Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, Chương 5

"A...... Cô nặng quá..." Bên tai vang lên thanh âm có chút thống khổ của Mã tiểu thư, lực chú ý của ta mới chuyển dời từ trên người con chuột kia về, lúc này ta mới phát hiện ra, ta vậy mà ngồi ở trên đùi của nàng, ôm cổ của nàng, mặt của nàng đã bị nghẹn đỏ lên.

"A, thật có lỗi..." Ta vội vàng từ trên người của nàng đứng dậy, giúp nàng kéo lại cổ áo, phủ lên bả vai lộ ra, thỉnh thoảng còn khẩn trương quay đầu lại nhìn động thái của chú chuột kia.

"Không phải chuột, là chuột cảnh (trong QT nó goi là 'đồn chuột', tui cũng không biết nó là cái giống gì), nó tên meo meo, rất biết điều đấy". Lúc Mã tiểu thư nói chuyện với ta đã quay người về vẽ rồi.

Không nghĩ tới con chuột lại có thể ăn thành như vậy, sắp lớn bằng con mèo luôn rồi, trách không được gọi là meo meo, "Meo meo thật lớn..." Ta lầm bầm lầu bầu nói.

Mã tiểu thư nghe vậy quay đầu híp mắt nhìn ta, ta không để ý nàng, ngồi xổm xuống ôm đầu gối nhìn con chuột bư kia, kỳ thật ta cũng không sợ chuột, chẳng qua là nó xuất hiện quá đột ngột mà thôi.

"Đại meo meo, để cho ta sờ sờ được không nào? Nghe lời ~ thấp đầu, lớn lên thật sự vừa lớn vừa tròn, a ha ha ha ha, thật mềm a ~~~" ta đối với đồ vật lông xù cơ bản đều không có sức chống cự, vuốt bờ mông chú chuột, vô cùng vui vẻ, thanh âm đều mềm nhũn xuống.

"Cô không nên phát ra thanh âm hèn mọn bỉ ổi buồn nôn như vậy, tôi không thể chuyên tâm làm việc được, mau cút qua một bên bóp meo meo của cô". Mã tiểu thư vậy mà lại đạp mông ta một cước, thiếu chút nữa ta đã té sml trên đất.

Ngay tại lúc ta nghĩ phải phản kích, cửa ra vào công ty đột nhiên có một bóng người lóe lên, một nữ sinh đẩy cửa ra, thăm dò tiến đến, thanh âm có chút run. "Thật xin lỗi, meo meo của tôi chạy mất, nó có đến chỗ mọi người không?"

"Phốc --" ta thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, ho khan cả buổi, bộ mặt biểu lộ cực kỳ vặn vẹo, nhịn không được trêu ghẹo, "Meo meo nó có lớn bằng ngực..."

"Biến thái!" Nữ sinh kia dùng cánh tay che ở trước ngực, hung hăng trợn mắt liếc nhìn ta, sau đó chạy nhanh vào, ẵm con chuột kia lên rồi chạy nhanh ra ngoài.

Ta ôm bụng cười đau sốc hông luôn rồi, lại không dám cười quá lớn tiếng, kết quả đầu bị người ta dùng bút gõ một cái, "Còn không tranh thủ thời gian làm việc, cẩn thận một lát sẽ có người tìm cô làm phiền". Mã tiểu thư nhỏ giọng nói với ta.

Ta ngửa cổ quan sát phía MT tỷ, nhìn bộ dạng của nàng tựa hồ tâm tình không tốt lắm, tranh thủ thời gian rụt lại cổ đi làm việc, nhưng mà chữ viết cùng bức tranh công nghệ nàng vẽ quả thật là như gà bới, tranh trừu tượng cũng không địch nổi, tất cả đồ vật đều bị nàng lấy ra ngoài rồi, chỉ còn lại những thứ không thể tưởng tượng nổi.

"Tiểu Hoàng, bức tranh này hôm nay Tô tổng giám cần, vất vả cho cô rồi... muốn ăn cái gì, bọn tôi mang về giúp cô" MT tỷ cười nói với ta, các nàng đã thu thập xong đồ vật chuẩn bị đi ăn cơm, xem bộ dáng này là không có ý định kêu ta đi đấy.

"Không sao, mọi người đi ăn trươc đi, để em làm xong cái này rồi đi ra ngoài ăn,nhất thời em cũng không nghĩ ra muốn ăn cái gì" tuy rằng vừa vào làm không bao lâu, nhưng ta nhìn ra được MT tỷ đang cố ý chơi ta, một bản báo cáo công nghệ, lúc nào ghi không được, lại nói, cái bóng của Tô tổng giám cũng không thấy, người cũng không biết bay đến đâu rồi, đòi mạng bắt làm hết cũng không có giao lên, ta đắc tội với nàng chỗ nào rồi a?!

Phần lớn người đã rời đi, ta cho rằng Mã tiểu thư cũng đi ăn cơm, vì vậy định khi nàng đi sẽ mượn một ít đồ ăn vặt, thật sự rất là đói bụng.

Vừa quay đầu lại, khuôn mặt của nàng lại phóng đại xuất hiện ở trước mặt, "Ngọa tào! Cô làm gì thế?!" Ta kinh hãi lui về sau thật xa, cái người này có cần phải lặng yên không một tiếng động như vậy không, nàng rốt cuộc có phải là con người không?!

"Cô còn bao lâu mới làm xong?" Nàng trong tình huống ta đói bụng kêu vang, lại cầm một túi đồ ăn vặt mặt không biểu tình ăn, thật là dễ gây thù chuốc oán mà!                                                                                                                                                                                                   
"Còn rất lâu! Sao, cô muốn cùng tôi đi ăn cơm hả?" Ta chọn mi nhìn về phía nàng, người lãnh đạm như nàng vậy mà sẽ chủ động tìm ta ăn cơm sao?

Nàng lắc đầu, cầm mấy viên Socola đậu bỏ vào trong miệng, nàng vừa nhai vừa nói từng chữ có chút không rõ ràng," Tôi vẫn chưa đói, nhưng nhìn cô có vẻ rất đói"

"Con em cô! Vậy còn không biết nhanh giao đồ ăn vặt của cô ra đây!" Nói xong ta liền thò tay chém giết đồ ăn vặt của nàng.

Thân thể nàng uốn éo, sau đó đem túi đồ ăn vặt nâng lên cao, chiều cao của nàng cộng thêm chiều dài cánh tay, ta hoàn toàn không với tới, nhưng vô cùng không cam lòng, vẫn chồm tới lấy, không ngờ nàng lại hộ ăn như thế, cái ghế nghiêng một cái, trọng tâm bất ổn liền nhào tới trước.

"A...!" Mặt của ta vừa vặn đâm vào trên ngực của nàng, thiếu chút nữa hít thở không thông.

"Ách, thực xin lỗi, không phải tôi cố ý..." Ta có chút ngượng ngùng tranh thủ thời gian đứng dậy.

Nàng nghiêng qua liếc ta, con mắt híp lại thành một đường nhỏ, thoạt nhìn giống như hồ ly sắp xù lông, "Nếu như là cố ý, cô sẽ chết rất khó coi"

"Cô xem, tôi đói sắp mơ hồ rồi! ~" ta nhún vai, buông tay, vô cùng vô tội

"Chết đói cũng được" Mã tiểu thư vậy mà quay người ngồi lại vị trí của nàng, tiếp tục công việc.

Ta vẫn là có thật nhiều việc chưa làm xong, dù sao vẫn còn trong thời gian thực tập, phải hay không phải thì cũng phải chịu đựng, hy vọng trước khi kết thúc bữa trưa sẽ đem thứ quỷ này viết xong.

Một lát sau, bụng của ta đói đến sôi trào, mắt cũng nổ đom đóm, chẳng lẽ Mã tiểu thư không đói bụng sao, không phải là nàng đang cố ý đợi ta đi, vậy cũng quá ngạo kiều rồi.

Lần này ta chậm rãi quay đầu lại, lại bị hù nữa, nàng lại không biết chuyển qua lúc nào, yên lặng nhìn ta. Ánh mắt tràn ngập chờ mong kia là muốn gì... muốn  ăn cơm thì nói nha.

"Được rồi, chúng ta vẫn là đi ăn cơm đi, muốn chết đói". Ta vừa dứt lời, nàng liền đứng dậy, đồ vật đã sớm thu thập xong rồi, tựa hồ chỉ còn đợi lời này của ta thôi, ta thật sự rất muốn nâng trán, về sau ta muốn trao đổi với Mã tiểu thư, có cần phải học thuật đọc tâm trước không.

"Hôm nay tôi đem theo hai quyển manga, cô muốn xem không?" Mã  tiểu thư quơ quơ hai quyển manga trong tay, thật bất ngờ, đều là loại ta thích. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, ta khắc sâu cảm thấy, tính cách của Mã tiểu thư, làm cọng lông gì lại mua nhiều truyện tranh hài tới vậy. Xem có ý nghĩa sao?!

"Tốt, tôi rất thích tác giả này, rất buồn cười" Người ta một mảnh hảo tâm, ta cũng không thể khiến nàng thất vọng phải không.

"Lấy tư cách tôi cho cô mượn manga làm thù lao, cơm trưa cô mời" Nàng nói như đúng rồi!

'Sát! Tôi có thể nói tôi đột nhiên thầm nghĩ muốn ăn cơm thật ngon, không xem manga sao?!" Ta thu hồi lời nói vừa rồi, nàng mới không có thứ gọi là hảo tâm.

"Tại sao có thể nói không giữ lời, nuốt lời sẽ bị mập" Nàng đang dùng thể trọng uy hiếp ta! Thật độc ác!

"Sát..." Ta đã bó tay rồi.

Ta lấy túi tiền, bên trong chỉ còn một tờ Mao gia gia nữa thôi a! Là tất cả bộ lạc gia sản của ta rồi! Trong nội tâm tính toán đi nơi nào ăn để tiết kiệm, là ta mời khách, nàng dù sao cũng sẽ không chọn ba lấy bốn a.

"Tháng này tôi thật sự không có tiền, đi quán cốc dưới kia được không?" Ta lấy tuyệt chiêu đặc biệt của ta ra, than~

"Được, tôi không kén ăn"

"A, vậy là tốt rồi". Ta rút cuộc thở phào nhẹ nhỏm, xem ra Mã tiểu thư không có thành tinh như trong suy nghĩ của ta, có thể ăn thịt người giữa lúc nguy nan.

Tiệm cơm rất nhỏ, bên trong rất ầm ĩ, Mã tiểu thư một mực cúi đầu ăn, một câu cũng không nói, ta thật sự rất đói bụng, cũng không có ý định khơi mào câu chuyện, vùi đầu miệng lớn ăn cơm.

Rất nhanh liền ăn xong, hoàn cảnh của tiệm cơm cũng không thích hợp ở lâu, trả tiền xong hai người liền đi ra. Nếu như người ta đã cố tình mang manga theo, cũng không thể để người ta mang không công. Ta nhìn chung quanh, tựa hồ chỉ còn KFC là có thể nằm trong phạm vi thừa nhận của ta thôi.

"Đến tiệm đồ ăn nhanh được không?" Ta vừa đi vừa hỏi.

"Hả? Không phải vừa ăn cơm xong sao?" Nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.

"Cô... không phải không biết đồ ăn nhanh là cái gì chứ..." Nàng quả nhiên là từ ngoài hành tinh đến đấy! Nàng đến để hủy diệt Địa Cầu đấy!

"Là cái gì?"

"K, F, C"

"Vậy tại sao lại gọi là đồ ăn nhanh?"

"Cô là mười vạn câu hỏi vì sao hả?!"

"Rõ ràng là cô rất kỳ quái"

"Tốt... Là tôi kỳ quái... Đến cùng là cô có đi hay không?!"

Mã tiểu thư rút cuộc đình chỉ đặt câu hỏi, đi theo ta tiến vào KFC, tìm một nơi hẻo lánh hơi yên tĩnh chút ít, ngồi đối diện với ta.

Ta xem manga rất nhanh, một quyển cơ bản mười phút là xong rồi, mà Mã tiểu thư như là đang nghiên cứu vi phân và tích phân vậy, cẩn thận đọc kỹ, thỉnh thoảng còn khẽ nhíu mày, sát, đây không phải là truyện tranh tiếu lâm ư, vẻ mặt cứ như táo bón đó của nàng là làm sao vậy?!

Mã tiểu thư tựa hồ cũng cảm thấy ánh mắt của ta, ngẩng đầu, đưa sách cho ta, "Cái này cười ở chỗ nào?"

"Phốc -- tôi đã cảm thấy loại sách này không hợp để cô xem" Ta tiếp nhận sách, liếc nhìn vài trang.

"Vậy cô cảm thấy tôi thích hợp xem cái gì?" Mã tiểu thư đổi đến chỗ bên cạnh ta, một tay vén tóc ra sau tai, trên mặt vẫn là không cảm xúc.

Ta nghiêng đầu liếc nàng, "Cô thích hợp thể loại biến thái giết người vứt xác này nọ"

"Muốn chết phải không?" Nàng híp mắt nhìn ta.

"Nhìn xem! Cô quả nhiên thích hợp những loại kia" ta uốn éo thân thể, kéo ra một chút khoảng cách với nàng, ta đối với người cùng giới đột nhiên tới gần là phi thường mẫn cảm.

"Nhanh nói cho tôi, đã gần đến giờ đi làm, cô không sợ lại bị trừ tiền lương sao?" Nàng lại nghiêng mình, nhích lại gần ta một chút, ta còn có thể cảm nhận được khí tức nàng thở ra trên tay ta.

"Sợ tôi bị trừ tiền lương còn bảo tôi chỉ cho cô chỗ buồn cười, thiệt là... Đó là chuyện cười đen tối, $#@%" vốn là truyện cười ngắn, bị ta nói trắng ra như thế, lập tức cảm thấy cũng không có gì buồn cười rồi.

"Chỗ này đã cười chưa?" Mi tâm nàng có chút nhíu lại.

"Thể loại này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, tự nhiên là sẽ không buồn cười a".

"Rõ ràng là không buồn cười, hắn cứ một mực đề cử cho tôi xem" Mã tiểu thư tựa hồ đã mất sạch hứng thú với manga, bắt đầu thu dọn hai quyển sách trên bàn.

"Này, tôi còn chưa xem xong quyển kia"

"Cô bị muộn rồi"

"Sát... Biết rõ tôi bị muộn rồi còn bắt tôi giảng cho cô! Bữa cơm này chịu thiệt, tổn hại, bất lợi nữa".

Trên đường trở về, ta hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của nàng, "Ai đề cử hai quyển sách này cho cô? Rất biết thưởng thức"

"Bạn trai tôi". Mã tiểu thư bình tĩnh nói.

Chẳng biết tại sao ta lại dừng bước chân, trong nội tâm có chút nhàn nhạt chua xót, chẳng biết cảm giác chua xót này là từ đâu mà đến, "Cô... lại có bạn trai?!"

"Vì sao không thể có?"

Đúng vậy a, vì sao không thể có đây, coi như là không có thì làm sao, ta mới không thích thể loại ác độc lãnh cảm mặt co quắp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro