C78 - Tôi không muốn buông bỏ dễ dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Nhiễm quả thực đã tức giận rất lâu vì lúc đó hoàn toàn thất vọng. Vốn dĩ nàng định sống một mình, nhưng Khương Niệm lại dùng đủ mọi cách khiêu khích nàng. Đến khi nàng nghiêm túc với mối quan hệ này thì lại phát hiện người mà mình quan tâm không hề thành thật.

Chỉ vì ​​quá thích nên nàng mới tức giận. Bị lừa dối bởi người mà nàng thực sự quan tâm, càng khiến nàng đau lòng hơn.

Bản thân vốn lý trí, nàng chia tay Khương Niệm, vốn tưởng rằng hai người sẽ kết thúc như thế này, nhưng thực sự trong lòng nàng lại không lý trí như vậy...

Dù rõ ràng đã chia tay nhưng vẫn vô tình hay cố ý vướng vào nhau.

"Chị không giận em nữa à?"

Nghe Khương Niệm nhắc lại lần nữa, Diêu Nhiễm cắn môi cô coi như trừng phạt.

Có hơi đau, nhưng Khương Niệm ngoan ngoãn chịu đựng, nhắm mắt đón nhận nụ hôn gặm nhấm. Xa nhau lâu như vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bộ mặt không lạnh lùng của Diêu Nhiễm. Ngày hôm đó, nàng nói về chuyện chia tay một cách bình thản, dường như mọi thứ họ từng trải qua đều có thể được giải quyết một cách hòa bình.

Diêu Nhiễm không cắn quá mạnh và nhanh chóng thả lỏng.

Môi họ hơi tách ra, sống mũi vẫn chạm vào nhau, Khương Niệm chủ động tiến lại gần, muốn để nàng cắn cô lần nữa, thấp giọng nói: "Chị cứ bắt nạt em theo cách chị muốn, miễn là để ý tới em."

Khi Diêu Nhiễm nhìn thấy đôi mắt dịu dàng và quyến rũ của Khương Niệm, nàng luôn không thể cưỡng lại, cả trước đây lẫn bây giờ. Khi nàng đặt môi lên lần nữa, nó đơn giản biến thành một nụ hôn.

Môi lại bị chặn.

Khương Niệm chậm rãi nhắm mắt lại.

Dưới ánh sáng ấm áp, hai người hôn nhau say đắm, nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng gợi lên cảm giác quen thuộc và sự thấu hiểu ngầm đã từng tồn tại. Không tự chủ được, nó biến thành một nụ hôn sâu, khẩn thiết và nóng bỏng.

Hôn là cách bộc lộ tình yêu tốt nhất, đặc biệt với những người luôn dè dặt và kiềm chế.

"Ừ." Khương Niệm bị hôn đến mức trong lòng nóng bừng, Diêu Nhiễm không cần phải trả lời, trong lòng cô cũng đã có câu trả lời: giữa họ không có gì thay đổi, nàng vẫn thích cô nhiều như trước, và cô đã không đánh mất nàng.

Môi lưỡi quấn chặt, Khương Niệm không ngừng lo lắng đáp lại. Lúc này cô mới ngu ngốc nhận ra, thực ra nàng yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.

Diêu Nhiễm mất kiểm soát, hôn cô một lúc lâu mới dừng lại, hơi thở mất nhịp.

Khi môi hé ra, Khương Niệm nhẹ nhàng thở dốc, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Diêu Nhiễm, nhịp tim không thể bình tĩnh lại.

Tim Diêu Nhiễm đập nhanh, từ đầu đến cuối chỉ có Khương Niệm mới có thể gợi lên được mặt cuồng nhiệt và bốc đồng của nàng. Giống như bây giờ.

Họ ôm nhau và thư giãn một lúc.

Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, cẩn thận và nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đã làm hòa chưa?"

Cô muốn nghe một câu trả lời chắc chắn. Sự mập mờ không rõ ràng quá dày vò, cảm giác xa cách thật đau đớn. Trong thời gian này, hai người lúc xa lúc gần, cảm giác không thể nắm bắt được cũng rất khó chịu.

Diêu Nhiễm nhìn vào lông mày của cô.

Khương Niệm hốc mắt đau nhức, đôi mắt long lanh ngấn nước. Cô chần chờ một lát, khóe mắt đã ươn ướt.

"Chị còn muốn em không?" Khương Niệm ôm eo nàng, nhích lại gần hỏi: "Hay không muốn nữa?" Sau khi biết Diêu Nhiễm căn bản không thể buông tay, cô lại trở nên vô liêm sỉ. Vì cô biết mình vẫn được ưu ái.

Dưới sự chất vấn không biết xấu hổ, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng trả lời cô: "Còn."

Nghe xong, Khương Niệm lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Đáng lẽ lúc này cô nên vui mừng, nhưng cô lại cười chua chát, nước mắt vẫn âm thầm chảy xuống.

Cô ôm Diêu Nhiễm chặt hơn và hôn lên tai nàng. Ôm nhau một lúc lâu, giọng cô nghẹn ngào nức nở: "Em nhớ chị nhiều lắm, em tưởng chị thật sự không cần em nữa... Em rất muốn tiếp tục theo đuổi chị... nhưng em lại lo lắng chị không muốn gặp lại em nữa...."

Trong lòng Diêu Nhiễm đau đớn, nàng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng có cho mình một câu trả lời chắc chắn. Nàng đã thử, nàng chỉ là không muốn buông tay, không thể chịu đựng được việc để nó qua đi.

Trong đêm mùa đông, cái ôm thân mật này vô cùng ấm áp, đã lâu rồi họ không làm như vậy, hai người không đành lòng buông ra.

Khương Niệm không ngừng ngửi mùi hương trên cổ và trên tóc nàng, như muốn xác nhận rằng nàng lại thuộc về cô.

Diêu Nhiễm quay đầu lau nước mắt trên gò má Khương Niệm, nàng nhỏ giọng nói với cô: "Lại khóc nữa rồi."

Khương Niệm ngẩng đầu, để nàng lau: "Chị đã nói, em khóc trước mặt chị cũng không sao."

Diêu Nhiễm dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mỏng manh của cô và lau nước mắt trên má cô.

Khương Niệm tự tin nói tiếp: "Chị cũng đã hứa với em, chị sẽ luôn thích em."

Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô... Một cô bé không biết xấu hổ.

Ánh mắt Khương Niệm cười vui vẻ, hiện tại cô cũng hoàn toàn thoải mái. Cô cũng thích mặt chân thật nhất của mình. Không cần phải giả vờ bất cứ điều gì nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, Diêu Nhiễm không khỏi mỉm cười.

Những nụ cười dành cho nhau khiến không khí trở nên ngọt ngào hơn vào lúc này, Khương Niệm không thể kiềm chế được bản thân, không để ý đến những giọt nước mắt trên khuôn mặt, cô nắm lấy tay Diêu Nhiễm và vòng nó quanh eo mình, rồi hôn lên khóe miệng đang nhếch lên của nàng.

Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống khóe miệng, kèm theo nụ cười ngọt ngào đẫm nước mắt, ánh mắt cô nhìn thẳng vào nàng một cách cẩn thận, không thể bỏ qua sự rung động.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nàng, Khương Niệm nhịn không được nữa nghiêng người hôn nàng lần nữa, nụ hôn tựa như những hạt mưa mỏng manh mà khẩn trương.

Diêu Nhiễm hạ mắt xuống để mặc cô muốn làm gì thì làm, sự thân thiết quen thuộc đã quay trở lại.

Khương Niệm hôn rất nghiêm túc, khi tìm lại được thứ đã bị đánh mất, người ta thường học cách trân trọng nó hơn. Nghĩ đến việc Diêu Nhiễm phớt lờ cô lâu như vậy, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt, từ từ hòa vào nụ hôn ướt át, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.

Diêu Nhiễm ôm chặt lấy eo cô, mở môi chào đón, dần dần đòi hỏi, đưa tay ôm lấy gáy Khương Niệm, chủ động hôn cô thật sâu, mang theo ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Môi và lưỡi quấn chặt vào nhau thật lâu, cùng nhau phát tiết.

Nụ hôn quá khát khao và khẩn trương, Khương Niệm không ngừng ngân nga, hơi thở run rẩy: "Ừm."

Trong lòng Diêu Nhiễm thích nghe âm thanh này, vô thức hôn cô chặt hơn. Vòng eo và chân Khương Niệm mềm mại, tham lam đáp lại.

Nụ hôn ngày càng khẩn thiết, hơi thở hỗn loạn, tiếng thở xen lẫn tiếng mút mạnh, trái tim đập cuồng nhiệt.

Họ đã xa nhau hơn hai tháng. Trong hai tháng này, họ chỉ gặp nhau có vài lần. Mỗi lần gặp nhau, họ đều cố tình giữ thái độ bình tĩnh và thờ ơ nhưng rõ ràng họ đang nghĩ đến nhau.

Nó được định sẵn sẽ phát nổ sau khi bị kiềm chế trong một thời gian dài.

Khi họ hôn nhau thật sâu, những cảm xúc bị kìm nén sắp bùng phát, sự nhiệt tình theo bản năng giống như cháy rừng, không thể kìm lại dù chỉ một chút.

Trong bầu không khí nóng bỏng, nụ hôn bắt đầu mang theo những ái muội khác. Khương Niệm di chuyển đầu, hôn từ cằm đến cổ nàng, sau đó từ gáy đến tai nàng.

Diêu Nhiên nhắm mắt lại, hôn lên tai Khương Niệm, hơi thở nóng bỏng vuốt ve không chút kiềm chế. Nàng ôm cái đầu không đứng đắn của Khương Niệm, hôn lên dái tai cô.

"Ừm…" Khương Niệm lại hừ một tiếng, cô nhìn Diêu Nhiễm, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Thật khó giữ được sự trong sáng khi ở bên người mình thích. Nếu thích thì bạn không thể không muốn sở hữu, dù đó là trái tim hay thể xác. Trong khoảng thời gian này, hai người luôn giữ khoảng cách với nhau, khiến cô cảm thấy rất ngứa ngáy.

Diêu Nhiễm lặng lẽ nhìn cô, người đã lừa dối mình, nhưng nàng không muốn dễ dàng buông tay.

"Đêm nay em có thể về phòng ngủ chính được không?" Khương Niệm khàn khàn hỏi. Lần trước cô đến đây, cô phải ngủ một mình ở phòng ngủ thứ hai, cảm thấy thật tủi thân.

Sau khi lừa gạt nàng,  cô vẫn tỏ ra đáng thương, nên Diêu Nhiễm lại cắn môi cô, không nhẹ cũng không nặng.

"Ừm." Tối nay, nếu không đồng ý nàng đã không hôn cô, Khương Niệm không thể chịu đựng được nữa. Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng của Diêu Nhiễm, ôm nàng vào phòng ngủ trong khi vẫn hôn nàng một cách thiếu kiên nhẫn.

Diêu Nhiễm không thể cưỡng lại và cũng không muốn từ chối. Khương Niệm thẳng thắn nhiệt tình tiếp cận nàng, nàng tuyệt đối không thể từ chối, hay nói cách khác, nàng rất hưởng thụ.

Khương Niệm quấy rầy Diêu Nhiễm  từ phòng ngủ đến phòng tắm, quần áo lớn nhỏ đều rơi bừa bãi xuống sàn.

Hai người hôn nhau đến choáng váng. Họ đứng dưới vòi sen và lăn lộn rất nhiều lần. Sau khi ướt đẫm, họ ngâm mình trong bồn tắm. Đã lâu lắm rồi không chạm vào nên cực kỳ nhạy cảm.

Hơi thở trở nên nóng hơn trong không gian ẩm ướt, và bồn tắm vốn bỏ hoang bấy lâu lại bắt đầu nóng lên.

Khương Niệm ngồi trong bồn tắm, lưng tựa vào vòng tay nóng bỏng, cô khe khẽ hừ một tiếng, cảm thấy tối nay Diêu Nhiễm không động nhiều, vẫn còn tỉnh táo. Chẳng bao lâu, cô đưa tay ra nắm lấy mép bồn tắm, càng siết chặt hơn, tiếng rên rỉ trong cổ họng càng lúc càng nặng.

Diêu Nhiễm cũng cảm thấy đêm nay mình quá điên cuồng. Nghĩ đến Khương Niệm dỗ dành trêu chọc khiến nàng vẫn còn hơi khó chịu, nên nàng chỉ có thể dùng cách khác trút giận.

Nghĩ đến tuổi tác của Khương Niệm, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, sao có thể tưởng tượng được, chỉ sau hai lần gặp mặt, nàng đã ngủ với một cô bé. Hai người cũng không quen biết nhau.

"Ừm." Khương Niệm quay nhìn nàng với vết nước trên mặt, eo hơi đung đưa trong làn nước nóng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Diêu Nhiễm với bộ mặt không lạnh lùng như lúc này, ngoại trừ lúc họ làm.

Đây có phải là hậu quả của việc gây sự với nàng?

Diêu Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?"

Khương Niệm nhìn môi nàng, hừm một tiếng: "Em muốn hôn..."

Bây giờ cô có thể hành động trẻ con mà không cần lo lắng gì.

________

Tác giả có điều muốn nói :

Mọi khó khăn đều đi kèm với niềm vui hahaha

Chú chó hạnh phúc quá

Tỷ tỷ bây giờ bắt nạt người ta nhiều lắm, cẩn thận đừng xuống thuyền nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro