CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Cảnh Du vội vã xuống núi.

Lúc trời tối sầm xuống thì cũng đã về tới biệt cung.

Thú vị chính là, An Định thế tử lại đến cùng một lúc với hắn.

Trước cửa biệt cung, ngựa của Thẩm Sóc suýt nữa đụng vào Vệ Cảnh Du.

"Này không phải Thẩm......" Vệ Cảnh Du cười nhẹ, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Sóc vội vàng cắt lời ——

"Thần gặp qua nhị hoàng tử điện hạ, thần còn có việc, đi trước!"

Thẩm Sóc xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho Thị Thần đứng trước cửa cung, sau đó vội vàng vào cung.

Ánh mắt của Vệ Cảnh Du tối sầm xuống dưới.

"Điện hạ, An Định thế tử này cũng không có đem ngài để vào mắt!" Thị Thần bên người của Vệ Cảnh Du cũng không khỏi tức giận, "Tuy nói là địa vị của An Định Vương phủ cũng rất cao, nhưng ngài chính là con của thiên gia! Hắn làm sao dám......"

Vệ Cảnh Du lạnh giọng đánh gãy, "Câm miệng."

"...Là." Thị Thần đầy mặt mồ hôi lạnh.

Tuy là Thị Thần giống như đi trên băng mỏng, nhưng giờ phút này trong lòng của Vệ Cảnh Du là tương đối vui mừng.

Có thể làm Thẩm Sóc chạy vội vã từ khu vực săn bắn tới biệt cung, chỉ sợ tình huống của Vệ Cảnh Kha không tốt lắm.

Nhưng Vệ Cảnh Kha càng không tốt, hắn lại càng cao hứng.

"Tiến cung."

"Đúng vậy."

......

Thấy Vệ Cảnh Du vội vội vàng vàng mà trở về, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc.

"Tham kiến phụ hoàng, nhi thần đang ở trong núi, vừa nghe nói hoàng tỷ bị thương, liền vội vã lập tức xuống núi," Vệ Cảnh Du chắp tay nói, "Phụ hoàng, hoàng tỷ thế nào rồi?"

Hoàng đế nheo lại mắt để nhìn hắn.

Cặp mắt mang theo chút vẩn đục nhưng vẫn có thể mang một cảm giác áp bách rất lớn đến cho người đối diện. Nhưng Vệ Cảnh Du vẫn không nhúc nhích, vững vàng đến giống như đang nói cho người khác, hắn nói đều là thật sự.

Cuối cùng, hoàng đế mới ý vị không rõ mà nói: "Hoàng tỷ của ngươi thực tốt."

Vệ Cảnh Du ngẩng đầu, giống như có điểm nghi hoặc, "?"

"Vừa lúc ngươi cũng ở, liền chờ tại đây đi. Cảnh Kha cũng muốn lại đây."

Lời này giống như chứa đầy thâm ý, làm Vệ Cảnh Du nghi hoặc lại cảm thấy bất an.

Lại đây?

Vệ Cảnh Kha đến gặp phụ hoàng để làm gì? Không phải nàng đang bị thương sao?

Lúc này, Vệ Cảnh Du lại có một tia thiếu kiên nhẫn, hắn nói: "Phụ hoàng, đại hoàng tỷ không phải bị thương, tại sao nàng còn qua đây?"

Tầm mắt của hoàng đế rơi xuống trên người hắn, cuối cùng có điểm bực bội mà vẫy vẫy tay. Thị Thần đang đứng bên cạnh, thấy vậy vội vàng giải thích: "Nhị hoàng tử có điều không biết, người bị thương không phải là đại hoàng nữ điện hạ. Hôm nay đại hoàng nữ điện hạ bị ám sát ở trong núi, là An Định quận chúa chắn tên giúp hoàng nữ điện hạ."

Hô hấp của Vệ Cảnh Du lập tức căng thẳng.

"Kia...... Thật đúng là may mắn." Bàn tay giấu dưới áo của Vệ Cảnh Du gắt gao nắm chặt lại, nhưng trên mặt còn giữ lại nét tươi cười.

"May mắn cái gì?" Hoàng đế đánh vào tay ghế dựa một tiếng vang, "Nếu An Định quận chúa đã xảy ra chuyện, trẫm nên công đạo với An Định Vương đang thủ biên cảnh ở nơi xa xôi như thế nào? Trẫm thật ra hy vọng là mũi tên cắm ở trên người của Cảnh Kha!"

Vệ Cảnh Du vừa nghe lời này, cũng ngẩn người, "Phụ hoàng......"

Hoàng đế đỡ lấy cái trán, "Thôi. Là trẫm nói lỡ. Tóm lại, đại hoàng tỷ của ngươi không có việc gì, thái y cũng đi qua bên An Định quận chúa, chỉ có thể cẩn thận mà dưỡng thương. Trẫm còn không biết làm sao để nói việc này với An Định Vương!"

Vệ Cảnh Du gật đầu, sắc mặt vẫn không quá tốt.

Tại sao An Định quận chúa lại xuất hiện ở khu vực săn bắn ở núi Chu Minh?

Là Thẩm Sóc dẫn đến?

Không kịp nghĩ lại, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của Thị Thần ——

"Đại hoàng nữ điện hạ đến...!"

Sắc trời đã ảm đạm, nhưng trong chính điện của biệt cung vẫn là đèn đuốc sáng trưng. Vệ Cảnh Du ngẩng đầu xem, liền thấy một thân ảnh nhẹ nhàng vang theo từng tiếng giày đều đặn bước tới.

Từ nhỏ, hắn đã không thể so với Vệ Cảnh Kha.

Thân là nữ tử, cho dù là tướng mạo hay là thiên phú tập võ, đều hơn hắn rất nhiều.

Nàng càng ưu tú, hắn càng ghen ghét!

Giờ phút này thấy được Vệ Cảnh Kha không bị gì, hắn thật là hận không thể đem thi thể của đám phế vật kia kéo ra mà đánh!

Nói cái gì mà chắc chắn sẽ bị thương, nhưng bước chân của Vệ Cảnh Kha, thêm vào hô hấp đều là vững vàng có lực, nơi nào nhìn giống như là bị thương!

Đều là phế vật! Một đám phế vật!

"Tham kiến phụ hoàng." Vệ Cảnh Kha đứng yên, chắp tay hành lễ.

"Miễn lễ."

Tầm mắt của Vệ Cảnh Du quá đâm người khác, nàng có muốn không chú ý đến cũng không được.

"Nhị hoàng đệ? Đã trở lại sao?"

Vệ Cảnh Du gật đầu, "Ta thu được tin tức nói là hoàng tỷ bị tập kích, liền lập tức trở về, nghĩ đến sẽ đi thăm hoàng tỷ......"

Vệ Cảnh Kha nghe vậy liền gật đầu, lãnh đạm nói: "Ta không xảy ra việc gì, làm nhị hoàng đệ thất vọng rồi sao?"

Vệ Cảnh Du đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội cùng khó có thể tin, "Đại hoàng tỷ, đây là ý gì?"

Ngồi ở thượng vị, hoàng đế cũng trầm giọng hỏi: "Có ý gì?"

Vệ Cảnh Kha mặt lạnh, quay đầu đi không xem Vệ Cảnh Du, giơ tay trình một đồ vật hướng hoàng đế, "Phụ hoàng, thứ này tìm được ở trên người của thích khách, chỉ có một cái. Nhi thần thật ra muốn hỏi hoàng đệ một chút, vì sao lệnh bài của ảnh vệ trong phủ của nhị hoàng đệ sẽ ở trên người của tên ngũ giai cung thủ kia?"

Đồng tử của Vệ Cảnh Du co rụt lại.

"Phụ hoàng, chuyện này không có khả năng!" Hắn cất cao âm điệu, hô: "Làm sao ta có thể phái người ám sát hoàng tỷ chứ!"

Hoàng đế tiếp nhận lệnh bài của ảnh vệ, lật nhìn hai mặt, mới nhìn chằm chằm hắn nói: "Nhưng lệnh bài này thật sự thuộc về trong phủ của ngươi."

Lệnh bài của ảnh vệ thuộc nhị hoàng tử rất đặc biệt, không phải là thứ mà người ngoài có thể làm giả.

"Nhất định là có người cố tình hãm hại nhi thần!" Vệ Cảnh Du hô to oan uổng, "Phụ hoàng, ta với hoàng tỷ dù gì cũng là người thân, tại sao ta cần phải phái người để giết hại đại hoàng tỷ?"

Hoàng đế cũng nhíu mày.

Đứa con trai này của hắn đôi khi cũng ngốc một tý, nhưng cũng không có khả năng đem chứng cứ như vậy lưu tại trên người của tử sĩ.

"Cảnh Kha, việc này có thể là hiểu lầm."

"Hoàng tỷ yên tâm, chuyện lệnh bài của ảnh vệ, ta nhất định sẽ cho hoàng tỷ một lời giải thích!" Vệ Cảnh Du thốt lên lời thề son sắt, mồ hôi lạnh sau lưng cũng đã chảy ròng ròng.

Ảnh vệ mà có lệnh bài của hắn rất ít, nhưng Vệ Cảnh Kha lại có, sợ là đã giết ảnh vệ.

Chuyện này lại làm một phen ở trước mặt phụ hoàng, là ở cảnh cáo chính mình sao?

Vệ Cảnh Kha biết là hắn làm?

Hắn tự hỏi, những tử sĩ đó tuyệt sẽ không lộ ra dấu vết...... Chẳng lẽ là cung thủ kia trước khi chết đã phản bội hắn?

Trong lòng của Vệ Cảnh Du bách chuyển thiên hồi (thay đổi liên tục), lại không nhìn ra manh mối, bởi vì tất cả đã chết không đối chứng.

Vệ Cảnh Kha rũ mắt, lạnh giọng nói: "Nhi thần đương nhiên tin tưởng là nhị hoàng đệ không muốn hại ta, nếu không ta cũng sẽ không cầm lệnh bài để đến nơi đây trình lên. Nhưng mà phụ hoàng, nhi thần cho rằng, lần này thích khách có thể trà trộn vào núi Chu Minh chắc là có nội ứng, biệt cung này cũng không quá an toàn, không bằng kết thúc săn thú sớm một chút, kết thúc xuân tế, sớm ngày hồi cung. An Định quận chúa cũng yêu cầu mau chóng hồi kinh để trị liệu và tĩnh dưỡng."

Nhắc tới đến An Định quận chúa, hoàng đế liền lộ ra vẻ mặt đau đầu, "Cảnh Kha nói có lý. Chuyện thích khách xuất hiện ở núi Minh Sơn liền giao cho Cảnh Kha điều tra, trẫm đem cận vệ đại nội giao cho ngươi  để ngươi phụ trách sự an toàn của biệt cung, đặc biệt là chỗ của An Định quận chúa."

"Nhi thần đã biết."

Vệ Cảnh Du ngạc nhiên.

An toàn của biệt cung, lệnh bài để sử dụng cận vệ đại nội đang ở trong tay hắn, phụ hoàng là có ý gì? Muốn đem cướp vật ở trong tay hắn để giao cho Vệ Cảnh Kha?

"Phụ hoàng, bao năm qua, mỗi lần đến xuân săn, hoàng tý đều đặt hạng nhất, nếu lưu lại ở biệt cung......" Vệ Cảnh Du còn không cam lòng.

"Không ngại, Cảnh Kha vẫn sẽ là hạng nhất của năm nay." Nhắc tới chuyện này, trên mặt hoàng đế rốt cuộc có được một tia vui mừng, "Nàng săn được lục giai dị thú, dùng ngũ giai thực lực để bắt lấy lục giai dị thú, nữ nhi của trẫm hoàn toàn xứng đáng được hạng nhất!"

Vệ Cảnh Kha nhìn về phía Vệ Cảnh Du, ánh mắt bình tĩnh, tựa như đang cười nhạo ——

Hoàng đệ tốt của ta, lục giai cự giao, chính ngươi là người đưa đến cho ta.

Trong lòng của Vệ Cảnh Du quả thực đang chảy máu, đúng vậy, lục giai cự giao là 'đại lễ' mà hắn đưa cho Vệ Cảnh Kha!

"Phụ hoàng nói chí phải, hoàng tỷ chính là vinh quang của Chu Tước."

Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, một chuyến này của hắn, thật sự lỗ không ít, là mất nhiều hơn được!

"Mặt khác, nhi thần muốn bẩm báo về chuyện An Định quận chúa lại xuất hiện ở khu săn bắn ở núi Chu Minh." Vệ Cảnh Kha nói.

"Hửm? Việc này còn có nội tình gì sao?"

"Đúng vậy. Liên quan đến ân oán lúc trước giữa nhị phòng của Tướng phủ và An Định Vương phủ...... An Định quận chúa cũng là bị kẻ xấu tính kế, nên mới phải đi vào khu vực kia..." Vệ Cảnh Kha từ từ kể ra sự tình, lại nói thêm mấy câu để đẩy Thẩm Phái ra khỏi chuyện này, đem hết mọi chuyện đổ lên nhị phòng của Tướng phủ.

Nàng là một người ân oán rõ ràng.

Thẩm Phái đã xả thân cứu nàng, tự nhiên nàng sẽ có qua có lại, thế Thẩm Phái giải quyết một chút phiền toái nhỏ.

......

Đi ra khỏi đại điện.

Vệ Cảnh Du đi theo phía sau nàng.

"Đại hoàng tỷ thật là lợi hại, cư nhiên liền lục giai cự giao cũng có thể săn được, hoàng đệ thật bái phục." Vệ Cảnh Du thu liễm ánh mắt, cười rộ lên nói.

"Ân." Vệ Cảnh Kha bình tĩnh nói, "Hạng nhất của năm nay lại thuộc về bổn cung."

Tay của Vệ Cảnh Du đang nắm lấy vạt áo chợt căng thẳng.

"Sắc trời đã tối, nhị hoàng đệ hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Lệnh bài của cận vệ đại nội thì ta sẽ sai người đến chỗ của đệ để lấy vào ngày mai."

"...... Tốt."

Vệ Cảnh Kha nhanh chóng rời đi.

Có một ánh mắt chứa đầy hận ý giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng lại dõi theo bóng lưng của nàng.

Nếu người khác nhìn thấy, chỉ cảm thấy dựng cả lông tơ. Giống như bị rắn độc cuốn lấy, lưỡi rắn đang thè ra ở trước mặt, cảm giác tuyệt vọng vì không biết lúc nào sẽ bị há miệng nuốt vào, thật khiến người hít thở không thông.

Nhưng ở trong mắt của Vệ Cảnh Kha ......

Vệ Cảnh Du không hề giống rắn độc chút nào.

Nhiều lắm thì được tính là một con giun trên mặt đất, chui được vào bùn liền ảo tưởng sẽ có thể hóa rồng để lên trời.

Nàng không phải là không thể trực tiếp giết chết Vệ Cảnh Du.

Chỉ sợ hãi nếu buông tha hắn quá dễ dàng, 'kiếp số' sẽ không thể kết thúc, Thiên Đạo lại không chịu cho nàng thành tiên.

Thôi.

Liền từ từ để báo cái thù này đi.

Nhân quả ở 'kiếp trước', cũng là Vệ Cảnh Du thiếu nợ nàng.

......

Ở một nơi khác, tẩm điện của Vệ Cảnh Kha, Thẩm Sóc đã xông vào.

Tự nhiên, không ai cản hắn, cũng không có người dám cản.

"Tỷ...... Ngươi không sao chứ......" Thẩm Sóc vội vã đẩy cửa đi vào. Rồi lại dừng lại bởi vì một màn ở trước mắt.

Ánh nến trong phòng sáng ngời, tỷ tỷ nhà mình thì quần áo đơn bạc, đang ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn xem ánh trăng, trên mặt vẫn không có một tia huyết sắc, nhưng biểu tình lại có vài phần vui sướng.

"Ta không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ ở bả vai, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian liền sẽ khỏi hẳn." Thẩm Phái mỉm cười nói.

Thẩm Sóc trở tay đóng lại cửa, lấy xuống áo choàng đang vắt qua bình phong, cẩn thận mà khoác lên người của Thẩm Phái, mới nói: "Tỷ tỷ bị thương vậy mà còn cười được?"

"Đừng mang vẻ mặt lo lắng như vậy." Thẩm Phái nhéo nhéo gương mặt trẻ tuổi của đệ đệ, "Ta đã nói với đệ, hôm nay ta sẽ có tai nạn đổ máu mà."

"Nhưng tỷ cũng chưa nói sẽ bị thương nặng như vậy." Đương nhiên Thẩm Sóc không cao hứng, "Ta không ở trong mộng của tỷ, cũng không biết tương lai sẽ nguy hiểm đến mức nào, nhưng chỉ cần tỷ bị thương, ta liền không vui."

"Tuy rằng bị thương, nhưng cũng đáng giá." Thẩm Phái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn ánh trăng, nở ra một nụ cười nhàn nhạt mang ý châm chọc,

"Chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng có thể đổi lấy một đời an ổn cho An Định Vương phủ, không là gì."

"Huống chi, cho dù hôm nay bị thương, ta vẫn cao hứng." Đôi mắt long lanh của Thẩm Phải ẩn chưa ánh trăng sáng ngời, giống như chỉ cần động một chút là sẽ tràn ra.

Thẩm Sóc ngước mắt, "Tại sao lại cao hứng?"

Lông mày và lông mi của Thẩm Phái run rẩy, môi đỏ khẽ mở, "Thời gian quay ngược trở lại, minh nguyệt vẫn còn đây."

Đau đớn ở trên người cũng không phải là giả.

Thời gian thật sự quay lại, nàng cũng sống lại một lần nữa.

Trở về thời điểm còn làm một quận chúa an nhàn ở phàm thế, chưa từng lang bạt, tay cũng chưa phải nhiễm lấy máu tươi.

"Minh nguyệt vẫn còn đây? Không phải nó vẫn luôn ở đây sao?" Thẩm Sóc khó hiểu mà nhìn lên ánh trăng đang treo cao trên bầu trời đêm.

Thẩm Phái nhẹ nhàng gõ gõ đầu của hắn.

Tuy rằng Thẩm Sóc mới mười mấy tuổi, nhưng cũng là một tiểu tướng quân từng đi qua chiến trường, đối với một ít điều uyển chuyển khó nói thành lời, thật ra cũng hiểu một chút.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận lập tức khó thở, "Tỷ, tỷ nói cho ta là ai, ta đây liền đem minh nguyệt kia cho tỷ......"

"Cho ta bằng cách nào?" Thẩm Phái nhướng mày cười khẽ.

Thẩm Sóc cắn răng, cuối cùng lại đáng thương mà nói: "Mang đến trước mặt tỷ tỷ."

Thẩm Phái cúi đầu, nhìn về phía bàn cờ mà nàng nhờ người mang đến lúc nhàm chán. Dưới tay nàng, quân cờ trắng đen lại giống như Sở hà Hán giới, ranh giới rõ ràng.

"Không cần."

Tuần trăng này, nàng sẽ tự mình bắt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit