Chương 1: Chúng ta kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một số thời khắc, vài lời từ rất nhiều năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng ngươi đều đem tình cảnh cùng tâm tình lúc đó quên không còn một mảnh, chỉ nhớ rõ những gì ngươi từng trải qua.

Dù cho ngươi vẫn nhớ tới ước nguyện khi đó, nhớ khi ấy trịnh trọng ra sao, thế nhưng đặt ở thời điểm hiện tại, những điều ấy có còn nghĩa lí gì? Ngay cả ánh mắt nàng khi cười lên cất giấu mấy phần ý cười, ngươi cũng nhớ không rõ.

Thậm chí ngay cả cha mẹ ngươi, bằng hữu của ngươi ở trước mặt ngươi đều cẩn thận từng câu từng chữ không dám nhắc đến, chỉ sợ ngươi nghe được dù chỉ một từ. Nhưng chỉ chính bản thân ngươi mới biết được, ngươi đã không còn nhớ rõ.

Người ngươi đã từng khắc ghi từng đường nét vì nhung nhớ quá nhiều kia, qua năm tháng dần trở nên mơ hồ đến mức ngươi không còn nhớ nổi dáng dấp.

Không khí có chút nặng nề, Thời Thanh Thu ngồi xuống cùng người tóc dài vén đến sau tai, tay phải nhấc bút, đầu hơi cúi xuống kí trang giấy trước mặt mình.

Người bên cạnh trong lúc đó cũng kí xong, hai người cùng nhau thu bút về.

"Tốt lắm, chúc mừng hai người. Chờ một lát liền xong, ta đi đóng dấu giấy chứng nhận một chút." Nhân viên phụ trách đăng kí kết hôn mỉm cười, nhận lại tờ giấy của hai người rồi vội vàng quay người rời đi.

Góc nghiêng của Thời Thanh Thu ở trong mắt người bên cạnh vẫn là hoàn mỹ như thế, hai bên khóe miệng hơi mím chặt, khuôn mặt trầm tĩnh ôn hòa. Giống như mọi người vẫn hay nói, nàng cực kì ấm áp và thiện lương, xinh đẹp động lòng người, chưa có ai nhìn thấy nàng biểu hiện ra bất cứ cảm xúc kịch liệt nào, nàng vĩnh viễn đều là làn gió trong lành mà ấm áp.

Khóe môi Ôn Khinh hàn cong lên một chút, yên lặng nhìn ngắm Thời Thanh Thu, ngón tay thon gầy nâng lên như muốn nắm lấy thứ gì đó, cuối cùng vẫn hạ xuống, đôi môi nhợt nhạt mím thành một đường, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Lúc ra khỏi cửa Cục Dân Chính, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Thời Thanh Thu đứng trên bậc thang cao nhất, ánh nắng chiếu lên giấy chứng nhận màu đỏ, hai người đều buông xuống dáng vẻ quan tâm, thần sắc trở nên giống nhau, yên tĩnh và lạnh nhạt.

Từ giờ phút này trở đi, các nàng chính thức bước vào sinh mệnh của nhau.

"Chúng ta kết hôn." Ôn Khinh Hàn nhìn về phía dòng người vội vã, thanh âm cất lên vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, như thể đang nói với Thời Thanh Thu, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.

"Ừ, chúng ta kết hôn." Thời Thanh Thu rốt cuộc cũng nở nụ cười, buồn bực bất an trong lòng cũng dần được những vệt nắng ôm trọn lấy, biến mất không còn một điểm.

Nàng còn đang chờ cái gì đây? Chờ đợi một cuộc tình đã sớm không còn kết quả, hay là chờ đợi một người đã không còn có thể xuất hiện nữa? Từ lúc nàng đáp ứng kết hôn với Ôn Khinh Hàn, nàng đã không còn chờ đợi nữa rồi.

Huống hồ, ý nghĩ này cũng chỉ mới lướt qua trong đầu thôi, nếu không phải vì đáp ứng kết hôn với Ôn Khinh Hàn, có lẽ rất lâu sau này nàng cũng sẽ không nghĩ tới đoạn chuyện cũ kia.

Nàng nhớ kỹ Ôn Khinh Hàn đã nói: "Ta không có thời gian đi tìm hiểu quá nhiều người, phải hiểu rõ họ, vừa tốn thời gian vừa tốn sức. Không bằng ta và ngươi cùng một chỗ, đỡ phải phí thời gian công sức."

Nàng nhớ kỹ Ôn Khinh Hàn đã nói: "Thanh Thu, chúng ta kết hôn đi."

Nàng cũng nhớ kỹ, nàng không có sức lực đi tìm một người hoàn toàn xa lạ để cùng một chỗ, còn phải đi tìm hiểu người ta, cho nên nàng nói: "Được, chúng ta kết hôn."

Ánh mặt trời rực rỡ làm chói đôi mắt, Thời Thanh Thu thu hồi lại ánh mắt, cũng ngừng hồi tưởng, nàng quay đầu sang nhìn Ôn Khinh Hàn, tầm mắt vừa thấy Ôn Khinh Hàn liền quay đầu lại, Ôn Khinh Hàn nhẹ mỉm cười, Thời Thanh Thu chỉ nghe nàng nói: "Thanh Thu, bây giờ có hối hận cũng không thể ngay lập tức ly hôn, vừa kết hôn liền ly hôn, chúng ta nhất định sẽ đứng đầu các trang báo."

"Nhìn ta trông có vẻ hối hận sao?" Thời Thanh Thu cười nhạt nói: "Giống như ngươi nói, hiểu rõ nhau, đỡ tốn thời gian công sức, chẳng có gì tốt hơn."

Còn có ai có thể xứng đôi với nàng hơn Ôn Khinh Hàn đây? Cùng nàng từ nhỏ cho đến lớn, hiểu rõ quá khứ của nàng, cũng hiểu rõ nỗi khổ của nàng.

Giữa các nàng, đến cả cái tên cũng xứng đôi.

Hai mươi lăm năm trước, hai đứa nhỏ của Ôn gia và Thời gia lại cùng một ngày oa oa mà chào đời. Tiết trời lúc đó bước vào cuối thu, bố mẹ hai nhà lại là bạn tốt nhiều năm, liền theo tập tục tổ tiên, đem nhân sinh hai đứa nhỏ gắn kết với nhau.

Thanh Thu, Khinh Hàn.

Cuối thu, se lạnh.

Ôn Khinh Hàn thấy trong mắt Thời Thanh Thu không có ý cười, bình tĩnh ôn hòa như thường ngày, nàng lại thấy trong lòng thật không vui. Thời Thanh Thu không hề vui vẻ, chí ít là cho đến thời điểm này, nàng không thấy Thời Thanh Thu vì kết hôn mà trở nên vui vẻ.

Các nàng chỉ là bạn, hôn nhân của các nàng không dựa trên tình yêu, làm sao Thời Thanh Thu có thể vui vẻ được đây.

Ôn Khinh hàn dời đi ánh mắt, không tiếp tục nhìn Thời Thanh Thu nữa, vẻ ngoài của nàng nhẹ nhàng như mây gió, trên khôn mặt hờ hững là biểu tình người lạ chớ gần, vốn là giọng nói nhàn nhạt giờ lại trở nên lạnh chút: "Đi thôi, tiếp tục trì hoãn nữa phóng viên sẽ kéo tới."

Với thân phận của nàng thì không cần lo những điều này, nhưng Thời Thanh Thu thì khác, các nàng kết hôn, nhưng các nàng chưa muốn công khai bây giờ.

Nhất là, hôn sự của minh tinh màn ảnh Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu vào xe Ôn Khinh Hàn lặng yên không nói gì, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần trôi xa.

Nàng cảm thấy rất kì lạ, nàng cùng Ôn Khinh Hàn đều không phải những người thích nói nhiều, nhưng lại có thể ở chung yên bình nhiều năm như vậy. Các nàng không được tính là bạn bè thân thiết, nhưng lại làm bạn với đối phương thời gian lâu nhất.

Nàng sau này gặp được những người bạn thân thiết hơn, cũng gặp được những người tính cách hòa hợp, càng có những người đến rồi đi. Nhưng thậm chí khi đã không có ít người rời đi, Ôn Khinh hàn không hề thân thiết lại vẫn ở bên cạnh nàng.

Các nàng chưa từng có thời điểm thân thiết, cũng chưa bao giờ có lúc rời đi.

"Muốn đi đâu? Công ty, hay là đi thu âm?"

Thanh âm ung dung của Ôn Khinh Hàn bỗng cất lên, Thời Thanh Thu tỉnh táo lại, nhìn về phía trước rồi nói: "Đưa ta đến cổng Đại Học, ta có chút việc, sau đó tự ta trở về."

Trong xe rất yên tĩnh, rất nhanh vang lên tiếng Ôn Khinh Hàn ngắn gọn đáp ứng: "Ừ."

Tốc độ xe bình ổn, không lộ ra chút nào bất thường, Thời Thanh Thu không nhìn thấy lúc nàng đang nói địa điểm muốn đi tới, hai tay cầm lái của Ôn Khinh Hàn hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.

Ôn Khinh Hàn chưa từng hỏi Thời Thanh Thu gì nhiều, cái nào không nên hỏi thì không hỏi, cái nào nên hỏi cũng không dám mở miệng hỏi. Với quan hệ của các nàng như ngày trước, nàng không có tư cách để hỏi, bây giờ kết hôn rồi, càng không cần thiết phải hỏi.

Chậm chạp dừng xe bên cạnh Đại Học Chính Trị và Pháp Luật, Thời Thanh Thu vừa đeo kính râm bước xuống xe, xe liền nghênh ngang rời đi, không hề dừng lại dù chỉ một giây, tiêu sái như thể giữa các nàng chỉ là taxi và hành khách bèo nước gặp nhau.

Khóe môi Thời Thanh Thu cười tự giễu, lập tức thu liễm lại thần sắc, khoan thai bước vào cổng trường.

Cảnh sắc nơi đây vẫn giống như bảy năm trước, học sinh nơi này cùng bảy năm trước cũng phần nào tương tự, các nữ sinh thì tập hợp một chỗ thảo luận về đồ trang điểm và truyền hình điện ảnh, mà các nam sinh thì bàn luận về thể thao hoặc về nữ sinh.

Khác biệt duy nhất là, nàng không còn là một trong số họ nữa.

Trong ấn tượng của nàng, phía trước ký túc xá nữ nàng từng ở có một rừng đào, mỗi khi đến mùa hoa đào nở, luôn luôn có rất nhiều nữ sinh háo hức được chụp ảnh dưới hoa đào, lưu lại những bức ảnh đẹp nhất vào điện thoại của mình.

Có lẽ là nhiệt độ hơi cao, rừng đào không có nhiều học sinh, Thời Thanh Thu men theo con đường nhỏ trong rừng cho đến khi thấy một cái đình mới dừng lại.

Những bông hoa đào trên cây đào trước mặt nàng đầy hương thơm và rạng rỡ, như thể chúng vẫn là những bông hoa của bảy năm trước.

Bên ngoài rừng đào mơ hồ có tiếng người truyền đến, nàng chỉ tháo kính râm xuống, cười nhạt một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Kỳ Duyệt, ta đã kết hôn."

Ở lối vào của con đường nhỏ phía sau Thời Thanh Thu, một dáng người mảnh khảnh đang lặng lẽ đứng đó, mắt sáng như sao, thần sắc lại ảm đạm.

Ôn Khinh Hàn yên lặng đứng đó, không hề tiến lên nửa bước.

_____________________

Bài hát không liên quan gì đâu, vì tự nhiên mình muốn nghe thôi.

Dành tặng những bạn đọc vào ngày mưa, hoặc những bạn cũng thích bài này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt