Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ hôm Âu Á Viên tới Đan gia thăm Đan Cẩn Tuyền, sau đó một tháng trời cô cũng không được gặp lại nàng. Tuy rằng hai người ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau nhưng nghe giọng mệt mỏi của nàng, cô biết chắc chắn Âu gia xảy ra chuyện lớn, nếu không Âu Á Viên cũng sẽ không lâu như thế mà không đi gặp mình

Đứng ở phía trước cửa sổ, Đan Cẩn Tuyền nhìn tuyết trắng bên ngoài, trong lòng sinh ra cảm giác cả mấy đời người đã trôi qua. Chớp mắt một cái, cô và Âu Á Viên đã ở bên nhau nửa năm. Nếu lúc trước mình không mềm lòng mà bỏ đi nước ngoài, không thể tưởng tượng ra Âu Á Viên lúc này sẽ có bộ dạng gì nữa, mà chính mình cũng chẳng biết sẽ đi đâu về đâu

Ngay khi Đan Cẩn Tuyền đang cảm thán, tiếng đập cửa bỗng vang lên. Cô nhìn thấy Âu Tình mang đồ ăn đến, nhìn trong mắt mẹ lóe ra nhẫn nhìn, Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, cứng nhắc ăn đồ ăn trên bàn. Không biết là từ khi nào chính mình đã biến thành bị nhốt ở Đan gia rồi

Mỗi lần cô muốn đi ra ngoài gặp Âu Á Viên, , Đan Bác đều sẽ ngăn lại nói nói tình huống hiện tại rất nguy hiểm, lo lắng cô một mình đi ra ngoài. Ngày đầu tiên nói như vậy, mười ngày sau vẫn là như thế. Dần dà cả tháng ngay Đan Cẩn Tuyền đều không được ra khỏi Đan gia, muốn hít thở không khí cũng chỉ có thể đứng ở hoa viên ngẩn người.

Nhìn lịch hôm nay là ngày 15 tháng 11, còn một tháng nữa là sinh nhật mình, Đan Cẩn Tuyền không nghĩ lại phải đón tuổi mới một mình. Cô muốn gặp Âu Á Viên, nhớ nụ cười của nàng, bộ dáng làm nũng của nàng, thanh âm và nhiệt độ cơ thể nàng, còn có bộ dáng giống con cún nhỏ của nàng nữa

"Mẹ, hôm nay thời tiết không tệ, ta có thể ra ngoài đi dạo chứ?"

"Chuyện này..." Nghe được Đan Cẩn Tuyền nói, Âu Tình có chút do dự. Nhìn mẹ muốn nói lại, Đan Cẩn Tuyền còn muốn nói thêm, Đan Bác đã đẩy cửa phòng đi vào

"Ở trong nhà lâu như vậy cũng nên ra ngoài đi dạo rồi. Ta đã gọi Phàn Hằng lại đón ngươi, hai đứa đi ra ngoài chơi đi.".

Đan Cẩn Tuyền không nghĩ tới Đan Bác bỗng nhiên tiến vào, càng không nghĩ tới hắn sẽ mang đến tin tức làm người ta không thoải mái như thế. Nhìn Phàn Hằng mang vẻ mặt lo lắng đứng phía sau, Đan Cẩn Tuyền suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đi theo Phàn Hằng lên xe. Đi ra được khỏi Đan gia là tốt lăm rồi, còn hơn bị Đan Bác nhốt ở nhà

"Phàn tiên sinh, cám ơn ngươi giúp ta, phiền ngươi đưa ta đi Âu thị, ta có chuyện muốn làm." Xe đi được một quãng, Đan Cẩn Tuyền mở miệng yêu cầu. Cô không thích ở một mình với Phàn Hằng, không chỉ là vì Âu Á Viên không thích, mà bởi vì hắn cứ nhìn cô chằm chằm, thật sự rất khó chịu

"Nếu Cẩn Tuyền muốn đi gặp Âu đường chủ, chỉ sợ hiện tại hơi khó, có chuyện ta không biết có nên nói cho ngươi không. Có lẽ nói cho ngươi sẽ châm ngòi ly gián quan hệ của ngươi và Đan bá phụ, nhưng ta thật sự không nỡ để ngươi mù mờ không biết gì.".

"Có ý tứ gì?" Nghe Phàn Hằng nói, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy trầm xuống. Đối phương cho xe dừng ở ven đường, từ ngăn kéo lấy ra một cái túi giấy đưa cho cô. Đan Cẩn Tuyền nghi hoặc mở ra, lập tức nhìn những tấp ảnh chụp ở bên trong mà đen tối mặt mày. Đan Cẩn Tuyền biết Phàn Hằng đưa cho mình xem mấy cái này, mục đích tuyệt đối không đơn thuần.

"Có lẽ ta nói thế này có chút đường đột, nhưng ta nghĩ Cẩn Tuyền hẳn là biết, nếu ta có thể thu được mấy cái ảnh này thì rất nhiều người cũng sẽ chụp được. Nói vậy ngươi có thể hiểu hành tung khó hiểu của Đan bá phụ và Đan bá mẫu mấy hôm nay. Ta hôm nay đến để thay ngươi giải vây, cũng là muốn giúp ngươi một lần nữa đạt được tự do.".

"Một khi đã như vậy, ta cảm tạ ý tốt của Phàn tiên sinh." Nghe Phàn Hằng nói, Đan Cẩn Tuyền khinh thường gợi lên khóe môi, tầm mắt lại trở nên càng thêm tối tăm. Cô im lặng nhìn phía trước, đợi Phàn Hằng nói tiếp. Quả nhiên thấy cô trầm mặc, trong mắt hắn hiện một tia do dự rồi lại nói

"Cẩn Tuyền, có lẽ có những chuyện ngươi không biết, hiện tại ta nói cũng hơi muộn. Nhưng ta thật sự thích ngươi, không chỉ vì tính cách của ngươi mà là vì cảm giác ngươi đem lại cho ta. Ta biết mỗi người đều đã có những thời điểm hoang mang cảm tình không rõ. Chuyện của ngươi và Âu đường chủ ta không rõ lắm, nhưng ta hi vọng ngươi có thể tin hôm nay ta mang ngươi ra ngoài nói mấy lời này cũng chỉ là muốn giúp ngươi"

"Ta hiện tại nên làm gì?" Nghe Phàn Hằng nói xong, ngữ khí của Đan Cẩn Tuyền mềm xuống. Cô nắm lấy góc áo, thân thể không yên mà run run

"Cẩn Tuyền, ta không biết Âu đường dùng biện pháp gì mê hoặc ngươi, nhưng trận chiến đấu này người khởi xướng rõ ràng là Âu gia. Từ lâu trước đây, Âu gia ngưng cung cấp vũ khí cho Đan gia, mục đích vì chèn ép Đan gia, tìm cơ hội thôn tính. Đan bá phụ đối phó lại không có gì đáng trách, nhưng ta thật sự không hy vọng ngươi trở thành vật hi sinh. Âu gia đã một bước đi trước nhẫn tâm, Âu Á Viên Âu muốn mượn tay ngươi hủy diệt Đan gia, Đan bá phụ mới phài dùng nước đi này.".

"Hắn nhìn ra quan hệ không tầm thường giữa hai người, tìm thám tử tư tiến hành điều tra. Chỉ cần ảnh chụp công bố đi ra ngoài, người thân bại danh liệt là Âu Á Viên, nhưng ngươi cũng sẽ bị thương tổn. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là ngươi tuyên bố cùng ta đính hôn, sau đó Phàn gia còn có lý do hỗ trợ Đan gia. Âu gia cho dù cường thịnh trở lại đại, cũng không thể chống cự hai gia đình chúng ta liên thủ.".

"Cho nên, đây là mục đích của các ngươi?" Nghe Phàn Hằng nói, Đan Cẩn Tuyền sửa lại bộ dáng bất am, khôi phục lạnh nhạt thường thấy. Nàng nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của Phàn Hằng, bất đắc dĩ bật cười. Đan Cẩn Tuyền nói chuyện dùng từ các người thay vì ngươi, bởi cô biết trong lời của hắn có một nửa là thật. Đó là việc Đan Bác muốn liên minh với Phàn gia để đối phó Âu Á Viên

Nghĩ một tháng nay bị nhốt, nghĩ đến Âu Á Viên mỗi ngày bận đến mấy cũng đều gọi điện thoại cho mình, có lúc đang gọi mà mệt đến mức ngủ quên luôn giữa chừng, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy rất chua xót, cũng rất đau lòng. Cô chỉ là muốn cùng nàng yên ổn bên nhau, đã vốn có rất nhiều yếu tốt bất lợi xung quanh hai người, làm cho hai người không thể yên bình. Nhìn nụ cười sáng ngời của Âu Á Viên trong ảnh trên tay, có thể thấy được ở bên mình mới là lúc nàng hạnh phúc nhất

"Cẩn Tuyền, ta không hiểu ý ngươi." Nhìn ánh mắt Đan Cẩn Tuyền chợt biến lạnh, Phiền Hằng có chút bối rối. Hắn không cảm thấy chính mình sẽ lộ ra sai lầm, nhưng hắn không biết một điều rằng lòng tin giữa hai người yêu nhau có thể vượt qua hết thảy những âm mưu châm ngòi ly gián

"Phàn Hằng, từ lần thứ hai gặp ngươi ta đã cho người điều tra ngươi, cũng biết Đan gia cùng Phàn gia có dính líu. Chính ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi hẳn là rất rõ ràng, đồng thời ta cũng biết ngươi cố ý sắp xếp gặp ta mà giả vờ là tình cờ, cả mấy tấm ảnh này ta cũng biết là từ đâu mà ra. Giờ đưa ta trở về, ta mệt rồi.".

"Xem ra là ta xem thường ngươi, ngươi kỳ thật cũng không an phận như vẻ ngoài. Nhưng ngươi phải biết rằng, mặc dù ngươi có biết mục đích của ta cùng Đan bá phụ, kết quả cuối cùng cũng sẽ không có gì thay đổi. Đan bá phụ muốn chúng ta kết hôn, muốn liên hợp với Phàn gia đối phó Âu gia, kết cục của Âu Á Viên do ngươi quyết định. Hoặc là nàng thân bại danh liệt, hoặc là ngươi cùng ta kết hôn, nàng sẽ tiếp tục làm đường chủ Tuyết Âu Đường và giám đốc Âu thị. Tất cả đều nằm trong tay ngươi.".

Xuống xe rồi, Đan Cẩn Tuyền không để ý đến Phàn Hằng đằng sau, cầm phong bì ảnh đi vào biệt thự. Âu Tình còn đang ở phòng khách xem một bộ phim thần tượng nhạt nhẽo, thấy mình trở về liền kinh ngạc nhưng không nói gì. Đan Cẩn Tuyền không để ý đến mẹ, đi thẳng lên lầu vào thư phòng của Đan Bác

"Nhanh thế đã về à? Sao không ở ngoài chơi lâu thêm chút?" Thấy Đan Cẩn Tuyền tiến vào, Đan Bác nói nhưng không ngẩng lên khỏi tờ báo trên tay.

"Cha, dục vọng của một người rốt cục đến khi nào mới được lấp đầy? Có phải chỉ cần còn sống trên đời này thì vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn?".

"Ngươi hỏi mấy câu này đúng là có vấn đề. Loài người là động vật không biết thỏa mãn, núi cao còn có núi cao hơn, con người không biết tới giới hạn, càng không biết thỏa mãn là gì. Ta làm tất cả là vì Đan gia, vì ngươi. Nếu nói ta không biết thỏa mãn thì là do ta chưa tới được một mức độ để cho ta thấy hài lòng. Đan gia đáng lẽ ra không chỉ đứng vị trí thứ ba ở Lang kỳ"

"Cho nên vì tư dục bản thân mà ngươi phá đi hạnh phúc của con gái mình? Còn có giao tình hơn mười năm giữa Đan gia và Âu gia?" Nói đã đến nước này, cục diện đã không thể tránh khỏi ngả bài. Đan Cẩn Tuyền lấy ảnh đặt trước mặt Đan Bác, cố gắng đè nén nhịp tim đập nhanh đến sắp nhảy ra khỏi ngực. Cô không rõ Đan Bác rốt cuộc là nghĩ gì, vì sao một người có thể tham lam đến tình trạng này, vì tiền tài cùng quyền thế, không tiếc đi tổn thương rồi lừa gạt người thân

"Tư dục bản thân? Nếu ngươi cảm thấy ta làm như vậy là vì bản thân ta thì ngươi mười phần sai. Hạnh phúc cái gì hả? Chẳng lẽ cái ngươi gọi là hạnh phúc chính là cùng nữ nhân kia làm loạn lên à? Ở trong giới mà dám làm chuyện này mà không biết thẹn! Đan Cẩn Tuyền, ngươi chớ quên tên họ của ngươi là gì, cha của ngươi là ai!" Nghe Đan Cẩn Tuyền nói, Đan Bác phẫn nộ hét lớn.

"Thế rồi sao? Ngài vì lợi ích của ta và Đan gia mà liên hợp với Phàn gia để lừa gạt ta, cùng đi đối phó Âu gia? Ngươi có nghĩ tới suy nghĩ của mẹ không? Mẹ cũng là người nhà họ Âu, ta cũng có một nửa huyết thống họ Âu. Cho dù chuyện của ta và dì là chuyện trời đất khó dung, ngươi sao có thể vì chống đối Âu gia mà sai người đi chụp ảnh ta thế này?".

"Nói vậy ngươi vẫn lo lắng cho cô ta. Ngươi sợ nàng ta thân bại danh liệt, sợ nàng không có thế lực của Âu gia sẽ không thể tiếp tục ở bên ngươi, không phải sao?" Nhìn Đan Cẩn Tuyền tức giận đến phát run, Đan Bác châm một điếu thuốc, thong thả nói. Sương khói tràn ngập phòng, cũng lượn lờ trước mắt Đan Cẩn Tuyền

"Cha, ta thừa nhận ta có tư tâm, nhưng ta thật sự không hy vọng hai nhà đi tới tình trạng này. Rốt cuộc muốn như thế nào ngươi mới có thể đình chỉ trận chiến này? Những bức ảnh này truyền ra, Âu gia sẽ suy sụp" Tại đây loại thời điểm, Đan Cẩn Tuyền không thể không hạ thấp chính mình, chống tay lên bàn nhỏ giọng nói

"Cẩn Tuyền, ngươi là con gái ta, ta không muốn làm khó dễ ngươi. Nếu có thể ta cũng sẽ không làm ra thủ đoạn này. Người cha nào cũng đều muốn con gái hạnh phúc, ta cũng không phải ngoại lệ. Nếu ngươi kết hôn cùng Phàn Hằng, ta lập tức đưa ngươi đi du học nước ngoài, hủy bỏ sạch sẽ ảnh chụp không lưu lại dấu vết. Đồng thời ta cũng sẽ không đối phó Âu gia, nhưng vẫn sẽ giữ nguyên ý định hợp tác với Phàn gia."

Nghe Đan Bác yêu cầu, Đan Cẩn Tuyền hơi hơi sửng sốt, tiện đà bất đắc dĩ cười lên. Có lẽ cô đã sớm nghĩ sẽ có ngày này. Mục đích của Đan Bác luôn là một mũi tên trúng hai đích, mà nay hắn đáp ứng không gây chiến với Âu gia có lẽ đã là nhượng bộ rất lớn. Nhìn Âu Á Viên tươi cười trên ảnh chụp, Đan Cẩn Tuyền lúc này không có tâm tư thưởng thức

"Ta đáp ứng ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể cho ta chút thời gian, để ta kết thúc mọi chuyện với nàng.".

"Nhiều nhất ba ngày, trong thời gian này ta đều nắm bắt nhất cử nhất động của ngươi. Nếu nói điều gì không nên nói, tự khắc hiểu hậu quả"

"Ta đã hiểu." Cùng Đan Bác nói chuyện xong, Đan Cẩn Tuyền nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng. Nhìn bóng dáng của cô, Đan Bác nhíu mày, cầm điện thoại lên

"Đan lão bản có gì sai bảo?".

"Kế hoạch không thay đổi, cứ theo ta đã nói mà làm".

"Rõ.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro