Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù bên ngoài trời trong nắng ấm, nhưng ta vẫn cảm thấy thật bất an. Xe ngựa hảo hạng vẫn tiếp tục tiến, cái mông của ta vẫn tiếp tục bình thường, nhưng dù vậy, ta vẫn có một loại cảm giác không yên kỳ lạ.

Chẳng lẽ đây chính là giác quan thứ sáu của nữ nhân mà người ta hay nói sao?

Đầu tiên là Nhị sư huynh thật kỳ quái, từ tối qua đến giờ hắn vẫn không ngừng liếc về phía quận chúa, vẻ mặt lấm la lấm lét, ta không thể hiểu nổi hắn đang suy nghĩ gì, lúc thì nhíu mày, lúc lại thở dài. Aiz, ta dám cá cái đầu gỗ đó đang tưởng tượng ra đủ thứ quái gì đây.

Nhưng đấy cũng không phải vấn đề.

Tiếp đến là quận chúa cũng rất kỳ quái. Từ tối qua đến giờ nàng ấy cũng không ngừng liếc về phía ta. Có mấy lần mắt ta và nàng cùng chạm, nàng luôn làm như không có chuyện gì rồi quay đầu đi. Chẳng lẽ trên mặt ta có dính thứ gì? Không thể ngờ quận chúa cũng là kiểu người thấy người ta mắc lỗi thì chỉ im lặng, rồi sau đó trộm cười. Có vài lần ta lén xoay người thử sờ sờ mặt, chẳng hề có cái gì mà!

Nhưng đấy cũng không phải vấn đề.

Những người xem ra vẫn còn bình thường nhất trong xe là Nguyệt Nhi và Đại sư huynh. À, còn ta nữa. Từ lúc lên xe đến giờ Đại sư huynh vẫn ngồi nguyên một tư thế, nhìn có vẻ như chẳng hề buồn ngủ chút nào. Hoặc có thể do mắt huynh ấy quá nhỏ, ta không thể phân biệt được là huynh ấy đang ngủ hay thức.

Nguyệt Nhi cô nương thì lại ngủ rất ngon, tư thế cũng thực bình thường. Từ hai canh giờ trước ta có nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, lúc ấy ở trong xe chỉ có duy nhất một mình Nguyệt Nhi cô nương ngủ thôi, nói vậy là… Tuy rằng ngáy ngủ là một hành vi rất tự nhiên của con người, nhưng ta vẫn không nhịn được cười khẽ. Có vẻ những người khác cũng nghe thấy được, chỉ là bọn họ đều chỉ cùng nhau trầm mặc, xem ra ai cũng là người có tu dưỡng cao.

Nhưng dù thế, tất cả chuyện ấy vẫn chưa phải vấn đề.

Chợt, xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại không báo trước, khiến ta muốn té sấp mặt luôn. Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thử, xem rốt cục phía trước đã xảy ra chuyện gì. Rồi tôi cực nhanh thụt đầu vào — Phật tổ Như Lai ơi, Quan Thế Âm Bồ Tát ơi, Ngọc Hoàng đại đế ơi, các lão tổ tổng của họ Thành ơi — Hóa ra đây mới chính là vấn đề!

“Trên xe nghe kỹ đây! Đem tất cả ngân lượng và thứ đáng giá trên người các ngươi giao ra, bằng không đừng mong yên ổn!” Từ ngoài xe truyền vào một tiếng quát to.

Đúng vậy, là gặp phải cướp.

“Làm sao đây, làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?” Nhị sư huynh thực không phong độ cực kỳ hoảng hốt.

Quận chúa cũng vẻ mặt luống cuống nhìn ta —— Nhìn ta làm cái gì, những người này cũng đâu phải do ta gọi tới!

Ách, thế nhưng Nguyệt Nhi cô nương vẫn say giấc ngủ, lại còn xoay người rồi chép chép miệng.

Người ta thường bảo, chó sủa là chó không cắn, mặc dù so sánh thế có vẻ hơi thô, nhưng lúc này, Đại sư huynh lại bất chợt đứng dậy —— Giờ ta mới phát hiện hóa ra thùng xe được làm rất cao, cho dù Đại sư huynh có đứng thẳng người thì cũng chỉ vừa vặn chạm tới nóc. Có điều đây không phải điểm chính, mà điểm chính là cuối cùng Đại sư huynh đã được phát huy khả năng của mình! Tiến lên Đại sư huynh, bình thường người chịu trách nhiệm luyện võ chính là huynh đó!

Bình bịch vài bước, Đại sư huynh mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Đại ca, có người ra rồi kìa!” Bên ngoài có tiếng một người nhỏ giọng thông báo. Hóa ra đại ca của ngươi bị mù, đến nỗi có người ra ngoài ngươi cũng cần báo cáo?

“Đem hết tiền ra đây nữa!” Là giọng ồm ồm lúc đầu.

Nhưng Đại sư huynh lại chỉ đứng yên bất động, cứ vậy đứng thật lâu trước cửa thùng xe, không nói một lời nào —— Này này này, bây giờ không phải là lúc đùa dai đâu đấy!

Tất cả mọi người cùng im lặng, không khí trở nên lúng túng ngại ngùng.

Rồi bên ngoài dần dần trở nên xôn xao, có tiếng người trò chuyện qua lại.

“Đại ca, mắt của người kia nhỏ thật!”

“Đúng đúng, mắt hắn đang mở mà trông cứ như nhắm ấy.”

“Như thế có phải sẽ khó nhìn thấy mọi vật hơn không nhỉ?”

Cái quái gì vậy, các người là cướp hay là mấy đại thẩm nhiều chuyện thế!

Đột nhiên, Đại sư huynh im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng ——

“Mắt của ta, chẳng hề nhỏ chút nào.”

Đại sư huynh! Đây không phải là điểm chính được không??!! Huống chi, mắt của huynh quả thực rất nhỏ!!

“Bớt nói lời thừa đi!” Giọng trầm ồm kia lại vang lên, “Muốn giữ mạng thì mau đưa tiền ra đây!!!” Rốt cục cũng quay lại nói chuyện bình thường.

Rồi lại có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, chẳng lẽ cần phải động thủ thật sao?

“Lão huynh, ngươi nếu muốn tốt, xem xem phía sau chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, ngươi đem tiểu đồ chơi kia thu lại đi!” Quả nhiên là khẩu khí của cướp, thật là huênh hoang. Đột nhiên bên tai ta chợt vang lên lời sư phụ: “Con tuy là nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này lên kinh, chính là muốn con nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hỏng đại sự.”

“Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt”…

"Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt”…

Lời của sư phụ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Chẳng lẽ, đây chính là lúc để ta ra tay sao?

Ở bên ngoài, Đại sư huynh vẫn không có bất cứ hành động gì khác, dường như muốn nhất quyết tuân theo danh ngôn “Địch không động, ta không động” để đối phó. Còn đám cướp kia cũng chỉ ồn ào trò chuyện, chứ không có hành động gì thêm. Được rồi, Thành Nhược Hề, đã đến lúc ta tỏa sáng!

Ta hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy hùng dũng đi ra ngoài. Cái quái gì thế này, là thật hay giỡn vậy, nhìn quanh một lượt, đếm sơ sơ thì đám cướp này chí ít cũng phải có tới hơn hai mươi người. Coi như Đại sư huynh là giang hồ đệ nhất võ hiệp đi nữa, cũng phải bị quần cho tơi tả, huống chi hắn không phải nha.

“Đại ca, thêm một gã mặt trắng đi ra kìa!” Ai là mặt trắng hả!! Ta trừng mắt liếc ngay về phía âm thanh phát ra, hóa ra là một tên có gương mặt giống chuột, đúng là tâm địa thế nào thì mặt trông như thế.

“Nếu không giao tiền ra thì chúng ta sẽ không khách sao đâu!” Đứng ngay chính giữa là một gã dáng người vạm vỡ có râu quai nón, gã to con đó la to. Xem ra gã chính là đại ca rồi.

“Các vị huynh đệ…” Ta ôm quyền định cất lời, thì một tên cướp đã chen miệng nói: “Ai là huynh đệ của ngươi hả! Mau lấy tiền ra đây!!”

“Câm miệng!” Gã to con quay đầu hung hăng trừng mắt liếc người kia, sau đó lại nhìn về phía ta: “Có lời gì mau nói!!”

Xem ra cũng không xấu xa lắm.

“Các vị huynh đệ, các vị Lương Sơn hảo hán…” Ta lại ôm quyền hướng về bốn phía, “Bởi vì có câu trộm cũng sinh nhai, thực không dám giấu giếm, trên người tiểu sinh cũng chỉ có mấy văn tiền lẻ…”

“Lừa quỷ à! Xe ngựa cao cấp thế mà!” Một tên cướp khác lại nói leo.

“Không nên bị ánh mắt của các ngươi che mờ!!” Ta đột nhiên phóng lớn giọng mình, khiến toàn trường có nhiều người còn sợ tới phát run. Ta cau mày, định tiến thêm về trước một bước nhỏ, thì người đánh xe với sắc mặt đã tái mét ngồi ở trước đầu lại nhìn ta như muốn hỏi, “Ngươi có bị làm sao không thế”.

“Đây chỉ là phương tiện do một người hảo tâm ở kinh thành bố thí cho chúng ta mà thôi… Thật ra, ta với nữ nhi thứ ba của Quan đại lão gia ở kinh thành có tư tình, nên hiện giờ bọn ta đang bỏ trốn…” Ta cụp mắt, lắc đầu thở dài.

“Nói hươu nói vượn!”

“Quỷ mới tin ngươi!”

“Đại ca, chúng ta trực tiếp động thủ đi!”

“Các ngươi câm miệng cho ta!!” Gã to con vung tay lên, đám người phía sau lập tức ngậm miệng.

“Vì sao phải trốn?” Gã to con nhìn chằm chằm ta hỏi.

Thật tốt quá, mắc câu rồi.

“Vì Quan lão gia khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng với địa vị nhà ông ấy, vì thế chia rẽ đôi chim uyên ương số khổ bọn ta, lại còn phái sát thủ đi diệt trừ ta nữa…”

“Khinh người quá đáng!” Có một tên cướp dường như bị những lời bịa đặt của ta làm cho cảm động thốt lên.

“Vậy đây là các ngươi đang bỏ trốn?” Gã to con lại hỏi.

“Đúng vậy! Ta luôn tin rằng người có tình rồi sẽ được thành đôi, vì vậy ta muốn nói cho tất cả những kẻ khinh thường người nghèo biết, ta không dễ bị bắt nạt đâu!” Ta đặc biệt vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

“Nói hay lắm!!” Thậm chí có mấy người kích động đến vỗ tay.

Cho nên mới nói, việc luôn phải trau dồi học thức, rèn luyện trí thông minh là vô cùng cần thiết nha.

Lại không ngờ, gã to con kia mặt đen thùi, rồi chỉ vào Đại sư huynh hỏi: “Hai người các ngươi bỏ trốn, thế người mắt nhỏ này là ai?!”

Hóa ra là một kẻ khó đối phó.

“Huynh ấy?” Ta liếc nhìn Đại sư huynh đang đứng ở một bên mặt chẳng biểu lộ, “Huynh ấy… Huynh ấy là Vân đại hiệp, đến trợ giúp cho chúng ta bỏ trốn, là người giang hồ, người giang hồ!” Ta cảm thấy như toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ngươi!” Gã to con chỉ vào ta, “Xuống đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài