Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thân thể của quận chúa gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi, xin vương gia đừng nên lo lắng.” Rút bàn tay vừa bắt mạch xong về, ta quay đầu nói với Tấn vương gia đang sốt ruột đứng bên.

“Vậy thì tốt quá, cuối cùng bổn vương đã có thể yên tâm…” Vương gia thở phào một cái, sau đó nói, “Mấy ngày qua làm phiền các vị rồi.”

“Không phiền, không phiền.” Nhị sư huynh đứng cách đó không xa vội đáp, “Chỉ là nhấc tay mà thôi.” Nói đúng lắm, chỉ sợ đến cử động một ngón tay huynh cũng chẳng hề!

“Mấy ngày qua thật làm phiền Thành công tử.” Nằm ở trên giường quận chúa bỗng cất lời.

Người đúng là người biết rõ đạo nghĩa! Ta quay sang nhìn quận chúa, định nói với nàng vài lời khách sáo như kiểu là ‘Không có chi, chút lòng thành mà thôi’, thì tiếng của Đại sư huynh đã vang lên, như sét nổ giữa trời nắng ấm.

“Vương gia, ta nghĩ đã đến lúc khởi hành.”

Quả nhiên người này không nói thì thôi, hễ cứ nói là phải tạo kinh động.

“Aiz…” Vương gia thở dài, đầu cúi thấp, “Là đến lúc rồi.”

“Phụ vương, có chuyện gì vậy?” Quận chúa đang nằm trên giường cũng vẻ mặt mờ mịt, hết nhìn gương mặt buồn rầu của vương gia rồi lại quay đầu nhìn ta.

Giờ là tình huống gì vậy, chẳng lẽ quận chúa không hay biết gì?! Không phải chứ Tấn vương gia, đây là chuyện có liên quan đến tương lai sau này của nữ nhi ngài đó, vậy mà ngài lại chẳng buồn thông báo trước gì?!

“Bổn vương muốn nói vài lời với ái nữ, phiền các vị…”

Hiểu mà hiểu mà, vì để nhường chỗ cho “phụ thân và con gái tâm sự”, ba người bọn ta  cần phải lui ra ngoài.

Nhưng Nhị sư huynh lại hoàn toàn chẳng hiểu được ý của vương gia, còn cực kỳ trịnh trọng nói với quận chúa: “Quận chúa, chẳng lẽ người không biết sao, vương gia định…” Ta vội vươn tay bịt chặt miệng Nhị sư huynh lại, rồi kéo cả người hắn đi, vừa lui ra ngoài vừa gật đầu nói với vương gia và quận chúa: “Hai vị cứ từ từ nói chuyện!”

“Sư muội, muội làm gì thế?!” Vừa ra khỏi cửa, Nhị sư huynh đã vội vã lau lau miệng mình: “Tay muội toàn mùi thuốc thôi!!” Cả người huynh thì không đầy mùi thuốc đấy.

“Huynh đúng là đồ đầu gỗ mà, cha con người ta hàn huyên tâm sự, huynh chen miệng vào làm cái gì?” Ta trừng mắt với hắn.

“Tâm sự?” Nhị sư huynh nhìn Đại sư huynh, rồi lại quay sang nhìn ta.

“Sắp phải chia xa, phải chia xa rồi!” Trong lòng ta bỗng dâng đầy cảm xúc, dùng mu bàn tay phải vuốt vuốt lòng bàn tay trái, thật tâm trạng thốt lên.

Nhị sư huynh sững sờ một giây, sau đó há to miệng “À—” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu rồi.

“Chắc bọn họ buồn lắm.” Nhị sư huynh thở dài.

Ta gật đầu. Đối với một người không có phụ thân như ta, ta cực hâm mộ quận chúa vì có một người phụ thân vẫn rất mực thương yêu nàng. Hôm nay từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Phụ thân à, lúc xưa khi người đặt con ở trước cửa y quán, liệu người có từng thở dài mấy cái hay không?

“Thê lương quá…”

Người cực ít nói chuyện như Đại sư huynh bất chợt cất tiếng, làm cả ta và Nhị sư huynh đều giật nảy mình, đồng loạt quay sang nhìn Đại sư huynh, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của hắn. Đại sư huynh quay lưng về phía hai chúng ta, mắt nhìn lên bầu trời đêm, thật lâu sau mới nói tiếp: “…Đêm nay trăng tròn.”

Chẳng hiểu vì sao, ta bỗng cảm thấy như có gió lạnh thổi lướt qua thân thể.

Từ khuê phòng của quận chúa bỗng vang lên tiếng đồ vật bị rơi vỡ, rồi vài tiếng nói lớn ồn ào.

“Vương gia! Đã xảy ra chuyện gì vậy, vương gia?” Nhị sư huynh lập tức xông tới vỗ cửa. Van huynh, huynh còn hy vọng bọn họ sẽ bước ra giải thích rõ với huynh chuyện vừa nãy sao? Ta chẳng buồn liếc nhìn Nhị sư huynh, mà trực tiếp đẩy cửa.

Khi ba người bọn ta bước vào phòng thì  nhìn thấy hình ảnh! Tấn Ngưng quận chúa đang quỳ rạp xuống đất, trên mặt nước mắt như mưa, ngẩng đầu nhìn lên vương gia đang đầy bất đắc dĩ đứng ở trước mặt, dưới sàn còn có một chiếc bát sứ vỡ nát.

“Ngưng nhi, nghe lời phụ vương đi!” Vương gia cau mày, khom người xuống muốn kéo quận chúa lên.

“Phụ vương! Con không đi, con muốn ở lại đây với người!” Quận chúa giãy giụa, lông mày cau chặt, vẫn kiên quyết quỳ không chịu đứng lên.

“Ngưng nhi, làm sao để con hiểu được nỗi khổ tâm của phụ vương đây? Ta chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối là con mà…” Nét mặt vương gia buồn rười rượi, trong hốc mắt cũng đong đầy nước rồi, tưởng như có thể lập tức chảy ra.

Nói thật, nhìn tình cảnh này sống mũi ta cảm thấy cay cay, vì sao ông trời nhất định phải chia rẽ đôi chim uyên ương số khổ.. Ách… Đôi cha con số khổ này chứ?!

“Quận chúa, xin người đứng lên đi, người chỉ vừa mới khỏi bệnh…” Nha hoàn Nguyệt Nhi bên cạnh muốn tiến lại gần nâng quận chúa dậy.

“Phụ vương, con không đi…” Nhưng quận chúa vẫn kiên quyết chối từ.

“Ngưng nhi!!” Lòng vương gia cảm thấy buồn đau vô hạn.

“Quận chúa!!” Nhị sư huynh… Này này, huynh chen ngang vào đó làm gì hả!? Chỉ thấy Nhị sư huynh dũng cảm xông vào, vẻ mặt lúc này thật giống y hệt như hôm quỳ trước sư phụ xin tha cho ta: “Quận chúa, người đừng làm vương gia buồn lòng nữa, để người rời đi trước cũng là vì sự an toàn của người…”

“Phụ vương, con không đi…” Có vẻ quận chúa chẳng bị lay động chút nào trước những lời thắm thiết của Nhị sư huynh, tiếp tục lắc đầu.

“Ngưng nhi!!” Vương gia ngửa mặt lên trời thở dài.

“Quận chúa! người…” Nhị sư huynh lại tiếp tục thêm dầu thêm mỡ.

Mọi việc càng trở nên hỗn loạn hơn.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, bỗng có một bóng hình lao vụt vào giữa mọi người, tiếng nói của quận chúa ngừng lại, tiếp sau đó là nàng ngã xuống đất ngất đi. Toàn bộ đều sửng sốt, chỉ có Đại sư huynh đang đứng ngay sau lưng quận chúa đã té xỉu, cực kỳ bình tĩnh hỏi vương gia: “Giờ đi được chưa?”

Đại sư huynh, muội sùng bái huynh.

“Ngươi, ngươi khiến Ngưng nhi làm sao vậy?!” Vương gia cực kỳ hoảng sợ.

“Không có việc gì đâu vương gia.” Ta vội bước lên trước, ý bảo Nguyệt Nhi nâng quận chúa lên, “Đại sư huynh chỉ điểm huyệt quận chúa thôi, nên ngủ mê một hồi.”

“Vậy à…” Xem ra vương gia vẫn có chút chưa hồi thần kịp, “Vậy mau đưa quận chúa lên xe đi! Nhanh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài