Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió trên boong tàu vẫn như lúc nãy nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng lúc này Đan Cẩn Tuyền và Âu Á Viên lại không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc. Hai người trốn ở đầu thuyền, bình tĩnh hô hấp nghe nhất cử nhất động phía dưới, thấy Âu Á Viên nhìn di động không có tín hiệu mà nhíu mày, Đan Cẩn Tuyền cầm tay nàng, ý bảo nàng đừng quá khẩn trương, hết thảy đều sẽ có cô ở bên nàng.

Hai người đều không nghĩ đến đêm nay sẽ phát sinh tình huống như vậy, dù sao lần này là toàn bộ giới hắc đạo của Lang Kỳ tụ họp. Dù là cảnh sát hay là gia tộc kiêu ngạo nào đó, cũng sẽ không ở thời điểm này hiên ngang đối địch với tất cả. Nhưng thế lực này lại bừa bãi xâm chiếm như thế, thậm chí là hoàn toàn không có một dấu hiệu trước đó, đem họ bức tới tình thế nguy hiểm

Quan sát tình huống chung quanh, Đan Cẩn Tuyền phát hiện cách du thuyền không xa có một con tàu không quá lớn, có thể thấy là con tàu mà chúng đã sử dụng để đến đây. Mà cô cùng Âu Á Viên muốn rời đi cũng chỉ có hai cách. Một là trở lại phòng khách vừa rồi, theo cửa chính đi ra ngoài đến khoang trước thuyền, sử dụng xuồng cứu hộ khẩn cấp để đào tẩu. Cách thứ hai là xử lý đám người kia rồi quang minh chính đại quay về bờ

Thực hiển nhiên, cả hai phương pháp cũng không phải tốt nhất. Trên người không có vũ khí đấu lại bọn chúng, hơn nữa lực lượng hai phe quá mức cách xa. Đan Cẩn Tuyền tin ở Lang Kỳ thị này không có ai sẽ trợ thủ cho cô cùng Âu Á Viên. Hiện tại hai người chết đi mới là điều họ chờ mong nhất, như vậy thì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ đều biến mất rồi

Ngay lúc Đan Cẩn Tuyền đang suy tư về nên làm gì bây giờ, cô bỗng nhiên nghĩ đến việc nếu các biện pháp đều không hiệu quả, mạo một lần hiểm cũng không sao. Nghĩ đến đây, cô đứng dậy đưa mắt nhìn mặt biển, quay đầu hỏi Âu Á Viên.

"Ngươi có thể bơi không? Nơi này nước nhìn qua cũng không phải sâu lắm, tuy rằng khoảng cách tới bờ biển hơi xa, nhưng ít ra ở trong nước là an toàn .".

Đan Cẩn Tuyền cảm thấy, lấy tính cách cùng thân phận của Âu Á Viên thì bơi lội hẳn là kỹ năng cơ bản nhất cần có, nhưng mà, đối phương nghe cô hỏi như thế liền hơi hơi sửng sốt, lập tức tiến lại gần. Thấy nàng thật cẩn thận ghé vào lan can đưa mắt nhìn nước biển, lại lon ton chạy về, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng

"Tiểu Cẩn, người ta không bơi đâu." Nghe được Âu Á Viên nói những lời này, Đan Cẩn Tuyền mặt nhất thời suy sụp xuống, biểu tình cũng khó chịu như là nuốt phải ruồi. Thật chẳng hiểu Âu Á Viên ra ngó nước rồi quay lại làm gì, là xem nước có sâu không, có thể làm chìm người không biết bơi không hay sao?

"Một chút cũng không thể sao? Rất đơn giản." Đan Cẩn Tuyền cũng không muốn từ bỏ cách này, đây là đường ra duy nhất của họ.

"Tiểu Cẩn, người ta hồi trước đây suýt đuối nước, rất sợ bơi lội. Ngàn Thanh hẳn là sẽ xử lý, chúng ta đợi một chút được không?" Thấy Âu Á Viên dùng ngữ khí làm nũng để nói chuyện sống chết với mình, Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể một lần nữa ngồi trở lại bên người Âu Á Viên, suy tư xem giờ phút này nên làm cái gì bây giờ. Cô không thể để Âu Á Viên không biết bơi lại cùng mình đi mạo hiểm, còn chưa kể đến không thể đảm bảo lúc bơi sẽ không gặp rắc rối kỳ quái gì dưới nước. Ngay tại khi hai người đang mặt mày cau có, một trận lại một trận tiếng bước chân dồn dập khiến cho các nàng chú ý.

Đan Cẩn Tuyền xuất ra súng lục cô giấu ở bên sườn âu phục, mà Âu Á Viên cũng như là ảo thuật từ trong trang phục tưởng như chẳng che được cái gì, lại lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo. Hai người đem thân mình thiếp tựa vào cùng nhau, nhìn đến giày dưới chân người đi đến, xác định hắn nhất định là kẻ địch. Không cần ra lệnh, Đan Cẩn Tuyền bắn vào chân đối phương, đứng dậy đưa súng nhắm vào đầu hắn, mang theo hắn lùi lại về sau

Phía sau, cô cùng Âu Á Viên mới nhìn rõ người đi lên đúng là nam nhân cầm đầu kia, còn có vài vệ sĩ đi theo hắn, tổng cộng có sáu người đều rất cao lớn, chỉ cần một trong số họ cũng chấp được hai nàng. Mặc dù chênh lệch như thế, biểu tình của Đan Cẩn Tuyền như trước vẫn duy trì lạnh nhạt.

"Vừa rồi ta còn đang nghĩ xem hai người đi đâu vậy, hóa ra là đi trốn ở chỗ này. Xem ra Âu đường chủ cùng Đan gia tiểu thư cũng là người biết thức thời, biết khi nào thì nên tiến, khi nào thì nên rụt đầu như con rùa vậy." Nam nhân ngoại quốc nói, vài người đứng ở phía sau hắn đã dùng súng nhắm ngay Đan Cẩn Tuyền. Nhìn đến tư thế như vậy, Đan Cẩn Tuyền đem Âu Á Viên bảo hộ ở sau người, bắt lấy con tin làm tấm chắn

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Ngay trước mặt thế lực hắc đạo ở Lang Kỳ mà đối địch, đối với ngươi không có lợi gì. Tiến lên bước nữa ta liền giết hắn" Đan Cẩn Tuyền nói xong, liền phát hiện nam nhân cùng thủ hạ của hắn đang từng bước tới gần, cô dùng súng gí ở đầu con tin, thấp giọng cảnh cáo. Ai ngờ nam nhân cầm đầu cũng là khinh thường bật cười. Ngay sau đó, Đan Cẩn Tuyền chỉ nghe thấy một tiếng súng vang, đầu con tin đã xuất hiện một lỗ thủng trào máu.

"Đan tiểu thư quả nhiên vẫn là còn non lắm, nếu ngươi cảm thấy ta là người để ý tính mạng của thủ hạ, vậy người hôm nay ngươi gặp cũng không phải ta. Các ngươi, bắt sống hai nàng cho ta!" Đối thoại kết thúc, theo mệnh lệnh của hắn, thủ hạ đều chĩa súng về phía Đan Cẩn Tuyền và Âu Á Viên

Bởi vì không thể giết, bọn họ chĩa súng xuống nửa người dưới của nàng và cô mà bắn, Đan Cẩn Tuyền vội ném thi thể trong tay xuống, nắm tay Âu Á Viên chạy về phía boong tàu bên kia. Du thuyền rất lớn, cũng thực xa hoa, Đan Cẩn Tuyền vốn không thích rườm rà như thế, lại cảm thấy lúc này lợi dụng để chạy trốn luồn lách cũng rất tiện

Hai người nhanh chạy tới boong tàu ở phía sườn bên kia, Đan Cẩn Tuyền dò đường nhưng cũng không quên quay đầu đối phó với người đuổi theo. Mới đầu Đan Cẩn Tuyền không có chú ý tới biểu tình của Âu Á Viên, nhưng mà, ở vừa rồi lúc quay đầu kia cô mới nhìn thấy, rõ ràng là ở thời điểm nguy hiểm này thế nhưng trên mặt Âu Á Viên mang theo tươi cười thỏa mãn, thật giống như đang hưởng thụ cảm giác chạy trốn khỏi cái chết.

"Ngươi đang cười cái gì?" Giơ súng bắn, cùng với tiếng hét thảm thì kẻ địch ngã xuống vô lực. Đan Cẩn Tuyền khi tấn công cũng không phải rất thâm độc, ngược lại đều tránh làm chết đối phương, không phải bắn vào đùi thì cũng là vào eo

"Ta cũng không biết vì sao muốn cười, chính là cảm thấy như bây giờ rất lãng mạn. Ta vẫn đều hy vọng có thể cùng Tiểu Cẩn một mình bên nhau, cho dù là chạy trối chết cũng sẽ làm cho ta cảm thấy hạnh phúc, giống như thế giới này chỉ có hai người chúng ta.".

"Ngốc." Nghe Âu Á Viên nói, Đan Cẩn Tuyền nhỏ giọng nói, cũng không tự chủ được giơ lên khóe miệng. Nàng vẫn đều là người theo khuôn phép cũ, tùy hứng, làm càn, tất cả đều thuộc về Âu Á Viên. Hai người cùng một chỗ, mỗi lần đều là Âu Á Viên mang đến lãng mạn cùng vui sướng, mặc dù mưa bom bão đạn chung quanh, cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một cảm giác ngọt ngào cùng sinh cùng tử.

"Tiểu Cẩn, mọi người sắp giải quyết xong bọn chúng rồi." Khi tên cuối cùng ngã xuống, Đan Cẩn Tuyền thở hổn hển kéo tay Âu Á Viên trở lại đầu thuyền, liền gặp nam nhân ngoại quốc kia vẻ mặt thoải mái ngồi trên boong, hoàn toàn không kích động khi thấy thủ hạ đã bị xử lý toàn bộ. Đan Cẩn Tuyền cùng Âu Á Viên ném xuống súng không còn đạn trong tay, đứng ở trước mặt nam nhân, mà hắn cũng cười buông súng, bày ra tư thế nghênh đón.

Rất nhanh, Đan Cẩn Tuyền liền cùng nam nhân lao vào đánh nhau, mấy chiêu trôi qua, cô phát hiện hắn không chỉ khí lực rất lớn mà tốc độ cũng hơn mình rất nhiều. Thấy đối phương một quyền đánh thẳng vào đầu mình, Đan Cẩn Tuyền vội vàng nghiêng người né tránh, lại tránh không khỏi một cú đá đến. Bên hông bị đá trúng, lực đánh vào thật lớn khiến Đan Cẩn Tuyền đứng thẳng không xong, muốn nôn khan ra.

"Tiểu Cẩn!" Thấy Đan Cẩn Tuyền bị đá trúng, Âu Á Viên hô một tiếng liền tiến lại gần, lại bị Đan Cẩn Tuyền giơ tay ngăn lại. Cô vẫn đều biết Âu Á Viên trước giờ yêu thân thể muốn chết, nếu không có lý do tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện gây đổ máu đồ mồ hôi. Nghĩ đến thân thể nàng gần đây kém đi rất nhiều, Đan Cẩn Tuyền sợ nàng lên sẽ bị hắn ta một chiêu đánh chết

"Âu Á Viên, ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích, ta sẽ rất nhanh giải quyết chuyện này" Đan Cẩn Tuyền nói xong, từ bên hông lấy ra một cái chủy thủ sắc bén, lại tiếp tục cùng nam nhân đánh nhau. Đan Cẩn Tuyền cận chiến không tồi, nhưng so sánh với binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp mà nói vẫn là có chút chênh lệch. Cổ tay bị nam nhân bắt lấy, Đan Cẩn Tuyền dùng hết sức giãy ra cũng không thể nhúc nhích chút nào.

Nhìn bộ dáng bất lực của cô, nam nhân bật cười, dùng khuỷu tay giáng xuống gáy của cô, đầu gối thúc lên trên bụng cô. Đau đớn làm cho Đan Cẩn Tuyền không thể thở nổi, lại vẫn dùng răng nanh cắn môi dưới, không phát ra một tiếng nào.

Nhìn Đan Cẩn Tuyền nhịn đau, Âu Á Viên rốt cuộc nhịn không được. Thấy nam nhân lại lần nữa đá tới Đan Cẩn Tuyền, nàng vội vàng chạy tới che ở trước mặt Đan Cẩn Tuyền, nhận lấy một cước như sắt thép này. Nam nhân hiển nhiên không nghĩ tới Âu Á Viên sẽ bỗng nhiên lao tới, vội vàng muốn rút chân, lại phát hiện Âu Á Viên lại bắt được chân hắn không cho buông ra

Đan Cẩn Tuyền phát hiện ý đồ cảu Âu Á Viên, dùng tay trái lấy dao nhỏ đâm vào cổ chân hắn. Thân thể bị thương, nam nhân phát ra một tiếng tê rống, hắn không quan tâm rút dao ra, điên cuồng hướng Âu Á Viên đâm tới. Hai người vốn cách nhau rất gần, mà Âu Á Viên phản xạ thần kinh cũng không linh hoạt bằng Đan Cẩn Tuyền. Nhìn con dao kia chém về phía mình, Âu Á Viên ở trong lòng tự nhủ nhất định phải né tránh, không thể để cho chính mình gặp chuyện không may, để cho Đan Cẩn Tuyền thương tâm, thế nhưng thân thể lại như bị khóa chặt tại chỗ, không cử động được

Đúng lúc này, Âu Á Viên chỉ cảm thấy trước mắt vụt qua, nháy mắt liền bị đẩy ra vị trí khác. Nàng ngây người nhìn Đan Cẩn Tuyền ôm mình, căn bản không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh như vậy. Nhìn đối phương hơi nhíu mày, còn có từ trong khóe môi tái nhợt của cô tràn ra máu tươi, Âu Á Viên chỉ cảm thấy trái tim một trận co rút, không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy gì xung quanh nữa

Vì sao, vì sao chuyện như thế này sẽ luôn xảy ra? Kiếp trước, nàng liều mạng muốn có được Đan Cẩn Tuyền, cuối cùng lại bị cô bức đến chết. Mà kiếp này nàng thật vất vả mới chiếm được cô gái làm cho nàng nhớ nhung hơn nửa cuộc đời, tại sao giữa hai người lại có thể nhiều chướng ngại đến vậy?

Tiểu Cẩn, thực xin lỗi. Đều là ta không tốt, là ta làm ngươi bị thương, là ta không bảo vệ ngươi cho tốt. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn, ta tuyệt đối không sẽ bỏ qua bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi! Kể cả... Cho dù là bản thân ta Âu Á Viên làm ngươi tổn thương, ta cũng sẽ không buông tha!

"Tiểu Cẩn nhất định rất đau đi? Đều là ta sai, mới có thể làm ngươi bị thương. Ngươi chờ, ta báo thù cho ngươi. Ngươi sẽ không sao ... Nhất định sẽ không sao, đau một chút cũng không sao... Ta chỉ sẽ làm ngươi đau một chút... Sau đó sẽ tốt lên..." Âu Á Viên thì thào tự nói làm cho nam nhân cùng Đan Cẩn Tuyền đồng thời nhíu mày.

Nam nhân không biết Âu Á Viên là làm sao vậy, tại sao trong một thoáng chốc mà hơi thở trên người nàng sẽ làm cho người ta sợ hãi như thế. Mà Đan Cẩn Tuyền ở ngay bên cạnh Âu Á Viên càng nhìn rõ biến hóa của nàng. Nhìn con ngươi trống rỗng của Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy giờ phút này nàng so với lần trước nhìn thấy cô bị thương rất giống nhau. Hoặc là nói, mỗi một lần cô bị thương, nàng đều biến thành bộ dáng khác.

Ngay tại tình huống giằng co chưa xong, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên cảm thấy bên hông tê rần, liền phát hiện Âu Á Viên đã rút ra dao nhỏ cắm ở trên người mình, hướng tới đầu của nam nhân chém xuống đi. Hắn không nghĩ tới Âu Á Viên mới một giây trước còn nói chuyện với Đan Cẩn Tuyền, giây tiếp theo sẽ làm ra hành động kinh người như thế. Gặp mũi dao thẳng mặt mà đến, nam nhân chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, nháy mắt liền bị đau đớn kịch liệt kích thích mà phải kêu ra tiếng

Con mắt bị Âu Á Viên dùng dao nhỏ đâm thủng, nam nhân cố nén đau đớn, dùng một con mắt khác nhìn Âu Á Viên. Cũng chỉ là liếc một cái lại làm cho hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mồ hôi nháy mắt làm quần áo ướt nhẹp. Hiện tại Âu Á Viên trên mặt dính đầy máu đỏ tươi, tầm mắt như cái động không đáy trống trải, giống như không nhìn thấy, không cảm thấy gì, nhưng khóe miệng của nàng lại mang theo tươi cười vô cùng vặn vẹo. Giờ khắc này, nam nhân bỗng nhiên cảm thấy so sánh với Đan Cẩn Tuyền lúc bắt đầu, Âu Á Viên quả nhiên là càng thêm nguy hiểm.

Hắn đã sớm nghe nói qua điểm lợi hại của nữ nhân này, trước khi đến đã chuẩn bị kỹ, hắn không ngờ Âu Á Viên tự nhiên lại có mặt điên cuồng kích động như thế. Thấy thủ hạ của Âu Á Viên thủ hạ đã chạy đến đây, nam nhân biết rõ chính mình tiếp tục lưu lại chỉ có chết. Liếc mắt nhìn Đan Cẩn Tuyền nằm trên mặt đất, còn có Âu Á Viên cơ hồ đang mất đi lý trí, hắn vội vàng lắc mình tránh thoát dao nhỏ của Âu Á Viên, rất nhanh bắt lấy Đan Cẩn Tuyền nằm dưới đất, cực nhanh nhảy xuống biển. Thấy Đan Cẩn Tuyền bị bắt đi, hai tròng mắt trống rỗng của Âu Á Viên hiện lên một tia sáng, tiện đà trở nên càng thêm âm u.

Trong mắt đỏ ngầu, muốn kêu lên nhưng lại phát hiện mình không thể hé miệng. Âu Á Viên chỉ biết không thể cứ như vậy để cho Đan Cẩn Tuyền bị bắt đi, không thể để cho Đan Cẩn Tuyền gặp chuyện không may. Âu Á Viên không hề nghĩ ngợi, cũng nhảy xuống theo. Trơ mắt nhìn Âu Á Viên cũng nhảy theo mình, Đan Cẩn Tuyền có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ngốc, nếu lúc nãy ngươi sớm nhảy thì bây giờ sẽ không phiền phức thế này rồi. Hiện tại coi như ta bảo vệ được ngươi. Chỉ cần có ta ở đây, bất luận biển sâu bao nhiêu, ta cũng sẽ không để ngươi chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro