Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tam tỷ, hiện tại tỷ đã là khâm phạm triều đình, hãy theo đệ trở về." Kim Hàn Khiếu sắc mặt âm lãnh, ngón tay vuốt kim kiếm giắt ở bên hông, thấy Liễu Tâm Tuyền khiếp sợ, liền mỉm cười với Yến Phiêu Linh, lời nói kinh người: "Yến cô nương, à không, hiện tại hẳn là hoán ngài một tiếng Yến phi nương nương. Hoàng thượng lệnh cho chúng thần mang hai người về phục mệnh, kẻ nào dám trái lệnh, trảm thủ."

"Cái gì? Yến phi nương nương?" Yến Phiêu Linh hốt hoảng, sau đó là căm giận ngút trời, Hoàng đế sắc phôi chết tiệt, cư nhiên đê tiện như thế! Ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, hừ!

"Tâm Tuyền, chúng ta đi! Quản cái gì khâm phạm không khâm phạm, chúng ta mau lao ra!" Yến Phiêu Linh nắm tay Liễu Tâm Tuyền, trường tiên huy vũ, Lãnh Phàm Đông híp mắt, bất thình lình bổ trường đao, cấm vệ quân lập tức sợ hãi né tránh, cả nhai đạo đang phong toả nghiêm mật đã bị đao phong lãnh liệt bổ ra một lỗ hổng.

"Đừng nghĩ chạy thoát!" Kim Hàn Khiếu hừ lạnh một tiếng, huy kiếm bay lên, nhai đạo nhất thời tràn ngập sắc vàng, long ngâm triệt thiên địa, muốn chặn đứng các nàng!

Yến Phiêu Linh thần tình băng lãnh, cổ tay xoay tròn, tiên hoa giăng khắp nơi, ba ba ba...

Tất cả cấm vệ quân tiến đến gần đều ôm mặt, không thể tránh được, chỉ đành lùi về sau, tuy rằng tay cầm quan đao, nhưng vẫn không phải đối thủ của nữ nhân này!

Kiếm khí tấn công từ sau lưng, Yến Phiêu Linh mắt đầy lửa giận, gắt gao nắm tay nữ tử, mặc dù bàn tay có hơi lạnh, nhưng đảo mắt vừa nhìn, lại vô cùng ôn nhu!

Liễu Tâm Tuyền từ lâu rơi lệ, thần tình có chút tuyệt vọng, vì sao vậy? Nàng trở thành khâm phạm triều đình, Vương gia cư nhiên ngầm đồng ý Hàn Khiếu tự mình trảo nàng trở lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng chỉ cảm thấy lòng của nàng như bị xé rách, đau đớn khó nhịn!

"Tâm Tuyền! Không nên phân thần!" Yến Phiêu Linh khó khăn lắm mới tránh thoát kiếm phong, gương mặt lại bị kiếm khí sắc bén cắt ra một vệt ngắn.

Huyết dịch đỏ tươi liền đâm đau mắt Liễu Tâm Tuyền, nàng đột nhiên bỏ tay Yến Phiêu Linh ra, ngửa mặt lên trời hét một tiếng, thần sắc trở nên cực kỳ băng lãnh, vung tay, sắc xanh vô hạn ngoan lệ tập quyển vô số cấm vệ quân!

Bùm bùm...

Nhìn cấm vệ quân ngã xuống một loạt, Kim Hàn Khiếu không thể tin tưởng, trong lúc đang ngây người, phía sau có một cơn gió thổi tới, Lãnh Phàm Đông động tác rất mạnh, dáng người bay lên không, hoạ xuất trường đao, đao phong lũ lượt đánh thẳng sau lưng Kim Hàn Khiếu!

Viên Phong Huyền nao nao, hai tên cấm vệ quân giương nanh múa vuốt huy đao bổ tới, nàng hét lên một tiếng, khom lưng né tránh, một cước giẫm nát mũi giày người nọ, nam nhân đau đến mức nhe răng nhếch miệng, hô to: "Ai u... Bắt nàng cho ta!"

Hai tên kia vừa muốn bổ đao xuống, tiên phong sắc bén đột ngột kéo tới, bọn họ trừng mắt, đã bị suý đến cự ly rất xa!

Yến Phiêu Linh đưa tay túm tay áo Viên Phong Huyền, kéo nàng đến bên cạnh mình, roi dài lăng không lật trở, cấm vệ quân tạm thời không tới gần được.

Long ngâm khắp trời, ánh xanh tràn ngập, Kim Hàn Khiếu đặt kiếm trước ngực, kinh hoảng nhìn khuôn mặt băng lãnh vô tình trước mắt, không tự chủ được nỉ non: "Tam tỷ!"

Liễu Tâm Tuyền rùng mình, phất tay, thanh quang phóng ngay mặt Kim Hàn Khiếu, nhưng giảm vài lần nội lực, Kim Hàn Khiếu bị bức lui vài bước, Lãnh Phàm Đông bổ đao, cấm vệ quân đi theo Kim Hàn Khiếu liền lui lại, bốn người chậm rãi đi về phía trước.

Kim Hàn Khiếu híp mắt, trầm giọng nói: "Tam tỷ, Vương gia nhờ đệ chuyển tới tỷ một câu. Minh chủ võ lâm đã liên hợp với ngài, muốn bắt sống Lãnh Phàm Đông. Nếu tỷ cố ý trợ hắn đối kháng thế lực võ lâm, không nên trách ngài không niệm tình chủ tớ, làm việc tuyệt tình. Mà ý tứ Hoàng thượng là, nếu tỷ giao Kim Ngọc Điêu Long ra, tội chết có thể miễn. Nếu tỷ không giao, Thương Kiếm Thất Thương phạm vào trọng tội, Thương vương sẽ bỏ mặc chúng ta!"

"Kim Ngọc Điêu Long không hề nằm trong tay ta a, Hoàng thượng có thể nào không phân tốt xấu, vu cáo giáng tội ta?" Liễu Tâm Tuyền bi thống, Vương gia vì một người ngoài, tuyệt tình với nàng như vậy, thật sự khiến nàng vô cùng đau đớn!

"Hừ, tên Hoàng đế kia căn bản là một hôn quân! Việc không phân tốt xấu hắn làm nhiều rồi, việc này tính là gì! Họ Kim, quay về nói cho tên sắc phôi kia, nếu còn nhìn trộm người hắn không nên nhìn trộm, uy hiếp người hắn không nên uy hiếp, coi chừng ta biến hắn thành thái giám đó!" Yến Phiêu Linh trừng mắt quát, đưa tay ôm Liễu Tâm Tuyền, hai chân đạp bước, bay lên không trung, trong chớp mắt, thân ảnh tiêu thất.

"Quay về nói cho Minh chủ, Phàm Đông sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt." Lãnh Phàm Đông nói một câu, ôm lấy Viên Phong Huyền, bay đi.

Núi non liên miên, đại thụ vờn quanh.

Rừng tùng dày dặc bên dưới cấp túc chạy về phía sau, Yến Phiêu Linh ôm thân thể nữ tử, hai người nép vào nhau, chậm rãi đáp xuống đất, quay đầu chăm chú nhìn Liễu Tâm Tuyền, sờ thân thể nàng từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: "Tâm Tuyền, nàng không sao chứ?"

"Không có, ta không sao, mặt nàng..." Liễu Tâm Tuyền xoa gò má nàng ấy, nhẹ nhàng đụng vào, vết máu khô khốc, tuy rằng vết cắt rất nhạt, nhưng nàng vẫn yêu thương, khuynh thân ôm lấy nàng ấy, thanh âm hơi run: "Phiêu Linh..."

"Không có việc gì, một vết cắt nhỏ thôi, sẽ không huỷ dung đâu." Yến Phiêu Linh mỉm cười trêu nàng, nhưng phát hiện nàng khóc, tim hung hăng nhảy lên, thấy nữ nhân này rơi lệ vì mình, đúng là rất yêu thương, mềm nhẹ hôn lên gương mặt kia: "Phát sinh đại sự như vậy, chúng ta nhanh đến Tây Phong Sơn Trang. Phỏng chừng Tây Lâu biết tin rồi, sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra."

"Ừm." Liễu Tâm Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tim vẫn đau đớn, vết cắt ở trên gương mặt tuyệt mỹ kia là vết thương ở trong lòng nàng, Kim Hàn Khiếu thương tổn Phiêu Linh của nàng, nàng sẽ không bỏ qua!

Bóng đêm sâu thẳm, trăng sáng đổi chiều.

Tây Phong Sơn Trang, chính sảnh.

Giang Tây Lâu sắc mặt bình tĩnh, thong thả đi lại trong sảnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, nghe thuộc hạ hồi báo, tình huống phía triều đình rất không lạc quan, Hoàng đế phái một đội cấm vệ quân nghiêm cẩn nhất, do Kim Hàn Khiếu thống lĩnh truy tìm tung tích Liễu Tâm Tuyền, Viên Tẫn Thiên cũng phái ba hộ vệ đứng đầu, liên hợp với cao thủ đệ nhất giang hồ, nhất tề xuất động, chính là vì tru sát Liễu Tâm Tuyền, trảo Lãnh Phàm Đông, tình thế cấp bách, thật là không ổn!

"Sao các nàng vẫn chưa đến? Có phải nửa đường ngộ tặc?" Đông Phong hắng giọng, đập chén trà lên bàn, "choảng" một tiếng, máu tươi hỗn hợp mảnh vỡ, nhưng hắn không có cảm giác, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm cửa.

"Đệ bình tĩnh một chút!" Giang Tây Lâu đảo mắt nhìn hắn, thở dài, Đông Phong cứ vội vàng xao động, an nguy của Tâm Tuyền thật sự còn quan trọng hơn tính mạng đệ ấy, đối với điểm này Giang Tây Lâu rất vui mừng, khó có ai quan tâm Tâm Tuyền như vậy.

"Tên Hoàng đế chết tiệt, dám hạ một ý chỉ hoang đường như thế. Cư nhiên muốn Phiêu Linh làm phi tử của hắn? Hừ, vọng tưởng!" Diệp Huyền Tông thần sắc âm lãnh, lửa giận tận trời, nếu Phiêu Linh xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ khiến tên Hoàng đế kia hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!

"Hai người lãnh tĩnh chút, sẽ có biện pháp ứng đối, hiện tại chỉ chờ các nàng đến." Giang Tây Lâu liếc hai người sắc mặt xấu xí, bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức sai người hầu mở rộng đại môn.

Người hầu cung kính chạy ra ngoài, mới mở cửa, đã thấy hai bóng người vọt vào.

"Tâm Tuyền, Phiêu Linh!" Giang Tây Lâu kinh hỉ nhìn các nàng, tâm bình ổn lại rất nhiều, Đông Phong và Diệp Huyền Tông lập tức đứng lên, đi về phía hai người.

"Được rồi được rồi, các ngươi đều ngồi xuống yên tĩnh một hồi đi! Tây Lâu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thấy hai người phác đến, Yến Phiêu Linh trừng mắt, vội vã ôm lấy Liễu Tâm Tuyền lách qua một bên.

Hai người phác một khoảng không, ngừng cước bộ, Đông Phong rất lo lắng nhìn Liễu Tâm Tuyền, trong giọng nói lộ ra vô hạn quan tâm cùng cấp bách: "Tam tỷ, tỷ không sao chứ?"

"Ta không sao, Đông Phong, sao đệ ở đây?" Liễu Tâm Tuyền ly khai Yến Phiêu Linh ôm ấp, bình tĩnh chỉnh sửa y bào, nhàn nhạt nhìn hắn: "Không phải đệ luôn ở núi Vân Phong sao? Tay đệ làm sao vậy?"

"Tỷ đừng lo tay của đệ, là Đại ca phái người truyền tin, gọi đệ tới nơi này." Đông Phong kéo xuống áo choàng, băng lại bàn tay thụ thương, sắc mặt có chút mịt mờ, yếu ớt nói: "Nếu không phải vậy, đệ từ lâu thi cốt vô tồn."

"Cái gì?" Liễu Tâm Tuyền cả kinh, quả là khó tin, vô thức thốt ra: "Chẳng lẽ là Vương gia?"

Thấy Đông Phong trầm mặc, Giang Tây Lâu lẳng lặng nói: "Là Vương gia, nhưng ta nghĩ Vương gia cũng là bất đắc dĩ thôi."

"Cái gì mà bất đắc dĩ, ta xem hắn, căn bản là sớm có dự mưu!" Yến Phiêu Linh bĩu môi, kéo Liễu Tâm Tuyền ngồi xuống, sau đó ngồi cạnh bên nàng, nói: "Xem ra tất cả đều là âm mưu của Thương vương, dám nói ta trộm Kim Ngọc Điêu Long, ta ngay cả cái bóng của nó còn chưa từng nhìn thấy. Hiện tại lại sử dụng thủ đoạn cũ nói xấu Tâm Tuyền, hắn đúng là một tên biến thái, không đạt mục đích thề không bỏ qua! Thương Kiếm Thất Thương trong tay hắn còn ai hoàn hảo, không tổn hao? Ta thấy, mục đích cuối cùng của hắn không phải là Thất Kiếm hợp nhất, mà là huỷ diệt các ngươi!"

Khụ, Linh x Tuyền giống Phong x Vân bên kia ghê, riết chả biết đứa nào công đứa nào thụ luôn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro