Chương 133 Thẩm x Trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai đều đang rơi giằng co.

Trì Nhuế Thư cũng không đùa giỡn với cô, trong khoảng thời gian này Thẩm Trác Ngọc có thể cảm nhận được cảm tình giữa hai người đang giãy giụa.

“Dì không đi.” Thẩm Trác Ngọc nói ra lời trong lòng, mặc kệ có ra vẻ hay đau lòng đến thế nào cũng đều nói ra, “Nhuế Nhuế, dì thích con, lần này dì sẽ không đẩy con ra, thực sự sẽ không. "

Cô nghiêm túc xin lỗi, những lời trước kia không thể nói ra bây giờ lại tuôn ra, cô không khắc chế được lý trí, chỉ muốn nắm lấy tay Trì Nhuế Thư.

Cho dù Trì Nhuế Thư bị cô nắm, cũng sẽ không đáp lại cô, nói: “Con chỉ cảm thấy dì quá mệt mỏi, không thể phá ranh giới kia, dì mang gánh các quá nhiều… Nếu một ngày nào đó có người tới chỉ trích dì, nhất định dì sẽ không chịu nổi... sẽ một mình đối mặt, sau đó vứt bỏ con, con cũng sợ, con đã suy nghĩ rất nhiều rồi."

Hai người ở bên nhau quả thực rất mệt mỏi, nàng nghĩ đến việc buông tay, lúc giãy giụa giữa cái chết và sự sống, nàng nghĩ đến một vấn đề.

Có lẽ nếu nàng chết, Thẩm Trác Ngọc sẽ nhẹ nhàng hơn.

Trì Nhuế Thư nói thật, phương thức xử lý sự việc của Thẩm Trác Ngọc khác với nàng, Thẩm Trác Ngọc luôn nhìn về phía tương lai xa xôi, không thích sớm chiều nắm bắt. Với tam quan đạo đức, cô thực sự có thể buông bỏ mọi thứ sao?

Động tác Thẩm Trác Ngọc dừng lại, nói: "Dì sẽ không vứt bỏ rơi con, thật sự, dì đã suy nghĩ rất nhiều, nếu thích, vậy hoàn toàn không cần tam quan."

Đặc biệt là khi biết Trì Nhuế Thư vào bệnh viện, cô rất sợ, sợ Trì Nhuế Thư cứ như vậy mà rời khỏi cô.

Trì Nhuế Thư im lặng nghe, nàng bưng bát chậm rãi ăn, có thịt viên mà Thẩm Trác Ngọc làm, còn có sủi cảo trắng nõn, nhân đầy đặn, ăn ít đã no.

“Nhưng con không thể tin được, dì đã vứt bỏ con quá nhiều lần.”

Nước mắt rơi vào trong bát, ăn đến no, Thẩm Trác Ngọc bưng bát tới nói: "Đừng ăn nữa, Nhuế Nhuế."

Trì Nhuế Thư do dự một chút, không nói gì, trả lại bát cho cô: “Ngày mai dì đừng tới đây, ba con sẽ kêu người đến đón con.”

Thẩm Trác Ngọc gắt gao nhéo tay, nói: "Nhuế Nhuế, dì nói thật đấy. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, dì cũng chỉ lo cho con."

Trì Nhuế Thư lau nước mắt, coi như không nghe thấy.

Những lời nói lúc đầu rất chân thành, nhưng giờ lại thấy quá đau lòng.

Mối quan hệ giữa hai người tụt dốc, hộp giữ nhiệt không được lấy lại mà từ từ để trên bàn cho nguội, Thẩm Trác Ngọc rất sợ hãi, sợ xoay người Trì Nhuế Thư sẽ rời đi.

Cô muốn đi theo Trì Nhuế Thư bất cứ nơi nào, Trì Nhuế Thư nói sẽ để cô đi, nhưng cũng không dùng thái độ cường ngạnh đối xử với cô, hai người chỉ giao lưu, hạn chế trong những việc vặt bình thường.

Buổi tối, Thẩm Trác Ngọc trải giường, đi vòng quanh phòng, cẩn thận hỏi: "Nhuế Nhuế, hôm nay dì có thể ngủ ở đây không?"

“Dì muốn thì ngủ đi.”

Hôm qua hai người nằm chung một chỗ, nhưng hiện tại đã chia làm hai bên.

Cảnh tượng này rất giống với lúc trước, vốn dĩ hai người ngủ chung giường, nhưng ngày hôm sau liền đổi mặt, buộc phải lui ra khỏi cảm tình ôn hòa.

Có rất nhiều mối quan hệ đều như vậy, còn hãm sâu vào trong đó, giống như đang được một tình yêu ấm áp bao quanh, bỗng nhiên đối phương lại rút lui, vứt bỏ mình.

Thẩm Trác Ngọc quấn chăn, trằn trọc không ngủ được, nghiêng người nhìn về phía Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư cũng không ngủ, nàng nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì, đắm chìm trong suy nghĩ.

Đèn đã tắt, căn phòng tối om, trong đêm mùa đông chỉ thấy vài ngôi sao, màu đen không ngừng xâm chiếm cùng nhấn chìm, cho đến khi cả thành phố không còn nhìn thấy ánh sáng, chỉ còn những tiếng nức nở không ngừng vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hai người đều rất khắc chế, áp giọng rất thấp, tưởng rằng chính mình là người phát ra âm thanh.

Hừng đông, trời vẫn nắng như hôm qua.

Thẩm Trác Ngọc kéo rèm ra một chút, nhìn Trì Nhuế Thư vẫn đang ngủ trên giường, cô nghĩ đến việc chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại sợ khi quay lại Trì Nhuế Thư sẽ đi mất.

Do dự hơn mười phút, Trì Nhuế Thư tỉnh dậy, mặt trời chói chang, nàng giơ tay chặn lại, nói: "Sao vậy?"

"Hỏi con muốn ăn gì." Thẩm Trác Ngọc nói.

"Giống như hôm qua, con có thể ăn cay không?"

“Dì mua cho con món gì đó hơi cay.” Thẩm Trác Ngọc kéo chăn, nâng giường lên, dặn dò nàng nhiều lần trước khi ra ngoài, cô bước đi rất nhanh.

Tiệm ăn sáng có rất nhiều người.

Cuối cùng khi đang gọi đồ ăn, Thẩm Trác Ngọc đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, xoay người chạy đến bệnh viện, có mấy người đứng ở cửa phòng bệnh, Thẩm Trác Ngọc thở hổn hển đi tới, những người đó hỏi cô: "Xin hỏi là Thẩm tiểu thư sao? ?"

Hắn còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói: "Xin chào, tôi là trợ lý của Trì tổng, hôm nay tôi đến đón Trì tiểu thư, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa Trì tiểu thư đến nơi an toàn."

Thẩm Trác Ngọc mở cửa, Trì Nhuế Thư đang ngồi trên giường, nàng đã thay quần áo, sau lưng có ánh đèn, cô cảm thấy một trận đau nhức.

Trì Nhuế Thư mỉm cười với cô, nói: "Dì, phiền toái dì gần đây đã chăm sóc cho con, lát nữa con sẽ rời đi."

Trong lòng Thẩm Trác Ngọc hỗn loạn, còn chưa lấy lại tinh thần đã hỏi: "Nhuế Nhuế, con có thể đừng đi được không?"

"Ha ha ha." Trì Nhuế Thư cười với cô, nói: "Bên đó kỹ thuật y tế tốt hơn, vừa lúc có thể làm kiểm tra toàn diện."

Cười xong, không khí trở nên lạnh lẽo.

Thẩm Trác Ngọc nhìn đồ đạc trong vali, cảm thấy Trì Nhuế Thư đang rời xa mình.

Cô ở bên cạnh nhìn, đưa tay ra, không biết nên giúp xếp đồ hay là giật lấy, cuối cùng trợ lý nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, những việc này để chúng tôi làm.”

Trì Nhuế Thư cũng không có đồ gì cần đóng gói, nàng quay lại khách sạn nơi mình ở, trong một giờ thu dọn hành lý, trợ lý cất đồ vào cốp xe, khẽ gật đầu với Thẩm Trác Ngọc rồi ngồi vào ghế lái.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, xe chậm rãi lao ra đường, chạy băng băng, trên kính xe có in hình cây cối ở bên đường.

Xe chạy được hai mươi phút, gặp đèn đỏ, bị kẹt trên đường, tài xế nhìn vào gương chiếu hậu phát hiện Trì Nhuế Thư đang nhắm mắt, lại nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu đen liền nói: “Tiểu thư, xe của bác sĩ Thẩm vẫn đang theo phía sau."

Lông mi Trì Nhuế Thư run rẩy, nhưng mắt vẫn không mở, tài xế thu hồi tầm mắt.

Con đường phía trước thông thoáng, hai xe tiếp tục xuất phát, xe phía sau biến mất, nửa giờ sau mới đến cổng sân bay.

Lúc xuống xe, Trì Nhuế Thư đang ngồi ở khu vực chờ của sân bay, trợ lý đi mua vé máy bay, có hai chuyến, một chuyến mười phút sau và một chuyến một tiếng sau, trợ lý hỏi nàng chuyến bay nào.

Nàng nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều người ra vào, sau Tết, mọi người sẽ bắt đầu công việc mới, tạm biệt gia đình rồi vội vã đi nơi khác, đây là một lời chia tay mới.

"Một tiếng sau."

Có lẽ, có lẽ là chờ được.

Thông báo ở sân bay thường xuyên vang lên, chuyến bay nào đã hạ cánh, chuyến bay nào sắp cất cánh, Trì Nhuế Thư cố gắng quên đi sự tồn tại của thời gian, muốn nó trôi qua chậm lại, kẻo Thẩm Trác Ngọc không theo kịp, nhưng cũng cảm thấy như vậy tốt hơn, nàng có thể nhanh chóng kết thúc hành trình thống khổ này.

Cho đến khi đài phát thanh nhắc nhở chuyến bay sắp cất cánh, Trì Nhuế Thư mới đứng dậy, cử động vai nói: “Đưa khăn giấy cho tôi.”

Trợ lý đưa cho nàng, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Trì Nhuế Thư ném khăn giấy vào thùng rác, trợ lý nhất thời quên mất có phải mình đưa khăn giấy ướt cho nàng hay không.

Bọn họ vào không quá sớm, vừa bước lên bậc thang, Trì Nhuế Thư lại xoay người lại, nhân viên phía dưới vẫy tay chào, nàng cười nhẹ, đi vào cabin, tìm chỗ ngồi.

Giống như ai cũng trốn tránh, khi bị thương, việc đầu tiên nghĩ đến là rời đi, nhanh chóng biến mất, không bao giờ gặp lại người kia nữa.

Hoặc là, hy vọng một cách tế nhị rằng nếu người kia biết mình đã rời đi thì sẽ cảm thấy khổ sở, sẽ đột nhiên tìm được nội tâm, sau đó không màng tất cả mà tìm tới.

Hai thành phố chỉ cách nhau ba tiếng đồng hồ, Trì Nhuế Thư xuống máy bay là giữa trưa, thời tiết ở đó rất tốt, nắng chói chang nhưng ở đây lại có tuyết rơi, mặc dù nàng đang mặc áo khoác ngoài nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Một cơn gió thổi vào mặt Trì Nhuế Thư, nàng lấy điện thoại ra, vốn định bật lên, nhưng lại sợ nhìn thấy những lời nói tổn thương kia, liền đưa điện thoại cho trợ lý.

Trong bệnh viện rất ấm áp, trợ lý đã mời mấy người đến chăm sóc nàng, họ đều là những hộ sĩ chuyên nghiệp, mở miệng ngậm miệng gọi nàng là tiểu thư. Trong lúc này, trợ lý đến đưa điện thoại cho nàng, nói là của Trì tổng. Trì Nhuế Thư không nghe máy, đang xem TV, mèo và chuột đang chơi đùa bên trong.

Nàng thích xem phim hoạt hình này khi còn nhỏ, lớn lên cũng sẽ thường xuyên xem. Nàng vẫn luôn không biết Tom có ​​thực sự muốn ăn Jerry hay không, hay là nó muốn chơi với Jerry, mỗi lần nó đuổi theo Jerry, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Buổi tối, y tá mang đồ ăn lên, Trì Nhuee Thư nhìn thoáng qua, là cơm dinh dưỡng đặc biệt, bày biện chỉnh tề, nàng không có cảm giác thèm ăn, uống một ngụm sữa liền ngửi thấy mùi tanh nồng nặc.

Tính tình đại tiểu thư lại sắp bùng nổ, nhưng y tá không tinh ý, liên tục gõ cửa, Trì Nhuế Thư bực bội xuống giường mở cửa, xoay tay nắm cửa rồi quay về phòng: “Có bệnh à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần các người chăm sóc, sợ tôi không trả tiền lương sao? Đều con mẹ nó cút cho tôi.”

Trì Nhuế Thư mắng: “Đầu óc có bệnh à, mẹ nó nghe không hiểu tiếng người à.”

Mắng xong, nàng cảm thấy vai cổ đau nhức, đi đến bên giường, đột nhiên ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, giống như mùi hoa hồng.

Nàng quay đầu nhìn qua.

Thẩm Trác Ngọc kéo vali, thở hổn hển, hai tay đặt sau lưng, cực lực giấu đi, nhưng Trì Nhuế Thư vẫn thấy rõ.

Trì Nhuế Thư ngây ngẩn cả người.

Thẩm Trác Ngọc gọi nàng một tiếng, "Nhuế Nhuế."

Cơn giận của Trì Nhuế Thư còn chưa bình ổn, bỗng nhiên bùng lên, nàng lùi lại một bước, Thẩm Trác Ngọc nói: “Dì trở về thu dọn đồ đạt, dì sẽ không sống ở đó nữa, sau này cũng sẽ không tùy tiện biến mất, chúng ta, chúng ta sẽ không bất hòa.”

Đèn đỏ kia không ngăn cách được hai người, Thẩm Trác Ngọc chỉ quay đầu trở về, thu dọn đồ đạc đuổi theo nàng, hạ quyết tam không vứt bỏ nàng.

Thẩm Trác Ngọc mím môi, bình tĩnh lại một lúc, lấy bó hoa giấu sau lưng ra, căng thẳng nói: “Dì muốn theo đuổi con, con cho dì một cơ hội được không?”

Cô vẫn mặc quần áo hôm qua, tóc rối tung vì gió, chạy ngược gió tuyết mà không cầm ô, áo khoác ướt sũng, hoa hồng phủ đầy tuyết, trong vắt như trân châu pha lê treo ở trên đóa hoa hồng, ra sức làm người yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt