Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không phải ngắn. Bận rộn chuẩn bị, chờ Đan Cẩn Tuyền phục hồi tinh thần lại, đã đến ngày phải tham dự gia tộc tụ hội. Căn cứ theo lời Đan Bác, vì tránh cho nổi bật, buổi họp này tổ chức ở cảng bờ sông thành phố Lang Kỳ trên một du thuyền xa hoa. Đến lúc đó, lấy ba gia tộc Tịch, Đan và Âu làm đại diện hàng đầu, tất cả các thành phần trong giới xã hội đen ở Lang Kỳ đều đã tham dự

Đứng ở trước gương, Đan Cẩn Tuyền không mặc lễ phục trắng Âu Tình đề nghị mà là một bộ tây trang nữ. Chất liệu xa hoa cùng cắt may hình dạng khéo léo, dù là hai màu đen trắng bình thường phối hợp, ở trên người Đan Cẩn Tuyền khiến cô bớt đi một chút non nớt, lại thêm vài phần giỏi giang cùng thành thục.

Đan Cẩn Tuyền vừa lòng nhìn chính mình. Cô không muốn thu hút sự chú ý đêm nay, lại càng không muốn mặc lễ phục dạ hội. Cô chính là muốn chứng minh với mọi người mình không phải kẻ yếu, mà Đan gia lại càng không phải là đối tượng có thể đụng vào. Trước khi ra khỏi cửa, Đan Cẩn Tuyền dùng dây tóc buộc phía sau đầu một cột tóc đuôi ngựa gọn gàng sạch sẽ. Cả người nhìn qua có tinh thần vô cùng, trẻ trung mà có sức sống, lại có trầm ổn mà những người cùng tuổi không có được

Đợi cho Đan Cẩn Tuyền tới du thuyền cũng là lúc chủ trì buổi họp, Tịch gia cũng vừa đến. Đúng như Đan Cẩn Tuyền dự đoán, Tịch Lâm Vấn căn bản không đến, mà mọi người đều biết sẽ là Tịch Khanh Nhược tham dự. Nàng mặc lễ phục tối màu dài chấm đất, cao nhã lại tràn ngập thần bí. Dù là lấy tuổi của nàng trình diện trước mặt người khác chỉ có thể xem như hậu bối, nhưng không có ai dám bất kính với nàng

"Ta biết hôm nay sẽ gặp ngươi ở đây." Nhìn thấy Tịch Khanh Nhược, Đan Cẩn Tuyền cười đi qua chào hỏi. So với bản thân cô bình tĩnh, Tịch Khanh Nhược nhìn thấy cô ngược lại thật ra có chút kinh ngạc. Thấy nàng rất nhanh liền điều chỉnh cảm xúc, lộ ra một chút mỉm cười với mình, Đan Cẩn Tuyền lại một lần nữa cảm nhận được Tịch Khanh Nhược chu đáo cùng thông minh. Ánh mắt nhìn người của nàng rất tốt, thậm chí có thể thông qua ánh mắt cùng biểu tình là sẽ nghiền ngẫm ra tâm tư. Có lẽ nàng biết cô không muốn nói ra tại sao mình lại thay Đan Bác tham gia, nàng cũng không hỏi thẳng ra miệng

"Thật sự không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây, lát nữa mới bắt đầu vào tiết mục chính, ngươi có thể đi dạo ở phía sau trước, còn có, cảnh sắc trên boong tàu không tệ" Rõ ràng là Tịch Khanh Nhược rất quen thuộc du thuyền này, cũng nhìn ra được cô đang nhàm chán. Nghe nàng đề cử như vậy, Đan Cẩn Tuyền gật gật đầu, theo bản năng dùng ánh mắt đi tìm bóng dáng Âu Á Viên. Người kia hiển nhiên không xuất hiện khiến cô thất vọng.

"Cẩn Tuyền, đã lâu không gặp." Ngay khi Đan Cẩn Tuyền ngẩn người, một thanh âm quen thuộc từ sau lưng vang lên. Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Phàn Hằng mặc âu phục trắng nhìn mình chân thành đi đến. Hắn cười chào hỏi cô, trên mặt mang theo vui sướng. Tuy rằng biết Âu Á Viên cũng không thích chính mình cùng hắn kết giao, Đan Cẩn Tuyền vẫn không thể không lễ phép đi đáp lại.

"Phàn tiên sinh, lại gặp rồi.".

"Thế nào? Chỉ là một thời gian không gặp, Cẩn Tuyền đã xưng hô xa lạ như thế rồi?" Nghe được Đan Cẩn Tuyền xưng hô, Phàn Hằng cười hỏi ngược lại, giảm bớt xấu hổ đồng thời cũng thành công cùng Đan Cẩn Tuyền bắt chuyện

"Ta chỉ là cảm thấy lấy quan hệ của chúng ta, xưng hô như thế có vẻ phù hợp cấp bậc lễ nghĩa mà thôi." Đan Cẩn Tuyền đáp, ngữ khí mười phần khách sáo

"Ta vẫn gọi ngươi là Cẩn Tuyền, ngươi còn gọi ta Phàn tiên sinh không khỏi quá mức xa lạ. Như vậy đi, ta lớn hơn ngươi, ngươi kêu ta một tiếng Hằng ca ca là được rồi".

"Phàn tiên sinh, chẳng lẽ ngươi từ trước tới nay đều thích tự quyết định như vậy sao?" Nghe được Phàn Hằng gợi ý xưng hô, Đan Cẩn Tuyền trong lòng nổi lên một trận ác ý. Cô thà kêu Phàn Hằng còn hơn xưng hô thân mật thế kia. Đồng thời, cái nhìn của cô đối với Phàn Hằng cũng thay đổi rất lớn. Lúc trước cô cảm thấy Phàn Hằng là người có lễ nghĩa, hiểu được tiến lùi, nhưng biểu hiện của người này hôm nay lại tràn ngập tự tin, làm cho cô cảm thấy thập phần không thoải mái.

"Vậy Cẩn Tuyền trực tiếp gọi ta Phàn Hằng là được. Ngươi hôm nay thật xinh đẹp, cũng rất độc đáo, không biết ta có thể có vinh hạnh cùng ngươi nhảy điệu nhảy đầu tiên?".

"Ngại quá, ta..." Nhận được lời mời của Phàn Hằng, phản ứng đầu tiên của Đan Cẩn Tuyền là muốn cự tuyệt. Đúng lúc này, toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên lâm vào một mảnh im lặng. Cửa lớn mở ra, Đan Cẩn Tuyền không tự chủ được đưa mắt nhìn, không bất ngờ khi thấy nữ nhân làm cô tưởng niệm suốt ba ngày qua

Đêm nay Âu Á Viên rất đẹp, tuy rằng tư thái mỗi ngày của nàng đều có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, nhưng đêm nay lại phá lệ bất đồng. Trước giờ nàng vốn thích mặc màu sắc lòe loẹt, hôm nay lại mặc lễ phục màu đen hiếm thấy. Mặt trước của chiếc váy gồm hai dải nhỏ và mỏng vắt chéo che chắn bộ vị trọng yếu, trong khi mặt sau là vải lưới xuyên thấu. Lễ phục chiết eo, tà váy rộng mở cùng đường xẻ ẩn hiện phiêu lãng, lộ ra đôi chân xinh đẹp của nàng

Trang phục gợi cảm nóng bỏng như thế phối hợp với trang điểm khiến Âu Á Viên tựa như nữ hoàng bước ra từ tòa lâu đài cổ, toàn thân đều tản mát hơi thở thuyết phục lòng người. Nàng không để ý tới ánh mắt hoặc kính nể hoặc thèm nhỏ dãi của người xung quanh, lập tức hướng Đan Cẩn Tuyền đi đến. Thấy nàng đi đến chỗ mình, không biết vì sao Đan Cẩn Tuyền phát hiện trong lòng đúng là sinh ra vài tia khẩn trương

"Nàng sẽ không nhận lời mời của ngươi, dù là điệu nhảy đầu, nhảy cuối hay nhảy giữa thì cũng đều là với ta" Âu Á Viên mới đi đến đã liền lạnh giọng nói với Phàn Hằng. Cự tuyệt quyết đoán mà lại vô lễ như thế chắc chắn sẽ khiến người xung quanh cảm thấy bất mãn, thế nhưng Đan Cẩn Tuyền lại cảm thấy giờ phút này Âu Á Viên thật sự rất chói mắt.

Từ trước tới giờ vẫn là như thế, nữ nhân này giống ánh mặt trời quanh mình. Nàng vừa mang lại ánh sáng, còn có cả yêu thương cùng dũng khí

"Thật có lỗi, xem ra là ta thất lễ, Cẩn Tuyền, ta còn có một số việc phải làm, chờ một chút lại đến tìm ngươi, cũng nhờ Âu đường chủ thay ta hỏi thăm lão Đường chủ." Không thể không nói, Phàn Hằng chung quy là người nhìn sắc mặt người khác mà hành động. Thấy Âu Á Viên biểu cảm không tốt, hắn tùy tiện lấy cớ xoay người rời đi. Phía sau Đan Cẩn Tuyền lúc này mới có thể không cố kỵ mà nắm tay Âu Á Viên

Nhưng hai bàn tay chạm nhau là lúc Đan Cẩn Tuyền lại cảm nhận xúc cảm khác thường. Lòng bàn tay vẫn thường sưởi ấm cho cô nay trở nên lạnh lẽo mà cứng ngắc, năm đầu ngón tay của nàng ở trong tay cô run rẩy càng thêm lợi hại. Thấy Âu Á Viên khác lạ Đan Cẩn Tuyền vội vàng ngẩng đầu nhìn, liền gặp đối phương mặt không biểu tình nhìn xuống đất, rõ ràng cố gắng gượng mạnh mẽ nhưng thân mình phát run lại bán đứng nàng.

"Ngươi làm sao vậy?" Đan Cẩn Tuyền không biết Âu Á Viên thân thể tại sao sẽ run thành như vậy, cô kích động đem nàng đưa ra một góc sáng sủa. Thấy Âu Á Viên còn không ngừng phát run, cô đau lòng ôm lấy nàng không chịu buông ra. Từ lần trước hai người trò chuyện điện thoại không mấy vui vẻ, suốt ba ngày nay cô đều không có liên lạc với nàng

Đan Cẩn Tuyền cũng biết không phả Âu Á Viên sai mà là chính mình. Nhưng cô thật sự thực chán ghét bị quản chế, cảm giác là người vô dụng. Cho nên, nghe thấy Âu Á Viên dùng mệnh lệnh nói không cho cô đến lễ hội hôm nay, mâu thuẫn trong lòng cô trong nháy mắt kích phát, liền cùng Âu Á Viên trở nên không được thoải mái.

"Âu Á Viên, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì? Rốt cục hắn đã gây tổn thương gì đến ngươi?" Đan Cẩn Tuyền không phải ngốc, mặc dù sự tình chỉ phát sinh hai lần, cô vẫn là sâu sắc phát hiện Âu Á Viên mỗi lần nhìn thấy Phàn Hằng, đều sinh ra dao động không nhỏ. Lần này như vậy, lần trước cũng thế

"Tiểu Cẩn, ba ngày nay ngươi không để ý đến ta" Bị Đan Cẩn Tuyền ôm hồi lâu, Âu Á Viên mới rốt cục khôi phục bình thường. Nàng tựa đầu vào vai cô oan ức nói. Bộ dáng đáng thương làm cho Đan Cẩn Tuyền đau lòng cực kỳ, nếu không phải sợ người nhìn đến, cô nhất định đã ôm nàng thật chặt kề sát vào người rồi

"Thật có lỗi, là ta keo kiệt lại tùy hứng mới không để ý ngươi. Lần sau ta không bao giờ bộc phát nóng nảy với ngươi nữa, được không?".

"Tiểu Cẩn thật đáng ghét, tự dưng phát hỏa với người ta, còn ngắt điện thoại của người ta. Ngươi có biết ta ba ngày này bởi vì nhớ ngươi mà không ngủ ngon sao? Ta mỗi ngày đều muốn thân thể của ngươi, ôm gối đầu của ngươi ngủ. Buổi tối dục cầu bất mãn lại lười tự mình giải quyết, mỗi lần ở trong mộng cùng ngươi làm chuyện yêu, tỉnh dậy đều thật ướt.".

"Âu Á Viên, đủ rồi..." Nghe Âu Á Viên dùng ngữ khí bán manh làm nũng nói ra mấy lời tà ác như thế, Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ đỡ trán. Cô cảm thấy Âu Á Viên chính sói đội lốt cừu, luôn dùng nàng bề ngoài vĩ đại đi gạt người, vượt qua da thịt thì bên trong chính là nữ nhân sắc lang.

"Tiểu Cẩn lại mắng người ta.".

"Ta không mắng ngươi, chính là muốn nhắc nhở ngươi nơi này có rất nhiều người mà thôi." Thấy Âu Á Viên lại bắt đầu ủy khuất, Đan Cẩn Tuyền vỗ vỗ đầu nàng an ủi nói. Cô bỗng nhiên nhớ tới chỗ Tịch Khanh Nhược vừa rồi giới thiệu cho mình, đưa mắt nhìn lễ hội chưa bắt đầu, tiền kéo tay Âu Á Viên đi ra ngoài về phía boong tàu.

Cuối thu gió đêm cũng không phải rất lớn, đứng ở đầu thuyền hưởng thụ gió nhẹ, Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy ý nghĩ cùng tâm trí đều trở nên rõ ràng. Cô ôm Âu Á Viên, đem áo khoác ngoài của mình khoác lên người nàng, hưởng thụ thân mật cùng yên tĩnh ở giờ khắc này.

"Tiểu Cẩn, ngươi có biết tại sao ta không muốn ngươi đến đây?" Qua hồi lâu, Âu Á Viên mới chậm rãi mở miệng. Nhìn nàng theo bản năng đi sờ túi xem có thuốc lá không, thấy không có lại xấu hổ rút tay về. Bộ dáng kia đáng yêu đến nói không nên lời, Đan Cẩn Tuyền nghĩ nếu bây giờ cô có thì nhất định sẽ đưa nàng

"Ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng vô luận như thế nào, đêm nay ta nhất định phải tham gia. Âu Á Viên, ta không muốn cả đời để ngươi bảo hộ, càng không muốn làm cây hoa trồng trong nhà"

"Ta hiểu, cho nên ta mới không tiếp tục ngăn cản ngươi. Ta chỉ hy vọng Tiểu Cẩn có thể hiểu được một chuyện, ở trong lòng ta chỉ có ngươi mới là quan trọng nhất, địa vị, tiền tài, tất cả với ta đều không có giá trị.".

"Điều này ta đã biết, vậy ngươi hiện tại nên nói cho ta vì sao ngươi vừa thấy Phàn Hằng liền kích động như vậy." Nghĩ một chút Đan Cẩn Tuyền vẫn là đem nghi vấn trong lòng nói ra. Trải chuyện qua đêm nay, hảo cảm của cô đối với Phàn Hằng biến mất hầu như không còn. Không vì điều gì khác, chỉ vì Âu Á Viên.

"Ta không phải kích động, chính là tức giận mà thôi. Tiểu Cẩn rõ ràng là của ta, hắn có tư cách gì yêu cầu nhảy cùng ngươi điệu nhảy đầu tiên? Còn xưng hô thân thiết như vậy. Ta mặc kệ, tóm lại Tiểu Cẩn về sau không được lại cùng hắn gặp mặt, cho dù không cẩn thận chạm mặt thì cũng không được phép để ý đến hắn.".

"Ừ, đều nghe lời ngươi." Nhìn biểu tình hung tợn của Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền cười đem tóc rối loạn của nàng sửa lại. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ở ngoài cửa cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng một cái sau đó mới đưa nàng trở lại. Nhưng mà, hai người vừa mới xuống khỏi boong tàu liền cảm giác không khí trên du thuyền có chút kỳ quái. Âm nhạc không có, chỉ còn im lặng làm cho người ta sợ hãi

Nhận thấy được sự tình không đúng, Đan Cẩn Tuyền túm tay Âu Á Viên muốn rời đi. Không ngờ hai người mới quay người lại, liền nhìn thấy hai họng súng tối đen như mực đối diện mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro