Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương trước mặt tiến nhập vào khoang mũi, khiến cho Đan Cẩn Tuyền vốn là mê man thần trí lại càng trở nên hoảng hốt. Cô không nghĩ tới Âu Á Viên sẽ đột nhiên ngồi xuống, càng không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp chui vào trong lòng mình. Âu Á Viên vừa bị mình cởi quần lúc này còn chưa kịp mặc vào, chiếc quần màu xanh trắng bị kéo xuống đến giữa đùi, lộ ra bên trong quần lót gợi cảm vô cùng

Quần lót màu tím nho nhỏ mỏng như cánh ve, căn bản không che nổi cái gì, mà kiểu thiết kế kiểu lưới phía trước lại càng thêm mát mẻ. Nhìn thấy bên dưới lớp vải còn ẩn hiện một vùng đen đen tối tối, Đan Cẩn Tuyền biết đó là cái gì liền thấy hai hốc mắt nóng lên, có chút sợ quay đi chỗ khác. Chỉ là, nàng không rời mắt đi có khi còn hơn, rời mắt rồi, lại thấy được thứ càng không nên thấy

Quần áo bệnh nhân vì một loạt động tác vừa rồi mà bị đẩy ra mở rộng, hiện nàng vươn tay ôm lấy Đan Cẩn Tuyền, càng giống như là cố ý đem thân thể bày ra ở trước mặt cô. Nhìn trong vạt áo lộ ra khe rãnh thâm thúy, cùng với hai khối tròn đầy mềm mại ẩn hiện, Đan Cẩn Tuyền nhắm mắt làm ngơ, để yên cho Âu Á Viên ôm mình

"Ngươi làm cái gì..." Không muốn nhìn mấy cảnh hại mắt kia nữa, Đan Cẩn Tuyền cố nén lại nhịp tim đập loạn, thấp giọng hỏi. Cô thực sự rất chán ghét điểm này ở Âu Á Viên, lúc nào cũng tùy hứng mà không để ý đến cảm nhận của người khác

"Tiểu Cẩn đừng tức giận, ta chỉ muốn ôm ngươi một cái mà thôi." Thấy Đan Cẩn Tuyền lộ ra vẻ mặt khó chịu cùng phản cảm, Âu Á Viên xuống nước dịu giọng nói, nhưng trong lòng lại đau đớn từng hồi. Thông minh như nàng làm sao không nhận ra Đan Cẩn Tuyền bài xích nàng? Nhưng một người không sợ trời không sợ đất như Âu Á Viên lúc này lại lựa chọn làm ngơ. Nàng đã sớm quen với cảm giác đau lòng này, chỉ cần Đan Cẩn Tuyền không nói thẳng ra, nàng sẽ một mực giả ngốc, dùng thân phận Tiểu di đến gần Đan Cẩn Tuyền, từ từ cảm hóa cô

"Ôm đủ chưa?" Thân thể Âu Á Viên nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng khí lực trên hai tay lại lớn. Cảm giác ngực đầy đặn của nàng dính sát vào người mình, xúc cảm cực kỳ mềm mại lại khiến Đan Cẩn Tuyền thấy có chút mất tự nhiên. Cô thấy Âu Á Viên rõ là cố ý dán chặt lấy mình, cũng là cố ý dùng ngực của nàng cọ cọ vào người mình

"Mới ôm một hồi như vậy, làm sao mà đủ được? Trên người Tiểu Cẩn có mùi rất dễ chịu, khiến ta một mực muốn ôm ngươi" Nghe thấy Đan Cẩn Tuyền hỏi, Âu Á Viên nhẹ giọng trả lời. Nàng đem mũi chôn ở cổ đối phương, tham lam ấp thụ hương khí trên người cô. Đó là một cỗ hương thơm cực kỳ tươi mát như bọt xà phòng, cũng giống như bạc hà được tưới qua một trận mưa, ngửi trăm lần cũng không chán

Âu Á Viên nghĩ nếu như cả đời này đều có thể ở cùng Đan Cẩn Tuyền, nằm trong ngực ôm lấy cô như bây giờ, đem tất cả mọi thứ để đánh đổi nàng cũng đều cam tâm tình nguyện

"Tiểu di, ngươi khỏe không?" Đan Cẩn Tuyền giữ nguyên tư thế vừa rồi, thời gian dần trôi qua liền phát hiện Âu Á Viên hô hấp ngày càng chậm, cái ôm của nàng cũng nới lỏng không ít. Đan Cẩn Tuyền nghi hoặc đỡ lấy eo nàng, kéo cái quần xộc xệch lên che khuất bộ vị trắng muốt mê người trước khi đem nữ nhân trong lòng mình đặt xuống giường

Thấy Âu Á Viên đã an tĩnh chìm vào giấc ngủ, Đan Cẩn Tuyền mới hiểu tại sao nãy giờ nàng không nói thêm lời nào nữa. Hóa ra nàng đúng là nằm trong ngực cô ngủ quên luôn. Nữ nhân này khó khăn lắm mới chịu yên ổn như vậy, Đan Cẩn Tuyền không muốn quấy rầy. Cô đem quần áo nàng sửa sang lại, cẩn thận kê cái ghế lại gần, ngồi ở bên cạnh giường

Đan Cẩn Tuyền không nhớ rõ đã bao lâu mình không nhìn kỹ mặt Âu Á Viên như vậy, hình như là một năm, hai năm, có lẽ còn lâu hơn. Nói quan hệ hai nhà Âu và Đan, không thể không kể đến cha mẹ của cô, Đan Bác và Âu Tình

Giới hắc đạo ở thành phố Lang Kỳ có ba thế lực lớn, một là Âu gia ở phía Nam, hai là họ Đan dựa vào rừng núi ở phía Tây, thứ ba chính là tâm phúc của thành phố Lang Kỳ, Tịch gia. Tam đại gia tộc chiếm cứ chia cắt toàn bộ Lang Kỳ, hình thành ba thế lực vững vàng sừng sững vây quanh thành thị nằm ở giữa

Âu gia chuyên kinh doanh súng ống đạn dược, chuyên cung cấp hỏa lực tiên tiến nhất thế giới cho thị trường xã hội đen. Là gia tộc duy nhất trong Tam đại gia tộc phát triển nghiệp vụ đơn mà không mở rộng ra chi nhánh khác. Cũng có thể nói, Âu gia chính là có tính chiến đấu ganh đua mạnh mẽ nhất

Nếu như Âu gia chuyên về súng ống, Đan gia lại thiên về dịch vụ ám sát và buôn bán thuốc phiện. Đan gia do cha của Đan Bác là Đan Quân sáng lập, thế lực lớn như vậy mà Đan Bác cũng dần trở nên kiêu ngạo. Căn cơ so với nhà họ Âu và nhà họ Tịch dù không sánh kịp, nhưng cũng phải để cho người người kính sợ. Nguyên nhân người ngoài kiêng kị Đan gia không đơn thuần là vì bọn họ nắm giữ sở hữu nguồn cung thuốc phiện của Lang Kỳ, mà còn là vì Đan gia có thể chế tạo một số loại độc dược giết người vô tung vô ảnh, lại còn sở hữu một tổ chức ám sát thần bí tên là Thiền.

Người nắm quyền Âu gia hiện tại, Âu Diễm, vợ đã chết sớm nhưng không tái giá. Hắn có hai con gái là Âu Tình và Âu Á Viên. Hơn hai mươi năm trước Âu Tình và Đan Bác kết hôn. Nhìn qua thì là trai tài gái sắc kết đôi, nhưng đối với hai nhà Âu và Đan thì chính là dấu hiệu của mối liên hợp giữa hai gia tộc.

Trong lúc Đan gia đang thực lực yếu kém nhất, bỗng nhiên trở thành thông gia với Âu gia liền khiến cho Lang Kỳ từ ba thế lực đổi thành 2 đấu 1. Hai mươi năm trôi qua, thành phố Lang Kỳ phát triển cùng thay đổi, thứ duy nhất không đổi chính là tiềm năng kinh tế cùng quyền lực của Tam đại gia tộc vẫn đều rất lớn, thậm chí còn có xu hướng ngày một tăng

Với tư cách người cầm quyền Âu gia ở thời điểm hiện tại, cái tên Âu Á Viên ở trong thành phố rất nhiều người biết, cũng lưu lại trong lòng ấn tượng không nhỏ. Âu Diễm tuổi tác đã cao, trong lòng lại cực kỳ khôn khéo. Âu Tình gả đi cho Đan Bác cũng là đem một nửa của mình trở thành người nhà họ Đan, Âu Diễm tất nhiên không đợi nào đem sản nghiệp nhà mình cho người khác. Vì thế, đứa con gái còn lại của ông là người thừa kế duy nhất

Thời điểm trước khi Âu Á Viên tiếp quản Âu thị, không ai biết nàng đến cùng có bộ dạng ra sao, đẹp hay xấu, cao hay thấp, béo hay gầy. Nhưng lần đầu Âu Diễm đem theo nàng tới dự họp, tướng mạo liền khiến cho mọi người trong Lang Kỳ thị một phen cả kinh. Không thể nghi ngờ được, Âu Á Viên đúng là rất đẹp, mà cũng thực ưu tú

Vẻ đẹp của nàng rất chói mắt, chiếu sáng rạng rỡ khiến cho rất nhiều đàn ông thần trí điên đảo, càng khiến cho cánh phụ nữ ghen tị đến nghiến chặt hai hàm răng. Sau đó không ít công tử nhà giàu hoặc đến từ các tổ chức hắc bang khác đều nói bóng nói gió với Âu Á Viên hoặc Âu Diễm về chuyện kết thân, cuối cùng kết cục không những bị cự tuyệt mà cả thể diện gia tộc cũng bị chà đạp thê thảm.

Nếu như đem nữ nhân so sánh với hoa, Âu Á Viên chính là đóa hoa hồng nở rộ trong màn đêm. Nàng vừa xinh đẹp lại kiều diễm ướt át, vừa nhiệt tình như lửa lại thần bí cao quý. Người muốn chiếm đoạt nàng đã nhiều, người muốn thuần phục nàng lại càng nhiều vô số kể. Nhưng những người này so với quyền thế to lớn của Âu gia, hoặc so với bản thân Âu Á Viên cao cao tại thượng mà nói, chẳng qua đều là một lũ không biết tự lượng sức mình.

Thử hỏi lấy trứng chọi đá, lấy bóng bay chọi gai hoa hồng, kết quả sau này làm sao mà tốt đẹp cho nổi?

Sau khi tiếp quản Âu gia, Âu Á Viên cũng bí mật nắm trong tay Tuyết Âu Đường do Âu gia sáng lập, cái tên Âu Á Viên này cũng rất nhanh nổi lên trong thành phố Lang Kỳ. Thủ đoạn của nàng ngoan độc, suy nghĩ khôn khéo, làm việc dứt khoát không thiên vị. Nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ đối tượng nào nhân cơ hội mà giở trò, còn nếu gây trở ngại giữa đường thì một là phục tùng, hai là bị thủ tiêu mất xác. Từ đó Âu Á Viên khiến cả hai giới hắc bạch (xã hội đen và cả xã hội ngoài đời thường thấy) phải kính sợ, cũng khiến cho tiếng tăm của Âu gia mấy năm gần đây vọt lên chèn ép cả Tịch gia

Những lời này đều là Đan Cẩn Tuyền lúc rảnh rỗi nghe thấy người hầu đồn ra đồn vào, mỗi lần nghe thấy cô đều có cảm giác không thể tin nổi, hoặc là cảm thấy mấy người kia rõ ràng là đang nói bậy. Âu Á Viên trong mắt cô chính là nữ nhân rất xinh đẹp mỗi khi cười rộ lên, thậm chí có thể đem cả hồn phách cô gái khác câu đi mất. Nàng giữ lại mái tóc quăn màu đỏ đường hoàng, luôn cười với người khác, mà nụ cười sáng lạn nhất của nàng lại luôn dành cho mình

Nàng đối với mình rất tốt, tại thời điểm bị cha mẹ quở trách sẽ che chở mình, ông nội lúc muốn đánh mình nàng cũng sẽ thay mình chịu đòn. Bất kể mình muốn làm gì, muốn có cái gì, thậm chí là vô lễ nổi nóng với nàng, nàng cũng không hề tức giận. Đối với Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên chính là sủng ái cô vô điều kiện.

Vì vậy trong nội tâm của Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên không có mấy loại tính cách như mọi người hay đồn đại, mà là một nữ nhân rất thích cười, cũng rất dễ thân cận. Nhưng cô không hay biết Âu Á Viên kỳ thật không hề ôn nhu, khi nàng cười lên cũng mang theo rất nhiều hàm ý. Ngày bình thường cười càng vui vẻ thì trong lòng nàng tính toán càng sâu. Nhất là lúc đối mặt với kẻ địch, nụ cười của nàng giống như Diêm Vương phán định án tử, giống như hồi chuông đếm ngược thời điểm cái chết đang từ từ đến gần

Đan Cẩn Tuyền không biết Âu Á Viên đã làm chuyện xấu gì để khiến cho mọi người nói nàng là nữ nhân không dễ chọc vào. U mê ngây ngốc cho đến tận năm mười tuổi, Đan Cẩn Tuyền mới nhìn ra được trong ánh mắt Âu Á Viên một con người khác hoàn toàn

Đan gia mới trải qua một đời người, tới thời điểm này cũng chỉ có Đan Cẩn Tuyền là người thừa kế duy nhất. Sự tồn tại của cô chính là báu vật, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt một số người. Năm cô gần mười tuổi, một ngày kia tan học đột nhiên bị đối thủ của Đan Bác bắt cóc tới một chỗ hoang tàn vắng vẻ trên núi. Cô nhớ rất rõ ràng, những người kia gọi Đan Bác tự mình tới, cuối cùng người đến lại là Âu Á Viên

Nàng mặc chiếc quần màu đỏ yêu thích, chân đi giày cao gót 8 cm mà đến. Mặc dù tình cảnh rõ ràng là lấy trứng chọi đá, trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười đẹp đẽ chói mắt, giống như đại thần nữ vương đi tuần tra. Thấy Đan Cẩn Tuyền không có thương tổn gì, trong mắt nàng hiện lên một tia nhẹ nhõm, ngay sau đó con ngươi đen tuyền như hạt chân trâu liền nhìn chằm chằm những kẻ đang bắt giữ người của nàng

Ánh mắt như thế, Đan Cẩn Tuyền cả đời đều không quên được. Năm đó Âu Á Viên tựa như con sói đầu đàn bảo vệ bầy của mình, tự tin cao ngạo không thể nào trói buộc, chỉ vì bị chạm vào người mà muốn băm thây đối phương ra nát bấy. Nhưng Đan Cẩn Tuyền cũng không biết khi đó Âu Á Viên nổi điên là vì cô bị bắt đi mà trên mặt bị lấm bẩn mà thôi

Đan Cẩn Tuyền mới mười tuổi không hiểu chuyện, nghe tiếng súng vang lên liền bắt đầu giãy giụa lung tung, mà Âu Á Viên chỉ lo cứu cô mà quên luôn cả an nguy của bản thân. Thấy một phát đạn hướng về phía ngực của Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền không nghĩ ngợi, thân thể nho nhỏ lao về phía trước thay cho nàng hứng một viên đạn. Đây là lần đầu tiên từ bé tới giờ Đan Cẩn Tuyền bị thương, mà cũng là lần duy nhất

Đan Cẩn Tuyền không thể quên Âu Á Viên sau khi thấy cô bị thương liền lộ ra biểu tình điên cuồng đến mức nào. Vốn hay tươi cười nay trên mặt nàng chỉ thấy lạnh lẽo như băng, đôi mắt xinh đẹp bị màu xám mù mịt bao trùm. Nàng cầm súng chĩa về phía người vừa đả thương Đan Cẩn Tuyền. Đối phương dù đã bị nàng bắn cho nát ra như tổ ong vò vẽ, nàng cũng không chịu ngừng lại

Khi đó Âu Á Viên giống như ma quỷ khát máu, toàn thân đều tàn ra sát ý dày đặc lạnh thấu xương. Trải qua chuyện này, Đan Cẩn Tuyền rốt cục cũng hiểu người ngoài đánh giá Âu Á Viên ra sao đều đúng là sự thật. Nàng cũng biết tức giận, khi giết người cũng rất đáng sợ. Thế nhưng khi đối với mình, lại chỉ toàn là dịu dàng ôn nhu

Mười năm trôi qua, Đan Cẩn Tuyền không còn là một cô bé, cũng ngộ ra được rất nhiều chuyện. Cô biết Âu Á Viên hàng ngày vất vả, cũng biết nàng để ý tới mình như thế nào. Nhưng Âu Á Viên trong lòng muốn gì cô lại không đoán ra được, càng không thể lý giải. Nghĩ như vậy, Đan Cẩn Tuyền đứng dậy thay nàng đắp kín chăn lên người, quay người muốn rời khỏi. Đúng lúc ấy, tay của cô bỗng bị túm lại, lực đạo không nhỏ lập tức đem cô kéo trở lại giường

"Âu Á Viên!" Đan Cẩn Tuyền giật mình thốt lên tên của Âu Á Viên. Thật ra khi còn bé, Đan Cẩn Tuyền rất thích gọi thẳng tên nàng, bởi vì người dì này cũng chỉ hơn cô có 8 tuổi mà thôi. Nhưng về sau bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà Đan Cẩn Tuyền không gọi như thế nữa. Hiện tại dưới tình thế này, thói quen khó bỏ giấu ở trong lòng cũng không kìm được bộc phát ra ngoài

"Cẩn... Đừng đi... Đừng rời bỏ ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro