Chương 13: Tửu quỷ chính là phó danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây ôn dịch náo loạn hoàng cung, tất cả cửa cung đều có lệnh cấm mở ra, hơn nữa cửa thành kiểm tra cũng vô cùng nghiêm cẩn, người kia không khả năng lẫn vào cung trong thời gian gần đây.

Có lẽ sát thủ vẫn luôn ẩn nấp ở trong cung, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, xem ra, mục đích của hắn không hẳn là ám sát hoàng đế. Bằng không lấy công lực của sát thủ này, hoàng đế sớm đã chết rồi.

Mạc Tòng Hàn giật mình, đánh giá Bách Lý Tình Thiên từ trên xuống dưới, giống như đang xác định người trước mắt rốt cuộc là đang sống hay đã chết.

Bách Lý Tình Thiên đối với việc này không nói gì, uống một hớp rượu, xoay người trở về, "Ta là người sống. Ngươi không cần dùng ánh mắt ấy nhìn, khiến ta cả người không thoải mái."

Mạc Tòng Hàn hai bước đuổi theo, hỏi: "Nếu ngươi không có chuyện gì, bên kia có phải là công chúa...?"

"Công chúa cũng không có chuyện gì." Bách Lý Tình Thiên liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Nàng đã tỉnh táo rồi, hơn nữa đã nhìn thấy hoàng đế. Giờ khắc này, có lẽ hai người đang ôm đầu khóc rống cũng nên."

Mạc Tòng Hàn không xác định nói: "Ngươi không phải nói cứu sống công chúa, ngươi chắc chắn sẽ chết sao?"

"Ai nói ta chắc chắn sẽ chết?" Bách Lý Tình Thiên nhướng mi một cái, gặp Mạc Tòng Hàn một bộ dáng kinh ngạc, nàng cười nói: "Ta chỉ nói người dùng nội lực cấp công chúa bức độc có thể sẽ nội lực khô cạn mà chết, thế nhưng sau khi ta cấp công chúa bức độc, nội lực của ta cũng chưa hề khô cạn hoàn toàn. Vì lẽ đó ta chưa chết, mà hảo hảo còn sống. Có phải là nên chúc mừng hay không?"

Mạc Tòng Hàn chẳng biết vì sao, tâm trạng lại trở nên nhẹ nhõm, hắn nghĩ công chúa đã tỉnh lại hoàn hảo không chút tổn hại, cũng không nghĩ Bách Lý Tình Thiên chết.

Lúc nghe Bách Lý Tình Thiên nói ra hậu quả của việc bức độc, hắn liền nghĩ như vậy. Ý nghĩ này rất mâu thuẫn, nhưng hắn lại không khống chế được tâm tư.

"Đại thống lĩnh, hầm rượu đại nội ở đâu?" Bách Lý Tình Thiên lắc lắc túi rượu trống rỗng, cười nhẹ: "Hết rượu rồi."

Trong lòng Mạc Tòng Hàn ngũ vị tạp trần, vẻ mặt lãnh tuấn có một tia bất đắc dĩ.

Bách Lý Tình Thiên này, từ sáng đến tối chỉ biết uống rượu, hắn xem như là nhìn thấu rồi, nàng quả nhiên thực xứng với cái tên Tửu Quỷ. Thế nhưng, nàng cứu công chúa, cái ân tình này hắn sẽ nhớ.

Nghĩ tới đây, hắn dẫn đầu đi lên phía trước, "Theo ta."

Bách Lý Tình Thiên khẽ mỉm cười, cảm thấy sống trên cõi đời này rất tốt đẹp, hoàng cung ngự tửu, nàng sắp thưởng thức hết một lần.

Vừa vặn để thân thể suy yếu của nàng điều trị, bởi vì sau khi bức độc thân thể của nàng đã rơi vào trạng thái khô kiệt, sau lại lợi dụng nửa điểm dư lực còn sót lại phá tan độc của người mặc áo đen kia.

Giờ khắc này, bề ngoài của nàng nhìn thoải mái như vậy, thực tế, một chút khí lực cũng không có.

Trong Tinh Nguyệt Cung rực rỡ hẳn lên. Gần đây công chúa bệnh nặng mới khỏi, bọn cung nữ cùng thái giám dự định có một chúc mừng nho nhỏ, vì công chúa thành công thoát khỏi ôn dịch dây dưa mà chúc mừng.

Nhưng mà, Tổng quản thái giám Tàng Thứ không đồng ý, hắn cho rằng đây là không biết trên dưới, thật hồ đồ, vì lẽ đó cung nữ bọn thái giám chỉ có thể đem cái hoạt động này thủ tiêu.

Đêm dần buông xuống, hoàng cung huy hoàng che giấu hoàn toàn bên dưới ánh trăng mông lung. Màu sắc ánh trăng vô cùng huyền ảo, lại như một dãy lụa màu sắc ôn nhu, nhẹ nhàng che lên trên ngói đỏ.

Liễu Trường Ca lẳng lặng đứng ở hành lang uốn khúc, cảm thụ lấy gió đêm ôn nhu vuốt ve. Mái tóc đen suôn dài giống như thác nước trút xuống, ánh trăng chiếu rọi xuống đường nét nhu hòa, vô cùng an lành.

Đặc biệt là khuôn mặt với thần thái động lòng người, dường như nhìn thấu hết thế gian hỗn loạn, từ đáy lòng tản mác ra một loại hoài cảm.

Nàng sống bên trong rừng hoa đào đã nhiều năm, chung quy chưa bao giờ rời khỏi cung thực sự.

Đại giang nam bắc, ngũ hồ tứ hải, nàng biết rõ nhưng cũng chỉ thông qua thư tịch, nhìn thấy một ít văn tự lý luận. Căn bản không tự mình trải qua, đi lĩnh hội cùng cảm thụ, nàng cũng muốn ra ngoài hoàng cung, nhìn ngắm một chút thế giới rộng lớn phồn vinh hưng thịnh.

Nhưng nàng là công chúa, theo lý thì không thể rời cung.Nhưng mà, phụ hoàng đối với nàng lại vô cùng khoan dung, nếu nàng có yêu cầu, phụ hoàng hầu như đều sẽ phê chuẩn.

Những hoàng tử cùng công chúa khác không có tôn vinh cùng ân sủng này, coi như là Thái tử nhìn thấy nàng, cũng muốn tôn xưng một tiếng Đại hoàng tỷ.

Vinh sủng cùng hào quanh đều là phụ hoàng cho nàng, nàng càng thêm quý trọng, nhưng căn bản nàng sẽ không như thông thường, được sủng ái mà sinh kiêu ngạo.

Nàng tuy rằng tính tình lạnh nhạt một chút, không muốn tham dự những phân tranh nhàm chán kia, những thứ khác cũng đều như vậy. Nàng cũng sẽ không hướng về phụ hoàng đưa ra yêu cầu vô lý, nàng chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là mỗi tháng cố định mấy ngày đó đi bồi mẫu hậu.

Từ khi mẫu hậu sầu não uất ức trở về sau, phụ hoàng liền không cho phép bất luận người nào tiếp cận mẫu hậu. Ngoại trừ mỗi ngày cố định các cung nhân đưa cơm cùng quét tước có thể ra vào Phượng Các, những hoàng tử khác cùng phi tần có lẽ cả đời đều sẽ không nhìn thấy khuôn mặt thật của hoàng hậu.

Phụ hoàng đem mẫu hậu bảo vệ rất tốt, nhưng lại có từng nghĩ đến, bảo vệ chặt chẽ đến như vậy, lại không thể ngăn được bước chân của người kia.

Nghĩ tới đây, trong đầu Liễu Trường Ca cực nhanh lóe qua một ít hình ảnh.

Hiện ra nhiều nhất chính là thanh long ngọc bội bên hông người kia, biểu lộ ra uy nghiêm hoàng gia, tượng trưng cho vương giả hùng bá.

Gương mặt của người nọ, cùng phụ hoàng cực kỳ giống nhau. Chỉ là khuôn mặt của phụ hoàng lúc nào cũng quanh quẩn một loại quang minh đại khí thần vận.

Mà người kia, tuy rằng mặt mũi hiền lành, ôn nhu thư thuận, nhưng là chiếc mặt nạ che lấp hết thảy bên trong.

Hắn là huynh đệ duy nhất của phụ hoàng, là hoàng thúc danh chính ngôn thuận của nàng, là Trình Vương tác phong khiêm tốn trên triều đình. Nhưng có ai có thể biết được,Trình Vương đương triều cư nhiên ở sau lưng hoàng đế đi gặp hoàng hậu.

Liễu Trường Ca nhắm chặt mắt lại, trong lòng có nộ, có oán, có ai, nhưng lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể gắt gao siết chặt tay vịn hành lang. Ác mộng này liên tiếp mấy ngày nay đều đang dây dưa nàng, càng nhớ tới ngày ấy khi nhìn thấy phụ hoàng, trong lòng cảm khái vạn lần.

Nàng phát hiện phụ hoàng luôn luôn hăng hái, chiến công hiển hách, là có vầng trán cô đơn, ánh mắt ưu thương, hai bên tóc hoa râm, góc cạnh không còn cứng rắn hơn nữa, rõ ràng đã già rồi.

Trái tim của nàng lại như bị bóp chặt, đau đớn khó nhịn. Là một công chúa, nàng làm được bổn phận. Nhưng là một nữ nhi, nàng cảm thấy mình không thể nói nên lời.

Liễu Trường Ca đi trở về Tinh Nguyệt Cung, phát hiện Phất Nhi chính quanh quẩn ở cửa, liền hỏi: "Hôm nay, là ngươi gác đêm sao?"

Phất Nhi thi lễ nói: "Nô tì ở nơi này đợi công chúa đã lâu, công chúa, người nên uống thuốc rồi."

"Uống thuốc?" Liễu Trường Ca nhíu mày kinh ngạc.

Phất Nhi nói: "Trần ngự y sai người nấu thuốc, nói rằng có thể bổ sung nguyên khí. Công chúa, thân thể của ngài vừa mới phục hồi như cũ, vì lẽ đó phải hảo hảo điều trị mới được."

Liễu Trường Ca bừng tỉnh gật đầu, liền bước vào trong cung.

Sạch sẽ ôn hòa nam nhân kia, nàng đã gặp qua hắn mấy lần, người trẻ tuổi như vậy mà có thể tiến vào Ngự Y Lâu, ở phương diện y thuật đều là cao thủ nhất nhì, nếu hắn kê thuốc, hẳn có hiệu quả.

Liễu Trường Ca ngồi ở trước bàn, Phất Nhi lập tức cầm chén thuốc đem lại.

Mùi thuốc nồng nặc lan tràn toàn bộ Tinh Nguyệt Cung, giống như che lại mùi huân hương tinh nhã.

Trong chén còn trôi nổi vài mảnh lá thuốc. Liễu Trường Ca nhíu nhíu mày, vẫn chưa nói cái gì, bưng lên chén thuốc chầm chậm uống vào.

Bên môi Phất Nhi hiện lên một vệt cười, nổi bật bên dưới ánh trăng, lại có loại mị hoặc cảm giác.

Liễu Trường Ca thả xuống chén thuốc, vẫn chưa giương mắt nhìn Phất Nhi, nhàn nhạt vẻ mặt nói: "Nét cười của ngươi rất dễ nhìn, trước giờ ta chưa từng thấy ngươi?"

Phất Nhi cúi đầu nói: "Nô tì vốn là cung nữ trong cung của Huyên phi nương nương, nhưng cung nữ trong Huyên Nguyên các đã quá nhiều rồi, vì lẽ đó nô tì liền bị Tàng Thứ tổng quản chọn ra, hầu hạ công chúa."

"Huyên phi..." Liễu Trường Ca rơi vào suy nghĩ.

Trong hậu cung, phi tần đếm không xuể, vị Huyên phi này đến cùng là ai trong số các phi tần, nàng căn bản không có ấn tượng. Trong lòng thở dài, phụ hoàng hết thảy đều tốt, đối với nàng hảo, đối với nàng mẫu hậu càng tốt hơn.

Đáng tiếc, ở một mức độ nào đó, phụ hoàng lại làm không tốt cái chức trách của một trượng phu. Bởi vì hắn là hoàng đế, hoàng đế thì có tam cung lục viện, hoàng đế thì có phi tần vạn ngàn.

Tình cảm của hắn, trái tim của hắn, có lẽ không thể phân cách, nhưng thân thể của hắn, đã sớm không đơn thuần thuộc về một mình mẫu hậu.

Đây chính là khổ sở của mẫu hậu, làm hoàng hậu thì thế nào? Mẫu nghi thiên hạ cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi

Mẫu hậu một đời theo đuổi tình yêu, kết quả, lại bị tình yêu kia làm thương tích đầy mình. Nghĩ đến mẫu hậu giờ khắc này đang chịu đựng thống khổ, thân thể yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi? Không được! Nàng nhất định phải đi gặp mẫu hậu!

Liễu Trường Ca đè xuống tâm tư lo lắng, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Ngươi lui ra đi, đêm nay không cần gác đêm nữa."

Phất Nhi ngẩn ra, liền tuân mệnh lui xuống.

Liễu Trường Ca lẳng lặng ngồi, đôi mắt trong suốt nhàn nhạt nhìn chằm chằm nguyệt quang. Bốn phía ánh trăng thỉnh thoảng thổi qua mấy đám mây, theo gió đêm, chầm chậm trôi đi.

Bên dưới đêm trăng cô tịch, các cung đã sớm tắt đèn. Cho dù là trễ nhất như Long Ẩn Cung, cũng đều tắt ánh nến.

Hoàng cung to lớn hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ vắng lặng như ám dạ phong tiêu, lạnh lẽo tịch mịch.

Mây nhàn nhạt ẩn lui, lộ ra trăng tròn khác nào mâm ngọc. Hào quang màu bạc chiếu khắp mặt đất rộng lớn, cũng chiếu vào một chỗ đứng bên trên lầu các.

Ngự dụng tửu phường- bốn chữ phiêu dật, lớn vô cùng, khác nào du long, lại giống như tư thái mây trôi nước chảy. Nhàn nhạt hương rượu uốn lượn toàn bộ lầu các, một tia yếu ớt ánh nến lẳng lặng chập chờn.

Ở trong cung đình khổng lồ, khác nào ánh sáng đom đóm, vô cùng nhỏ bé.

Một hàng loạt đủ loại kiểu dáng to to nhỏ nhỏ vò rượu phân biệt bày ra ở trên quầy, những cái nắp đồng loạt được mở ra. Nồng nặc mùi rượu thoáng chốc bay ra, theo gió đêm tràn ngập hoàng thành.

Bọn thị vệ gác đêm đều nghe thấy được trận phiêu hương nồng nặc này, nhao nhao mê muội trong đó, không thể tự kiềm chế.

Bọn họ vạn phần nghi hoặc, đã vào đêm rồi, tại sao lại có mùi rượu nồng nặc bay ra như thế? Nếu như đổi làm ngày thường, đây căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Giờ khắc này người trong các đã rơi vào trạng thái ngủ say, phỏng chừng ở sâu bên trong, đều sẽ theo cỗ mỹ diệu tửu hương này làm nên giấc mộng đẹp.

Bên lan can tầng cao nhất của Ngự dụng tửu phường, nằm vật xuống một bóng người thuần trắng, trong ngực nàng ôm một vò rượu ngon.

Hai gò má tràn đầy mỹ lệ đỏ ửng, ánh mắt thanh nhã mông lung tràn ngập men say. Bên môi trước sau ôm lấy một vệt mỉm cười, đãng tâm hồn người, vô cùng thỏa mãn.

Nàng một cái tay ôm vò rượu, một cái tay khác xoa xoa một con tiểu bồ câu yêu kiều.

Lông chim bồ câu khác nào sông băng trên tuyết trắng, ánh mắt linh động lập loè một tia nhân tính. Nó như là vô cùng yêu thích cái tay này ôn nhu xoa xoa, nghe lời cư trú ở nữ tử trong ngực, lẳng lặng hưởng thụ.

Bách Lý Tình Thiên ngửa đầu uống một hớp rượu, hai con mắt mê say nhìn chằm chằm ánh trăng, "Cáp a cáp, ngươi nói ta dễ dàng sao? Thiên nam địa bắc nhiều nơi như vậy, nhiều mỹ cảnh như vậy, để ở một bên không thưởng thức, cứ thế mà đến hoàng cung. Trong lâu đều là rượu ngon, nhưng ta lại càng cô độc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit