Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng dụng cụ y tế kêu lách cách làm đầu đau đớn, cảm giác nhức mỏi toàn thân lại càng làm cơ thể khổ sở không thể diễn tả nổi. Giật giật nhẹ cánh tay cuối cùng cũng có thể cử động được, Âu Á Viên vô ý thức sờ phần bụng cũng đang bị đau của mình, lại bị một bàn tay khác nắm lấy. Bàn tay này mang theo hơi ấm mà nàng không còn xa lạ gì, là nhiệt độ trên người Đan Cẩn Tuyền, đủ để làm ấm nóng trái tim của nàng

"Á Viên? Ngươi tỉnh rồi?"

"Cẩn... Tiểu Cẩn..."

"Ngươi đừng vội, Cẩn Tuyền đang trên đường về. Con bé này lúc nào cũng làm cho ngươi phải lo lắng. Ta hỏi Cẩn Tuyền có nói cho ngươi biết chuyện nàng xuất ngoại hay không, nàng trả lời đã nói cho người biết rồi. Hóa ra là không hề nói một lời, phen này đợi nàng về để ta giáo huấn nàng thật tốt"

Âu Á Viên không biết là ai đang nói chuyện với nàng, kể cả nói cái gì cũng không nghe rõ. Nàng chỉ nghe được tên của Đan Cẩn Tuyền, hai chữ Cẩn Tuyền này không ngừng lặp lại ở bên tai mình. Nàng mê mê man man lắc đầu, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Có lẽ lúc nàng xuống được địa ngục rồi lại nghe nhầm? Loại người ích kỷ mang đầy tội ác như nàng thì làm sao được lên thiên đường đây?

"Ngươi đã tỉnh? Ta đi gọi mẹ cùng bác sĩ tới." Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thanh âm thân quen vang lên bên tai mang theo khí tức làm người ta say mê. Mặc dù hai mắt mới chỉ hé ra một chút đã bị ánh nắng mặt trời chiếu vào đau đớn đến chảy nước mắt, Âu Á Viên vẫn không chịu bỏ qua, ép buộc chính mình mở mắt nhìn người bên giường bệnh.

Đem dung nhan quen thuộc của đối phương thu vào trong tầm mắt, Âu Á Viên muốn ngưng thở, nhịp tim cũng tại thời khắc này mà ngừng lại. Máy đo nhịp tim vì chính mình kích động phát ra tiếng kêu tít tít, thế nhưng nội tâm của nàng cũng không có cách nào ngừng rung động. Dù sao, xuất hiện trước mặt nàng không phải ai khác ngoài Đan Cẩn Tuyền- nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm, trông mong cả nửa đời người

Con người này ngoại hình so với nàng có vài nét giống nhau. Chỉ là nếu như nàng có gương mặt hẹp dài toát ra vẻ lười biếng, dung nhan của cô lại tản mát chút anh khí. Sống mũi xinh xắn, cánh môi đơn bạc phấn nộn tựa như trái đào chín ngọt khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên. Ngũ quan như vậy phối hợp với tóc đen dài thẳng tắp mềm mại khiến Âu Á Viên liên tưởng đến tiên nữ trên trời thuần khiết, thiện lương, vô hại. Thế nhưng nàng lại muốn đem tiên nữ này vấy bẩn, chiếm làm của riêng mình.

Thấy Đan Cẩn Tuyền chỉ dừng lại một hồi rồi lại nhấc chân bỏ ra ngoài, Âu Á Viên cười chua xót không biết nên thấy mình may mắn vì còn sống, hay nên thấy khổ sở vì phải sống trong dằn vặt, so với chết còn giống tra tấn nhiều hơn. Đã rất nhiều lần nàng do dự bên bờ vực sinh tử, nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền lạnh lùng bất hòa với nàng, bỏ mặc nàng, nàng thật sự rất muốn chết, nhưng cuối cùng nàng lại lưu luyến cuộc sống cũng chỉ vì Đan Cẩn Tuyền. Đến bây giờ nàng thực sự muốn chết, Đan Cẩn Tuyền lại còn cứu nàng làm gì?

"Á Viên? Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Trên đầu có thấy không thoải mái không? Chỗ bụng bị thương còn đau không? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, đừng có lúc nào cũng chiều chuộng đứa nhỏ này. Ngươi xem, nàng quen được chiều giờ đã học thói xấu lừa gạt chúng ta rồi. Ta hỏi nàng tại sao ra nước ngoài mà không thấy dì đến tiễn, nàng nói ngươi công tác quá bận không thể đến. Đột nhiên ngươi lại bị tai nạn xe phải nằm ở đây."

Không đợi Âu Á Viên kịp tiêu hóa hết mọi việc, Âu Tình đã mang rất nhiều bác sĩ và Đan Cẩn Tuyền đi vào. Nghe chị gái nói một đống chuyện mình chẳng hiểu mô tê gì, Âu Á Viên nhíu mày đầy nghi hoặc, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Mình chỉ là trúng đạn mà thôi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao? Còn có, chuyện mình tự sát thì liên quan gì đến Đan Cẩn Tuyền? Chuyện đi ra nước ngoài cùng vụ tai nạn xe cộ là từ đâu mà có?

"Tỷ tỷ, ta không sao. Tiểu Cẩn cũng bị tỷ dọa cho sợ rồi kìa." Mặc kệ sự tình vụ việc ra sao, Âu Á Viên chỉ cần nhìn thấy Đan Cẩn Tuyền đứng đó nhìn mình với gương mặt tái nhợt là đã thấy đau lòng. Trong giây lát nàng đột nhiên cảm thấy Đan Cẩn Tuyền và Âu Tình dường như trẻ đi rất nhiều. Đan Cẩn Tuyền xuất ngoại năm 19 tuổi, mãi cho đến 29 tuổi mới trở về còn đem theo cả chồng và con của cô. Còn chính nàng ngây người đợi cô suốt mười năm, lại nhận được một kết quả như vậy.

"Á Viên, đến lúc này rồi mà ngươi còn bảo vệ Tiểu Tuyền. Hai đứa một lớn một nhỏ lúc nào cũng suy nghĩ đen tối giống nhau. Nếu không có giấy khai sinh, ta cũng cảm thấy ngươi mới là mẹ của nó. Dù sao bây giờ cũng không kịp máy bay đi ra nước ngoài nữa rồi, Tiểu Tuyền cũng vừa hoàn thành kỳ thi đại học thì mấy ngày tới ở lại bệnh viện chăm sóc dì đi. Á Viên, ngươi cần gì thì cứ nói với Tiểu Tuyền, dù sao con bé chiếu cố ngươi cũng là việc cần làm"

Âu Tình nói xong liền muốn rời khỏi, trong đầu Âu Á Viên giống như vang lên thanh âm cảnh tỉnh. Nàng ngẫm lại từ lúc tỉnh lại nói chuyện đến bây giờ, rồi nhìn Đan Cẩn Tuyền đang mặc áo phông màu đen cùng quần jean, chiều cao dường như cũng ít hơn bình thường. Nàng mở to hai mắt nhìn Âu Tình, trong đầu nhanh chóng tua lại cảnh tượng quen mắt này

Nàng nhớ rõ, lúc trước Đan Cẩn Tuyền đi nước ngoài không nói cho mình biết, vì ra sân bay tìm nàng mà mình gặp tai nạn xe trên đường. Khoảnh khắc đó so với giây phút này thật sự rất giống nhau, chỉ khác là năm ấy Đan Cẩn Tuyền nghe tin mình vì đuổi theo nàng mà bị tai nạn, nhưng vẫn không một lần quay lại

"Tỷ, năm nay ta bao nhiêu tuổi?" Vì muốn làm rõ nghi hoặc trong lòng mình, Âu Á Viên giữ Âu Tình lại hỏi

"Á Viên, có phải đầu ngươi bị đụng đến mức năm nay mình bao nhiêu tuổi cũng quên sao? Ngươi đã 27 tuổi, mấy tháng nữa là đến sinh nhật của ngươi rồi"

"27? A... phải rồi... Ta đã 27, 27 tuổi..."

Nghe Âu Tình trả lời, hai mắt Âu Á Viên sáng lên nhưng sau đó lại dần dần trở nên u ám. Nàng liếc mắt sang phía Đan Cẩn Tuyền vẫn đang đứng nhìn sàn nhà chằm chằm, lại nhìn cả vẻ mặt lo lắng của Âu Tình, liền nở nụ cười yếu ớt

"Tỷ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, Tiểu Cẩn ở đây cùng ta là được rồi."

"Được, vậy ta đi trước. Cẩn Tuyền, nhớ chăm sóc tốt cho dì đấy"

"Vâng."

Âu Tình vừa mới rời đi, phòng bệnh chìm vào không khí tĩnh lặng. Thấy Đan Cẩn Tuyền đứng bên giường không nói một lời, Âu Á Viên cũng không mở miệng, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, sự thật chắc như đinh đóng cột đã bỳ ra trước mắt. Nàng không phải được cứu ở bệnh viện, mà thực sự là đã chết, chẳng qua là ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội mà thôi

Chính mình khi chết thì đã 37 tuổi, yêu cháu gái gần hai mươi năm. Mà ngay cả Âu Á Viên cũng không biết mô tả tình yêu này từ đâu mà có. Nàng chỉ muốn có được Đan Cẩn Tuyền, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho cô. Vì cô, nàng có thể đi giết người, phóng hỏa, diệt trừ tất cả những ai cản đường nàng, suy cho cùng hi sinh cả tính mạng của mình. Nhưng sau tất cả, nàng cũng vẫn không có được trái tim của Đan Cẩn Tuyền.

Hôm nay thời gian đã quay trở lại mười năm trước, cũng là khoảng thời gian xảy ra bước ngoặt của mọi chuyện. Âu Á Viên thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của mình, bởi vì điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là có nên bất chấp cùng Đan Cẩn Tuyền tiếp tục mê muội dây dưa, mà là làm thế nào mới có thể lại khiến Đan Cẩn Tuyền trở thành người của nàng. Âu Á Viên không có ý định dừng lại, sẽ không... trong từ điển của nàng, không có chữ nào khác ngoài ba chữ Đan Cẩn Tuyền, việc buông tha cho cô là không có khả năng. Kể cả đã vì Đan Cẩn Tuyền mà chết một lần, Âu Á Viên cũng không muốn buông tha.

"Tiểu Cẩn..." Suy nghĩ sự tình thông suốt, Âu Á Viên tinh thần cũng tỉnh táo. Nàng giật giật thân thể, gọi tên Đan Cẩn Tuyền. Nhiều năm qua đã bị thương không ít, nàng biết rõ chính mình giờ phút này tổn thương không nghiêm trọng lắm, đầu chỉ bị đụng qua một cái, phần bụng miệng vết thương cũng không sâu. Thế nhưng Tiểu Cẩn còn đứng ở kia lâu như vậy, chân sẽ bị đau mất.

"Tiểu di, thật xin lỗi."

Nghe được Âu Á Viên mềm mại kêu ra tiếng, Đan Cẩn Tuyền thân thể, cúi đầu nói ra. Thấy nàng muốn nhìn mình rồi lại thôi, Âu Á Viên khóe môi vẽ ra một nụ cười, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào thỏa mãn. Nàng thật sự không nghĩ tới mình có thể nghe được Đan Cẩn Tuyền gọi dì, nàng nhớ rõ, đối phương sau khi ra nước ngoài sẽ không còn gọi nàng như vậy nữa.

"Ta không sao, chỉ là không muốn nhìn Tiểu Cẩn đứng đấy mệt mỏi như vậy. Lại đây ngồi, để ta ngắm kỹ ngươi được không?" Âu Á Viên nói xong, nhìn Đan Cẩn Tuyền vẫn thờ ơ liền cố sức chống thân thể mình dậy, muốn vì Đan Cẩn Tuyền mà kéo một cái ghế lại gần giường. Nhìn bộ dạng suy yếu của nàng, Đan Cẩn Tuyền vội vàng tự mình đẩy cái ghế ngồi vào cạnh giường, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn Âu Á Viên.

"Tiểu Cẩn cúi đầu làm gì vậy? Có phải bây giờ nhìn dì rất xấu xí nên ngươi không muốn nhìn phải không?" Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Đan Cẩn Tuyền khiến Âu Á Viên cười càng thêm vui vẻ. Nhưng nàng cũng lo lắng không biết mình có bị sứt mẻ gì không, dù sao tỷ lệ bị hủy dung khi tai nạn xe cộ cũng rất cao. Nghĩ như vậy, Âu Á Viên lại thấy muốn soi gương.

"Vẻ ngoài của ngươi không có vấn đề gì." Lúc này, Đan Cẩn Tuyền rốt cục ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy được mặt của Âu Á Viên ngay lúc này. Tuy xảy ra tai nạn xe cộ, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng nữ nhân này quả nhiên vẫn là người phụ nữ đẹp nhất cô từng gặp. Không có khí chất tiểu thư như Âu Tình, cũng không ưu nhã lãnh đạm như Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên như mặt trời nóng bỏng, nhìn vào đẹp đẽ chói mắt.

Rất nhiều người nhìn Âu Á Viên đều nghĩ nàng là minh tinh chứ không phải tổng giám đốc công ty đa quốc gia, lại càng không phải là trùm của một tổ chức xã hội đen. Nàng yêu màu đỏ, thích trang điểm và mặc quần áo thời thượng, đến tác phong làm việc cũng phải có phong cách. Nàng qua nhiều năm vẫn giữ nguyên mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, rẽ ngôi ở giữa lộ ra cái trán trơn bóng. Đã 27 tuổi, làn da của nàng vẫn tươi trẻ như thiếu nữ khiến người ta đố kỵ, thậm chí dùng từ vô cùng mịn màng để hình dung cũng không phải là quá đáng.

Làn da trắng như vậy lại làm con mắt đen thuần túy càng thêm nổi bật. Sống mũi cao và cánh môi đơn bạc non mịn, từng đường nét hoàn mỹ đặt trên gương mặt Âu Á Viên khiến dung mạo nàng thêm khuynh quốc khuynh thành. Không chỉ vậy, nữ nhân tự kỷ này còn yêu giày cao gót như mạng, vốn đã cao 174 cm thế nhưng không đi giày cao gót là không chịu được. Mỗi ngày đi lại trên đường phố, mọi người nếu không nghĩ nàng là minh tinh người mẫu thì cũng nghĩ là tình nhân được bao nuôi, đơn thuần đi ra khỏi nhà như vậy thôi mà cũng phiền toái vô cùng

Trong quá khứ, Đan Cẩn Tuyền luôn nghe Âu Tình phàn nàn với Âu Á Viên như thế. Nhưng hôm nay cô tựa hồ phát hiện người dì luôn cưng chiều mình cũng có một mặt khác xinh đẹp như vậy. Cái đó... thật giống như là...

"Tiểu Cẩn, ta muốn soi gương."

"Ở đây không có gương." Âu Á Viên đã đòi soi gương đến ba lần, Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ trả lời. Cô không hiểu nữ nhân này bị làm sao nữa, người bình thường ở bệnh viện vừa tỉnh lại sẽ yêu cầu soi gương sao?

"Tiểu Cẩn, ta rất nhớ ngươi."

Nghe được Đan Cẩn Tuyền lạnh lùng trả lời, Âu Á Viên cũng không khó chịu, ngược lại cười càng thêm vui vẻ. Nàng đưa mắt phượng dò xét gương mặt của Đan Cẩn Tuyền. So với lần cuối cùng gặp trước khi chết, cô đã trẻ đi rất nhiều, nhưng dù sao lực hấp dẫn của Đan Cẩn Tuyền đối với nàng đã bắt đầu từ khi cả hai còn rất nhỏ, thậm chí là sớm hơn thế

Đan Cẩn Tuyền vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn Âu Á Viên, hai tay khum lại đặt trên đầu gối. Mười ngón tay thon dài như ngọc gắt gao đan vào nhau, cảm giác rất khẩn trương. Nhìn mu bàn tay trắng nõn không chút thịt thừa, Âu Á Viên thật sự rất muốn xem tay của Đan Cẩn Tuyền. Đã rất lâu nàng không được ngắm Tiểu Cẩn của nàng ở khoảng cách gần như vậy, cũng quá lâu không chạm vào Tiểu Cẩn. Nàng muốn cô, muốn đến sắp phát điên rồi. Chỉ là tay mà thôi, bàn tay đặt ở kia nàng sờ một cái chắc cũng không sao nhỉ?

Vì vậy, sau gần mười phút lưỡng lự trong lòng, Âu Á Viên cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay của Đan Cẩn Tuyền. Cảm thấy đối phương muốn kháng cự, nàng không cứng rắn giữ lại mà dùng lực đạo càng thêm nhu hòa, run rẩy vuốt ve. Dù Đan Cẩn Tuyền muốn hất tay của nàng ra cũng không sao, ít ra thì nàng đã chạm vào rồi.

Âu Á Viên nhớ rõ ở kiếp trước, Đan Cẩn Tuyền sau khi xuất ngoại sẽ không có cơ hội cùng mình thân mật như thế. Kể cả khi Âu Á Viên nghỉ phép đi ra nước ngoài hay Đan Cẩn Tuyền từ bên đó trở về, số lần hai người gặp mặt căn bản rất ít. Đan Cẩn Tuyền tránh nàng như tránh lũ tránh thú dữ, nàng tới tận nhà cô tìm cũng không thấy, tới công ty của cô thì thấy không đi làm, gọi điện thì cô sẽ lập tức đổi số điện thoại.

Âu Á Viên không biết tại sao mình lại trở thành người đáng ghét đến vậy trong mắt Đan Cẩn Tuyền, nàng thực sự rất sợ việc tương tự sẽ xảy ra ở kiếp này của nàng. Cảm giác bị chính người mình yêu thương nhất trốn tránh chán ghét, thật sự rất đau

"Dì, ta ở đây, ngươi không cần như vậy." Thấy hốc mắt Âu Á Viên ửng hồng, Đan Cẩn Tuyền không chống cự nữa, thấp giọng nói. Chỉ là lời của cô không có tác dụng gì, ngược lại khiến cho Âu Á Viên càng thêm làm càn di chuyển tay đến mặt nàng. Cảm thấy bàn tay lạnh buốt run rẩy ở bên tai mình lướt qua, xuống dưới cổ và ngực giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, Đan Cẩn Tuyền có chút vô ý né ra

"Tiểu Cẩn lớn rồi."

"Cái gì?" Đan Cẩn Tuyền khó hiểu hỏi lại

"Tiểu Cẩn lớn rồi, không thích cùng ta so ngực nữa rồi. Ta nhớ ngươi trước kia thích sờ ngực của ta, nói về sau nhất định sẽ lớn hơn ta."

Âu Á Viên vừa cười vừa nói, cuối cùng vẫn không quên ngắt một cái ở trên ngực bằng phẳng của Đan Cẩn Tuyền. Thấy bộ vị tư mật chỉ có lúc tắm mới bị đụng vào giờ đây lại bị Âu Á Viên sờ, Đan Cẩn Tuyền vừa tức vừa sợ, dưới tình thế cấp bách liền dùng sức đem cái tay kia hất ra. Lại không nghĩ tới, nữ nhân kia ngày thường bị đạn bắn trúng cũng không thèm thốt một tiếng, nay lại nhỏ giọng kêu ra, mắt ủy khuất nhìn mình

"Tiểu Cẩn, đau..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro