Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhanh như vậy đã cúp rồi? Là sợ bên kia biết tình cảnh của ngươi hiện tại, hay là muốn cùng ta chơi trò chơi này lâu thêm chút nữa?" Trên giường lớn màu đen có hai nữ nhân bộ dáng xinh đẹp quấn quýt cùng một chỗ, nhìn qua vô cùng thân mật. Chẳng qua, một người bị trói vào giường, mà người kia thì lại ăn mặc chỉnh tề

Cổ tay bị dây thừng trói chặt mà chảy máu, hai chân cũng vì bị người trên đè ép quá lâu mà run run. Trên người nàng không có chỗ nào là không đau, hông đau, lưng cũng đau, chính là đau đớn trên cở thể cũng không bằng một phần mười đau đớn trong lòng. Thân thể bị người phía trên thô lỗ rất nhanh tiến vào, ba ngón tay mang theo móng tay dài nhỏ hung hăng xuyên thấu qua cơ thể chưa từng bị ai khai phá, mang đến không chỉ là đau đớn mà còn là khuất nhục

Thấy đối phương ném điện thoại của mình lên đầu giường, sau đó vuốt ve mặt mình, Tịch Khanh Nhược nghiêng đầu né tránh. Ngay sau đó một bên mặt của nàng bị một lực thật lớn đánh vào, khiến cho lỗ tai sinh ra cảm giác ù ù ngắn ngủi. Nàng mở hai mắt mông lung nhìn dung nhan quen thuộc của người phía trên

Cô vẫn là không thay đổi, nhiều năm trôi qua vẫn thô lỗ như thế. Tóc dài màu đen không uốn không nhuộm, yên tĩnh phủ xuống hai bên vai, lại được cô dùng dây lụa màu đen buộc trên bả vai. Tóc mái nghiêng nghiêng che khuất nửa con mắt, nếu cẩn thận nhìn còn thấy được phía dưới có đeo một chiếc bịt mắt màu đen.

Thấy ánh mắt thăm dò của nàng, cô nhướng mày, vươn tay túm tóc nàng đem gương mặt nàng kéo sát lại gần. Trong một khắc kia Tịch Khanh Nhược tầm mắt chuyển từ tối thành sáng. Nàng bình tĩnh nhìn cô, giống như hiện tại người bị tra tấn không phải nàng. Cũng chính sự bình tĩnh này hoàn toàn chọc giận cô

"Tịch Khanh Nhược, đến loại này thời điểm ngươi còn giả vờ. Ngươi ở mặt ngoài ra vẻ không sao, chẳng phải bên trong đã hận ta đến mức muốn chém ra thành trăm mảnh đi? Thế nào? Bị làm nhục có phải cảm giác rất thống khổ? Người thừa kế Tịch gia, đường đường là công chúa Tắc Lợi Duy Á lại bị một nữ nhân cưỡng bức, tin tức này lộ ra chắc cũng không tệ ha?"

Nghe lời nói tràn đầy uy hiếp lại mang theo vài phần đắc ý của cô, Tịch Khanh Nhược giống như người ngoài cuộc trầm mặc không đáp. Nàng siết chặt nắm tay, gân mạch trên mu bàn tay cùng cổ tay đều đã nổi lên thật rõ giống như dây đàn sắp đứt, chỉ nhìn liếc mắt một cái cũng biết nàng đã dùng bao nhiêu khí lực

Nhìn đến bộ dáng ẩn nhẫn của Tịch Khanh Nhược, nữ nhân bật cười, trong nụ cười lại bao hàm rất nhiều tàn nhẫn. Cô cúi đầu nhìn vị trí đỏ bừng sung huyết giữa hai chân nàng, lại nhìn bàn tay nhiễm máu của mình. Cô biết lần đầu tiên của nữ nhân căn bản cũng không có nhiều máu như vậy, hôm nay thành ra như thế ít nhiều là do mình đối đãi mà ra.

"Ngươi chơi đủ chưa? Chơi chán rồi liền thả ta đi" Qua hồi lâu, thấy đối phương nhìn chằm chằm tay phải dính đầy máu của mình ngẩn người, Tịch Khanh Nhược hít sâu một hơi thấp giọng nói. Trên thực tế, nàng hiện tại muốn nhìn rõ cô còn chưa nhìn rõ được, nói ra được mấy lời này không biết đã hao phí bao nhiêu khí lực của nàng

Lang Khi thị có ba gia tộc đứng đầu, Âu gia, Đan gia, Tịch gia, mà trong đó thế lực của Tịch gia là lớn nhất, danh tiếng lẫy lừng. Là người thừa kế được thừa nhận của Tịch gia, thân phận của Tịch Khanh Nhược cũng không đơn giản mỗi như thế. Nàng là hậu duệ của hoàng gia Anh, công chúa của gia tộc Tắc Lợi Duy Á. Chỉ có điều rất ít người biết về mặt thân phận này của nàng

Sáng nay Tịch Khanh Nhược vừa mới đến gara liền phát hiện có người theo dõi mình, trong lòng liền thầm nghĩ không hay rồi. Dù sao vệ sĩ của Tịch Khanh Nhược đều không phải tùy tiện mà có, mà mỗi người được lựa chọn đều dựa vào thực lực hàng đầu thế giới mà ra. Muốn tiếp cận nàng phải giải quyết hết bọn họ, có thể thấy được người theo dõi nàng cũng không hề đơn giản

Nàng lén gọi điện về Tịch gia, đồng thời trong đầu phỏng đoán xem ai là người đang nhắm vào mình. Chỉ là khi gương mặt quen thuộc sau mười năm xa cách đột ngột xuất hiện trước mắt, Tịch Khanh Nhược trong khoảnh khắc ấy liền kinh hoảng, cũng quên mất bản thân đang định làm cái gì. Thất thần trong nháy mắt khiến nàng lộ ra sơ hở mà bị đánh ngất, rồi mang đến nơi này

"Chơi? Ngươi cảm thấy ta như vậy đối với ngươi cũng chỉ là chơi đùa mà thôi? Tịch Khanh Nhược, ngươi luôn cuồng vọng tự đại như vậy, chưa bao giờ đem người khác để vào mắt. Ta sở dĩ làm như vậy không chỉ là vì sự kiện năm đó, mà là còn vì muốn phá nát cái vẻ tự tin này của ngươi, cho ngươi biết cái gì mới là sự thật tàn nhẫn.".

Nữ nhân khi nói biểu tình thực dữ tợn, khuôn mặt ưa nhìn cũng trở nên vặn vẹo méo mó. Tịch Khanh Nhược không nói được một lời nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng là nhắm lại hai mắt không phản bác.

"Nếu ngươi muốn tiếp tục thì tùy ngươi, chỉ cần đừng giết ta là được. Mộc Đồng, ngươi hẳn là biết nếu ta chết, ngươi cũng sẽ không được yên. Mà nói đúng ra, hiện tại ngươi cũng không có năng lực để loại bỏ ta"

Càng trong thời khắc nguy hiểm, Tịch Khanh Nhược lại càng bình tĩnh. Rất nhiều người đều đánh giá nàng như vậy, một nữ nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm. Nàng có gia thế hơn người, tài sản không đếm được thế nhưng mọi người lại không bị những điều này gây ấn tượng, mà là phong thái của nàng. Bình thản ung dung, tĩnh lặng như mây, đó là những từ tốt nhất để hình dung Tịch Khanh Nhược

Nàng là vĩ đại, lại không thể khủng hoảng. Càng là như vậy, lại càng gợi lên dục vọng muốn phá hủy trong lòng người khác, mà chính cô là một trong số đó. Mộc Đồng nhìn nữ nhân dưới thân mình, trên người nàng phủ đầy vệt máu do mình cầm roi quật, lại có vết ửng đỏ trên mặt mình vừa đánh vào. Máu trong cơ thể nàng chảy ra nhiễm đỏ bắp đùi. Mộc Đồng biết bản thân dùng rất nhiều sức, là cố ý làm đau Tịch Khanh Nhược, thậm chí mỗi lần đều dùng móng tay dài của mình tiến vào cọ xát vị trí sâu nhất. Nhưng cô vẫn không do dự hung hăng chà đạp vị trí non mềm yếu ớt nhất trên cơ thể nàng

Cô không biết làm như thế sẽ đau đến mức nào, nhưng thân thể run rẩy của nàng đã thay cô trả lời câu hỏi đó. Mộc Đồng bật cười, không phải vui vẻ mà là tự giễu. Cho tới bây giờ cô cũng vẫn là không thể đánh bại nữ nhân này. Chẳng sợ lần đầu quý giá nhất đã bị cướp đi, chẳng sợ bị làm nhục đến không chịu nổi, nàng vẫn là Tịch Khanh Nhược cao cao tại thượng không hề nhún nhường. So với chính cô giống như hai thế giới bất đồng, bản thân vĩnh viễn không thể chạm tới độ cao của nàng

Kết quả như thế dĩ nhiên không làm Mộc Đồng hài lòng, vì thế cô lấy ra một tuýp thuốc nhìn tựa như kem đánh răng, đem thứ thuốc trong suốt này xâm nhập vào trong cơ thể Tịch Khanh Nhược. Nhìn thấy động tác của cô, trong nháy mắt cơ thể nàng liền sinh ra phản ứng. Thấy nàng bình tĩnh nhìn mình, con ngươi đỏ sậm còn toát ra vài phần không tin nổi, Mộc Đồng ngược lại cười càng thêm vui vẻ.

"Nghe nói thuốc này tác dụng rất mạnh, mặc kệ phụ nữ nhẫn nhịn cao sang đến đâu cũng đều biến thành dâm phụ. Ngươi nói xem, nếu dùng thêm cả cái này nữa, có phải sẽ rất tốt không?" Mộc Đồng nói xong vứt tuýp thuốc kia xuống đất, lại lấy trong ngăn tủ đầu giường ra một ống tiêm chứa chất lỏng màu trắng ngà, cười cười nhìn sắc mặt rốt cục cũng biến hóa của Tịch Khanh Nhược

"Ngươi làm như vậy có chút quá đáng." Chẳng sợ đối mặt với tình huống như vậy, Tịch Khanh Nhược cũng chỉ là nhíu mày, ngữ khí vẫn hết sức bình thản. Nghe xong lời này, Mộc Đồng khinh thường nhìn Tịch Khanh Nhược, đem ống tiêm ném đi, ngồi ở bên giường quan sát gương mặt của nàng

Mười năm không gặp, nữ nhân này đã trở nên thành thục, cũng xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Tóc dài màu nâu của nàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ôm lấy hai bên gò má trắng nõn. Cái nhíu mày kia cho thấy nàng hiện đang cực kỳ khó chịu, nhưng nàng không khóc cũng không kêu, lại càng không xin tha, thậm chí mắt cũng không thèm mở ra nhìn mình

"Thế nào? Có phải thấy rất nóng không? Rất muốn ta lặp lại những gì hồi nãy làm với ngươi? Ướt thành như vậy rồi, thật đáng thương" Thấy làn da của Tịch Khanh nhược ngày một ửng hồng, gương mặt trắng bệch dần dần có huyết sắc, Mộc Đồng cười cười, vươn tay điểm điểm lên vị trí ướt át không chịu nổi giữa hai chân nàng. Không ngoài dự đoán, dưới tác dụng của xuân dược mà thân thể nàng sớm đã trở nên cực kỳ mẫn cảm, so với ban nãy cứng đờ như xác chết thì đúng là khác một trời một vực

"Có phải rất khó chịu hay không? Nếu muốn thoải mái hơn chút thì mở miệng cầu xin ta, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ thỏa mãn ngươi." Mộc Đồng nói xong, vươn hai tay dùng sức vuốt ve gò ngực đã vươn lên vì động tình của Tịch Khanh Nhược. Nhìn viên cầu trên đỉnh ngực vì mình ma sát mà vươn thẳng lên, Mộc Đồng không kiềm chế được hung hăng há miệng cắn rách

"Ngươi thích vũ nhục ta như vậy, muốn nhìn ta khuất phục sao?" Lúc này, Tịch Khanh Nhược rốt cục đã mở miệng. Nàng mở to mắt nhìn về phía Mộc Đồng vừa áp lên người mình lần nữa, trào phúng trên mặt cô làm nàng cảm thấy thẹn, nhưng càng khó chịu thì lại càng có cảm giác

Bụng rất nóng, ngay cả xương cốt mạch máu cũng đều nóng. Nơi tư mật vừa nóng vừa đau đớn, nhưng lại càng khát vọng bị thô lỗ mà đụng vào. Từng đợi nhiệt lưu không ngừng phía dưới chảy xuống, ướt một mảng khiến Tịch Khanh Nhược xấu hổ vô cùng. Nàng chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày cũng sẽ bị đối đãi như vậy. Mà người xuống tay, lại là người mà nàng không đề phòng nhất

"Đúng vậy, ta chính là muốn làm nhục ngươi, nhìn đến ngươi như bây giờ, ta mới có thể vui vẻ.".

"Mộc Đồng, đã qua mười năm mà ngươi vẫn ngây thơ như trước" Tịch Khanh Nhược nói xong liền im lặng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Biểu tình của nàng thật lạnh nhạt, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng Mộc Đồng nhìn rất rõ, tròng mắt của nàng đã đỏ bừng, thân thể của nàng cũng nóng dọa người, toàn thân đều không ngừng run rẩy

Mộc Đồng biết nàng dùng thuốc trên người Tịch Khanh Nhược có tác dụng rất mạnh, đối với người chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này như nàng thì chuyện phản kháng là bất khả thi. Nhưng nữ nhân này từ đầu tới cuối cũng không phát ra âm thanh nào, thậm chí vẫn duy trì bộ dáng lạnh lẽo như thế. Hiện tại Mộc Đồng rốt cục khuất phục. Còn tiếp tục như vậy, Tịch Khanh Nhược nói không chừng sẽ bị (thuốc) thiêu đốt đến phát ngốc

"Thật là không nghĩ tới, lúc này người thắng cũng vẫn là ngươi." Mộc Đồng nói xong, không do dự vươn ba ngón tay vào trong cơ thể Tịch Khanh Nhược. So với ban nãy chật hẹp khó vào, hiện tại đã dễ hơn rất nhiều. Nàng cắn chặt môi dưới, không ngừng cọ xát cổ tay với dây thừng. Máu tươi theo cổ tay chảy xuống, trực tiếp kéo thành một vệt dài trên cánh tay gầy guộc

"Ưm...!" Có lẽ là rốt cục nhịn không được, người dưới thân cuối cùng cũng phát ra một tiếng kêu rên, lại khiến người nghe chẳng thể vui vẻ mà cười lên chút nào. Mặc dù đã được an ủi qua, nhiệt độ trên người Tịch Khanh Nhược vẫn không ngừng tăng lên. Rõ ràng đã tới cao triều một lần, lại vẫn là không thể giải trừ hoàn toàn xuân dược

Mồ hôi làm ướt thân thể hai người, Tịch Khanh Nhược toàn thân không có chỗ nào khô ráo giống như vừa mới từ nước đi lên. Nàng hé mở hai cánh môi, dồn dập hô hấp. Dục vọng quay cuồng trong cơ thể không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại so với trước càng thêm hung hăng. Nàng rốt cục không biết mình bị làm sao vậy, thật khổ sở giống như toàn bộ cơ thể đều muốn bị thiêu

"Ta..." Một tiếng ta vang lên cũng không có nói tiếp. Tịch Khanh nhược ngây ngốc nhìn Mộc Đồng đè trên người mình, thế này mới ý thức được vừa rồi mình muốn nói cái gì. Nàng thật là khó chịu, thật muốn giải thoát. Nhưng là những lời này chắc chắn là cầu hoan. Nàng sẽ không cầu xin như vậy, tôn nghiêm của nàng không cho phép nàng làm ra loại sự tình như thế

Không biết trận giằng co tàn sát bừa bãi này kéo dài bao lâu, cũng không biết đã đi qua bao lần cao trào. Miệng tràn đầy vị máu tươi do lưỡi bị cắn nát. Thấy Mộc Đồng ném quần áo của mình trên giường, lại giúp mình cởi trói, Tịch Khanh Nhược lại cắn đầu lưỡi, làm cho chính mình đau mà thanh tỉnh lại. Nàng không thể ngủ, không thể ở tình huống này mà ngủ được

Nhìn Tịch Khanh Nhược rõ ràng rất mệt lại có sức mà đứng lên, trong mắt Mộc Đồng hiện lên một tia kinh ngạc. Cô châm một điếu thuốc, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Mà Tịch Khanh Nhược chống đỡ một phần khí lực còn lại, với lấy di động bên giường gọi cho Đan Cẩn Tuyền

"Cẩn Tuyền... Là ta, lúc nãy ngươi tìm ta có việc sao?".

"Tịch, bên này ta có chút phiền phức, muốn nhờ ngươi điều tra vài người. Ngươi có khỏe không? Giọng ngươi nghe có vẻ...".

"Không có việc gì, là cảm mạo mà thôi. Có chuyện gì đợi vài ngày sau chúng ta gặp mặt nói chuyện, ta nghỉ ngơi trước nhé."

"Ừ, ngươi phải chú ý thân thể.".

Ngắt điện thoại, Tịch Khanh Nhược lúc này mới mất hết sức lực ngã xuống giường. Nàng trân trân nhìn trần nhà, cảm thấy mệt muốn chết đi được. Nàng mệt đến mức thở không xong, cũng không động đậy cơ thể nổi. Đúng rồi, vừa rồi gọi điện thoại đã lấy hết sức lực cuối cùng của nàng. Nàng không muốn ngày mai lại gọi cho Đan Cẩn Tuyền, nếu đã nói mấy ngày sau gặp thì nhất định phải giữ lời hứa

Nàng không thể phạm sai lầm, càng không thể làm sai bất kỳ điều gì. Nàng phải làm một người hoàn mỹ trong mắt mọi người vẫn hay nhìn thấy, chỉ là mất đi lần đầu mà thôi, không cần phải vì thế mà khổ sở phiền não

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro