Quẻ thứ 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Linh nói xong câu đó, nhẹ cong khóe môi, lại đối An Điềm nói: "Ta rất nhớ ngươi."

Vừa nói ra, nàng đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, giơ tay sờ mặt. Đầu ngón tay nàng lạnh lẽo.

Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được: Chỉ một ngày không gặp An Điềm mà lòng đã bắt đầu khổ sở. Nàng cười cười, tự cười chính mình ấu trĩ, thở dài: "Hóa ra ta nhớ ngươi đến vậy."

"Ta cũng rất nhớ ngươi." An Điềm nghe ra giọng Chu Linh mang theo điểm nghèn nghẹn, cười nói: "Ngươi thật đáng yêu."

"Chuyện này sắp xong rồi, ta sẽ sớm xuất hiện trước mặt ngươi, cho ngươi một bất ngờ."

Chu Linh không ăn lời dỗ ngọt của nàng, giọng pha chút buồn bực: "Ta ghét bất ngờ nhất, ngươi muốn tới tìm ta, nhất định phải gọi điện thoại trước. Ta sẽ hóa trang, tô son, mặc quần áo đẹp và chờ ngươi xuất hiện."

"Ta còn tưởng ngươi trước  giờ không thích trang điểm."

"Đúng vậy, ta không thích, nhưng trước người mình thích, ta lại vô cùng khát khao điều đó."

An Điềm cảm thấy lòng ấm áp và ngọt ngào.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Được, ta hứa với ngươi."

Nàng nhớ ra một chuyện khác: "Chu Linh, gần đây ngươi có dấu hiệu phát tài không?"

"Không có." Chu Linh suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Hoàn toàn không có, ngược lại còn nợ nần vì tháng này lương chưa xuống. Tiểu đạo cô, ngươi nói ta sau này sẽ có tiền, nên ta mới dám tiêu ở Macao, giờ ngẫm lại... có phải ngươi lừa ta không?"

"Ta sẽ không lừa ngươi đâu." An Điềm vội vàng nói: "Chắc là thời điểm chưa tới, ngươi đừng vội, từ từ rồi kiên nhẫn chờ một chút."

"Được, ta chờ ngươi mà." Chu Linh mỉm cười: "Đúng rồi, thời tiết bắt đầu lạnh, trên núi của các ngươi lạnh hơn, nhớ mặc thêm áo. Ta cảm thấy áo đạo bào của ngươi mỏng quá..."

"Được, ta biết rồi."

Tình yêu khiến câu chuyện giữa họ không bao giờ dứt.

Cho đến khi An Điềm leo đến giữa sườn núi, trời đã tối và trăng đã hiện, điện thoại nàng sắp hết pin, hai người mới lưu luyến nói lời tạm biệt.

Cúp điện thoại, An Điềm biểu hiện chút nghi hoặc.

Không đúng, nàng nghĩ. Chu Linh năm nay 27 tuổi, sinh vào tháng 12, theo phương Tây thì chòm Ma Kết năm nay vận thế rất tốt. Theo tính toán của nàng, năm nay Chu Linh tài vận phải vượng, đã qua chín tháng, ba tháng còn lại, tài vận của Chu Linh nên có dấu hiệu chứ.

Vấn đề nằm ở đâu?

Nàng ngồi xuống một tảng đá lớn dưới ánh trăng, lấy ra đồng tiền và tính một quẻ.

Nhìn quẻ tượng, nàng nhíu mày: "Đây là quẻ gì?"

Thượng ly hạ ly, ly quẻ. Quẻ này rất rối rắm, nhìn qua có vẻ thịnh vượng, nhưng cũng dự báo vận thế có thể đi xuống đồi bại.

"Là nơi nào xảy ra vấn đề?"

Nàng tiếp tục ngồi trên tảng đá, dù bụng đói, nhưng nàng tập trung suy nghĩ.

Chu Linh đã qua một vài ngày từ khi đại náo hôn lễ và chấm dứt với Mạnh Nhất Thần. Nhiệt độ dư luận dần dần giảm.

Chu Linh chỉ là người thường, cùng An Điềm tâm sự, ngày hôm sau liền đi dạo phố với Tưởng Tiêm.

Sau một hồi đi dạo, hai người ăn trưa tại một nhà hàng ở tầng tám.

Tưởng Tiêm vừa nhấp cà phê, chưa kịp ăn, liền nghe Chu Linh nói: "Ta định cầu hôn An Điềm."

Tưởng Tiêm suýt sặc cà phê.

"Nhanh vậy sao?" Tưởng Tiêm ngạc nhiên: "Ngươi không phải mới vừa... Khụ, mặc kệ, ngươi mới vừa tổ chức một đám cưới mà."

"Kia tính là hôn lễ sao?" Chu Linh không để ý: "Kia chỉ là một bữa tiệc cá nhân."

Tưởng Tiêm nghĩ, ngươi nói sao cũng được.

Nàng hỏi tiếp: "Ngươi có kế hoạch gì không?"

Chu Linh suy nghĩ, rồi trả lời: "Nếu An Điềm đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn."

Kết hôn à.

Tưởng Tiêm lấy điện thoại: "Đi đâu? Mỹ, Anh hay..."

"Sao lại phải ra nước ngoài?" Chu Linh khó hiểu: "Ta và An Điềm đều sinh ra ở đây, nơi này chứng kiến chúng ta trưởng thành, chúng ta còn muốn du lịch trong nước. Nơi tốt như vậy, sao phải chạy ra nước ngoài để kết hôn?"

Tưởng Tiêm do dự: "Ngươi không sợ bị nghị luận sao?"

Chu Linh cười: "Hôn lễ của ta đã gây chú ý rồi, nhiều người đã viết bài về ta và Mạnh Nhất Thần. Ta đã trải qua tất cả, còn sợ gì nữa?"

"Hơn nữa... kết hôn đâu cần phải ở giáo đường, cũng không cần long trọng. Chỉ cần ta và nàng cùng nhau là đủ rồi."

Tưởng Tiêm gật đầu: "Ngươi nói đúng."

Nàng cảm khái: "Ngươi sống tự tại và thông suốt hơn nhiều người."

"Thông cái rắm."

Chu Linh cười mắng: "'Chúng ta' là ai, ngươi cùng ai sau lưng nghị luận ta?"

"Oan uổng, chỉ là vài người nói ngươi cổ hủ, nhưng đều khen ngươi đẹp và tốt bụng."

Sau bữa ăn, Chu Linh cùng Tưởng Tiêm đi dạo tiệm giày. Chu Linh gần đây không hứng thú mua giày vì nghèo.

Khi thấy Tưởng Tiêm thử giày, Chu Linh đứng một bên, cảm thấy đối lập quá mức mãnh liệt, liền nói nàng đi xem bên ngoài, rồi sẽ trở lại.

Khi đi ngang một tiệm giày, nàng nghe thấy tiếng cãi cọ: "Không có size 37? Không thể điều từ cửa hàng khác sao?"

"Thực xin lỗi tiểu thư, mẫu này bán chạy quá, chỉ có thể điều từ kho, cần một giờ..."

"Mẫu này là hàng hot? Hô, các ngươi đang cười nhạo ta sao?"

"Không có, tiểu thư, chúng ta không có ý đó..."

Giọng nói này quen tai.

Chu Linh nhìn vào trong.

Một phụ nữ ngồi trên ghế nghỉ, biểu tình kiêu căng. Chu Linh nhận ra đó là Hàn Lị Lực.

Hàn Lị Lực mặc hàng hiệu nhưng trông như trẻ con mặc đồ người lớn, có phần nhà giàu mới nổi.

Chu Linh bình tĩnh xem và nhận ra Hàn Lị Lực.

Nhân viên cửa hàng cẩn thận đưa giày cho Hàn Lị Lực, cúi đầu buộc dây giày.

"Ngày mai? Ta phải đi Mỹ ngày mai. Ta có nhiều tiền, hôm nay muốn mua hết, chỉ cần phục vụ tốt..."

Nhân viên cửa hàng gượng cười: "Ngài thật chu đáo."

Hàn Lị Lực cười: "Hạ đẳng chính là hạ đẳng"

Chu Linh im lặng xem Hàn Lị Lực nhục mạ nhân viên cửa hàng, rồi hùng hổ ra khỏi cửa, xách túi giấy, đi đến một tiệm giày khác.

Chu Linh nhìn bóng dáng Hàn Lị Lực, suy tư.

"Ta tìm được ngươi rồi." Tưởng Tiêm thấy nàng, "Ngươi đi đâu vậy?"

"Không mua giày?" Chu Linh thấy tay nàng trống trơn.

Tưởng Tiêm cười: "Giày và túi là bề mặt của phụ nữ, phải chọn kỹ."

Chu Linh gật đầu: "Đúng vậy, ngươi có điều kiện tốt, phải cân nhắc kỹ. Một người không có tiền như Hàn Lị Lực sao đột nhiên mua nhiều giày thế?"

"Ngươi nói gì?" Tưởng Tiêm không hiểu.

Chu Linh lắc đầu: "Ngươi đi dạo tiếp, chờ ta một lát, ta có việc cần làm."

Nàng đi xa chút, gọi điện cho Triệu Hỉ.

Triệu Hỉ ngạc nhiên khi Chu Linh chủ động gọi: "Chu tiểu thư, ngươi cần gì sao?"

"Mạnh Nhất Thần bị thả ra chưa?" Nàng hỏi.

"Ra rồi, nghe nói tốn ba bốn vạn tiền bảo lãnh, nhưng tội danh còn đó. Nhà hắn còn đang tranh thủ sự tha thứ của cảnh sát."

Chu Linh gật đầu: "Hắn còn có thể thăng chức không?"

"Sao có thể! Chúng ta muốn đuổi hắn, nhưng còn phải làm thủ tục. Hắn là lão công nhân, chúng ta niệm tình, để hắn ở lại cuối cùng hai ngày, rồi sẽ đuổi."

Chu Linh lại hỏi: "Hắn và Hàn Lị Lực quan hệ thế nào?"

Triệu Hỉ chần chừ: "Hàn Lị Lực đã từ chức, trưa nay thấy họ ở nhà ăn, mặc kệ người khác, công khai thân mật. Trông như một đôi uyên ương khổ mệnh."

Hắn nói: "Chu tiểu thư, ngươi còn tình cảm với Mạnh Nhất Thần sao?"

"Không có gì, chỉ hỏi thôi. Cảm ơn ngươi, Triệu Hỉ."

Chu Linh nhéo điện thoại, suy nghĩ về thông tin nhận được.

Hàn Lị Lực đột nhiên giàu lên, mua sắm nhiều, khoe khoang sẽ xuất ngoại. Hàn Lị Lực và Mạnh Nhất Thần thân mật.

Hàn Lị Lực không thể có tiền ngay như vậy. Ai cho nàng tiền?

Không phải Mạnh Nhất Thần, hắn nợ 50 vạn vay nặng lãi, không thể có tiền.

Chu Linh không rõ. Nàng suy nghĩ lâu, cuối cùng nhờ thám tử tư điều tra Hàn Lị Lực.

"Sáng mai, ngươi ở khu Hàn Lị Lực sống, chờ nàng ra ngoài, báo cho ta."

"Ta sẽ tự mình nói chuyện với nàng, hỏi nàng muốn gì."

Buổi tối 7 giờ.

An Điềm ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn. Trời bắt đầu lạnh, nàng rùng mình.

Quẻ tượng không lộ rõ tin tức, phải dựa vào nàng tự suy nghĩ.

An Điềm trộm tính quẻ cho Chu Linh sau đêm gặp lại. Quẻ cho thấy đại hung. Nàng sợ hãi, nên khi Mạnh Nhất Thần tìm, nàng không do dự xuống núi, nghĩ đó là ý trời, muốn giúp Chu Linh sửa vận.

An Điềm luôn dán chặt Chu Linh, giúp nàng tránh tai họa, không để nàng rơi vào bẫy của Mạnh Nhất Thần.

Nhưng giờ đây, mọi chuyện chưa kết thúc.

Ly quẻ vốn dĩ là quẻ tốt, nhưng cũng có thể rất xấu.

An Điềm nôn nóng, không nghĩ ra gì, đành tạm bỏ qua, lấy điện thoại xem Weibo.

Weibo đẩy tin tức: "Năm 2018, một nam tử họ Mạnh say rượu tấn công cảnh sát, bị bắt giam, không được bảo lãnh..."

Mạnh mỗ. An Điềm nhảy dựng.

Nàng lập tức tính quẻ cho Mạnh Nhất Thần.

Mười lăm phút sau.

"Quả nhiên, vận thế Chu Linh liên quan đến hắn."

An Điềm đứng lên, hướng xuống núi.

Mạnh Nhất Thần bị dồn đến đường cùng, có thể làm bất cứ chuyện gì. Nàng phải ngăn chặn trước khi hắn gây ra chuyện không thể cứu vãn, liên lụy đến Chu Linh.

Nhớ lại lần trước đối đầu, nàng biết mình không đánh lại hắn, phải nghĩ cách khác.

An Điềm càng đi càng nhanh, xuống núi rồi chạy đến bến xe.

"Ta muốn mua một vé đi thành phố A." Nàng thở hổn hển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro