Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Nghĩ đến đây, Đào Vân tận lực đem ý sợ hãi của mình nuốt xuống cổ họng, cứng cổ đối đầu với đôi mắt của Viêm Lương : "Ta nói thì sao? Ngươi hôm nay giả thần giả quỷ, không phải chính là trúng tà sao! Ta khuyên ngươi nên biết một chút phân tấc, nhu thuận một chút, nếu không ngày mai ngươi đừng nghĩ chuyện ăn vào một miếng cơm!"

Bởi vì lấy hoàng đế đương triều Càn Anh Đế đối cái này Thất nữ nhi mà chán ghét, thời điểm ở trong lãnh cung, bọn hạ nhân còn lấy việc xỉ nhục Viêm Lương làm trò vui, huống chi bây giờ Đào Vân cùng Viêm Lương đều ở tại bên Hoàng Lăng trông coi, không người có thể quản, hành động càng thêm tự tại, Đào Vân đương nhiên là muốn làm sao nắm trong tay tiểu chủ tử, liền làm sao để nắm!

Cắt xén việc ăn uống một chiêu này, Đào Vân đã là quen tay hay việc.

Liễu Yên: ......!

Liễu Yên là thực sự không nghĩ tới Đào Vân có thể to gan như vậy, trong lòng giật mình, vội vàng liền cúi đầu quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết!"
Liễu Yên lúc trước trong cung chỉ là một cung nữ thấp kém vẩy nước quét nhà, nàng không phải tại lãnh cung nhậm chức, thẳng đến một năm trước Viêm Lương đắc tội Ngũ hoàng tử, bị Hoàng đế bệ hạ phạt đến trong coi Hoàng Lăng, Liễu Yên mới được phái đến bên người Viêm Lương hầu hạ.

Ở trong lời của Đào Vân, ai biết được câu nào là giả, câu là câu là thật. Liễu Yên trước đó chỉ là có nghe nói qua tên tuổi của vị Thất công chúa này, sinh mẫu Chu thị lúc trước cũng là sủng phi của lục cung quý phi nương nương, nhưng Chu gia lại phạm vào đại tội mưu phản, Chu quý phi cũng bị Hoàng đế ném vào lãnh cung, không đến một năm liền đột tử.
Cho nên, khi Thất công chúa sinh ra liền khiến Hoàng đế bệ hạ cực kì không thích, danh tự Thất công chúa chỉ một chữ "Lương" , càng là cùng các hoàng tử công chúa khác bất đồng, Thất công chúa cũng chỉ có thể tham sống sợ chết.

Thế nhưng cho đến khi nàng đến Hoàng Lăng gặp được Viêm Lương, Liễu Yên mới hiểu được truyền ngôn lại còn không đủ để nói hết những thê thảm của Thất công chúa thê. Đào Vân cả ngày lấn áp Thất công chúa, Liễu Yên lại là không muốn cũng không dám nói gì.

...... Đây rốt cuộc cũng là công chúa điện hạ a! Các nàng bất quá chỉ là một hạ nhân thấp bé, sao có thể......

Đào Vân tính tình tùy hứng nóng nảy, nếu như ra tay ngăn cản nàng sẽ chỉ làm cho tình cảnh của Thất công chúa càng thêm gian nan, Liễu Yên đành phải trong bóng tối vụng trộm giúp đỡ lấy Thất công chúa.

Lại không nghĩ đến, hôm nay Thất công chúa bỗng nhiên giống như là biến thành người khác, rõ ràng người vẫn là người kia, nhìn lại hoàn toàn khác nhau.

Liễu Yên không biết nên hình dung Thất công chúa chuyển biến như thế nào, trong lòng nàng chỉ là có cái thanh âm hít một câu —— Thất công chúa quả nhiên là chân chân chính chính Thiên Hoàng quý tộc, coi như nhất thời không biểu hiện ra, nhưng toàn thân khí phái cũng hầu như muốn chói mắt người khác rồi!

Viêm Lương nhìn nữ tử quy củ trước mặt đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng là ít nhiều có chút cảm khái.

Ai có thể nghĩ tới, chỉ một cái cung nữ bình thường nhỏ nhoi, tương lai sẽ là tân đế sủng ái nhất Liễu quý phi đâu?
  
    Viêm Lương cũng chưa từng nghĩ qua, bỏ mình về sau, mình lại còn có thể có sống lại một lần cơ hội.

Viêm Lương nhớ rất rõ ràng, lúc này nàng bất quá chỉ mới mười tuổi, bởi vì xuất thân nguyên nhân, từ nhỏ liền nhận hết trong lãnh cung hạ nhân lăng nhục nên dưỡng thành tính tình nhu nhược sợ phiền phức.

Mặc dù thân phận nàng xấu hổ, nhưng đến cùng nàng cũng là người nâng lên Thất công chúa tên tuổi, chủ tớ có khác, hạ nhân tóm lại là có chỗ kiêng kị, chí ít không dám đem Viêm Lương đẩy vào chỗ chết giày vò.
Nếu không phải như thế, Viêm Lương cũng không sống tới chín tuổi năm đó, bị Ngũ hoàng tử há miệng khiến nàng tiến đến Hoàng Lăng, trông coi mộ ròng rã bốn năm, cũng chịu đựng Đào Vân ròng rã bốn năm bởi vì lấy hoàn cảnh kham khổ mà biến bản thân thành nơi để hướng đến xả giận.

Chỉ bất quá vận mệnh thích trêu người, Viêm Lương mặc dù ngây người bốn năm tại Hoàng Lăng sống không bằng chết, nhưng cũng vừa vặn dịch ra bốn năm về sau con đường rộng lớn triệt để thay đổi triều đại kia một trận đàn môn chi loạn*.
* 檀门之乱: nổi loạn, xung đột

Đàn môn chi loạn khói lửa diệt tận về sau, Viêm Gia huyết mạch cơ hồ đoạn tuyệt, tân đế đã sớm cố ý đem Viêm Lương bị lãng quên tại Hoàng Lăng mấy năm đón trở về cung, đem vị Thất công chúa nhu nhược không nơi nương tựa, không có chút nào chủ ý này đánh trống khua chiêng lập làm trưởng công chúa, dùng cái này để đến chiêu cáo thiên hạ trấn an dân tâm.

Tân đế đối với Viêm Lương rất yên tâm, không lo lắng chút nào liệu nàng sẽ khuấy lên ngọn gió nào. Viêm Lương tại lúc này không lâu sau mới xuất cung gặp được Mộc Thanh Miên.

Mộc Thanh Miên, vỏn vẹn cái tên này chỉ cần nghĩ đến thì ngực Viêm Lương liền ẩn ẩn từng đợt bủn rủn đau đớn. Đây là tên của một nữ tữ mà nàng cả một đời đều chỉ có thể cùng nàng xích mích thành kẻ thù, cũng là tên của người mà nàng yêu cả đời.

Mộc Thanh Miên đợi đến Viêm Lương hảo xuất cung sau, Mộc Thanh Miên liền thay Viêm Lương cẩn thận điều dưỡng tốt trên thân tất cả trầm tích thương tích.

   Bởi vì có Mộc Thanh Miên bảo vệ chiếu cố, nóng lạnh mới rốt cục chậm rãi sống lại, trở thành một cái chân chân chính chính người.

Đáng tiếc về sau...... Viêm Lương nhập ma đạo, trở thành võ công có một không hai trong tứ hải, Cửu Châu nghe mà biến sắc "Huyết y ma nữ", mà Mộc Thanh Miên vẫn là người chính đạo người người kính trọng thanh trâm thần y.

Từ đó trở đi, Mộc Thanh Miên nguyên bản nhìn về phía Viêm Lương từ xưa đến nay phảng phất ôn nhu lại bao dung ánh mắt không đổi, liền một lần lại so một lần thất vọng, một lần so một lần lại đau lòng, một lần so một lần liền hối hận.

Người trong thiên hạ đều nói "Huyết y ma nữ" vong ân phụ nghĩa, phản bội đối với người cứu mệnh cùng giáo dưỡng chi ân thanh trâm thần y không nói, còn muốn nhiều lần bức đến Mộc Thanh Miên tiến thoái lưỡng nan, trở thành mục tiêu công kích.

Nhưng mà chỉ có Viêm Lương tự bản thân mình biết, ở trong đó đến tột cùng liên lụy ít nhiều không thể làm gì khiến âm loạn dương sai.

Viêm Lương tâm nàng yêu Mộc Thanh Miên.

Khi đó Viêm Lương bị Mộc Thanh Miên cưng chiều thành tương đương kiêu ngạo tính tình, lại bởi vì mình sau khi nhập ma tập được võ công mà trở nên tính tình tàn bạo, khi biết được Mộc Thanh Miên đã có nam tử ngưỡng mộ trong lòng về sau liền dứt khoát mà lưu loát xoay người rời đi, lại tại quãng đời còn lại về sau tâm niệm chỉ có duy nhất Mộc Thanh Miên tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro