chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Máu mũi đã ngừng lại chưa?" Mã tiểu thư cẩn thận giơ tay lên.

Tôi lấy tay lau mĩ, máu đã khô, lúc này mới cúi đầu xuống, u oán nói, "Rút cuộc là vừa rồi cô định làm gì? làm hại tôi bị thương rồi, thật thê thảm."

"Tôi đói bụng a, mở tủ lạnh tìm đồ ăn." Mã tiểu thư nói cứ như là điều đương nhiên.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi!" Khi đang nói chuyện, thoáng nhìn, thấy nàng đi chân trần không mang dép, hèn gì vừa rồi không nghe tiếng bước chân, "Sao cô không mang dép?"

"Sợ dọa mèo chạy." Mã tiểu thư tuy rằng mặt đơ, nhưng nàng luôn là chút việc đáng yêu, làm cho người ta không thể chán ghét nàng được.

"Cô đừng ngụy biện." Tôi là kiểu người vừa liền sẹo đã quên đau, nhịn không được muốn trêu chọc nàng, "Đúng rồi, vừa rồi chúng ta đã nhất trí khoảng bồi thường, cô lúc nào thực hiện?"

"Hả? Nói bồi thường tiền lúc nào?" Tuy rằng Mã tiểu thư không thiếu tiền, nhưng nàng cũng không dễ bị dụ.

"Không, nói đến tiền tổn thương cảm tình, vừa rồi là cô tự nói để cho tôi hôn lại một cái đấy." kỳ thật là tôi nói nửa thật nửa đùa mà thôi.

Ai biết nàng vậy mà lại thật sự suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Dán lên miệng một chút cũng không mang thai, đến đây đi."

Sax, cô cũng không cần lộ vẻ anh dũng hy sinh như vậy a, cái gì gọi là dán lên miệng một chút cũng không mang thai? tôi đây làm nguyên bộ cũng sẽ không mang thai, cô có muốn thử một lần hay không.

Những lời này tôi cũng chỉ dám nói trong lòng mà thôi, chứ không dám nói ra, tuy rằng vừa rồi mình còn quyết định không cùng nàng ở gần, nhưng đây là cơ hội khó có được, bỏ lỡ thật sự quá đáng tiếc! Hơn nữa, tôi thật sự thích nàng.

Không sĩ diện hảo nữa, tôi lau sạch vết máu ngoài miệng, chống đỡ thân thể, nghiêng người qua, lúc sắp hôn đến, vẫn rất khẩn trương!

Cặp mắt cá chết của Mã tiểu thư cứ nhìn chằm chằm vào tôi, có muốn hôn hay không hả! như thế này làm sao mà hôn đây! Tất cả bầu không khí lãng mạn đều sẽ tan thành mây khói biết không!

Nhưng nếu như đã nói ra bây giờ thu hồi lại, thể diện công quân của tôi vứt đi đâu, hơn nữa đây chỉ là vui đùa mà thôi, nụ hôn này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nghĩ như vậy, tôi liền ôm lấy gáy nàng, từ từ nhắm hai mắt hôn lên, bốn cánh môi mềm mại dán cùng một chỗ, tôi có thể cảm giác được thân thể nàng có chút cứng ngắc, nhưng không làm ra động tác cự tuyệt.

Tự nhiên mà đến, tôi hơi hé miệng ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, trước kia tôi tự nhận là định lực của mình rất tốt, quả thực chính là Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại, nhưng bây giờ gặp được Mã tiểu thư, liền hoàn toàn phá công rồi, đậu xanh, hình như tôi còn thích nàng nhiều hơn so với trong tưởng tượng!

Xong đời xong đời, lần này thật sự chết chắc rồi! Vậy thì trước lúc chết, để cho ta làm một con quỷ phong lưu một lần đi!

Một khi động tâm rồi, hơi thở liền dồn dập hơn, có lẽ...

Lúc tôi duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi nàng, "BA~!" tôi bị nàng quăng một cái tát bất ngờ, lúc này tôi hoàn toàn bối rối, sững sờ nhìn Mã tiểu thư có chút bối rối.

"Thực xin lỗi... Tôi thật đói, đi tìm đồ ăn trước." Nàng lấy ít giấy đặt trong tay tôi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.

Thế này là thế nào?! Không thích thì đừng có câu dẫn tôi! Cảm thấy không chấp nhận được cô có thể cự tuyệt tôi mà!

Lòng của nữ nhân thật là khó đoán, nếu không sao lại nói nữ nhân rất giống mèo chứ, lúc ngươi hầu hạ nàng ăn ngon nàng mới đến cọ cọ ngươi vài cái, chờ sau khi ăn uống no đủ, dám can đảm tùy tiện sờ nàng, nàng nhất định cào ngươi không có thương lượng.

Đột nhiên tâm thật chua, thật ủy khuất, nhất định là đại di mụ bị đến trễ rồi, nàng không đợi được nên chảy ngược dòng, cho nên bây giờ máu tươi của tôi lại nhuộm hồng cả ga giường, đáng chết, ga giường cũng phải giặt sạch.

Tôi lấy giấy nhét lung tung vào lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu, không chỉ là cái mũi, bây giờ tôi cảm thấy ở đâu cũng đau, thật sự rất đau, bằng không vì sao nước mắt lại chảy không ngừng.

"Muốn đi bệnh viện không?" Mã tiểu thư đi rồi quay lại, đưa qua một thanh socola.

"Đồ hỗn đản không tim không phổi!" Tôi hất thanh socola trong tay nàng về hướng nàng, kết quả thanh socola kia bị nàng đẩy ngược vào trong ngực tôi, điều này làm cho tôi càng tức giận thêm.

Nữ nhân này sao có thể bình tĩnh như vậy, làm giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Mã tiểu thư giống như không để ý thái độ của tôi đối với nàng, cầm giấy lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, cho dù tôi cố ý né tránh nàng, nàng vẫn rất cố chấp, "Tôi phản ứng hơi quá, cô đừng tức giận, tôi không phải cố ý... " Nửa câu sau của nàng rõ ràng không mạnh dạng nói.

"Cô tuyệt đối là cố ý! Hỗn đản! Ghét cô nhất rồi!" Không biết vì cái gì, rõ ràng rất thích nàng, nhưng miệng tôi lại cứ thích nói chán ghét, trước kia tôi không như vậy a, tôi là một ôn nhu công, rất thương hương tiếc ngọc, rất được nữ hài giấy ưa thích a..

"Nếu như tôi cố ý, chắc chắn cô không còn sống tới bây giờ."

"Nếu cô hạ tử thủ, đầu của tôi sẽ quay một vòng 360 độ sao?!"

"Không sai biệt lắm."

"Không sai biệt lắm con em cô! Vốn cái mũi đã bị cô làm lệch mất, bây giờ lại hủy đi khuôn mặt, để tôi chết đi được rồi!"

Tôi vừa dứt lời, nàng dùng tay che lấy miệng tôi, "Không cho phép nói lung tung!" Thần sắc nghiêm túc kia giống như một khắc sau tôi sẽ bay màu vậy.

Nhưng cái mũi tôi vốn đã bị chặn giấy lại rồi, bây giờ miệng lại bị nàng che, thật sự sẽ chết người đó!!! "A....!" để né tránh tay nàng, tôi nghiêng người ra sau, ngẩn người lên, kết quả trọng tâm bất ổn, liền té xuống, bình thường tôi đều sầu muộn vì chiều cao của bản thân, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ tại sao mình lại cao như vậy!

Đậu xanh, giường quá chật, đầu của tôi trực tiếp đâm vào thành giường, ô ô ô, ngày gì vậy trời, năm nay là năm bổn mạng a, thảo nào lại thê thảm như vậy!

Tôi thật sự đã khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ôm đầu ngã xuống giường rên rỉ.

"Cô cứ như vậy thật sự sẽ vì ngu xuẩn mà chết." Mã tiểu thư nghiêng người tới, nhưng mở miệng lại không phải là quan tâm người ta, mà tất cả tổn thương của tôi đều do nàng ban tặng được không!

"Cút đi! Cách xa tôi một chút! Đều là lúc ở cùng với cô tôi mới xui xẻo như vậy được không, trước kia ở nhà đều nói tôi là ngôi sao may mắn đó!" tôi xua tay giống như đuổi ruồi để nàng cách xa một chút.

Mã tiểu thư vốn là muốn tiến tới, nghe thấy lời tôi, động tác của nàng liền ngưng lại tại chỗ, không nhúc nhích nhìn tôi, ánh mắt sao lại bi thương như vậy, chẳng lẽ tôi nói sai cái gì?

"A." Nàng chỉ a một tiếng, sau đó liền đứng lên, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Tôi nằm trên giường chồm người ra nhìn nàng hô lên, "Này, cô đi đâu vậy?"

Người này rút cuộc là bị gì vậy, vì sao việc nàng làm luôn vượt ra khỏi dự liệu của tôi, hoàn toàn không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.

Nàng đi tới cửa ra vào, khom người chuẩn bị thay giày, nghe thấy tiếng tôi, nàng cũng không ngẩng đầu, "Tôi đi mua cơm trưa."

"A, đã giữa trưa rồi hả, đói bụng thật, uy, cô cũng không hỏi tôi ăn gì à?" Thấy trạng thái của nàng không thích hợp, tôi hơi lo lắng.

"Mua cái gì ăn cái đó." Giày của nàng vẫn là cái loại vô cùng khó mang kia.

"Cô biết đường sao? Cô xác định cô sẽ không lạc đường?" Tôi nhìn thấy ví tiền nàng quen trên bàn, đứng dậy cầm đưa cho nàng.

Mã tiểu thư cầm túi tiền, ân một tiếng, liền ra cửa, tôi buồn bực vuốt đầu còn hơi đau, đến cùng là gia hỏa này đang làm gì, tôi cũng đâu có nói gì, tên này sao lại tâm tình bất định như vậy.

Tôi nằm trên giường đợi nàng, khục, các người không nên nghĩ nhiều, tôi là đợi nàng mua cơm về a, tôi muốn làm một phú nhị đại áo đưa đến tay cơm dâng tận miệng a!"

Ai biết tôi chờ đến da bụng sắp dính da lưng luôn rồi nàng còn chưa trở lại, sát, đây là đi Tây Thiên mua cơm sao?!

Tôi cầm lấy thanh socola lúc nãy nàng đưa, xé ra ăn, nhưng nó nhỏ như vậy, rơi vào dạ dày của tôi, liền hóa thành một đám khói xanh, không phát ra chút tác dụng nào đã hi sinh vô ích!

"Tên hỗn đản này sẽ không bị lạc thật chứ? Sao lâu như vậy còn chưa trở lại." Tôi cầm điện thoại, mở ra danh bạ, móa, tôi vậy mà không có số điện thoại của nàng!

Làm sao có thể!? Chúng tôi đều đã phát triễn đến mức ở cùng một chỗ, tôi vậy mà lại không có số của nàng?! Thật là phản khoa học! Không tin tìm lại một lần nữa, thật không có!

Lúc này tôi có chút nóng ruột, trong tiểu khu này tất cả dãy nhà đều giống như một khuôn mẫu khắc ra, rất dễ nhầm lẫn, lúc tôi vừa chuyển tới, rất hay đi nhầm lầu, cầm chìa khóa mở cửa nhà người ta, hù đến tiểu hài tử trong nhà người ta, xém chút nữa đã bấm còi báo động.

Tôi đây không muốn vì không tìm thấy Mã tiểu thư mà đi báo động tìm người, vội vàng đứng dậy thay đồ cầm chìa khóa vội vàng đi ra ngoài, chạy xuống lầu dưới, bác gái hàng xóm thấy hình tượng của tôi lúc này còn tưởng tôi gặp cướp, hỏi tôi gọi 110 hay gọi 120 trước.

Tôi dở khóc dở cười, nhưng không rảnh trò chuyện cùng bác gái, ra khỏi hành lang, cân nhắc xem nên đi hướng nào để tìm nàng, ngẩng đầu, đậu xanh rau má, căn bản không cần đi tìm, tên kia thế mà đang ngồi trên ghế đá ở dưới bóng cây không biết thần du xuất khiếu đi nơi nào.

"Móa! Hại vi sư thay ngươi lo lắng! Ngươi lại ngồi ở đây niệm kinh gì?" Tôi chạy tới tức giận nói, trời hơi nóng, tôi lấy vạt áo trước quạt gió.

Lúc này nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn tôi , chậm rì rì nói, "Tôi không biết tiệm cơm ở đâu."

Giờ khắc này, tôi thật sự ngay cả khí lực để tổn hại nàng cũng không có, tên này tuyệt đối không phải người Địa Cầu, tôi cá một trăm cân dưa leo!

"Được rồi, cô đi lạc mắc công tôi phải đi báo động." Tôi đầu hàng trước, thật sự là thua nàng, hướng nàng vươn tay ra, "Về nhà thôi, tôi nấu cơm."

Không nghĩ tới chính là, nàng lại đem tay khoác lên trên tay tôi, nắm tay tôi đứng dậy, hoàn toàn không đem chuyện lúng túng phát sinh lúc nãy để trong lòng sao?

Kỳ thật tôi thật sự muốn hỏi nàng một chút, đến cùng là có một chút nào thích tôi hay không, không nên mập mờ như vậy, nhưng lại không dám hỏi, nếu như bị chối bỏ đây, làm sao có thể  không biết xấu hổ tiếp tục làm bằng hữu, có mấy lời, một khi nói ra sẽ thay đổi rất nhiều việc, hơn nữa sẽ không thể sửa lại được.

Mập mờ chính là khoảng thời gian mông lung tốt đẹp nhất trong một đoạn tình cảm, giống như hoa trong gương trăng trong nước, thời điểm thấy không rõ lắm mới có thể chỉ thấy được mặt xinh đẹp nhất, một khi vạch trần tầng kia, chúng ta không thể không đối mặt với càng nhiều thứ hơn, có lẽ nàng hoàn toàn không giống như những gì ta hiểu biết trước đây.

Đây là một loại mạo hiểm, cũng là một loại đánh bạc, cho nên rất nhiều người tình nguyện để cho cảm tình chỉ dừng lại ở lúc ban đầu mập mờ mông lung như thế này, hưởng thụ vui vẻ, không cần chịu trách nhiệm, lui một bước liền có thể bình yên ly khai.

Trong muôn hoa quả, mảnh lá không dính thân, tiêu sái mãn nguyện biết bao, đáng tiếc cuối cùng tôi cũng là tu luyện không tới nơi tới chốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro