Chương 5 : Vật tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người đi tới chợ bên ngoài, so với chợ bán sỉ rộn ràng nhốn nháo bên trong, bên ngoài rõ ràng an tĩnh thật nhiều.

Móc ra một gói thuốc lá từ trong túi tiền, ông chủ hàng thịt đưa cho Lâm Du Nhiên."Cô gái tên gì a ? Muốn tới một điếu không?"

Lâm Du Nhiên khoát khoát tay, biểu thị bản thân không hút thuốc lá."Không dám, tôi họ Lâm, đây là em gái tôi, ông cứ gọi tôi đại Lâm, gọi em ấy tiểu Lâm là được rồi." Thấy ông chủ hàng thịt kia còn muốn đưa thuốc lá cho Bảo Nhi, nàng vô ý thức che ở trước người Bảo Nhi: "Bảo Nhi cũng không hút thuốc lá."

Ông chủ hàng thịt thấy Lâm Du Nhiên cùng Lâm Bảo Nhi cũng đều không hút thuốc, liền cất lại gói thuốc vào trong túi, tự mình châm thuốc, hít sâu một ngụm, hưởng thụ nheo mắt lại."Cô gái không hút thuốc lá cũng tốt. Cô cứ gọi tôi lão Vương là được. Cô muốn ba con heo sống, còn heo con cô cần mấy con ?"

"Ba bốn con gì đi." Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: "Phải có heo giống."

Cái kia lão vương cũng nghiêm túc: "Tốt. 30kg heo con, tám khối một kg. Heo giống phải mắc chút, mười khối. Nhà của ta bây giờ, heo con cũng còn có bảy tám con đâu. Đều là mấy đứa con bảo bối của lão nái trong nhà, khẳng định khỏe mạnh. Cô mà muốn quá nhiều tôi còn không để cho cô đâu. Nói đến, ba con heo sống hiện tại trong tay tôi cũng chưa có, chỉ có một con. Hiện tại tết đến, thịt heo bán vừa nhanh giá lại tốt."

"Lão Vương chuyên bán thịt heo, khẳng định có biện pháp đi?"

"Biện pháp khẳng định có, tôi này đều không phải đưa heo đi làm thịt sao. Nếu là cô đến sớm một ngày thì có . Cô nếu là thật cần, tôi giúp cô tìm xem, có điều phải chờ hai ngày." Lão Vương liền nói một chuỗi dài như thế, còn chính là sợ người trước mắt này chờ không được chạy đi chỗ khác mua.

Lâm Du Nhiên cũng lười tính toán, nàng còn ước gì chờ thêm hai ngày đâu. Nếu là Triệu Diễm Hồng còn không có liên hệ đến địa phương tốt để mua nhà, lẽ nào đem heo về nhà nuôi ? "Được, chờ ông có heo, tôi điện thoại liên hệ. Tốt nhất ông đưa đến tận nơi cho tôi, tôi ra lộ phí ."

Lão Vương cười sang sảng: "Được rồi, chuyện này có bao lớn a."

Đưa cho lão Vương hai ngàn khối tiền đặt cọc, làm cho lão Vương ghi tờ giấy đặt cọc. Hai người ký xuống tên của chính mình, hai bên để lại điện thoại, chuyện này cũng coi như xong.

Lão Vương cuối cùng hít sâu một ngụm thuốc, vứt mẫu thuốc xuống đất, dùng chân đạp tắt."Đến lặc, tôi đi vào bán . Có việc lại liên hệ đi."

Lâm Du Nhiên nghĩ lại vừa nghĩ: "Chậm đã. Lão Vương, ông có biết người nào trong tay có gà với gà con sao?"

Lão Vương vui vẻ: "Ha, thật là có."

Lão Vương lập tức móc viên gạch Nokia không biết đã dùng bao nhiêu năm trong túi ra, gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau thì thấy một nam nhân nhỏ con vẻ mặt lấm la lấm lét chạy đến.

Lâm Du Nhiên chú ý tới Lâm Bảo Nhi đứng ở sau lưng nàng vẫn không nhúc nhích. Trấn an vỗ vỗ vai của cô: "Bảo Nhi có mệt hay không. Có muốn tìm một quán trà sữa ngồi xuống chơi điện thoại di động hay không, trong chốc lát tôi đến tìm em ."

Nếu như là trước đây, nàng quen thuộc phía sau theo một cái đuôi nhỏ không nói lời nào, cho nên mới không thèm để ý đến cô.Lâm Bình Hải cùng Triệu Diễm Hồng cũng thói quen làm cho Bảo Nhi theo Lâm Du Nhiên học thế nào xã giao với người khác. Thời gian lâu, Lâm Du Nhiên cũng dần dần quen thuộc lơ là cô em gái theo ở phía sau này, Lâm Bảo Nhi nhưng từ đầu đến cuối cũng không có học được cách giao lưu với người khác.

Sống lại một đời, Lâm Du Nhiên luôn là sẽ cố ý vô ý quan sát đến cô em gái trước đây cho rằng rất âm trầm. Lại phát hiện, em gái này của nàng chỉ là không thương nói chuyện, không thương cùng người giao lưu, tóc là hơi dài quá chút che cả con mắt lại.

Ở đâu là âm trầm ! Rõ ràng rất ngoan ngoãn rất đáng yêu a! Nhìn xem, khi người lớn đang nói chuyện ngoan ngoãn chờ ở một bên. Khỏi nói có bao nhiêu ngoan ngoãn .

Lâm Du Nhiên! Em gái cô ở đâu không âm trầm ! Là cô không nhìn thấy dáng dấp kinh khủng của cô ta khi giết chết chim sẻ!

Bất quá, nếu hiện tại Lâm Du Nhiên biết, cũng sẽ cho rằng, con nít là đơn thuần nhất cũng tàn nhẫn nhất! Ai khi còn bé không giết chết một con ếch, chim sẻ, con kiến nhỏ cái gì . Ân, Lâm Bảo Nhi cũng mới mười tám , vẫn còn nhỏ đâu.

Nam nhân nhỏ con bị lão Vương gọi đi ra có thể là nghe nói có người muốn mua gà của hắn, nhờ chủ sạp hàng sát vách hỗ trợ xem hộ, liền chạy đến nhanh như chớp. Mệt thở hồng hộc. Nam nhân nhỏ con này cũng họ Lâm, mẹ hắn cùng với mẹ lão Vương là chị em, một người ở quê nhà nuôi mấy chục con gà, tất cả đều là gà đất nuôi thả.

Lâm tiểu ca là người hiếu thuận, vẫn muốn đón mẹ của hắn đến trong thành ở cùng nhau, nhưng mẹ hắn vẫn không muốn rời đi quê nhà. Nhưng mắt thấy tuổi của mẹ hắn càng lúc càng lớn, thân thể cũng ngày càng không tốt. Tết sắp đến, hắn đã nghĩ dẫn mẹ đến thành phố quá niên, thuận tiện thừa cơ hội này, liền chuyển tới trong thành ở . Mớ gà mẹ của hắn nuôi này chỉ có thể đem tới chợ bán, nghĩ còn có thể kiếm thêm chút thu nhập.

Gà của hắn đều là gà đất, giá cả liền tương đối cao.

Ngay ở bình thường, gà thịt bốn, năm khối một kg, gà đất còn muốn xx khối đây. Huống chi ngày tết đến, giá gà thịt cũng đều tăng gấp đôi, huống chi là gà đất đâu. Lâm tiểu ca ra giá cho nàng là mười lăm khối một kg, quả thật là so với trong chợ bán sỉ phải rẻ hơn mấy khối. Đáng tiếc nhưng không ai dám mua.

Hắn lại không thể chứng minh cái gì, chỉ là mang theo gà tới bán. Mấy con gà này thoạt nhìn rất khỏe mạnh. Người phân biệt được gà thịt với gà đất, đúng là dám mua. Nhiều người không biết phân biệt, tình nguyện tốn thêm chút tiền đi vào trong chợ mua ở những nơi bán gà đất có uy tín. Cho nên gà của hắn cũng không có bán đi bao nhiêu.

Nghe xong Lâm tiểu ca giải thích, Lâm Du Nhiên trong lòng khẽ động. Nếu là đúng như lời người này nói, chuẩn bị mang theo mẹ già đến trong thành ở, vậy nhà của hắn ở nông thôn...

Trong lòng Lâm Du Nhiên bách chuyển thiên hồi. Lâm tiểu ca kia có chút nóng nảy: "Cô gái, tôi cũng không hãm hại cô. Nếu cô không tin, ngày mai đi theo tôi quay về trong thôn nhìn. Trong thôn cách nơi này không xa, cũng thì ba mươi mấy km. Lái xe rất nhanh . Trong thôn của chúng tôi không ít người nuôi gà, cô muốn bao nhiêu đều có."

Lão Vương cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy. Đại lâm muội tử, người anh em này của tôi là người đàng hoàng. Vừa thành thực lại hiếu thuận."

"Anh đưa mẹ lên thành phố ở, kia nhà ở quê có bán hay không?" Lâm Du Nhiên trực tiếp hỏi.

Lâm tiểu ca vội vã xua tay: "Tôi là đã sớm muốn bán, thế nhưng nếu là tôi bán nhà ở đó đi, mẹ tôi có thể liều cái mạng già với tôi."

Lâm Du Nhiên có chút thất vọng, cũng không ép buộc: "Vậy được, gà của anh bán cho tôi hai mươi con. Hiện tại tạm thời không cần, qua vài ngày đưa tới cùng với heo của lão Vương đi."

Nghe nói cô gái trước mắt chỉ cần hai mươi con gà, Lâm tiểu ca có chút thất vọng. Nghe khẩu khí của lão Vương còn tưởng rằng là một khách hàng lớn đâu.

"Không thành vấn đề." Lão Vương sảng khoái đáp ứng rồi.

Sau đó Lâm Du Nhiên lại dùng một vạn năm nghìn khối mua một tấn gạo Đông Bắc. Lại thêm mấy mươi kg các loại gia vị .

Còn có thất thất bát bát mua không ít khăn tay, băng vệ sinh gì gì đó, chí ít đủ dùng năm, sáu năm, cũng không biết tận thế lúc nào mới qua, nàng nhất định phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn.

Cũng là giao phó tiền đặt cọc, ký sợi, qua vài ngày giao hàng tới cửa.

Còn mua thật nhiều bao các loại hạt giống rau dưa. Mặc dù nàng cũng sẽ không trồng rau, thế nhưng có chút ít còn hơn không có, mua trước rồi nói sau. Dù sao qua đoạn thời gian ngắn nữa tiền này đều muốn đổ sông đổ biển.

Qua nửa ngày, hai người Lâm Du Nhiên với Lâm Bảo Nhi thì giống như tán tài đồng tử, một chút cũng đều không ngừng nghỉ dự trữ thực vật đồ ăn các loại, thất thất bát bát tính đứng lên, xử xong năm vạn khối.

Tuy rằng phá một tiểu tài, thế nhưng khi Lâm Du Nhiên đi ra chợ bán sỉ, xác thực cực kỳ an tâm.

Không biết người nào người kinh hỉ hô một tiếng: "Tuyết rơi rồi a!"

Bầu trời bắt đầu bay lên hoa tuyết, hoa tuyết nhỏ từng mảnh từng mảnh rơi xuống dưới. Đều nói tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, thế nhưng sang năm mới bắt đầu, nhưng đã định trước không có quang cảnh tốt.

Từng mảng từng mảng tuyết hoa bay xuống trên mặt, hơi lạnh, rất nhanh thì hòa tan tiêu tán. Nhưng làm cho Lâm Du Nhiên uể oải một ngày đêm còn không có ăn cơm tinh thần chấn động. Cũng là bởi vì trong lòng có sức lực, lúc này tâm tình của nàng, cũng không trầm trọng như lúc vừa ra cửa .

Còn có tâm tình quan tâm hình tượng của Lâm Bảo Nhi: "Bảo Nhi, chị xem tóc mái của em dài quá rồi cũng nên đi cắt bớt a . Đi, chị dẫn em đi tỉa một chút? Hiện tại nếu là không hớt tóc, sau đó mà chỉ có thể tự mình dùng cái kéo lớn xén ngang ."

Vấn đề tóc của Lâm Bảo Nhi dài chắn mắt bị Triệu Diễm Hồng nói rất nhiều lần, mỗi lần nói chuyện, Lâm Bảo Nhi liền không lên tiếng. Triệu Diễm Hồng cũng không có cách nào .

Không nghĩ tới Lâm Du Nhiên cũng là như thế nhắc tới, Lâm Bảo Nhi lại nhẹ nhàng gật đầu. Cô vẫn nghĩ tóc dài chắn con mắt, rất có cảm giác an toàn. Thế nhưng chị Nhiên Nhiên đều nói như vậy, cùng chị ấy cùng nhau cắt cũng tốt .

Hai người bất quá đi vài bước, thì thấy ven đường có một cửa hiệu cắt tóc, cửa treo đèn lồng lớn màu đỏ lộ vẻ sinh ý thịnh vượng, không khí rất là náo nhiệt.

Trong tiệm rất nhiều người, đặc biệt là các dì các chị đến nhuộm tóc uốn tóc, vì hoa hoa lệ lệ qua một năm, ngồi xuống chính là nửa ngày, dường như hoàn toàn không cảm thấy mệt.

"Hai vị mỹ nữ, tân niên vui sướng. Là muốn gội đầu vẫn là cắt tóc a?"

"Hai người, cũng đều cắt tóc."

"Tiểu mỹ nữ bên cạnh tóc cũng đều dài như thế rồi a? Rõ ràng sẽ bỏ được cắt đi a."

"Đúng vậy. Cũng đều đã lâu không cắt, sắp đến tết cắt tóc thanh thanh sảng sảng lễ mừng năm mới."

"Cũng đúng. Vậy, hai vị mỹ nữ mời đi theo tôi, tổng giám của chúng tôi khẳng định làm cho hai vị xinh đẹp cực kỳ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag