Chương 10 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta thật muốn xé rách miệng của ngươi!" Liễu Tâm Tuyền híp mắt nhìn nàng, tức giận ẩn trong lòng suýt chút nữa bạo phát, nữ nhân này, muốn nói đê tiện vô sỉ, nàng ta cũng rất có tài, hừ, đã quên, nàng ta nguyên bản là nữ nhân giả dối đa đoan!

"Lại đây, cho ngươi cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ, sẽ không có lần sau!" Yến Phiêu Linh thả lỏng thân thể, không gì sánh được nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà, quệt môi nỉ non nói: "Bổn cô nương nghĩ muốn cái gì mà không có, trên giang hồ, tuấn nam mỹ nữ, trảo một xấp dày, ta thế nào cứ thích treo cổ trên mỗi thân cây là ngươi chứ?"

"Ngươi không chỉ nhiều mưu kế, nói cũng rất nhiều." Liễu Tâm Tuyền từ lâu đã đi tới, cúi người nhìn nàng, thấy Yến Phiêu Linh sửng sốt, Liễu Tâm Tuyền nhàn nhạt cười, vươn tay, nắm vạt áo trái, nhẹ nhàng lôi kéo, lộ ra áo đơn màu trắng bên trong.

Yến Phiêu Linh nhãn thần mị hoặc, đột nhiên ôm lấy cổ nàng, kéo xuống, thân thể hai người vén vào nhau, Liễu Tâm Tuyền nằm ở trên nàng, mềm mại, thơm ngát, xen lẫn một mảnh rung động, sâu trong ánh mắt cả hai đều có thâm ý, chuyên chú nhìn đối phương.

"Tâm Tuyền, là cái gì làm cho ta gặp được ngươi a?" Yến Phiêu Linh động tác mềm nhẹ vuốt tóc nàng, tóc đen nhu thuận, lệnh nàng tâm viên ý mã*, không cần nghĩ ngợi đè đầu nàng xuống, hôn lên khoé môi nàng.

*tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa (nguồn: blog.ngotoan.com)

Liễu Tâm Tuyền mặc cho nàng hôn, trong lòng dấy lên một đoàn hoả diễm, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi cái này, là muốn cảm tạ Kim Ngọc Điêu Long sao?"

"Phốc, ta không nghĩ tới, ngươi sẽ trả lời như vậy a." Yến Phiêu Linh nhịn không được phá công, mỉm cười hôn má nàng, tay cũng vói vào vạt áo, một tấc một tấc vuốt ve da thịt thuận trơn nhuận hoạt. "Ngươi không thể cười một cái sao? Vẫn luôn phụng phịu, rất không có tình thú."

"Ngươi muốn không phải là thân thể hay sao? Còn để ý ta có hay không có biểu tình?" Liễu Tâm Tuyền híp mắt, hô hấp có chút gấp gáp, hết lần này tới lần khác, cái tay đang làm loạn kia không dự định buông tha nàng, dĩ nhiên sờ lên địa phương kia, nàng cau mày, đè lại bàn tay trong quần áo, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Có thể đổi chỗ khác không?"

"Đổi chỗ nào? Ngươi có kiến nghị tốt sao?" Yến Phiêu Linh cố nén cười, tay vốn đặt trước ngực nàng nghe lời không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm thụ sự nhẵn nhụi, cùng với nhịp đập trái tim nàng, rõ ràng đã vượt qua tần suất bình thường, chuyện này cho Yến Phiêu Linh kinh hỉ, đột nhiên đẩy ngã nàng, sau đó đè lên, bao quát cả nữ tử, cười quyến rũ: "Nghe lời ngươi, ta đổi chỗ khác, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được."

Nói xong, Yến Phiêu Linh rút tay ra, một bả kéo áo choàng, áo đơn, áo lót của Liễu Tâm Tuyền, cuối cùng đem nàng khống chế trong lòng bàn tay, Liễu Tâm Tuyền mím môi, lúc bắt đầu còn tí giãy giụa, thế nhưng con đường này, là chính nàng tuyển, đều lên giường rồi, quần áo còn không cởi sao? Ngược lại có vẻ nàng làm kiêu!

Yến Phiêu Linh đem biểu tình của nàng khoá chặt vào trong mắt, trong lòng vô cùng khoái hoạt, suy nghĩ cẩn thận, minh bạch là tốt rồi, kế tiếp thì nên làm việc thôi, một thân thể trắng nõn xuất hiện trước mặt nàng, không khí se lạnh khiến Liễu Tâm Tuyền rùng mình, không tự chủ đưa tay che cảnh xuân trước ngực, Yến Phiêu Linh xả ba lần cởi sạch y phục của bản thân, nắm lấy chăn đem hai người vây quanh.

Hai thân thể mềm mại chăm chú tương thiếp, Liễu Tâm Tuyền nao nao, Yến Phiêu Linh híp mắt, một tay ôn nhu xoa mặt nàng, tiện đà đi xuống, sờ qua khoả đầy ắp trước ngực, lướt qua eo thon, biến mất giữa hai chân nàng, "A..." Liễu Tâm Tuyền khẽ kêu một tiếng, hai tay đỡ đầu vai tuyết trắng của Yến Phiêu Linh, không vui trách mắng: "Nhẹ một chút!"

"Nhẹ cái gì? Ngươi ướt hết rồi." Yến Phiêu Linh nhẹ nhàng động ngón tay, ma sát dũng đạo non mịn, mang theo tiết tấu bắt đầu cố sức, gương mặt Liễu Tâm Tuyền ửng đỏ, thần tình mê man, ở miệng không tự chủ ngâm khẽ: "Chậm một chút, chậm, a..."

"Chậm một chút? Làm sao có thể thoả mãn ngươi đây?" Yến Phiêu Linh chăm chú nhìn mỗi một biểu tình của nàng, lực đạo không khỏi nhanh hơn, tay kia tách hai chân Liễu Tâm Tuyền xa hơn, nhượng hai người càng thêm tương thiếp, ma sát rất nhanh, hai luồng mềm mại bị đè ép, dưới hạ thân, xương mu không ngừng va chạm, sản sinh một tia khoái cảm tê dại ngượng ngùng.

"A... Tâm Tuyền, cho tới bây giờ ta vẫn không biết, nữ nhân có thể hưởng thụ như vậy." Gương mặt Yến Phiêu Linh đỏ bừng, ý loạn tình mê, rõ ràng đã rơi vào vực sâu vui sướng, cam nguyện trầm luân, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, nhẹ nhàng nỉ non: "Đây là ngươi cấp, tất cả đều là bởi vì ngươi!"

"Đừng, quá nhanh!" Liễu Tâm Tuyền thanh tỉnh rất nhiều, trên trán từ lâu đầy mồ hôi tinh mịn, bắt đầu thở dốc, khoái ý dưới thân không ngừng chồng chất, lập tức sẽ bạo phát, nàng đột nhiên bắt được bàn tay kia, Yến Phiêu Linh híp mắt nhìn nàng, đè thấp thanh tuyến: "Không đi nhanh, thế nào cho ngươi vui sướng? Buông tay, ngoan."

Liễu Tâm Tuyền lắc đầu, ngực trên dưới phập phồng, thở dốc dần dần bằng phẳng, nhưng nàng vẫn gắt gao nắm lấy tay nàng ấy, mặc dù ngón tay thon dài kia còn chôn trong cơ thể, nghỉ ngơi cũng tốt, không thể tuỳ ý nàng dính vào.

"Hoá ra, ngươi ám chỉ ý tứ này, ta đã hiểu." Yến Phiêu Linh cười cười, cúi xuống hôn môi nàng, hai người gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi dây dưa, Liễu Tâm Tuyền nhắm mắt, chậm rãi đáp lại, chăn chẳng bao thuở đã bao phủ toàn bộ, giống như đêm tối, nhìn không thấy hình dạng của đối phương, ngón tay dưới thân lại bắt đầu ra vào, lần này Liễu Tâm Tuyền không có khí lực để ngăn trở, cả người mềm yếu, tuỳ ý Yến Phiêu Linh thoả thích loay hoay, bày một cái lại một cái tư thế đáng thẹn, cũng may nàng có công phu, nếu không sớm bị tên kia lăn qua lăn lại đến chết!

"Phiêu Linh... Đừng..." Liễu Tâm Tuyền ghé vào trên giường, hai tay gắt gao siết lấy chăn, trên lưng hai luồng mềm mại không ngừng đè ép, giống như muốn tiến nhập thân thể của nàng, ngón tay chôn trong dũng đạo chẳng bao thuở đã tăng lên hai ngón, vừa mau vừa ngoan co rúm ma sát, đôi môi nóng ướt cắn bờ vai của nàng, cả người run rẩy, trước mắt, một mảnh pháo hoa bạo phát.

"A a..." Liễu Tâm Tuyền hét lên một tiếng, thân thể loạng choạng oằn ra phía trước, Yến Phiêu Linh ôm nàng, hai người vẫn không nhúc nhích, một lát sau, Liễu Tâm Tuyền tê liệt ngã xuống, đầu đầy mồ hôi, mệt không chịu nổi.

Yến Phiêu Linh cũng thở dốc, ghé vào trên người nàng, bất quá, còn hơn Liễu Tâm Tuyền, nàng còn có khí lực, đưa tay xốc chăn, từ trên người nàng trở mình xuống, xuống giường mặc vào bạc y mỏng manh, ra ngoại thính, khi trở về, trên tay nâng một chậu nước, nhúng khăn vào nước ấm, vắt sạch, ưu nhã tiêu sái trở về bên giường.

Liễu Tâm Tuyền mơ mơ màng màng ngủ mất, nàng thật sự là mệt chết đi, so với dĩ vãng trảo kẻ trộm còn mệt hơn, ở trong mộng, nàng nhìn thấy một nữ tử, nữ tử hướng nàng mỉm cười, dương quang ấm áp mang theo nhiệt khí, sái đầy thân thể của nàng, lệnh nàng thư sướng muốn thở dài.

Yến Phiêu Linh lật nàng lại, cẩn thận lau từng bộ vị trên người nàng, gương mặt, ngực, bụng, sau lưng, đến giữa hai chân, động tác mềm nhẹ, khăn nóng ấm áp mà mềm mại tựa như gió mát, lướt qua đầu quả tim Liễu Tâm Tuyền, khoé môi nhàn nhạt vung lên một độ cong, lâm vào ngủ say.

Yến Phiêu Linh ôn nhu cười, làm xong tất cả, lại dùng khăn thanh lý khắp thân thể, đại công cáo thành, hô khẩu khí, để nó qua một bên, chui vào ổ chăn, chăn nghiêm mật bao trụ hai người, Yến Phiêu Linh thoải mái thở dài một tiếng, khoé môi cong lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày kế, chính ngọ.

Dương quang ấm áp xuyên thấu qua khung cửa rọi vào, nhân nhi nằm trên giường còn trong giấc mộng, gương mặt bị ánh nắng phản xạ, nàng nhíu mày, chuyển tỉnh, thư thích trở mình, rất muốn ôm lấy thân thể trơn trượt, nhưng lại phác một khoảng không, Yến Phiêu Linh đột nhiên mở mắt, xẹt qua một tia thất lạc, than nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.

Ngoài đình viện truyền tới một trận tranh cãi ầm ĩ, nương theo là thanh âm vui cười: "Các ngươi cần phải thận trọng a, chúng ta lập tức sẽ bắt bài, haha!"

"Đừng vui vẻ quá sớm, Đông Phong đại ca của chúng ta là cao thủ đâu. Haha, cẩn thận các ngươi thua thảm!" Thanh âm mấy người khác tranh nhau truyền tới, tiếp theo là một trận vỗ tay, hò hét.

Yến Phiêu Linh khẽ nhíu mày, thần sắc lười nhác xuống giường, lúc này nàng là trần truồng, vạn nhất có người xông tới, vậy thì chỉ có cảnh xuân sạ tiết, bất quá Yến Phiêu Linh sẽ không để điều vạn nhất ấy phát sinh, nàng đi tới tủ quần áo, cầm áo lót mới tinh cùng áo đơn màu trắng, lại phủ thêm trường sam màu tím, lẳng lặng ăn mặc chỉnh tề, giản đơn rửa mặt một chút, sau đó tới trước gương, híp mắt nhìn khuôn mặt của bản thân, hai hàng mi dài nhỏ tràn ngập ý nhị tao nhã, mũi tú đĩnh cao cao, bạc thần nguyên bản quạnh quẽ từ lúc nào liền bắt đầu giương lên, ở trong đầu hiện lên một mạt màu xanh, dung nhan khiến nàng rung động không ngớt? Hay là tính cách chính trực ngay thẳng của nàng ấy? Cùng với tác phong, xử lý sự tình quả đoán, còn có tối hôm qua lơ đãng toát ra mị nhân phong tình, hết thảy đều nhượng đầu quả tim Yến Phiêu Linh sung sướng, còn độ cong nơi khoé môi cũng ngày càng rõ ràng, toàn bộ đường viền khuôn mặt thoạt nhìn có một loại phong vận thành thục sâu xa, so với dĩ vãng, có một chút không giống với.

Edit chương này trong thời tiết lạnh vãi cả đái, lại chưa có người yêu, biết thực hành với ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro