Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì đã gần đến thời gian đi làm, ta chạy một đường đến cửa tiệm ở giao lộ, sốt ruột nói "Bán cho tôi một cái bàn chải đánh răng, loại rẻ nhất ấy". Vô cùng phóng khoáng vỗ mạnh tiền xu lên quầy, thiếu chút nữa là đập nát quầy hàng thủy tinh của người ta, làm quả tim mong manh của ta cũng bị hù một trận.

Cầm lấy bàn chải mới mua chạy một mạch về nhà, thời gian ta vận động trong một tuần cũng không nhiều như vậy, nhưng vì để nhanh chóng hầu hạ vị tiểu chủ này, ta cũng chỉ có thể hi sinh chân chó của mình, đại tiểu thư gia đình giàu có thật sự là phiền toái vô cùng.

“Này, mở cửa nhanh, đừng ở bên trong giả chết, tôi biết cô đang ở trong nhà” Ta BA~ BA~ vỗ cánh cửa, lúc đi ra ngoài sốt ruột nên quên mang chìa khóa.

Qua một hồi lâu, đến lúc sắp đập nát cửa, cửa bị mở ra, thiếu chút nữa ta đã đập vào ngực nàng, tại sao nói là ngực mà không phải là mặt, ta cũng không muốn đâu a, ai kêu nàng lớn lên cao như vậy đây!

“Tại sao lâu như thế.” Lúc nàng nói chuyện còn dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.

“Cô nghĩ là tôi chạy nhanh sao?! Này! Nhanh đi đánh răng, tranh thủ thời gian ăn cơm rồi ra ngoài, tôi bị muộn rồi.” Nói xong, ta liền tranh thủ thời gian đi đến phòng bếp, nghĩ nhanh đi chuẩn bị cơm.

Lúc bước vào phòng bếp, ta liền chết đứng trong này, bánh trứng gà ta vừa nấu xong trước khi đi ra ngoài đã mất tích, ta tìm trong ngoài một lượt cũng không thấy, chẳng lẽ là bị mèo hoang tha đi?!

Nhưng sau đó lại càng sai hơn nữa, chân giò hun khói đã cắt xong cũng bị mất đi thật nhiều, còn có cà rốt cùng dưa chuột đã xắt ra cũng bị mất một ít rồi!

"Họ Mã kia! Cô cút ra đây cho tôi!" Ta tức giận thật sự, vốn đã không có bao nhiêu nguyên liệu, nàng ăn vụn xong lại bị hao thêm một mớ, làm sao chuẩn bị cơm trưa đây.

“Làm gì vậy, cô muốn chết sao?” Miệng nàng đầy kem, cầm bàn chải đánh răng đi ra.

“Có phải cô ăn vụn không? Hả? Cô ăn phần của cô còn chưa tính, trứng của tôi cô cũng ăn?! Có nhân tính không hả?" Ta hổn hển chỉ vào mũi nàng, rồi chỉ vào chén đĩa trống rỗng la lên.

Nàng dị thường bình tĩnh nhìn ta, sau đó ánh mắt lại một đường hướng xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm nói, “Cô có trứng sao?”

Ta đây vốn nổi nóng sắp bộc phát, giờ phút này đột nhiên nhận ra, tại sao ta phải so đo loại chuyện này với tên tham ăn thần kinh này, không phải chỉ là một cái trứng sao, nhưng ta chỉ còn lại có hai cái trứng đó thôi! Ăn xong là hết luôn rồi!!!

Ta cụp khóe miệng, đen mặt, không nhìn nàng nữa, quay người về phòng bếp, ta muốn thêm thạch tín vào phần cơm trưa của nàng!

“Bàn chải đánh răng cô mua thật tệ, lông cứng như vậy, cô nên giữ lại để chà đồ vật thì hơn" Nàng ngọng nghịu oán trách hai câu, thấy ta hoàn toàn bơ nàng, lại tiếp tục trở về rửa mặt.

Ta dùng tất cả oán niệm đem cơm bỏ vào hộp, đương nhiên, cái hộp của nàng ta nhất định sẽ làm cho nàng cảm nhận được tất cả oán khí của ta!

Nhanh chóng làm cơm xong, trong lúc nàng còn sững sờ liền dắt nàng tới cửa, nhìn nàng chậm chạp mang giày, ta thực gấp đến muốn bay luôn rồi!

“Nhanh một chút đi, sắp bị muộn rồi! Cô lề mề như vậy nếu như muộn bị trừ tiền, cô đã sớm bị trừ đến ra máu rồi hiểu không!" Ta đã chuẩn bị lao ra cửa rồi, vừa quay đầu lại, nàng vẫn đang không vội không chậm.

“Cho nên tôi đi muộn mới không mất tiền, nút thắt của đôi giày này thật khó thắt" nàng nửa ngồi, một tay cầm làn váy, tay kia cố sức mang giày.

"Giờ này mà cô còn ở đó ưu nhã cho ai nhìn hả, muốn gấp chết tôi sao!" Ta đã bất chấp cái gì hình tượng, đem túi sách hất lên, xoay người cột dây giày cho nàng, với một người khéo tay như ta mà nói, ta thật sự muốn nôn rãnh ngón tay của Mã tiểu thư có phải làm bằng gỗ không, sao lại đần như vậy, cả dây giày cũng cột không tốt.

“Quần lót của cô đều lộ ra rồi.” Ngay lúc ta hài lòng đứng dậy, Mã tiểu thư sâu kín nói.

“Hừ! Tối hôm qua cô cũng không phải không nhìn qua tôi thay quần áo, hiện tại sĩ diện cãi láo cái gì. Nhanh lên đi, nếu như đến muộn cô phải bồi thường tiền lương cho tôi!” Ta lôi kéo tay nàng đi ra ngoài, nàng rất nhanh đuổi kịp bước tiến của ta, sau đó chính là nàng nắm ta kéo chạy, ta cảm thấy ta sắp 'thấy mẹ' thật luôn rồi!

Đến lúc lên xe, nàng muốn cầm tay vịn xe buýt, mới buông lỏng tay ta ra, xe buýt sáng sớm, cho dù là trạm cuối cùng thì vẫn rất nhiều người.

Chúng ta đứng gần cuối xe, nhưng chung quanh vẫn có một vài tên đàn ông cường tráng lách tới đây, ta cau mày vừa muốn nói chuyện, kết quả trên lưng đã bị một tay dán lên, đẩy cả người ta đến bên trong đứng, sau đó Mã tiểu thư liền đứng ở phía sau ta.

Tư thế lúc này, người bên ngoài nhìn vào, tựa hồ là nàng đem ta ôm ở trong ngực, nàng lại không có chút biểu lộ, khuôn mặt vẫn co quắp, ánh mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ.

Bởi vì xe lắc lư, thân thể của nàng sẽ luôn có chút tiếp xúc với ta, không biết có phải do trời quá nóng hay không, ta cảm giác toàn thân nóng lên, phát nhiệt, sắp chóng mặt mất cảm giác, có biết ta đã hư không cô đơn lạnh lẽo lạnh thật lâu rồi không! Không nên tùy tiện đụng ta nha! Cẩn thận ta nhịn không được thú tính đại phát bây giờ!

Trong lúc ta đang liên tục não bổ trong đầu, lại cảm giác được bên cổ có chút gió thổi tới, làm cho cảm giác khô nóng bớt đi không ít, quay đầu tìm nguồn gió, ta nhìn thấy Mã tiểu thư đang dùng tay quạt gió cạnh cổ ta, một khắc này, ta tựa hồ có cảm giác sẽ yêu mến nàng. 

Trước đây đều là ta chiếu cố người khác, giờ phút này bị người khác chiếu cố như vậy, trong nội tâm có chút không thoải mái, không phải chỉ cao hơn ta một chút sao, chiều cao cũng không thể quyết định công thụ được không!

“Cô làm gì vậy? Không thấy mệt sao.” Ta có chút không được tự nhiên đẩy tay nàng ra, bởi vì chung quanh đã có người dùng ánh mắt khác thường nhìn qua rồi.

“Tôi cảm thấy cô sắp bị cảm nắng rồi, mặt thật là đỏ, thân thể cũng thật nóng” Nàng nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn ta.

Thân… Thân thể thật nóng gì gì đó… Không cần phải nói ra! Sẽ làm cho người hiểu lầm đấy được không! Nếu như ngươi không dán ta, ta đương nhiên sẽ không nóng a! Đầu sỏ gây nên có chút tự giác được không!

Tuy rằng trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không có nói ra, "Tôi rất tốt, chỉ do nóng quá thôi, xe dởm, ngay cả điều hòa cũng không có”

“Có phải cô muốn ói không?” Mã tiểu thư nói một câu không đầu không đuôi.

“Hả?” Ta không hiểu nhìn nàng, nhưng nhìn ánh mắt của nàng liếc sang bên cạnh một cái ra hiệu cho ta, ta cũng không biết vì cái gì, lại có một loại ăn ý tâm linh tương thông với nàng.

“Đúng vậy, tôi thấy có chút buồn nôn rồi, a, đồ ăn sáng đang muốn trào lên rồi... không được... tôi muốn ói... Nôn ọe ——” nói xong, ta còn cố ý phát ra thanh âm vô cùng buồn nôn, kỳ thật ta thật sự có điểm muốn ói rồi, bị chính mình làm mình buồn nôn.

Đương nhiên, điều này cũng thành công làm người nam nhân ngồi cạnh chỗ ta buồn nôn, hắn tranh thủ thời gian đứng lên quan tâm nói, “Muội muội, tại đây ngồi một chút đi, say xe hóng gió có thể tốt một chút, ngàn vạn nhịn xuống đừng nôn nha, tôi còn phải đi họp đấy.”

“Thật cám ơn anh~” ta lại giả bộ yếu ớt cười cười nói lời cảm tạ, sau đó như trút được gánh nặng đặt mông ngồi ở trên chỗ ngồi, vô cùng yên tâm thoải mái.

Mã tiểu thư buông thỏng đôi mắt, sững sờ nhìn chằm chằm vào ta rất lâu, nhàn nhạt hừ một tiếng, nhưng ta lại có loại ảo giác là nàng đang cười, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn là trương mặt co quắp kia.

Sau khi xuống xe, giống như mấy lần trước, lúc ta bị Mã tiểu thư kéo chạy tới công ty thì đã sắp mất nước, đáng tiếc chính là, ta vẫn đến muộn a! Hơn nữa sáng nay Tô tổng giám muốn mở họp sớm.

Lúc ta cùng Mã tiểu thư bước vào phòng họp, nhận được rất nhiều ánh mắt kinnh ngạc, thậm chí có người nhỏ giọng thầm thì Mã tiểu thư không có đổi quần áo, nhất định là đi suốt đêm không về gì gì đó, nhìn tướng mạo kia, không chừng là đi ngủ lang.

Ni mã, cả đám rãnh rỗi các ngươi, không có việc gì làm sao, mỗi ngày đều để ý xem người ta mặc cái gì phải không, ta nghe không nổi nữa xoay người cười xin lỗi với Tô tổng giám “Thực xin lỗi ha ha, bị kẹt xe, hai người bọn em đi được nửa đường phải bắt taxi đến đấy, cuối cùng vẫn bị muộn, hơn nữa thật sự là không biết hôm nay họp.”

“Được rồi, hai người các cô ngồi xuống trước đã.” Lông mày Tô tổng giám hôm nay luôn nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, lấy tay xoa huyệt Thái Dương, không vui hỏi người bên cạnh, “Vương Mạn Đình đâu? Sao hôm nay hết người này tới người khác đến muộn! Nhanh gọi điện thúc giục!”

“Vương tỷ cùng Diệp Nhiễm cũng bị kẹt xe lâu rồi, vừa nãy chị ấy có gọi điện cho em” Nghe người bên phòng hành chính nói xong, đầu ngón tay Tô tổng giám gõ liên tục trên bàn hội nghị, từng tiếng từng tiếng càng lúc càng dồn dập, giống như bùa đòi mạng, càng làm tâm tình người ta thêm bực bội.

Chỉ chốc lát, bên ngoài cửa phòng họp vang lên tiếng bước chân, di chuyển nhanh chóng từ xa đến gần, sau đó MT tỷ cùng phụ tá của nàng Diệp Nhiễm đẩy cửa tiến vào, mọi người đối với hôm nay quá nhiều ngoài ý muốn đã thấy nhưng không thể trách rồi, nhưng Diệp Nhiễm treo hai cái mắt quầng thâm rõ ràng cùng với thần sác tiều tụy của nàng, khó tránh khỏi làm cho người ta mơ màng.

Hai người ngồi xuống, Tô tổng giám không một lời dư thừa trực tiếp cắt vào chính đề, nguyên nhân có cuộc họp suốt ruột này là bởi vì nhà xưởng bên kia đột nhiên xảy ra chuyện, bởi vì giai đoạn mua vải đợt đầu phạm sai lầm, hậu kỳ mua vải lại không trùng với đợt đầu, làm cho thành phẩm không giống nhau, không tiêu thụ được.

Sai lầm lớn như thế, tuy không có quan hệ trực tiếp với ngành thiết kế các nàng, nhưng vấn đề này lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến lượng tiêu thụ quý tiếp theo, xử lý không tốt sẽ dẫn đến tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tầng quản lý sơ bộ trong công ty quyết định muốn sắp xếp người trong bộ thiết kế phái người qua chọn lại loại vải tương tự, hơn nữa phải giám sát toàn bộ quá trình sản xuất.

“Đây không phải là việc chỉ cần một người là có thể sao?” Vương Mạn Đình đưa ra dị nghị trước, toàn ngành thiết kế chỉ có tổ nàng nhiều người, nếu như muốn phái đi công tác, tất nhiên nàng là đầu lĩnh phải gánh, nàng mới không cần gánh trách nhiệm như vậy, đã làm xong công việc thuộc bổn phận, làm không tốt cái này là trách nhiệm!

“Nếu như cá nhân mà có thể xử lý rõ ràng chuyện này, chúng ta còn cần ngồi đây họp sao?!” Tô tổng giám khẳng định đã bị người mắng quá sức, hỏa khí hoàn toàn bộc phát trên đầu người phía dưới, mạnh bạo đem bản thảo bản thiết kế đưa ra “Phân công công tác trên tay, có người nào xung phong nhận việcqua kia không, đây chính là cơ hội vô cùng tốt, người trẻ tuổi nên nắm chắc”

Trong nội tâm của ta oán thầm, nói cứ như ngươi đã già bảy tám mươi tuổi rồi vậy, kỳ thật cũng không phải việc gì đặ biệt nghiêm trọng, sao lại làm như sắp tận thế vậy, “Kỳ thật có thể để cho đợt hàng trước tiêu thụ bình thường, đợt sau thì cải biến một chút, làm thành một loạt khác là được rồi”

“Cải biến? Cô tưởng đây là hiệu may sao? Nói sửa liền sửa? Trong này dính đến bao nhiêu việc, cô biết không?” Không nghĩ tới ta chỉ nhỏ giọng than một câu, Tô tổng giám kia như Thuận Phong Nhĩ lại nghe thấy, lửa giận lập tức liền chuyển tới đây.

“Kỳ thật tôi cảm thấy Hoàng Khanh nói vẫn có khả thi, bắt chước cái cũ không bằng sáng tạo ra cái mới, tôi cảm thấy phải gia tăng công đoạn cũng được, nếu kiểu dáng giống nhau mà loại vải không giống, phòng thị trường cũng sẽ không đồng ý.” Thanh âm Mã tiểu thư rất bình tĩnh, nhưng mỗi một câu nàng nói đều làm cho người khác không thể không chăm chú cân nhắc, cánh tay Tô tổng giám vòng ra trước người, một tay nắm cằm, tâm tư chuyển nhanh chóng.

“Cô phải biết rằng, trong thời gian ngắn như vậy nếu tăng thêm vài kiểu dáng, công việc này số lượng nhiều đến bao nhiêu?” Tô tổng giám híp mắt nhìn qua.

Editor có lời muốn nói: viết ngôi thứ nhất nên mình thấy hơi khó cách xưng hô. Lúc đối thoại thì dễ, mà bình thường cứ ta ngươi thì mình thấy kỳ kỳ. Mấy bạn góp ý cho mình chút nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro