn Trương Thư, xuyên qua nhóm bạn của nàng, nắm lấy cổ áo nàng, khí thế thực đột nhiên bùng nổ: "Mày lặp lại lần nữa!"

Trương Thư mặc váy trắng, mất khống chế thét chói tai: "Mày làm gì! Nhan Tri!"

Bạn học bên cạnh cũng tới bắt tay Nhan Tri, nhưng Nhan Tri giống như đột nhiên bộc phát ra sức lực, một tay đè Trương Thư ở trên lan can kim loại: "Có gan, mày lặp lại lần nữa cho tao! Mày dám nói Tả lão sư......"

Trương Thư vẫn luôn thét chói tai, nàng sợ nàng đẩy xuống lầu, bạn học cũng luống cuống, vài người đang cầm tay nàng, thậm chí nắm tóc nàng, vài người chạy đi kêu Tần lão sư chủ nhiệm lớp.

Cuối cùng, khi Nhan Tri đứng ở trước mặt Tần lão sư, biểu tình vẫn là lãnh đạm: "Nàng bịa đặt."

Tần lão sư vẫn luôn thực đau lòng cái học sinh này, chính là sự tình bất công không tốt làm quá rõ ràng: "Nàng tạo cái tin đồn gì?"

Nhan Tri thần sắc lạnh lùng: "Để nàng tự mình nói."

Trương Thư vẫn luôn khóc: "Liền..... Không phải nói một chút, nàng cũng Tả lão sư đi ra dạo siêu thị bị ta thấy được. Ta liền đoán nàng có phải tặng quà cho Tả lão sư hay không..... Sau đó ầm ĩ chút...... Chúng em liền nói chơi, ai biết nàng vì cái gì đột nhiẻn như vậy......"

Tần lão sư có chút buồn cười, gia cảnh Nhan Tri là cái gì, hắn vô cùng rõ ràng, còn tặng quà cho lão sư...... Lão sư không tặng đồ cho nàng liền không tệ!

Hắn cố nén cười, xụ mặt: "Trương Thư! Em bịa đặt lão sư cùng bạn học như vậy, em còn cảm thấy chính mình không có sai sao? Còn có em, Nhan Tri, có chuyện thì từ từ nói, em động thủ làm cái gì?"

Nhan Tri rũ mắt xuống: "Em không đánh nàng."

Nàng chỉ là ấn nàng trên lan can, liền làm nàng sợ quá mức. Nhưng chính nàng đây, bị bạn bè Trương Thư xả tóc nắm đầu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

"Tính tính....."

"Tần lão sư."

Tần lão sư vừa mới chuẩn bị chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không nghĩ tới Tả Từ tự mình lại đây, tính tình cô là nhất quán ôn nhuận mỉm cười, giờ phút này biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc: "Bạn học Trương Thư."

Trương Thư thấy cô, khó tránh khỏi chột dạ: "Tả lão sư."

Ánh mắt Tả Từ cuối cùng mới rơi xuống trên người Nhan Tri: "Nhan Tri."

Nữ hài lúc nãy lãnh đạm bình tĩnh trong nháy mắt thần sắc nhu hòa xuống, không được tự nhiên cúi đầu: "....... Tả lão sư."

Tả Từ thần sắc nhàn nhạt xẹt qua trên mặt Trương Thư: "Làm người phải phụ trách cho lời nói của mình. Bạn học Trương Thư, em có phải vẫn còn cảm thấy bản thân mình không sai?"

Trương Thư là cái tiểu cô nương yêu làm đẹp, thành tích vẫn luôn không tốt lắm, tiêu tiền để vào cao trung, vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của cô lập tức liền luống cuống: "Lão sư! Ngàn vạn không cần gọi ba ba em tới, ông ấy sẽ đánh chết em! Em xin lỗi! Lão sư, thực xin lỗi ngài..... Cũng thực xin lỗi Nhan Tri, về sau mình sẽ không nói bậy nữa!"

Tần lão sư cũng làm người hòa giải, kỳ thật chuyện hôm nay hai người đều không có lý, có người cúi đầu trước thì tốt rồi: "Tốt, Tả lão sư đi về trước đi, nơi này tôi sẽ giải quyết."

Tả Từ nhàn nhạt ừ một tiếng, đi về phía trước vài bước.

Phía sau, Tần lão sư nói với Nhan Tri: "Nhan Tri, em cũng nói lời xin lỗi."

Nữ hài mím môi, một bộ dáng quạnh quẽ quật cường, nhìn thẳng phía trước, trước sau đều không mở miệng.

Nàng sẽ không xin lỗi.

Nàng không ngại người khác nói nàng như thế nào, nghị luận nàng như thế nào, chính là các nàng không được nghị luận Tả Từ như vậy.

Tả lão sư ở trong lòng nàng vẫn luôn là hoàn mỹ, không thể mạo phạm, chỉ có thể nhìn lên.

Cho nên trước mặt người khác rất ít nói chuyện với cô, thậm chí không dám tới gần cô, có rất nhiều thứ nàng muốn gần gũi cô, lại không dám tiến lên một bước.

Cô là ánh sáng chiếu vào tâm nàng, như thế nào có người dám chửi bới cô?

Tần lão sư có chút sốt ruột: "Nhan......"

"Nhan Tri. Lại đây."

Cách một khoảng, Tả Từ đứng ở trên hành lanh ngoái đầu nhìn lại, vẫy vẫy tay với Nhan Tri: "Tần lão sư, tôi có việc tìm nàng."

Tần lão sư thực cạn lời mắt trợn trắng, cũng thật đủ bênh vực người của mình, liền câu xin lỗi cũng không để nàng nói.

Nhan Tri ngẩn ra, mắt sáng rực lên, chợt theo bản năng cất bước về phía trước.....

Cô đang kêu nàng đi qua a.

Cô có thể tức giận hay không a?

Nhan Tri bắt đầu hậu tri hậu giác lo lắng lên.

Tả Từ cùng nàng rời đi khu dạy học.

Nhan Tri đeo cặp sách, cùng cô song hành, đi sau cô nửa bước, dẫm lên bóng cô.

Trên đường dần dần vắng người, Tả Từ có chút buồn cười: "Em đi ở đằng sau làm cái gì?"

Nhan Tri chớp chớp mắt: "Cô không giận em à?"

Tả Từ lắc đầu: "Không có."

Đôi mắt Nhan Tri nháy mắt sáng một chút, rồi lại thực mau vì lời nói của cô mà tối đi.

"Chính là, Nhan Tri, học kỳ này em không cần ở cùng tôi."

Nhan Tri ngơ ngẩn, thanh âm thấp thấp hỏi cô: "Vì cái gì....."

Tả Từ dừng một chút, cũng cười cười: "Em không thể lại ở bên cạnh tôi...... Về sau sẽ không lại có người nghị luận em. Em yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cho em, sắp xếp tốt chỗ ở."

Nhan Tri phe phẩy đầu lui về phía sau, nàng không nghe thấy rất nhiều lời cô nói, nàng không cần chỗ ở khác, nàng chjr muốn biết vì cái gì...... Vì cái gì không thể lại tiếp tục ở bên người cô?

Là bởi vì Trương Thư sao?

Hay là Tả lão sư ngại nàng phiền?

Hay là Tả lão sư muốn yêu đương, thậm chí muốn kết hôn?

Hay là..... Hay là cô đã biết?

Đôi mắt nàng đong đầy không thể tin tưởng mất mát, đâm Tả Từ một chút.

Cô thở dài, vẫn là theo bản năng kêu nhũ danh nàng: "Tri Tri, em nghe cô nói....."

Nhan Tri lắc đầu, đầu tóc ban nãy bị giựt loạn có vẻ có chút chật vật, trên má cũng có một vết máu nhỏ dài, nhưng giọng nàng vẫn là bình tĩnh: "Thật sự không thể lại tiếp tục ở bên cạnh cô sao?"

Tả Từ rũ mắt xuống, đôi tay lặng yên không một tiếng động siết chặt, khắc chế cảm xúc dao động: "Ừ."

Nhan Tri dùng sức nhấp môi dưới, nước mắt nháy mắt rơi xuống.

Nàng không tiếng động khóc: "Em đã biết."

Biết rõ mộng đẹp này sẽ tỉnh, sẽ vụn vỡ.

Chính là, chính là.

Chính là thời điểm tan nát trước tiên vẫn là sẽ đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro