Chương 24 : Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trước khi lái xe vào trạm xăng dầu, Lâm Du Nhiên cố ý phóng xuất ý thức, quét một lần trạm xăng dầu từ trong ra ngoài.

Trong phòng nghỉ ngơi của cái trạm xăng dầu này nhốt vài con tang thi, cũng đều phi thường suy yếu, ở trong phòng chỉ có vài met vuông, mù quáng đi tới đi lui không có ý nghĩa, thỉnh thoảng phát ra một tiếng nghẹn ngào suy yếu từ sâu trong yết hầu .

Cũng may, không có lại xuất hiện biến dị tang thi như to lớn tang thi.

"Không cần đi vào phòng nghỉ ngơi, bên trong nhốt vài con tang thi." Sau khi nhẹ nhàng gọi Bảo Nhi tỉnh lại từ trong mộng, Lâm Du Nhiên dặn mấy người.

Triệu Bằng Tường, Dương Châu gật đầu biểu thị hiểu rõ, hai người vẫn là mang theo đao của mình xuống xe, tình huống hiện tại này không mang theo vũ khí bên người thực sự không an tâm.

Lâm Bảo Nhi tỉnh lại, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt thanh nhã của Lâm Du Nhiên, còn có thanh âm nhẹ nhàng của nàng gọi mình, trong lòng liền ngọt tư tư. Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn thành bánh bao. Hiện tại quan hệ của cô với chị Nhiên Nhiên là cái gì đây ? Chị em ? Người yêu ?

Len lén liếc mắt ngắm Lâm Du Nhiên đang mở cốp sau xe, trong đáy lòng của Bảo Nhi âm thầm cân nhắc, hiện tại cô nên gọi nàng cái gì đây ?

Là tiếp tục gọi chị Nhiên Nhiên ? Vẫn là gọi Du Nhiên đâu? Nếu không gọi Nhiên Nhiên ? Nhiên nhi thế nào?

Lâm Bảo Nhi xuống xe, cuống tay cuống chân, cứng ngắc đi đến bên người Lâm Du Nhiên, cố nén ngượng ngùng, từ phía sau ôm lấy Lâm Du Nhiên."Nhiên nhi, em..."

Lâm Du Nhiên đang lấy đồ ăn ở trong cốp xe ra, nghe được xưng hô của Bảo Nhi đối với nàng, phù một tiếng bật cười lên.

Bảo Nhi xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng lên, thấy Lâm Du Nhiên che miệng cười trộm, mắt cũng đều cười mị . Nhất thời, thẹn quá thành giận, ý xấu hổ làm cô tăng thêm can đảm. Một tay đẩy Lâm Du Nhiên gục ở cốp sau phía trên lương khô, tàn bạo mà nhìn chằm chằm đôi môi của Lâm Du Nhiên .

Chỉ do dự một giây, ở trong mắt của cô, đôi môi mỏng phấn hồng kia thực sự quá mê người. Liền hung tàn dùng sức hôn đi lên .

Cùng với nói là hôn, không bằng nói là gặm.

Lâm Du Nhiên đối với Bảo Nhi hoàn toàn không có một tia phòng bị, chỉ cảm thấy thân thể một trọng, cũng không có phản kháng, liền theo lực đạo của Bảo Nhi ngã xuống rồi. Sau đó trên môi tê rần, nàng cảm giác được Bảo Nhi liền hàm răng cũng đều dùng tới, không hề kết cấu gì mà gặm lung tung trên môi của nàng.

Lâm Du Nhiên xem như có kinh nghiệm hơn Bảo Nhi một chút, nhắm hai mắt lại, khẽ mở đôi môi, ôm eo của Bảo Nhi chủ động tiến lên nghênh tiếp.

Lâm Bảo Nhi cảm thấy trên thế gian không có đẹp hơn thời khắc hiện tại. Cái loại tương cứu trong lúc hoạn nạn này, cảm thụ hợp hai thành một, giống như cả người cô cũng đều gần kề với chị Nhiên Nhiên, hòa vào ở cùng nhau.

Nhất định phải làm cho chị Nhiên Nhiên cũng hưởng thụ đến! Giấu trong lòng chút tâm tư như vậy, Lâm Bảo Nhi đoạt lấy quyền chủ động, càng thêm đầu nhập vào.

Hôn vừa kết thúc, hô hấp của hai người đều có chút gấp. Liền ngay cả đôi môi nguyên bản có chút trắng của Du Nhiên, đều bị Bảo Nhi hôn đến hồng hào lên.

Hai người yên lặng mà nhìn chăm chú vào đối phương, thời gian tựa hồ cũng đều vì hai người hữu tình này mà dừng lại ở thời khắc này.

Dương Châu đang kỳ quái đây, hai người này đi lấy lương khô lâu như vậy, thế nào còn chưa ra? Đi tới sau xe vừa nhìn, em gái ôm eo chị mình, chị vòng ôm vai em gái, hai người thật ẩn tình đưa tình đối diện đâu... Hắn đều có thể nhìn thấy trong không khí toát ra bọt khí hồng nhạt .

Phát hiện có người tới, Lâm Du Nhiên, Lâm Bảo Nhi chị em hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.

Dương Châu xấu hổ nở nụ cười : "Ha ha... Ha ha... hai người cứ tiếp tục, tiếp tục. Xem tôi là người mù đi, tôi không có thấy gì hết!" Nói nói, vội vã lui về phía sau vài bước, quay đầu đi về phía đầu xe."Chú, tôi tới với chú cùng nhau nỗ lực lên."

Triệu Bằng Tường kỳ quái nói: "Muốn cậu nỗ lực làm cái gì, chờ ở một bên là được."

"Được được được! Chờ một bên cũng được. Làm cho tôi đứng ở đây là được." Âm thầm hối hận, hắn làm sao lại phá hỏng chuyện tốt của tiểu mỹ nữ rồi đâu! Thật không biết lại muốn bị tiểu mỹ nữ trào phúng thế nào đây .

Lâm Du Nhiên nhẹ nhàng mà đẩy Bảo Nhi một cái : "Mau lấy lương khô ra, ăn sớm một chút, lên đường sớm một chút."

Lâm Bảo Nhi lưu luyến ngắm môi mỏng của Lâm Du Nhiên vài lần, thầm hận Dương Châu nhiều chuyện!"Được, em với chị cùng nhau."

Mấy người chọn nơi sạch sẽ bên cạnh xe, ngồi trên đất, ăn đơn giản đồ ăn, hưởng thụ chút thanh tịnh hiếm thấy này.

Dương Châu lúc này hận không thể ngồi cách Bảo Nhi rất xa, Bảo Nhi dùng bình nước khoáng trong tay chọc chọc hắn : "Đi, đi thả mấy con tang thi trong phòng nghỉ ra."

"Cô muốn làm gì?" Tiểu mỹ nữ sẽ không ác độc như vậy, muốn đem hắn cho tang thi ăn đi!

Lâm Du Nhiên tiếp nhận nói : "Cũng tốt. Mấy con tang thi trong phòng nghỉ đều tương đối suy yếu, thả ra luyện tập một chút, tốt xấu biết nói làm sao giết chết tang thi. Thời khắc mấu chốt, tôi sẽ dùng ý thức bao vây lấy thân thể của mọi người, sẽ không để mọi người thụ thương ."

"Nôn, tôi chém quá nhiều, món đồ này quá ghê tởm. Tôi sẽ không luyện, mấy người chậm rãi luyện đi!" Dương Châu nghĩ đến cảm giác khai sơn đao chặt bỏ, cắt qua thịt thối liền cảm thấy buồn nôn.

Nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn mà đi chém mở cửa lớn phòng nghỉ, thả ra tổng cộng năm con tang thi.

"Món đồ này, muốn-phải chém đầu. Hoặc là chặt bỏ toàn bộ cái đầu của nó, hoặc là từ giữa đầu của nó bổ ra."

Lâm Du Nhiên vừa nói, một bên ba bước thành một bước xông lên trước, dốc hết sức lực toàn thân vào trên lưỡi đao, quay phía đầu con tang thi trước nhất mạnh mẽ chặt bỏ. Một viên đầu đen thui, hư thối, ùng ục ùng ục lăn tới một bên. Con tang thi suy yếu kia, giống như động cơ bị đột nhiên ngắt đi nguồn điện, động tác lập tức dừng lại, ầm ầm sụp đổ.

Kéo kéo khóe miệng, Lâm Du Nhiên đối với kỹ thuật chém tang thi không có mới lạ của mình còn rất thoả mãn .

Lui về cạnh xe, hướng về phía tang thi đang chầm chậm cất bước hấc hấc cằm, đối Triệu Bằng Tường, Lâm Bảo Nhi nói: "hai người lên đi thôi."

Triệu Bằng Tường, Lâm Bảo Nhi nắm chặt chuôi đao, khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí xông lên trước. Chém!

Tang thi không có cảm giác đau. Sau khi bị khai sơn đao chém trúng vai, chỉ là dừng một chút, tiếp tục hướng bọn họ chậm rãi giơ lên nắm lên.

Một lần không được, lại chém ! Khai sơn đao kẹt ở nơi cổ tang thi, đao bị bẻ ra. Khẽ cắn răng. Thay đổi một cái góc độ, lại chém xuống!

Cái đầu giống như bí đỏ, ùng ục ùng ục lăn đi rồi.

Lâm Du Nhiên nhanh chân tiến lên ôm lấy Lâm Bảo Nhi, cầm lấy khai sơn đao từ trong tay của Bảo Nhi. Vỗ vỗ lưng của cô : "Bảo Nhi, em làm tốt lắm. Tốt vô cùng."

Trong lòng Lâm Bảo Nhi vẫn còn sợ hãi, vừa nãy hàm răng của một con tang thi đều sắp tiếp xúc đến làn da của cô, may mà bị chị Nhiên Nhiên ngăn lại. Bình ổn xuống hô hấp, Bảo Nhi âm thầm thề, chị Nhiên Nhiên của cô rất lợi hại, cô cũng nhất định sẽ không tha nàng chân sau!

Bốn người nghỉ ngơi một hồi, rời đi trạm xăng dầu. Đoàn người chính thức lên cao tốc NB, một đường gia tốc.

Ở sau khi bọn họ rời khỏi, tang thi to lớn theo mùi vị đuổi theo đến nhăn nhăn mũi. Lại đến chậm, cái vị đạo mỹ vị kia lại chạy xa . Ghét bỏ nhìn một chút mấy cái đầu trên mặt đất, một cước đá văng.

Thân thể giống như đại tinh tinh, lại tiếp tục đuổi theo về phía trước ...

Mùa đông ban đêm đã tới rất sớm, mới hơn sáu giờ sắc trời đã toàn bộ tối sầm. Đèn năng lượng mặt trời hai bên đường cao tốc cẩn trọng công tác, ngọn đèn phát ra hơi tàn ánh lên màu vàng yếu ớt .

Mở đèn xe, tia sáng bắn ra thẳng tắp thẳng tắp, ở trong đêm tối phá ra một con đường. Dũng cảm tiến tới!

"Ngọa tào! Đây là nháo loại nào a!" Mắt thấy sẽ đến trạm khẩu ra cao tốc NB, đã thấy đến ở trạm thu phí dừng tràn đầy mấy hàng xe. Xe xiêu xiêu vẹo vẹo loạn dừng, xếp nổi lên đội ngũ thật dài. Dương Châu nhịn không được bạo thô khẩu.

Triệu Bằng Tường lái xe một ngày đêm, nhắm hai mắt phiếm tơ máu lại, uể oải nhéo nhéo sống mũi. Mắt thấy liền sắp đến thành phố B, đường lại bị ngăn chặn.

Người phía trước lái xe đến nơi này, chắc là phát hiện đường bị chặn lại, lại thấy sắp đến thành phố B, thì thẳng thắn bỏ xe lại chuyển sang đi bộ.

Mà bọn họ lại không được, mục đích của bọn họ là sẽ quay về Vĩnh Phong thôn. Bỏ xe lại, một xe lương khô này cũng đều không thể mang theo được. Kia bọn họ làm sao quay về trong thôn, làm sao tìm người ở thành phố B, lại đi đâu tìm đồ ăn.

Nếu như hiện tại quay đầu lại nói, muốn phải chạy hơn năm tiếng đồng hồ, vậy cho dù lái xe suốt đêm đều phải ngày thứ hai mới có thể đến.

Triệu Bằng Tường cau mày, mặt nhăn thành chữ "xuyên" thật sâu .

Lâm Du Nhiên dựa vào ngọn đèn mờ nhạt, tỉ mỉ quan sát xuống hai bên đường vòng bảo hộ màu xanh lục. Loại vòng bảo hộ võng này có thể nhìn ra tới là mỗi hai mảnh trong lúc đó do cây cột ghép lại tiếp lên, mỗi một mảnh tuyến vòng bảo hộ đều là do những tia kim loại thật dài tinh tế đan dệt vào nhau thành từng cái khối vuông chạm rỗng .

Vòng bảo hộ võng lại ra bên ngoài chính là một mảnh đất hoang, lại tiếp tục ra bên ngoài xem mơ hồ là hình dạng của một mảnh thôn trang.

Lâm Du Nhiên nghĩ đến chủ cửa hàng Cảnh Tú nói khai sơn đao lợi hại như vậy, không biết đụng với vòng bảo hộ kim loại có thể chém đứt hay không."Vậy liền chém đứt một mảnh vòng bảo hộ này đi!"

Những người khác cũng không có biện pháp tốt hơn.

Triệu Bằng Tường quay đầu xe lại, quay đầu xe về vòng phòng hộ , đèn xe mở ra chiếu sáng. Người thứ nhất cầm khai sơn đao xuống xe, không nói hai lời dùng khai sơn đao chém lên vòng phòng hộ .

Vòng phòng hộ xác thực rất kiên cố, thế nhưng khai sơn đao Lâm Du Nhiên mua cũng không làm thất vọng giá cả sang quý của nó. Vòng phòng hộ kim loại một cây một cây bị chém đứt, chỗ mặt vỡ kiều cuốn lên tới, thế nhưng khai sơn đao không có hư hao mảy may, vẫn sáng loáng hiện ra hàn quang như trước.

Phát hiện điểm này Triệu Bằng Tường tìm được hy vọng rồi, vùi đầu chém tia tia kim loại.

Ba người khác thấy thế cũng xuống xe nhanh chóng gia nhập.

Ngay ở lúc vòng phòng hộ lan sắp bị chém ra một khoảng trống, cách bọn họ không xa ra một chiếc xe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag