chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
"Con muốn ba ba..." Con gái lại bắt đầu khóc.
 
Vương Mạn Đình giống như bị hai chữ kia đâm tới, lông mi vặn lại, cắn chặt bờ môi vốn đã tái nhợt, "Vương  chăm chú uốn éo cùng một chỗ, cắn chặc bờ môi thiếu khuyết rồi huyết sắc, "Vương Hảo Mỹ! Sao con lại hư như vậy!"
 
Bị Vương Mạn Đình la, nữ hài sửng sốt một chút, lập tức càng khóc dữ dội hơn, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, Diệp Nhiễm rất ít khi gặp trường hợp này, nàng không chỉ không dỗ hài tử, hơn nữa nhìn thấy nước mũi đang chảy kia, nàng liền muốn lùi về phía sau rồi!
 
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, làm những phụ huynh khác trong phòng cũng đi qua khuyên, "Đứa nhỏ sợ chích là bình thường, cô làm mẹ mà làm gì lấy con ra trút giận như vậy, mẹ kế cũng không đến nỗi như cô..." Một bác gái nhìn không được, đi tới ôm con gái Vương Mạn Đình, vỗ vỗ lưng nàng, tiểu cô nương mới nín bớt.
 
Vương Mạn Đình vốn muốn tới an ủi nữ nhi, nhưng nghe thấy bác gái kia nói, bước chân lập tức định trụ lại, tay vươn ra chậm rãi buông xuống, siết thành nắm đấm, sau đó không nói một lời nhìn con gái, con gái cáu kỉnh quay đầu cố ý không nhìn cô, nằm trong ngực bác gái tiếp tục khóc.
 
"Còn trẻ cũng đừng chỉ lo công việc, tiềm không quan trọng bằng con cái, chính mình mang thai mười tháng cắt thịt sinh ra ai lại không đau lòng, cứ bỏ mặc con như vậy, sau này sẽ không thân thiết được với con đâu." Bác gái hảo tâm nói.
 
Vương Mạn Đình ngậm miệng, vành mắt có chút phiếm hồng, đè nén tâm tình ẩn nhẫn không phát, thấy được trong hốc mắt của cô đã chậm rãi tích tụ nước mắt, Vương Mạn Đình liền xoay người đẩy cửa ra khỏi phòng bệnh.
 
Diệp Nhiễm cho tới bây giờ chưa thấy qua Vương Mạn Đình yếu ớt như thế, trong mắt nàng, vô luận làm chuyện gì, cô đều cứng cỏi như vậy, giống như tinh lực dùng không hết, nhất là sức lực để đối phó với công việc kia làm cho mình không thể không bội phục.
 
Diệp Nhiễm vội vàng đuổi theo, không thấy thân ảnh Vương Mạn Đình trong hành lang, nhìn quanh khắp nơi, vừa đi vừa tìm kiếm thân ảnh của cô.
 
Cuối cùng, Diệp Nhiễm phát hiện thân ảnh Vương Mạn Đình trong lối thoát hiểm, giờ phút này Vương Mạn Đình tựa hồ hoàn toàn cởi ra khôi giáp thường ngày của nàng, thân thể suy nhược run rẩy nằm trên bệ cửa sổ hành lang, chỉ phát ra âm thanh hít khí rất nhỏ.
 
"Mạn Đình tỷ?" Trong tâm Diệp Nhiễm vô cùng yêu thương cô, vì sao cô phải bức mình đến như vậy, coi như là mồ côi cha mẹ, cô cùng hoàn toàn có năng lực chiếu cố tốt con gái, sao phải cho mình nhiều áp lực như vậy, Diệp Nhiễm thực sợ có một ngày, cô sẽ đem mình đè sập.
 
Nghe thấy thanh âm của Diệp Nhiễm, Vương Mạn Đình thẳng người lên, nhưng mà cũng không có quay người, lấy tay lau nước mắt trên mặt, không muốn cho Diệp Nhiễm thấy mặt yếu ớt nhất của cô, nhanh chóng thu liễm tâm tình, quay đầu, không kiên nhẫn nói, "Sốt sao? Con nhóc đó được chìu quen rồi, đáng đánh!"
 
"Em đoán chắc chắn chị chưa bao giờ đánh nàng, chị mới không nỡ đánh đâu." Diệp Nhiễm đi tới bên cạnh Vương Mạn Đình, nhìn thấy mắt cô có chút sưng đỏ, lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô.
 
Vương Mạn Đình nhận khăn tay, rất không có hình tượng lấy lau nước mũi, cũng không nói lời nào, hít mũi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
 
Nhìn thấy Vương Mạn Đình u buồn như vậy, Diệp Nhiễm thật sự rất muốn cho cô một cái ôm, nữ nhân có kiên cường đến đâu đều sẽ có một ngày cởi bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn kia ra, lộ ra nội tâm so với người khác càng thêm mềm mại.
 
Vào lúc này, cần có một người cho nàng năng lượng, để có thể tiếp tục kiên cường chiến đấu, đúng, là chiến đấu, đối với các nàng, sinh hoạt, là một cuộc chiến vô cùng thê thảm, mềm yếu chỉ có thể bị người khác bóp chết.
 
Nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm lại thật sự qua nhẹ nhàng ôm lấy Vương Mạn Đình, cũng không dùng sức, chẳng qua là đem nữ nhân này vòng tại trong ngực của mình, đây là lần đầu tiên Diệp Nhiễm chủ động tiếp cận một người, hơn nữa vượt qua được tật thích sạch sẽ của nàng
 
Vương Mạn Đình kinh ngạc há miệng, hơi quay đầu, có thể nhìn thấy cổ Diệp Nhiễm cứng ngắc, hai tai đều hồng thấu, xuyên thấu qua thân thể nàng truyền đến tiếng tim đập rất nhanh.
 
"Muốn... Muốn khóc thì, thì khóc đi, đừng cứ chịu đựng... Không tốt cho thân thể..." Diệp Nhiễm đang cực lực dichuyển lực chú ý, không thèm nghĩ đến việc mình thích sạch sẽ, may mắn trên người Vương Mạn Đình có mùi bột giặt tươi mát nhàn nhạt.
 
Vương Mạn Đình nhẹ gác cằm lên bờ vai Diệp Nhiễm, không nhớ rõ đã bao lâu chính mình chưa từng buông lỏng như vậy, đại khái đã lâu rồi không có nơi cho mình dựa vào, trong lòng có quá nhiều áp lực không chỗ kể ra, tất cả mỏi mệt tích tụ lâu ngày đều dâng lên.
 
Vương Mạn Đình chậm rãi nhắm mắt lại, đem sức nặng thân thể đều dựa lên người Diệp Nhiễm, thanh âm trầm thấp khàn khàn lợi hại, "Có phải là tôi rất vô dụng không?"
 
Diệp Nhiễm không rõ sao cô lại nói như vậy, hai tay ngej nhàng nắm lấy áo Vương Mạn Đình, cười an ủi, "Làm sao có thể, Mạn Đình tỷ rât lợi hại, vô luận là trong công việc hay trong cuộc sống, em đều lấy chị làm tấm gương đó." 
 
Vương Mạn Đình mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, lúc Diệp Nhiễm cho rằng cô sẽ kể về quá khứ của mình, Vương Mạn Đình lại không lên tiếng nữa, cứ như vậy lẳng lặng tựa trên người Diệp Nhiễm, đem mặt chôn ở đầu vai của nàng.
 
Cổ Diệp Nhiễm cứng ngắc, muốn quay đầu, lại cảm giác được bờ vai có cảm giác nóng ướt không ngừng mở rộng, độ nóng kia trực tiếp phỏng đến tâm của nàng, nếu như mình là một nam sinh, nhất định sẽ muốn lấy nàng, nữ nhân trong ngực này thật sự là quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến làm đau lòng người, làm cho nàng nhịn không được đều muốn đi yêu cô.
 
Yêu? Một chữ như vậy đột nhiên tiến vào đầu Diệp Nhiễm, có chút lạ lẫm, có chút hiếu kỳ, nhiều hơn nữa là khát vọng, nhưng đối với người cũng là nữ nhân giống mình, cái nàu phá vỡ tam quan trước tới nay của nàng.
 
Diệp Nhiễm có chút mê mang, không biết đến cùng là mình làm sao vậy, sao lại lo lắng tưởng nhớ như vâyh đối vớ một nữ nhân, ôm cô lại có cảm giác động tâm chưa bao giờ trải qua, nhất thời sững sờ quên mất phản ứng, ngay cả bờ vai mình bị áp đến đau nhức đều không có phát hiện.
 
Chẳng lẽ mình thích Mạn Đình tỷ? Yêu thích rút cuộc là loại tình cảm gì?
 
Diệp Nhiễm chỉ có thầm mến qua lớp trưởng hồi còn trung học, một nam sinh cao lớn anh tuấn, nữ sinh cả lớp đều thích hắn, thế nhưng loại cảm tình đó cũng chỉ duy trì mấy tháng, thấy lớp trưởng có bạn gái thì cũng không còn chờ mong gì nữa.
 
Đoạn tình cảm kia ngắn ngủi mỏng manh như sương khói, không rực rỡ tráng lệ như pháo hoa, giống như đóa hoa dại ven đường đột nhiên đập vào mắt, đi ngang qua liền không thấy nữa, đến lúc muốn nhớ lại, đã sớm không còn nhớ rõ hình dáng.
 
"Mẹ..." Từ trong hành lang truyền đến thanh âm mềm mại của tiểu cô nương.
 
Hai người bị tiếng kêu này dọa lập tức tách ra, Vương Mạn Đình cũng không biết tại sao mình phải phản ứng kịch liệt như vậy, bất quá là lúc mình thương tâm khó chịu mượn một cái ôm của đồng sự cùng giới tính mà thôi, không có gì lớn cả.
 
Vương Mạn Đình hít mũi, lấy tay lau nước mắt trên mặt, lo lắng chạy nhanh đến hành lang, nhìn thấy con gái đang tìm kiếm khắp nơi trong hành lang.
 
"Sao con lại chạy loạn một mình như vậy, không thành thật ở lại trong phòng bệnh, tiêm thuốc xong nhanh như vậy?" Vương Mạn Đình một bên dạy dỗ, một bên ân cần xem xét miệng châm trên mu bàn tay con gái có chảy máu hay không.
 
"Mẹ... Thực xin lỗi... Vừa rồi là con không nghe lời, mẹ đừng bỏ lại con không để ý tới con... Sau này con không bao giờ như vậy nữa, tất cả đều nghe lời mẹ được không?" Con gái dùng đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn Vương Mạn Đình, bàn tay nhỏ bé cũng cầm lấy tay Vương Mạn Đình, giống như sợ hãi cô sẽ rời đi.
 
Vương Mạn Đình thấy con gái như vậy, trong lòng chua xót, lấy tay con gái kéo vào trong ngực, tay nhẹ ôm lấy đầu nàng, "Là mẹ không tốt, không nên nói với con như vậy, mẹ không giữ lời hứa, nên sớm trở về với con."
 
"Mẹ..." Con gái do dự một hồi, sau đó ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Vương Mạn Đình, "Nếu như mẹ không thích, sau này con không gặp ba nữa..."
 
Vương Mạn Đình nghe vậy, thần sắc trì trệ, thất thần trong nháy mắt, lập tức ôm con gái càng chặc hơn, "Nếu con muốn gặp ba ba, qua mấy ngày mẹ sẽ để hắn sang đây gặp con được không? Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời."
 
"Ừ... Mẹ, kỳ thật con rất nhớ ba ba..." Tiểu hài nhi vừa nhắc tới ba ba, lập tức nhịn không được chảy nước mắt.
 
Diệp Nhiễm đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con, trong mũi chua xót, cũng ngồi xổm xuống, cầm khăn tay đưa cho hai mẹ con cô.
 
"Mẹ... Chúng ta về nhà được không? Con sợ bệnh viện, hơn nữa con khỏe rồi, không khó chịu nữa." Bàn tay trắng nõn của con gái nhẹ nhàng lau trên mặt Vương Mạn Đình, bĩu môi làm nũng. 
 
"Ừ, mẹ đi hỏi bác sĩ thử xem, nếu như có thể, chúng ta không ở bệnh viện nữa." Vương Mạn Đình ôm lấy con gái, oán trách đứng lên, "Còn nữa, sau này không cho phép chạy lung tung một mình, gặp phải người xấu thì làm sao?!"
 
Diệp Nhiễm một mực đi theo sau lưng Vương Mạn Đình, trở về phòng bệnh thu thập vài thứ đơn giản, ba người liền chuẩn bị về nhà.
 
Trên xe taxi, con gái tựa vào ngực Vương Mạn Đình ngủ, Vương Mạn Đình nhẹ nhàng ôm nàng, sau đó nói với Diệp Nhiễm, "Cảm ơn cô."
 
"Hả?" Diệp Nhiễm quay đầu lại, đối diện ánh mắt mang theo nụ cười của Vương Mạn Đình, mặt lập tức hồng lên, cúi đầu,"Em... Em cũng không giúp đỡ được gì, còn thêm không ít phiền toái..." 
 
Lúc Vương Mạn Đình cười, khóe miệng sẽ cong lên một vòng đẹp mắt, chẳng qua là bình thường cô luôn mang theo một tầng mặt nạ, có rất ít người có thể nhìn thấy bộ dáng tươi cười phát ra từ nội tâm nàng, "Kỳ thật, cô lợi hại hơn cô tưởng tượng nhiều lắm, không nên không tự tin như vậy."
 
Xe lái rất nhanh, không bao lâu đã đến dưới lầu nhà Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm kiên trì muốn đưa các nàng về nhà, Vương Mạn Đình cũng không cự tuyệt, chờ sau khi Diệp Nhiễm rời đi, lo cho con gái xong Vương Mạn Đình lại đi soạn một chút đồ dùng cho ba, lúc này mới rảnh mà nghỉ ngơi một chút.
 
Vương Mạn Đình nhìn con gái ngủ một bên, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, cầm lấy điện thoại đến ban công, "Này, anh còn ở trong nước không? Tiểu oan gia muốn gặp anh."
 
Bên kia điện thoại vang lên thanh âm của nam nhân vừa bị đánh thức, phàn nàn nói, "Mạn Đình đại tỷ, cô là chị ruột của tôi được không? Giờ này là giờ nào hả, mỗi lần cô gọi có thể cân nhắc lại một chút được không... Gần đây tôi bận muốn chết rôi... Cáp —— "
 
Nam nhân ngáp một cái, tiếp tục nói, "Đây cũng không phải là kế lâu dài, biện pháp này của cô chính là lừa gạt con nít mà thôi, đợi nàng trưởng thành chẳng lẽ lại không biết chuyện này có vấn đề sao? con nít bây giờ toàn là nít quỷ, cô quá coi thường các nàng rồi."
 
"Chuyện sau này sau này hãy nói, bằng không giờ tôi nói anh đột nhiên bị tai nạn xe cộ chết được không? Như vậy là xong hết mọi chuyện rồi? Ừ, tôi thấy chủ ý này không sai."
 
"Xem như tôi cầu cô, nể tình cô là đồng học, tôi trên có già dưới có trẻ, cô đừng nguyền rủa tôi được không? Cầu Mạn Đình tỷ đừng trù tôi chết"
 
"Hừ, như vậy còn tạm được, nhớ hỏi thăm Tinh Tinh giúp ta."
 
"Chỉ cần cô đừng nguyền rủa tôi, tôi thay cả nhà cảm ơn cô rồi!"
 
"Được rồi, anh tiếp tục ngủ đi, cám ơn, xong việc tôi mời anh ăn cơm, địa điểm tùy anh chọn."
 
Cúp điện thoại, Vương Mạn Đình rút cuộc thở phào một hơi, lại giống như trộm rón ra rón rén mở cửa ban công, trở lại phòng ngủ với con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro