Chương 1 - "Nghe nói cô cũng thích người lớn tuổi??"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngồi vào chỗ đăng ký, Khâu Dạng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, đập vào mắt chính là sân bay rộng lớn cùng với bầu trời u ám.

Không khí se lạnh vẫn còn sót lại, nhóm nhân viên công tác ăn mặc tương đối dày còn đang bận rộn với công việc.

Có mấy chiếc phi cơ vững vàng đứng trên mặt đất không biết khi nào sẽ cất cánh.

Mọi người tiến vào cabin liên tục , trong lúc nhất thời bầu không khí có điểm ồn ào.

Khâu Dạng thu hồi ánh mắt, nhấp đôi môi , ánh mắt nàng dừng ở quyển sách được kẹp ở phía sau ghế, biểu tình làm người nhìn không ra cảm xúc gì.

Không biết đây là lần thứ mấy nàng nhớ tới Đào Tư Nhàn.

Hôm nay là ngày 14 tháng 3, cũng là ngày lễ Valentine Trắng, vào ngày này năm trước các nàng còn đang ở một nhà hàng Tây ăn cơm.

Đêm đó các nàng uống hết một bình rượu vang đỏ quý giá, khoảnh khắc hai ly rượu chạm vào nhau, trên gương mặt của cả hai đều treo lên nụ cười xán lạn.

Chiếc di động được Khâu Dạng nắm trong tay lúc này vang lên hai đợt âm thanh, Wechat có tin nhắn mới.

Khâu Dạng bất chợt quay về với thực tại, thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man, nàng đưa ngón tay giải khóa di động.

Là Miêu Nghệ, người bạn đại học kiêm hàng xóm của nàng gửi đến.

Miêu Nghệ: [ Cậu đã lên máy bay chưa? Dạng Dạng.]

Miêu Nghệ: [ Khi nào đáp xuống nhớ rõ báo cái bình an nha.]

Miêu Nghệ: [ Cậu cứ chuyên tâm giải sầu, không cần mua lễ vật cho mình đâu. ]

Chuyến bay lần này là từ Vân Thành bay đi Tây Thành, thời gian cất cánh còn có khoảng 10 phút.

[ Mình biết rồi. ] Khâu Dạng gõ vài chữ liền ấn phản hồi.

Hôm nay nàng xuyên áo quần cũng không dày lắm, hiện tại bởi vì lạnh mà đầu ngón tay hơi phiếm tím, nhưng nàng cũng không rảnh chú ý này đó, lại thất thần vài giây sau đó click mở vòng bằng hữu.

Nội dung các dòng trạng thái đều vẫn như cũ, hoặc là kêu rên chính mình vẫn còn độc thân hoặc là khoe khoang ảnh của bản thân cùng người yêu. Nhưng hôm nay trong số đó có một cái tương đối chói mắt.

Khâu Dạng đầu ngón tay run một chút, đôi môi mím đến càng khẩn, mày cũng không hề giãn ra, ánh mắt có chút mất đi tiêu cực.

Nàng cùng Đào Tư Nhàn còn không có xóa Wechat của nhau, hơn nữa đối phương cũng không có một chút ý định trốn tránh nàng, còn đăng lên ảnh chụp hôn lễ hôm nay.

Ngày lễ Tình Nhân Trắng, thật là một ngày thật đẹp để kỷ niệm.

Nhân ngày này tổ chức hôn lễ phải nói là quá thích hợp.

Đào Tư Nhàn đăng chính là một tấm hình.

Cô dâu ăn mặc váy cưới màu trắng tinh, tay cầm phủng hoa, mi mắt cong cong mà nhìn nam nhân quỳ gối trước mắt mình. Chú rể tuấn tú cao lớn, một thân màu đen tây trang, trước ngực cắm một đóa hoa màu hồng tươi đẹp, bộ dáng thâm tình, thành khẩn mà quỳ một gối xuống đất.

Không khí náo nhiệt cùng tiếng vỗ tay phảng phất như từ trong tấm ảnh tràn ra đến màn hình.

Khâu Dạng lập tức đem điện thoại tắt đi bỏ vào trong túi.

Đôi tân hôn phu thê này xác thực xứng đôi, là nàng trước giờ thấy được đẹp đôi nhất cũng là chói mắt nhất.

"Tiểu Khâu." Dì Minh Phân gọi nàng một tiếng kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ, đây là người nàng vừa quen được trong khoảng thời gian chờ đợi máy bay "Con từng đi qua Tây Thành sao?"

Triệu Minh Phân sắp 50 tuổi, khóe mắt đã xuất hiện vài đạo vết nhăn, nhưng gương mặt của nàng vẫn còn có điểm mịn màng hơn những người cùng lứa tuổi, hơn nữa nàng lại còn hay cười làm người khác cảm thấy thực thân thiết.

"Dạ chưa." Khâu Dạng đúng sự thật trả lời.

"Dì cũng là lần đầu tiên đi." Triệu Minh Phân nói xong lại hỏi tiếp chính mình thắc mắc, " Tiểu Khâu, con trẻ tuổi như vậy nghĩ như thế nào mà lại đến đăng ký tham gia đoàn du lịch "Hoàng Hôn Hồng" này vậy?"

Đúng vậy.

Khâu Dạng vì để mau quên đi cảm giác đau khổ vì bị thất tình, nên đã lên mạng đăng ký tham gia vào đoàn du lịch, nhưng được cái vừa khéo các đoàn du lịch chỉ còn đoàn du lịch này thiếu hai người là đầy, trong đoàn đa số đều là các cô chú bốn năm chục tuổi, người phụ trách hỏi nàng có đồng ý hay không?

Làm sao sẽ không đồng ý.

Nàng hiện tại tâm tư đều không đặt ở những vấn đề này, những sự tình ở thế giới bên ngoài đều không ảnh hưởng được đến nàng.

" Con cảm thấy tham gia đoàn nào cũng giống nhau cả." Khâu Dạng nổ lực tạo ra một nụ cười, nhưng hiệu quả ra tới cũng chỉ là nhàn nhạt còn có mang theo một chút xa cách.

Triệu Minh Phân xem nàng biểu cảm một chút liền đã hiểu: "Thất tình sao?"

Khâu Dạng nghe thế, lông mi rũ rũ.

Nàng hôm nay có trang điểm một chút, nhưng trong mắt vẫn là không có ánh sáng.

Hai giây sau, nàng "Dạ" một tiếng, xem như trả lời.

Triệu Minh Phân thở dài, rồi sau đó lập tức lấy thân phận người từng trải giảng những lời nói thấm thía: "Không có việc gì a, Tiểu Khâu, cái cũ không đi làm sao cái mới tới, người trẻ tuổi bọn con không phải thường hay nói người tiếp theo so với người tới trước càng tốt đẹp hơn sao?"

"Hơn nữa con như vậy xinh đẹp, ai thấy đều sẽ thích, huống chi mấy cái nam nhân thúi đó"

Các trưởng bối dùng từ ngữ khen người cũng thật là giống nhau, Khâu Dạng cũng bị dì quét dọn nhà cửa khen như vậy.

Nàng miễn cưỡng mà cười một cái, đôi môi hơi hơi mở ra cũng thực mau khép lại

Cuối cùng cũng không nói ra sự thật--- Nàng thích con gái , không thích con trai.

Rốt cuộc không phải trưởng bối người nào cũng có thể tiếp thu và lý giải vấn đề này, nói không chừng còn bị xem như là quái vật.

Nàng chỉ muốn nhẹ nhàng vượt qua khoảng thời gian này , cũng không muốn trong khoảng thời gian du lịch sẽ xảy ra cái gì khúc mắc.

Máy bay thực mau liền cất cánh, Khâu Dạng mang lên bịt mắt.

Nàng hiện tại muốn ngủ trong chốc lát, ánh đèn quá sáng làm nàng cảm thấy không được thoải mái.

Mà từ một tuần trước, kể từ khi Đào Tư Nhàn đề nghị chia tay về sau , nàng liền không có lần nào ngủ ngon giấc.

Hôm nay nếu không phải nhờ trang điểm, quầng thâm mắt của nàng có thể sẽ khiến mọi người hoài nghi nàng có phải hay không do gấu trúc giả dạng thành trốn ra ngoài chơi.

Nhưng cũng không ngoài ý muốn, nàng vẫn là không thể thành công chìm vào giấc ngủ.

Nàng nhắm lại đôi mắt, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại hình ảnh nàng và Đào Tư Nhàn lúc còn ở bên nhau.

Nàng không phải là lần đầu đến Tây Thành, nơi này trên thực tế vẫn là thành thị đầu tiên nàng và Đào Tư Nhàn cùng nhau đến sau khi đã xác nhận ở bên nhau.

Lúc trước là hai người cùng nhau tới, nhưng hiện tại........

Khâu Dạng bất chợt tràn ra một tia thở dài.

Bạn bè của nàng đều hy vọng nàng có thể sớm ngày thoát ra khỏi bóng ma "thất tình" này, nhưng bản thân nàng cũng không biết cái "sớm" này sẽ là bao lâu.

Nghe nói một người thất tình phải tốn gấp đôi thời gian mới có thể quên được đối phương. (Ai đồn cái này kì ghê hông >.< )

Nàng và Đào Tư Nhàn ở bên nhau 3 năm, nếu dựa theo như trên nói, vậy chẳng phải nàng phải mất đến 6 năm để quên đi con tệ bạc kia sao? 

Đợi thêm 6 năm nữa nàng cũng đã 30 tuổi rồi.

Nghĩ đến đây Khâu Dạng liền có chút đau đầu, không chịu được mà nâng tay lên ấn ấn huyệt Thái Dương.

Từ Vân Thành bay đi Tây Thành chỉ cần một tiếng rưỡi, thời gian tương đối ngắn, hơn nữa hôm nay máy bay còn đáp xuống trước 10 phút.

Khâu Dạng tháo bịt mắt xuống, chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng lại quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết ở Tây Thành cùng Vân Thành thực không giống nhau, nơi này mặt trời lên cao, bầu trời xanh biếc không quan mây gợn nắng.

Có ánh nắng thẳng tắp chiếu vào trên thân máy bay, Khâu Dạng nheo nheo đôi mắt thực mau liền rút về ánh mắt.

Không thể phủ nhận, thời tiết đẹp cũng có thể làm tâm tình con người tốt lên một chút. Nàng lấy ra di động, gửi cho Miêu Nghệ tin nhắn báo bình an.

Trong Cabin bắt đầu lại xao động đi lên, nhiều người vì thời tiết biến nóng mà cởi bớt quần áo, lại có những người liên tục gọi điện thoại bắt đầu chuyến công tác của mình.

Hướng dẫn viên của đoàn du lịch bắt đầu duy trì trật tự trong đội ngũ.

Mười phút sau, tất cả mọi người một trước một sau mà ra khỏi cabin.

Đoàn du lịch "Hoàng Hôn Hồng" bao gồm thêm hai hướng dẫn viên du lịch tổng cộng là hai mươi người. Khi còn ở sân bay, hướng dẫn viên du lịch liền phát cho mỗi người một cái nón kết màu đỏ để thuận tiện tìm kiếm cũng như tập trung.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, trên đầu đều đội nón kết màu đỏ không khỏi khiến vài hành khách đi ngang ghé mắt nhìn.

Khâu Dạng đi theo mọi người phía sau, bước chân không nhẹ không nặng, khuôn mặt không buồn không vui.

Chuyến đi Tây Thành lần này, nàng cũng không biết nên dùng tâm tình như thế nào để đối diện.

"Tiểu Khâu." Triệu Minh Phân là người đã từng trải qua tuổi thanh xuân, nàng biết người trẻ tuổi thất tình đều không dễ chịu, đặc biệt còn là một người cùng đoàn, vì thế liền muốn chiếu cố Khâu Dạng nhiều một chút, "Đi nhanh lên, đừng để bị lạc."

Trong lời nói mang đến sự quan tâm thực rõ ràng, Khâu Dạng lộ ra một cái mỉm cười, lại "Dạ" một tiếng.

Lúc này, một vị bạn tốt của Triệu Minh Phân đi tới, thò đầu qua một chút, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Khâu Dạng: "Xin chào a, Tiểu Khâu"

" Xin chào ạ."

"Con gọi dì là dì Hiểu Quỳnh là được rồi." Ngô Hiểu Quỳnh vừa đi vừa nói, "Dì đều nghe Minh Phân nói, thất tình thôi mà, không có gì ghê gớm, đứa nhỏ ."

"Dì nhận thức mấy cái thanh niên tuấn tú, không phải tốt nghiệp tiến sĩ thì cũng là từ nước ngoài trở về làm việc."

" Mọi người không phải đều nói, có hai cách để nhanh chóng thoát ra khỏi một đoạn tình cảm, một là thời gian hai là bắt đầu một cuộc tình mới. Nếu con đồng ý, dì chọn ra vài người để cho con lựa chọn."

Khâu Dạng biết Ngô Hiểu Quỳnh có ý tốt, bởi vì một khi các trưởng bối nhìn thấy mình thuận mắt sẽ đều thực nhiệt tình.

Chính là......

"Dì Hiểu Quỳnh." Khâu Dạng cũng không có mở miệng cự tuyệt, ngược lại đè thấp âm lượng của mình, có chút chần chờ mà hỏi, "Bọn họ bao nhiêu tuổi ạ?"

"Lớn nhất 32 - 33 tuổi, nhỏ nhất thì cỡ 27-28 tuổi."

"Tuổi lớn một chút tốt hơn, sẽ biết thương con, còn biết chăm sóc người."

Tây Thành sân bay rất lớn, ra khỏi cabin lúc sau muốn đến được nơi lấy hành lý cũng cần phải đi thêm khoảng mười phút.

Triệu Minh Phân nắm lấy Ngô Hiểu Quỳnh cánh tay, biểu tình có chút bất mãn: " Tiểu Khâu của chúng ta thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bà giới thiệu những người đó không phải quá lớn tuổi rồi sao?"

" Vậy bên bà có tiểu tử nào đạt yêu cầu sao?" Ngô Hiểu Quỳnh phản bác.

Khâu Dạng hạ thấp giọng nói, đợi hai vị trưởng bối nhìn qua, nàng mới lộ ra một cái xấu hổ biểu tình " Hai dì à, thực ra tuổi của những người này......"

"Quá nhỏ."

Triệu Minh Phân: ?

Ngô Hiểu Quỳnh: ?

Khâu Dạng hít một hơi thật sâu, giả vờ như có chút do dự: "Con không thích những người trẻ tuổi như vậy."

"Bạn trai cũ của con năm nay cũng đã 60 tuổi, ly hôn còn phải nuôi ba người con. Người nhỏ tuổi nhất còn lớn hơn con vài tuổi."

Nàng cũng không muốn những ngày tiếp theo đều diễn ra cảnh tượng hai người dì vây quanh nàng , nhiệt tình cho nàng giới thiệu đối tượng , cho nên đành phải ra hạ sách như này.

"........" cả hai đều trầm mặc, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Khâu Dạng mang theo vài phần phức tạp.

Đi theo đội ngũ quẹo phía bên trái, Triệu Minh Phân mới nhịn không được đưa tay đặt ở trên vai Khâu Dạng, vỗ nhẹ một chút: " Tiểu Khâu, tình huống như vậy ... chia tay là tốt nhất!"

Ngô Hiểu Quỳnh biểu tình còn muốn xuất sắc một ít, ánh mắt nhìn về phía trước đội ngũ cũng không biết đang tìm kiếm cái gì.

Triệu Minh Phân không khỏi hỏi: "Hiểu Quỳnh, bà tìm ai vậy?"

"Không có, không tìm ai." Ngô Hiểu Quỳnh lại nhìn về phía Khâu Dạng, bộ dáng tràn đầy nghi hoặc : "Tiểu Khâu a, mấy người trẻ tuổi các con hiện nay đều có trào lưu tìm đối tượng là những người già sao? Lúc trước không phải các nữ sinh đều ồn ào thích đại thúc, hiện tại như thế nào lại....."

Ngô Hiểu Quỳnh hơi hơi đè thấp giọng nói của mình đi xuống :"Hôm nay dì cũng hỏi tiểu Thẩm, người yêu cũ của nàng so người yêu cũ của con còn lớn tuổi, nghe đâu là 75 tuổi đã vậy còn ngồi xe lăn."

"Tiểu Thẩm là ai?" Khâu Dạng không đáp lời, nhưng Triệu Minh Phân không khỏi tò mò hỏi lên.

"Là một người trẻ tuổi khác trong đội ngũ của chúng ta a."

Khâu Dạng nghe thấy những lời này liền nghĩ đến lúc nàng đăng kí thời điểm trong danh sách còn hai chỗ trống, không nghĩ đến đối phương cũng là người trẻ tuổi.

Càng không nghĩ đến đối phương lấy cớ cùng nàng giống nhau y đúc để từ chối dì Hiểu Quỳnh.

Bất quá 75 tuổi còn ngồi xe lăn so nàng nói càng khoa trương nhiều.

Chờ hai người dì đi tới phía trước, Khâu Dạng mới thở phào một hơi, nàng đè xuống cái mũ đỏ trên đầu mình, tiếp tục đi theo đội ngũ phía sau.

Nhưng ở phía trước, có một thân ảnh đứng tại chỗ bất động hơn nữa còn xoay người nhìn về phía Khâu Dạng.

Khâu Dạng nhìn đến chiếc mũ đỏ nàng mang trên đầu liền rõ ràng.

Đây là người trẻ tuổi đăng kí cuối cùng.

Nữ nhân bị gọi là tiểu Thẩm ăn mặc một chiếc quần màu đen bó sát kết hợp với một chiếc áo khoát cao bồi, đôi ủng Martin càng làm tăng thêm độ thẳng và dài của đôi chân nàng.

Trên vai nàng đeo một chiếc túi, phía bên dưới chiếc nón đỏ là một gương mặt xinh đẹp bình tĩnh, ánh mắt nhìn theo Khâu Dạng di chuyển.

Khâu Dạng nhấp môi, tưởng đi ngang qua nhưng lại cảm thấy như vậy có chút không lễ phép.

Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, Khâu Dạng cùng người tên tiểu Thẩm này liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đi đến trước mặt nàng.

Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười lên tiếng, âm cuối hơi hơi giơ lên, mày cũng theo đó nhếch lên một chút --

"Nghe nói cô cũng thích người lớn tuổi?"

*********************

Thẩm Nịnh Nhược : "Nghe nói cô thích người lớn tuổi vừa khéo tôi cũng thích, như vậy cô đồng ý làm bạn gái của tôi đi ^.^ "

Khâu Dạng : "Người này....có bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro