Chương 2 : Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ hai Lâm Du Nhiên nhìn thấy Lâm Bình Hải cha của nàng với Triệu Diễm Hồng, bảo mẫu của Lâm gia, nàng có loại cảm giác dường như đã có mấy đời.

Lâm Bình Hải, cha của nàng, một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường đang ngồi ở sô pha, trên bàn trà đặt một cái gạt tàn, trong tay ông còn cầm điếu thuốc lá chuẩn bị châm.

Mà Triệu Diễm Hồng, bảo mẫu nhà nàng, đang ra ra vào vào ở phòng bếp bưng thức ăn ra bàn. Phát hiện cha của nàng còn muốn hút thuốc, cả giận nói: "Lão Lâm! Đều sắp ăn cơm. Không được hút thuốc ! Ông xem ông, một tuần này cũng đều hút hai bao . Kẻ nghiện thuốc, ông có suy nghĩ cho lá phổi của ông nữa hay không a!"

Lâm Hải Bình phiêu liếc mắt nhìn Triệu Diễm Hồng đang lải nhải, có chút phiền muộn mà bỏ điếu thuốc trở về trong bao."hút không nhiều lắm, không nhiều lắm rồi a."

"Ông tìm đường chết nga! Ông xem mấy người hút thuốc như ông nha, răng đen, phổi cũng đen, tôi xem cả tâm cũng đều là đen, làm cho chúng tôi hút thuốc gấp đôi so với mấy người!" Triệu Diễm Hồng chà đạp Lâm Bình Hải một phen, quay đầu trở về phòng bếp.

Lâm Bình Hải cười tỉnh, đứng dậy đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, phát hiện con gái đã từ gian phòng đi ra ."Nhiên Nhiên, mau tới đây ăn . Con nhìn xem dì Hồng của con ngày hôm nay làm cho chúng ta bao nhiêu thức ăn ngon nè."

Trong tư tưởng Lâm Du Nhiên tắc tắc, nguyên bản nàng ghét nhất chính là loại như Triệu Diễm Hồng này, ra vẻ như là cùng Lâm Bình Hải rất quen thuộc, dáng dấp phi thường thân mật. Thế nhưng sau khi sống lại nhìn nữa, chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, viền mắt nóng nóng, có bao nhiêu lâu không có cảm giác được cái loại ấm áp này."Aiz!Vâng. Ba với dì ăn trước, con đi gọi Bảo Nhi ."

Gọi, gọi Bảo Nhi ? Lâm Bình Hải há hốc mồm. Con gái bảo bối này của ông bình thường đều không phải tối lười phản ứng con gái của Diễm Hồng sao?

Triệu Diễm Hồng cũng phát hiện tiểu cố chủ Lâm gia dị thường, từ phòng bếp bưng canh đi ra, tiến đến bên tai Lâm Bình Hải: "Lão Lâm, ngày hôm nay Nhiên Nhiên là làm sao vậy? Hay là thụ kích thích gì đi?"

Lâm Bình Hải trợn mắt nhìn Triệu Diễm Hồng: "Tôi nói bà cũng thật là, Nhiên Nhiên đối Bảo Nhi tốt một chút, bà liền nói Nhiên Nhiên thụ kích thích. Bãi sắc mặt ra thì bà mới hài lòng a!"

Lâm Du Nhiên đi tới cửa phòng của Lâm Bảo Nhi, khấu khấu gõ hai cái. Bên trong nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Lâm Du Nhiên nhớ lại, nàng đã từng gặp qua Triệu Diễm Hồng gọi Lâm Bảo Nhi ăn, cũng là gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì.

Vì vậy, nàng nói: "Bảo Nhi, là tôi, Nhiên Nhiên đây . Em ra ăn cơm đi."

Binh lách cách bàng vài tiếng động tĩnh, sau đó cửa mạnh một chút mở ra. Lâm Bảo Nhi xuất hiện tại cửa phòng .

Bảo Nhi tròn trịa hơn so với lúc trước . Mà không phải, hẳn là sau khi tận thế đến Bảo Nhi quá gầy, quả thực như là bị gió nhẹ nhàng thổi một chút sẽ bay mất. Bảo Nhi bất quá chỉ cao đến vai nàng, vóc dáng nho nhỏ, trên mặt còn mang theo dáng dấp bầu bĩnh của trẻ con, không rên một tiếng cúi đầu đi lướt qua người nàng.

Nếu là lúc trước, Lâm Du Nhiên phỏng chừng đều phải bão nổi. Tôi có lòng tốt tới gọi cô đi ăn, cô không rên một tiếng tính cái gì. Triệu Diễm Hồng còn không có gả cho cha của nàng đâu! Lâm Bảo Nhi cô còn không có trên hộ khẩu của Lâm gia tôi đâu! Chưa gì mà đã bắt đầu bãi sắc mặt !

Bất quá... Phát hiện cái lỗ tai Bảo Nhi đỏ rực, Lâm Du Nhiên hiểu ý cười, cũng không nói gì nữa, thì theo cùng nhau đi ra phòng khách. Bảo Nhi của nàng xấu hổ a.

Thức ăn trên bàn quả thực rất phong phú, hơn nữa đều là những món nàng thích ăn. Thịt kho tàu, cá hấp, cải trắng xào dấm... tay nghề làm cơm của Triệu Diễm Hồng còn là phi thường không sai .

"Dì Hồng, cơm nước ngày hôm nay không sai nha." Lâm Du Nhiên kéo ghế ngồi xuống. Lúc ban đầu Triệu Diễm Hồng đến Lâm gia làm bảo mẫu, Lâm Du Nhiên cũng gọi bà là dì Hồng . Chỉ là... Lúc Lâm Du Nhiên biết Lâm Bình Hải dự định cưới Triệu Diễm Hồng, cường liệt phản đối cùng cừu thị, nàng nói cũng đều không muốn nói với Triệu Diễm Hồng .

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt khác ba người trong nhà cũng đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt nhìn về phía Lâm Du Nhiên, trong mắt cũng đều để lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng. Nhất là Triệu Diễm Hồng, viền mắt cũng đều đỏ.

Trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói, vẫn là Lâm Bình Hải trước hết phản ứng đến: "Tốt! Tốt! Tốt!" Tới rồi ba tiếng tốt liên tiếp."Diễm Hồng, Nhiên Nhiên cũng đều gọi dì Hồng, bà người làm dì này có đúng hay không cũng nên biểu thị một chút ."

Triệu Diễm Hồng cũng vừa phản ứng đến, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Đúng đúng. Nhiên Nhiên, tới ăn thịt. Thịt kho tàu, con thích ăn ." Vội vã gắp thịt cho Lâm Du Nhiên.

Lâm Du Nhiên cười đưa chén tiếp nhận: "Cám ơn dì." Lại thuận lợi gắp một đũa cải trắng, đưa tới bên chén của Lâm Bảo Nhi."Bảo Nhi, em không thích ăn thịt, thì ăn nhiều một chút rau đi."

Lâm Bảo Nhi sửng sốt, ngày hôm nay chị Nhiên Nhiên là làm sao vậy? Vừa gõ cửa gọi cô đi ra ăn, vừa một lần nữa gọi mẹ cô là dì Hồng, vừa gắp thức ăn cho cô .

Thấy Lâm Bảo Nhi không có phản ứng, Lâm Du Nhiên cố chấp cười, thì như thế cầm đũa đang gắp cải trắng chờ Lâm Bảo Nhi phản ứng. Thì Lâm Bình Hải cùng Triệu Diễm Hồng cũng dừng lại, cùng lúc chờ đợi phản ứng của Lâm Bảo Nhi .

Một lúc lâu sau đó, mới nghe Lâm Bảo Nhi cúi đầu ân một tiếng, đưa chén của mình ra tiếp nhận đũa cải trắng kia.

Lâm Bình Hải hài lòng nói: "Này còn có vài ngày thì lễ mừng năm mới. Sau đó chúng ta chính là người một nhà, thì như thế hài lòng vui vẻ qua năm, thật tốt!"

Triệu Diễm Hồng cũng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy! Tới tới tới, mau ăn cơm."

Nói đến lễ mừng năm mới, trong lòng Lâm Du Nhiên căng thẳng, năm mới ngày 31 tháng 01 năm 2014, đời này nàng đều nhớ kỹ ngày này! Tùy cơ rồi lại thả lỏng, không vội không vội, còn có nửa tháng thời gian, nàng còn có thời gian chuẩn bị.

Cứ như vậy, vui tươi hớn hở náo nhiệt ăn cơm . Nhất là Lâm Du Nhiên, tuy nói tận thế đến không bao lâu thì nàng biến thành tang thi, không thế nào đói qua, thế nhưng những gì tang thi ăn cũng không phải vào bụng của nàng! Nàng thì cùng đời này giống như chưa từng được ăn thịt, ăn một chén lại một chén.

Khiến Triệu Diễm Hồng mừng rỡ cười đến thấy răng không thấy mắt, thẳng đến lần sau muốn-phải quá nhiều làm điểm cơm.

Lâm Bình Hải hài lòng ăn cơm tối xong mở TV xem tin tức mỗi ngày hắn đều phải xem . Triệu Diễm Hồng tựa như thưòng lui tới như nhau, thu dọn bàn. Lâm Bảo Nhi cũng đứng dậy vào phòng của bản thân.

Lâm Du Nhiên do dự luôn mãi, vẫn là nói với cha nàng: "Ba, con có việc muốn nói với ba."

Lâm Bình Hải thấy biểu tình của con gái nghiêm túc, lại liên hệ biểu hiện dị thường của con gái, Lâm Bình Hải gật đầu: "Đến thư phòng nói đi."

Hai người đi thư phòng. Lâm Bình Hải tập quán tính lấy ra một điếu thuốc, lại lo lắng đến con gái không hút thuốc lá, dự định buông. Lâm Du Nhiên ngăn cản nói: "Ba, cứ hút đi. Cũng cho con một điếu." Nói xong rút lấy một điếu từ hộp thuốc lá trong tay Lâm Bình Hải .

Lâm Du Nhiên châm lửa, mới hút một ngụm, đã bị sặc đắc thẳng ho khan.

"Được rồi được rồi, chúng ta cũng đều đừng hút. Nói đi, ngày hôm nay con rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ba xem trạng thái của con đích xác có chút vấn đề."Lâm Bình Hải lấy lại điếu thuốc từ trong tay Lâm Du Nhiên, dụi tắt, vứt vào gạt tàn đặt trên bàn.

... ... ... Nghe cha nàng hỏi như vậy, Lâm Du Nhiên trầm mặc .

Lâm Du Nhiên rõ ràng không biết trả lời vấn đề của cha nàng như thế nào. Lẽ nào thực sự phải nói ra cái tin tận thế gần đến cho người đàn ông trung niên giản dị trung hậu này? Cha của nàng sẽ tin tưởng những lời nói vô căn cứ này của nàng sao? Rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ đâu? Nàng có năng lực giải cứu toàn bộ người trong nhà nàng sao? Đập vào mặt mà đến các loại vấn đề nhiễu loạn tâm tư của nàng .

Hai mắt Lâm Du Nhiên trống rỗng vô thần hướng thẳng phía cha của nàng, trong lòng tư tự hàng vạn hàng nghìn.

Lặng yên chỉ chốc lát, Lâm Du Nhiên thở dài, nói: "Ba, cũng không có việc gì. Con đi ra trước." Dứt lời, thì đẩy ra cái ghế đứng lên.

Tại Lâm Du Nhiên xoay người ly khai, lúc gần mở cửa thư phòng, chợt nghe Lâm Bình Hải nói: "Nhiên Nhiên, con vĩnh viễn phải nhớ ta là ba của con, là người đứng đầu một nhà. Thế nhưng song song đó, ta cũng là một người bạn lớn của con, là ngừơi con khả dĩ giao phó tâm sự . Là... chuyện của Vưu Lượng sao?"

Nghe được cha nàng đề cập Vưu Lượng, Lâm Du Nhiên sửng sốt, Vưu Lượng, không phải là bạn gái đáng yêu của nàng kiếp trước sao?

Khi đó yêu muốn chết muốn sống, vì nàng mất đi tính mệnh, thế nào thì đã quên nàng đâu.

Đời trước, lúc thời tiết bắt đầu chuyển lạnh . Khi một đám thân thích kia của Triệu Diễm Hồng đến nhà nàng vay tiền, khi nàng nghe được chị của Triệu Diễm Hồng nói: "ai nha, Diễm Hồng nha. Hiện tại cô được nam chủ nhân Lâm gia coi trọng, xem như là hưởng thanh phúc, kia thế nhưng là tổ tiên tích phúc đức tám đời a! Không giống với cô vợ trước đoản mệnh kia của hắn...

Câu nói kế tiếp Lâm Du Nhiên không có nghe đến, bởi vì nàng đã sập cửa đi ra ngoài.

Tại buổi tối hàn lãnh mùa đông, đường cái không có một bóng người, nàng chỉ mặc một cái áo lông dê mỏng không mục đích tiêu sái trên đường, khắp bầu trời bay lượn hoa tuyết, thật giống như tất cả lạnh lẽo cũng đều đánh vào trong lòng của nàng .

Rất nhanh, cha của nàng đuổi tới ngăn cản nàng. Đối với những lời của chị Triệu Diễm Hồng nói, hiện tại nàng hồi tưởng đứng lên cũng đều còn vọng tại bên tai. Thế nhưng, tình cảnh cha của nàng đuổi theo sau đó, nàng cũng rất không muốn nhớ lại.

Bởi vì nhất thời tức giận, nàng đã nói ra nàng kiên quyết sẽ không tiếp nhận việc Triệu Diễm Hồng làm vợ của cha nàng! Những lời khó nghe nàng đều nói ra, nàng vẫn là đồng tính luyến ái, cha của nàng muốn-phải đoạn tử tuyệt tôn các loại. Sau đó thì chạy ra, cuối cùng vẫn là cha của nàng mang nàng đã say không biết gì từ một cái quán bar ở nơi hẻo lánh về nhà.

Tại dạng tình huống ác liệt như vậy, thì nàng ra quỹ . Nhưng cha của nàng dường như hoàn toàn coi như chưa từng nghe qua những lời này, ở nhà chẳng bao giờ từng đề cập tới.

Thẳng đến có một ngày, khi nàng quen biết Vưu Lượng ở kỳ nghỉ hè đại học năm thứ ba trong lúc đi thực tập. Là tiểu mỹ nữ của phòng tiêu thụ lầu dưới của công ty các nàng, nàng cho rằng hai người các nàng sẽ như những cặp vợ chồng khác trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường. Vì vậy, cũng đồng dạng là ở thư phòng này, nàng thẳng thắn với cha nàng, nàng có một người yêu tên là Vưu Lượng.

Nghe cha mình đột nhiên nhắc tới Vưu Lượng, trong lòng Lâm Du Nhiên đau xót, xoay người lại không nói được một lời ôm cha nàng bắt đầu khóc rống. Nàng thực sự không biết làm sao bây giờ ! Nàng chỉ là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi.

Tuy rằng nàng đã lớn lên, cha của nàng cũng bắt đầu dần dần mà già đi. Thế nhưng! Nhưng như trước là vẫn là chỗ dựa của nàng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag