Chương 30: Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp An Nhiên cũng không ngờ Phùng Hồng sẽ lại đến, nàng vừa đến hội sở, còn chưa kịp thay đồ và trang điểm thì quản lý Triệu bỗng nhiên tiến vào, bảo nàng tìm một chỗ trốn một lát.

Không đợi Diệp An Nhiên phản ứng lại thì quản lý Triệu đã nói đêm nay Phùng Hồng chỉ tên điểm họ muốn tìm nàng. Trước đó Diệp An Nhiên từ miệng Tần Mặc biết Phùng Hồng là loại người ra sao, đương nhiên biết Phùng Hồng chỉ tên điểm họ muốn nàng không có khả năng chỉ đơn giản là tiếp rượu, tán gẫu.

Nghe nói có vài nữ tiếp viên của hội sở đã bị Phùng Hồng mang lên sân khấu, sau đó thì mình đầy thương tích phải nhập viện. Từ đó không có người nào chịu lên sân khấu tử với cô ta nữa, nhưng Phùng Hồng là người có tiền, tự nhiên liền chơi nổi lên cưỡng bách. Cũng không phải chưa từng báo cảnh sát, chỉ là bản thân chỉ là một nữ tiếp khách, Phùng Hồng tùy ý dùng chút tiền là có thể đổi trắng thay đen, nói cô gái đó tự bán mình, rồi dùng chút tiền để đè vụ việc xuống.

Các cô gái ở hội sở không còn cách nào chỉ có thể lánh mặt, giám đốc Triệu ngày ấy làm Diệp An Nhiên tiến ghế lô vốn chính là muốn cho nàng thử thời vận xem có thể hay không để cho người khác coi trọng, rốt cuộc cái kia ghế lô khách nhân đều rất có tiền, Diệp An Nhiên cần dùng gấp tiền, nếu là được khách nhân tâm, khẳng định có thể tránh hạ không ít.

Chỉ là không ngờ sẽ bị Phùng Hồng để mắt đến, cô lại không dám đắc tội Phùng Hồng, cũng chỉ có thể dẫn người rời đi. Sau đó nghe nói Tần Mặc đã cứu người rời khỏi thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ Phùng Hồng vẫn không cam lòng, đêm nay tới đây chỉ tên điểm họ.

Diệp An Nhiên gật đầu, kéo cửa định rời đi thì không ngờ Phùng Hồng lại đang đứng ở ngoài cửa, nàng ngẩn ra một chút. Phùng Hồng cười nói: “Sao vậy, tiểu An định đi đâu thế?”

Nữ tiếp viên ở hội sở đều không dùng tên thật của mình mà sẽ tùy ý lấy một cái tên, Diệp An Nhiên lấy tên mình là tiểu An.

Nhất thời Diệp An Nhiên không biết nói gì, ngốc lăng đứng tại chỗ. Còn quản lý Triệu rất nhanh đã phản ứng kịp, tươi cười đi tới, đẩy Diệp An Nhiên ra, hờn dỗi nói: “Phùng tổng sao lại ra đây rồi, ở đây loạn lắm, Phùng tổng chúng ta vào phòng bao đi.”

Phùng tổng liếc xéo quản lý Triệu một cái: “Còn không phải thấy cô đi lâu như vậy cũng chưa trở về nên tôi thấy sốt ruột nha!”

Quản lý Triệu cười lấy lòng: “Phùng tổng, ngài có thể coi trọng tiểu An thì chính là phúc phận của cô ấy, nhưng hôm nay thân thể cô ấy không thoải mái……”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Phùng Hồng lớn tiếng cắt ngang, Phùng Hồng xem xét liếc nhìn Diệp An Nhiên một cái, vẻ mặt tươi cười: “Không thoải mái thì phải đi bệnh viện, vừa lúc tôi quen người làm trong bệnh viện, có thể đưa tiểu An đi khám xem sao.” Nói xong liền đẩy quản lý Triệu đang chắn ở phía trước, một tay bắt lấy Diệp An Nhiên kéo ra ngoài.

Đương nhiên Diệp An Nhiên sẽ không màng tất cả giãy giụa, Phùng Hồng tức giận nói: “Không thoải mái ở đâu thế, tôi thấy cũng còn khỏe mạnh lắm, dùng sức giãy giụa như vậy, sao đây, hội sở mấy người là đang khinh thường Phùng Hồng tôi, cho nên để Diệp An Nhiên giả bệnh?”

Quản lý Triệu xấu hổ, Diệp An Nhiên cắn môi dưới chỉ có thể dừng giãy giụa, Phùng Hồng vừa lòng cười: “Thế này mới đúng chứ, tiểu An em sợ cái gì, Phùng Hồng tôi là người nào chứ, chỉ cần qua đêm với tôi, tôi bảo đảm sẽ không bạc đãi em.”

Thật ra không phải Phùng Hồng nhất quyết muốn có Diệp An Nhiên cho bằng được, chỉ là ngày hôm qua bị Tần Mặc đoạt đồ từ bên miệng nên rất khó chịu, cho nên hôm nay mới đến tìm Diệp An Nhiên. Tuy Tần Mặc nói Diệp An Nhiên là người của cô, nhưng Phùng Hồng lại không mấy tin được, nếu thật là quen biết, sao ban đầu còn giả bộ bày ra bộ dáng không quen biết chứ.

Hơn nữa hôm nay cô ta cũng là vì thử một chút, xem có phải Diệp An Nhiên thật sự là người của Tần Mặc hay không. Nếu thật là vậy, cô ta tự nhiên sẽ không động vào, nhưng nếu không phải, cô ta cũng có thể chơi đùa một chút. Người mà Tần Mặc từng chơi, đương nhiên cô ta cảm thấy hứng thú, sau này truyền ra cũng rất có mặt mũi.

Diệp An Nhiên bị kéo đi rồi, quản lý Triệu liền rất nôn nóng, tuy cô và Diệp An Nhiên không thân, nhưng lại rất có hảo cảm, cũng rất thương tiếc, cho nên mới muốn giúp nàng.

Cô nghĩ tới Tần Mặc, ngày hôm qua nghe nói Tần Mặc đem người đi, còn nói là người của mình. Nếu gọi điện thoại cho Tần Mặc, nói không chừng cô ấy sẽ cứu Diệp An Nhiên, nhưng mấu chốt là cô không biết số điện thoại của Tần Mặc.

May mắn Tần Mặc đã tới, khi vọt tới trước mặt Tần Mặc, quản lý Triệu có chút thấp thỏm. Dù sao cô cũng không biết Tần Mặc có thật sự có tình ý với Diệp An Nhiên hay không, có chịu đi giúp đỡ cứu người hay không, không nghĩ tới sau khi Tần Mặc sửng sốt một chút liền bảo cô dẫn đường.

Diệp An Nhiên cũng không ngờ Tần Mặc sẽ bỗng nhiên xuất hiện. Khi cửa ghế lô bị đẩy ra, nàng đang bị Phùng Hồng cưỡng chế ở trên sô pha, mấy nút trên quần áo cũng bị đối phương kéo xuống, nửa thân mình đều bị bại lộ.

Phùng Hồng nhìn thấy Tần Mặc đứng ở cửa, lập tức buông Diệp An Nhiên ra, trên mặt lộ ra một mạt cười: “Ai nha, đây không phải Tần tiểu thư sao? Sao tới đây mà không nói trước một tiếng với tôi, để tôi bảo người tiếp đón chu đáo một chút.”

Từ đầu đến cuối Tần Mặc cũng chưa liếc cô ta một cái, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Diệp An Nhiên, thấy nàng kinh hoảng bò dậy từ trên sô pha, thấy nàng vừa run rẩy lấy tay cài cúc áo vừa chạy về phía cô. Khi đến gần mới phát hiện, mặt nàng không có một chút huyết sắc, hơn nữa nửa khuôn mặt còn sưng tấy lên.

Không cần nghĩ cũng biết là Phùng Hồng đánh, khẳng định là bởi vì Diệp An Nhiên không chịu thỏa hiệp, trong lòng cô lại bùng cơn giận: “Cô đã đánh cô ấy!”

Ý cười trên mặt Phùng Hồng cũng đã biến mất, âm trầm nhìn Tần Mặc, tức giận nói: “Tần Mặc, chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà, hôm nay nếu cô đưa cô ta đi, chúng ta sẽ hủy hợp tác.”

Tần Mặc làm như không nghe thấy, nắm chặt nắm tay trực tiếp đánh lên mặt Phùng Hồng, Phùng Hồng quá mập mạp, động tác cũng không nhanh nhạy, hơn nữa cô ta cũng không nghĩ tới Tần Mặc sẽ bỗng nhiên động thủ, cho nên căn bản không kịp né tránh, đã bị Tần Mặc hung hăng đánh một quyền.

Quản lý Triệu và mấy nữ tiếp viên khác đi theo sau Tần Mặc kinh hô một trận, bị Tần Mặc doạ cho hoảng sợ, vốn dĩ họ chỉ tránh ở bên cạnh cửa không định lộ diện, nhưng dù sao đây cũng là Tần Mặc, quản lý Triệu và bọn họ không đắc tội nổi. Hơn nữa trước giờ Phùng Hồng là người có thù tất báo, nếu biết là bọn họ gọi Tần Mặc tới, chỉ sợ sẽ tính sổ bọn họ.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phùng Hồng phát ra, ngay cả vội nhìn thoáng qua, không nghĩ tới Tần Mặc sẽ bỗng nhiên động thủ đánh Phùng Hồng, hơn nữa thoạt nhìn không có ý định dừng lại, cô còn cầm gạt tàn thuốc trên bàn chuẩn bị đánh lên đầu Phùng Hồng.

Nhóm quản lý Triệu và mấy nữ tiếp viên vội vàng tiến lên giữ lấy Tần Mặc, vừa kéo vừa khuyên, nhưng không ngờ thoạt nhìn Tần Mặc thon thả vậy mà sức lực lại lớn như vậy, ba người họ cũng suýt nữa không kéo được.

Bên kia Phùng Hồng đã phản ứng kịp, thừa dịp khi Tần Mặc bị người giữ chặt cánh tay, nâng tay lên tát một cái lên mặt Tần Mặc, mấy người đang giữ chặt Tần Mặc lại vội vàng chạy đến giữ chặt Phùng Hồng.

Chỉ là Phùng Hồng quá mập mạp, sức lực cũng không nhỏ, căn bản kéo không được, may mắn bảo an đến kịp, tách hai người ra, ông chủ hội sở cũng đã tới, lúc này hai người mới tách nhau ra, chỉ là trước khi Phùng Hồng rời đi còn hung tợn trừng mắt với Tần Mặc, để lại một câu tàn nhẫn.

“Cứ chờ đấy, hợp tác giữa chúng ta sẽ kết thúc, về sau cũng đừng nghĩ đặt chân vào lĩnh vực này.”

Vốn dĩ ông chủ còn muốn phê bình Diệp An Nhiên, nhưng Tần Mặc lại một tay lôi Diệp An Nhiên đi, nàng không phản kháng, tùy ý để Tần Mặc lôi lên xe. Xe ở trên tuyến đường chính, ngoài cửa sổ là màn đêm tối mịt, nhưng hai bên đường được phủ sáng bằng đèn neon, người người qua lại trên đường phố, trên đường cái xe cộ qua lại như nêm.

Thậm chí còn nhộn  nhịp hơn ban ngày vài phần. Sau khi xe ra khỏi đoạn đường phồn hoa đoạn, cảnh vật chợt thoáng quạnh quẽ một chút, hai bên không có đèn đường, trên đường cũng không có xe cộ. Bỗng Tần Mặc ngừng xe ở ven đường, nhấp môi hung tợn nhìn Diệp An Nhiên.

“Cô thích làm việc ở nơi như hội sở thế à!” Cô hung ác trào phúng, hiển nhiên đã quên nói cho Diệp An Nhiên việc mình đã gửi tiền vào tài khoản của bệnh viện.

Diệp An Nhiên cắn môi dưới, những lời này vô cùng bén nhọn, nàng không biết nên trả lời như thế, huống hồ ngày ấy nàng cũng đi theo sau cô, hẳn là nhìn thấy nàng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ là chuyện của các nàng đã qua rồi, Tần Mặc cần gì phải một lần lại một lần đay nghiến nàng như vậy chứ.

Thấy nàng vẫn cứ im lặng thì càng khiến Tần Mặc thêm tức giận, cô thật không thể tưởng tượng nếu như mình đến muộn một chút, có phải Phùng Hồng sẽ thực hiện được hay không, cô không thể tưởng tượng cái cảnh Diệp An Nhiên bị tra tấn đến mất nửa cái mạng.

Trong cô phảng phất có một con dã thú đang kêu gào, lúc ấy khi đứng ở cửa ghế lô, khi nhìn thấy Diệp An Nhiên sợ hãi, nhìn thấy sườn mặt Diệp An Nhiên bị đánh sưng tấy, cô đã không khắc chế được xông lên đánh Phùng Hồng. Phùng Hồng là đối tác đầu tiên mà cô lựa chọn để tiến quân vào lĩnh vực mới, hơn nữa ở trong lĩnh vực mới cũng là người xuất sắc, nhưng cô lại không hề nghĩ ngợi mà đắc tội người ta.

Ngay cả khi xong việc, cô cũng không có một chút hối hận, nhìn Diệp An Nhiên ngồi trên xe giống như đứa trẻ, cô liền cảm thấy lòng đau nhói, cô vươn tay, nắm lấy cằm của Diệp An Nhiên, cúi người xuống hung hăng hôn môi nàng.

Tần Mặc nảy sinh ác độc cắn môi Diệp An Nhiên, tới khi nghe thấy nàng nhẹ giọng kêu rên thì mới bằng lòng dời đi mục tiêu, cạy ra hàm răng Diệp An Nhiên, ở trong khoang miệng tùy ý đoạt lấy. Từ đầu đến cuối Diệp An Nhiên vẫn không cự tuyệt, ngược lại ở trong bạo ngược như vậy dần dần đáp lại Tần Mặc. Tần Mặc nhận thấy Diệp An Nhiên từ nhu thuận đến chủ động, động tác thô bạo cũng dần dần trở nên ôn nhu.

Chờ tới lúc cuối cùng, hai người đều đắm chìm trong nụ hôn này, mãi đến khi Diệp An Nhiên dần dần hô hấp không nổi, Tần Mặc mới bằng lòng buông tha nàng.

Tần Mặc yên lặng tình thâm chăm chú nhìn Diệp An Nhiên, ánh mắt cô đầy ôn nhu mà lại quyển luyến, cô vươn tay, muốn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Diệp An Nhiên, lại bỗng nhiên nhớ tới gương mặt sưng đỏ của nàng, cô dừng lại, nghĩ thầm muốn nhanh đi tìm một chỗ mua chút thuốc hoặc đá tiêu sưng.

Chỉ là tay còn chưa buông, còn chưa lái xe đi thì bỗng nhiên nghe thấy Diệp An Nhiên nói: “Hai vạn tệ.”

Nhất thời Tần Mặc không hiểu được đây là có ý gì, mờ mịt nhìn nàng.

“Kéo tôi ra đây không phải vì muốn tôi cùng qua đêm à? Tôi cũng không quá tham, dựa theo giá cả đêm qua là được.”

Nháy mắt sắc mặt Tần Mặc trở nên xanh mét, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tan khiến sắc mặt cô bỗng có chút vặn vẹo.

“Cô nghe không hiểu sao? Tôi nói………” Dường như Diệp An Nhiên không nhận ra rằng nếu tiếp tục thì sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Nàng lạnh nhạt nhìn Tần Mặc, lạnh nhạt lặp lại lời như vậy, giống như mình là một vật không có sinh mệnh có thể tùy thời mua bán.

Khoé miệng Tần Mặc hiện lên tia cười lạnh, cô giơ lên tay muốn đánh Diệp An Nhiên. Không gian trong xe quá hẹp, Diệp An Nhiên không chỗ để tránh nên nàng chỉ biết nhắm mắt lại chuẩn bị nhận một cái tát này. Dù sao cũng không có gì to tát, trước đó còn bị Phùng Hồng đánh một lần, lại đánh một lần nữa cũng không sao. Huống hồ nàng còn hy vọng Tần Mặc lại bao nàng một đêm, chỉ cần chịu cho nàng tiền, nàng sẽ không màng đến việc bị đánh thêm một cái tát.

Nhưng bàn tay kia vẫn chậm chạp không rơi xuống, nàng nghe thấy Tần Mặc tức giận ra lệnh: “Xuống xe.”

Diệp An Nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Tần Mặc, thấy cô quay đầu đi, phảng phất như không muốn nhìn nàng thêm một giây nào nữa.

“Cút, mau cút xuống xe.”

Diệp An Nhiên không chút do dự mở cửa xe ra rồi đi xuống, nàng mới đóng cửa lại thì xe đã lao về phía trước như tên bắn.

Một đường lái xe Tần Mặc không nghĩ gì cả, trong đầu cô vô cùng trống rỗng, ánh mắt ngây dại nhìn phía trước. May mắn lúc này cũng không nhiều xe qua lại, bằng không khẳng định sẽ xảy ra tai nạn. Nhưng Tần Mặc thà rằng phía đối diện có một chiếc xe lao tới đâm mình, tốt nhất đâm cho tan xương nát thịt, như vậy cô sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Chỉ là mặc dù như vậy, cô vẫn liếc mắt nhìn siêu thị dược phẩm ở bên ven đường, cô ngừng xe ở ven đường, xuống xe đi vào tiệm thuốc. Nhân viên bên trong hỏi cô cần gì, cô nói cần thuốc tiêu sưng, nhân viên bán hàng đề cử rất nhiều loại, sau đó cô mua loại đắt nhất.

Chỉ là khu mở cửa xe ra mới bỗng nhiên nhớ tới, cô đã đuổi người ta xuống xe, trước đó khi ra khỏi hội sở, cô đã lái xe về hướng nhà của Diệp An Nhiên, chỉ là nơi này này quá hẻo lánh, xe buýt không nhiều lắm, trạm xe buýt lại càng thưa thớt, phải đi thật lâu mới có thể tìm được một trạm.

Nhất định là nàng sẽ phải đi bộ đến trạm xe, khoảng cách xa như vậy, liệu có bị mệt hay không, có bị đau chân hay không. Cô còn nhớ rõ nàng sắc mặt nàng vẫn luôn rất tiều tụy, thân thể cũng so với trước kia càng thêm gầy yếu, nếu đến trạm xe, khẳng định nàng sẽ chịu không nổi!

Tần Mặc cảm thấy mình thật là không tiền đồ, dù đã như vậy còn không ngừng lo lắng cho Diệp An Nhiên, cô hẳn là nên lập tức xoay người rời đi, sau đó về nhà…… À, không đúng, không phải về nhà, cô chợt nhớ tới vì sao mình lại đến hội sở, cô tới đón Chu Gia Di.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp An Nhiên, cô chợt quên mất mọi chuyện, cô dùng sức nắm chặt nắm tay, thuốc tiêu sưng trong lòng bàn tay bị nàng dùng sức khiến thuốc mỡ bị chảy ra ngoài.

Cô ném thuốc vào tới thùng rác bên cạnh, sau đó quay lại tiệm thuốc mua một cái mới, ngồi trên xe, quay đầu đi tìm Diệp An Nhiên.

Sau khi xuống xe, Diệp An Nhiên liền dọc theo lề đường đi về phía trước, nàng không biết nơi này là chỗ nào, nhưng nàng nhớ cách một đoạn thật xa mới có trạm xe buýt, đi chưa được bao lâu, trời bắt đầu biến đổi.

Trước đó chỉ có mây đen kịt, hiện tại lại nổi từng đợt gió lớn, thổi đến nỗi cây cỏ bên ven đường bị nghiêng ngả, gió cuốn theo bụi làm nàng phải híp mắt, tuy rằng bước đi rất khó khăn, nhưng nàng vẫn không dám ngừng lại chút nào.

Nàng biết trời sắp chuyển mưa rồi, con đường này rất hẻo lánh, hai bên không có cửa hàng gì cả, nếu như trời mưa thì nàng sẽ không có chỗ trốn, cho nên đành phải tận lực đi nhanh một chút. Nhưng không nghĩ tới rất nhanh trời đã mưa, hơn nữa rất lớn, bùm bùm đánh xuống, chỉ trong chốc lát, cả người Diệp An Nhiên từ trên xuống dưới đều ướt hết, giày cũng đầy nước.

Giày của nàng là vải bạt, dính một chút nước liền ướt, ướt thì sẽ rất nặng, cái này làm cho tốc độ đi của nàng càng thêm chậm.

Nàng nghĩ có lẽ nên bắt taxi, dù sao cũng không biết phải đi bao lâu mới đến được trạm xe buýt, nhưng nơi này lại hẻo lánh như vậy, căn bản chưa thấy một chiếc taxi nào lui tới, mà dù có bắt được xe thì nàng cũng không có nơi nào để đi.

Trước đó nàng đã trả phòng rồi, nàng không có tiền để tiếp tục thuê, vốn nghĩ buổi tối đi làm ở hội sở, ban ngày nàng lại tìm công việc, nhưng nàng không quên lời nói của Phùng Hồng trước khi đi, tuy chỉ là nói với Tần Mặc, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Cho nên chắc chắn không thể đến hội sở, nhưng nếu không đến hội sở thì nàng cũng không biết phải đi đâu để kiếm nhiều tiền như vậy chỉ trong một đêm. Nàng vừa đi vừa nghĩ, thân thể vốn đã lạnh nay bị dính nước mưa lại càng lạnh thêm, nàng dứt khoát ôm cánh tay để bản thân có thể ấm áp hơn một chút.

Phía sau truyền tới tiếng còi xe, thật ra đường cái rất lớn, dù có mười chiếc xe chạy song song cũng vẫn còn chỗ trống, nhưng nàng vẫn đi dịch vào trong vài bước, cả người dựa vào vách tường.

Chiếc xe phát ra tiếng từ phía sau chạy lên, dừng ở bên người nàng, tiếng còi lại vang lên lần nữa. Diệp An Nhiên trì độn quay đầu, trong màn mưa lớn, nàng nhìn thấy cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống, người ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn nàng.

“An Nhiên!”

P/s: các bạn đoán xem là ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro