Chương 1. Võng Lượng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt Sơn trải dài trăm dặm, bao gồm bảy đỉnh núi cao hiểm trở, mỗi đỉnh đều có thiết lập lối vào Võng Lượng Thành. Võng Lượng Thành ẩn mình sâu trong khe núi ngay Minh Nguyệt Sơn này, nghe đồn trong khe núi dày đặc cơ quan, người giang hồ đều biết, muốn công phá Võng Lượng Thành, khó như lên trời.

Thế nhưng ——

Mùng bảy tháng Bảy, tứ đại thế gia trong giang hồ hợp lực cường công Võng Lượng Thành, đúng là đã kéo quân đến dưới chân Võng Lượng Thành.

Cửa thành mở rộng, trong ngoài thành lại không có một bóng người.

Tứ đại thế gia từ chưởng môn cho tới đệ tử đều vô cùng chấn động, giang hồ đồn rằng, tân thành chủ Dạ Ly Tước tính tình thất thường, quái đản âm hiểm, hôm nay bày ra không thành kế, trong thành tất nhiên có mai phục.

Lại nói đến giang hồ tứ đại thế gia, năm đó chưởng môn khai sơn là bốn vị huynh đệ kết nghĩa, liên thủ tiêu diệt bọn đạo chích trong giang hồ, tự mình dẫn võ lâm nghĩa sĩ càn quét Thương Minh Giáo nổi danh như cồn lúc bấy giờ, trảm giáo chủ Ma giáo Đông Phương Vấn tại tổng đàn, bức cho đám hộ pháp của Ma giáo kẻ thì bỏ trốn, kẻ thì quy ẩn, giang hồ từ đây bình an vô sự đã được trăm năm.

Hiện giờ trong giang hồ, Ma giáo có vẻ tro tàn lại muốn cháy. Mấy tên hộ pháp trăm năm trước chạy đến ẩn nấp ở vùng Bắc Cương, một lần nữa kết đàn, đệ tử trong giáo phái rèn luyện mấy chục năm, ngo ngoe rục rịch, ý muốn huỷ diệt tứ đại thế gia, báo thù rửa hận.

Đề phòng người Ma giáo xâm nhập vào Trung Nguyên, một trong tứ đại thế gia Khước Tà Đường đại diện đứng ra, thiết lập trụ sở ngay bên cạnh Bắc Cảnh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm phòng đám Ma giáo ở Bắc Cương phản cắn.

Trừ cái này ra, cướp biển ở Đông Hải thịnh hành, một trong tứ đại thế gia là Tứ Hải Bang liền lập bang hội ngay trên biển, ổn định Đông Hải. Còn lại hai thế gia, Thiên Phật Môn ở phía Tây, Tam Sơn Các ở phía Nam. Giang hồ có câu, có chưởng môn công tử của tứ đại thế gia trấn thủ tứ phương, tà ác cũng không thể xâm nhập.

Thiếu niên trong giang hồ đều lấy việc gia nhập tứ đại thế gia làm vinh hạnh, nhắc đến tứ đại thế gia, ai cũng phải dựng thẳng ngón cái lên, tán thưởng một câu “Giang hồ may mắn!”

Võng Lượng Thành là tổ chức sát thủ nổi lên trong khoảng hai mươi năm nay, ban đầu cùng tứ đại thế gia nước sông không phạm nước giếng, tuy mua bán chuyện giết người, vong hồn dưới đao đa số là trừng phạt đúng tội, nhưng cố tình đao của vị tân thành chủ lại hạ xuống chưởng môn công tử Tam Sơn Các cùng người nhà. Đêm hôm đó, tân thành chủ Dạ Ly Tước một tay nâng bầu rượu, một tay cầm đao, say khướt mà bước vào sơn môn Tam Sơn Các, suốt một đêm, nàng ấy giết đỏ cả mắt, cũng giết đỏ toàn bộ chính điện Tam Sơn Các.

Một môn tổng cộng mười bảy người bao gồm chưởng môn công tử, đều chết dưới đao của một mình Dạ Ly Tước.

Dạ Ly Tước cũng bởi vậy mà vĩnh viễn mang ác danh Địa ngục La sát Yêu nữ, người giang hồ nghe thấy đã run sợ. Nàng ấy chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, làm sao lại có thể có tu vi võ công cao như vậy, sao có thể chém chưởng môn công tử Tam Sơn Các ngay dưới đao.

Tứ đại thế gia có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chịu, lần này chịu thương tổn nặng như vậy, tam đại thế gia còn lại tất nhiên muốn san bằng Võng Lượng Thành, đòi món nợ máu phải trả bằng máu cho Tam Sơn Các.

Vì thế, tam đại thế gia tính cả tân chưởng môn công tử mới nhậm chức của Tam Sơn Các, cầm đầu đám đệ tử tinh nhuệ của tứ đại thế gia, giết một đường đến Minh Nguyệt Sơn.

Mùi máu tươi tràn ngập nơi núi rừng hoang dã, nồng đến mức gắt mũi.

Tuy ỷ vào người dẫn đường chỉ dẫn, bọn họ tránh được rất nhiều cơ quan, nhưng chém giết đến tận đây, trừ bỏ tứ đại chưởng môn công tử bên ngoài không có thương tổn gì, không ít đệ tử đã lưu lại vết máu trên người.

“Thẩm sư tỷ, trong thành có bố cục thế nào? Ngươi nói cùng chư vị chưởng môn công tử một chút đi.” Khi mọi người nghỉ ngơi ổn định hơi thở, bỗng nhiên một bạch y đệ tử đứng lên, nhìn về bạch y thiếu nữ cách đó không xa, cao giọng hỏi.

Nhìn kỹ hoa văn trên y phục hai người này, đều có ấn kim liên, đây là huy hiệu của môn phái Thiên Phật Môn.

Thiên Phật Môn là môn phái có ít chiêu thức nguy hiểm đến tính mạng nhất trong tứ đại thế gia, võ công của môn phái có tổng cộng ba con đường tu luyện: Thượng lộ là y đạo, có bảy thức bắt mạch, chỉ có thể tự bảo vệ mình, không thể lấy mạng người khác; Trung lộ là chưởng pháp, có chín thức Niêm Hoa Chưởng, có thể công có thể thủ; Hạ lộ là kim châm, không có chiêu thức cố định, người tu luyện theo con đường này phải đọc thuộc kinh thư, nhớ kỹ huyệt vị, lấy kim châm đâm huyệt, châm trúng tử huyệt sẽ lấy mạng người.

Đệ tử nhập môn đều giống nhau chỉ có thể chọn tu luyện theo thượng lộ, ba đường chọn ra ba nhân tài kiệt xuất, gia nhập Bồ Tát Đường học thêm một con đường khác, Bồ Tát Đường mỗi ba năm sẽ cử hành một lần tỉ thí võ công, ba người đứng đầu sẽ trở thành quan môn đệ tử của chưởng môn công tử, cùng chưởng môn công tử chọn người nối nghiệp cùng tu luyện võ công.

Quan môn đệ tử có biệt danh khác, nếu là nam tử sẽ xưng Phật Tử, nếu là nữ tử thì xưng Thánh Nữ.

Vị cô nương mà tên bạch y đệ tử vừa hỏi ý, chính là Thánh Nữ mới thăng lên trong năm nay, Thẩm Y.

Lần này nàng chính là người dẫn đường bao vây Võng Lượng Thành, cũng là người đương thời duy nhất từng bước vào Võng Lượng Thành, còn có thể sống sót tồn tại ra ngoài.

Mới đầu bốn vị chưởng môn công tử cũng không hoàn toàn tin lời nàng, chỉ là, trong một ngày có thể vượt qua bảy đỉnh núi giết tới chân Võng Lượng Thành, chỉ có thể chứng minh lời của Thẩm Y đều là thật.

Cho nên nghe thấy bạch y đệ tử đã mở miệng, ánh mắt mọi người liền nhất trí mà nhìn lại đây ——

Ánh trăng chiếu sáng sườn mặt của nàng, cũng chiếu sáng chín đóa kim liên thêu chìm trên y phục nàng. Chỉ có quan môn đệ tử của Thiên Phật Môn, mới có thể mặc bạch thường thêu chín đóa kim liên. Mười tám tuổi đời, đã có tu vi võ công đến bậc này, thật sự làm người ta kinh ngạc cảm thán. Nhìn kỹ mặt nàng, dịu dàng đến mức giống như tuyết liên nằm sâu trong sông băng, thời điểm không cười có vài phần giống như Quan Âm, vô cớ làm người ta tĩnh tâm; nhưng nếu cười rộ lên, đôi mắt trong vắt như ánh sao, má trái có một má lúm đồng tiền nho nhỏ, lại làm người ta nhìn thấy mà động tâm.

Chỉ có điều, Thẩm Y rất ít cười.

Số lượng không nhiều lắm chỉ có vài lần, thiếu bang chủ Tứ Hải Bang Lý Tuần từng thấy một lần, liền nhớ mãi không quên. Cho dù lúc này, trong ánh mắt Lý Tuần nhìn Thẩm Y cũng trộn lẫn một tia ngưỡng mộ, người khác không cảm thấy, nhưng Thẩm Y đã sớm biết rõ.

“Võng Lượng Thành có tổng cộng bốn toà tháp ở Đông Tây Nam Bắc, phía dưới bốn toà tháp này có cơ quan tương thông, khắp nơi đều có sát khí.” Thẩm Y mở miệng từ từ trần thuật, bên trong thanh tuyến tự mang theo một chút trầm khàn như có như không, làm người nghe cảm thấy êm tai, “Nếu Dạ Ly Tước trốn bên trong bốn toà tháp này, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nàng ta ở trong tối, nhất định phải cẩn thận đề phòng nàng ta đột nhiên tấn công từ các hốc bí mật……”

“Ha ha ha……”

Thẩm Y nói còn chưa nói xong, liền nghe thấy phía trên thành vang lên một chuỗi tiếng cười điên cuồng của nữ tử.

Mọi người nháo nhào nhìn qua đó.

Phía trên thành, hồng y nữ tử ngồi ở trên cao, hai chân trần đung đưa lay động treo giữa không trung. Nàng ấy đón gió đêm, nhấc bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, đôi con ngươi vũ mị híp mắt nhìn xuống mọi người.

“Ai nói bổn cô nương nhất định trốn ở trong tối?”

Thẩm Y có chút khẩn trương, ánh mắt bỗng chốc trở nên phức tạp, thấp giọng cắn răng nói: “Dạ Ly Tước!”

“Ha.”

Một tay Dạ Ly Tước chống đỡ thân mình, làm như uống say sưa, sảng khoái vô cùng mà khẽ cười một tiếng, nàng ấy lắc lắc bầu rượu, vừa lúc uống cạn một bầu này.

“Một nhà của công tử đều do ta giết, muốn báo thù thì tìm một mình ta là được.” Nàng ấy một bên lười biếng nói, một bên chậm rãi đứng lên, đi dọc theo câu lan trên tường thành, “Các ngươi phá bảy lối vào của ta, lấy nhiều hiếp ít, giết trăm người hầu của ta, thật đúng là danh môn chính phái nha!” Ngữ khí châm chọc, trong lời nói cất giấu đao kiếm, thật sự chói tai.

“Giết người, đền mạng!” Không đợi những đệ tử khác ra tay, Thẩm Y điểm mũi chân, lao về phía Dạ Ly Tước.

“Vút!”

Mũi chân Thẩm Y vừa bước lên thành gạch, liền thuận thế bắn một cây kim châm từ trong tay áo, bắn thẳng về phía Dạ Ly Tước.

Dạ Ly Tước cong môi cười, nhẹ nhàng ném bầu rượu đến, bầu rượu đụng phải kim châm, lại vỡ thành mảnh vụn. Chỉ thấy thân thể nàng ấy xoay tròn, từ bên hông rút ra chiếc roi bạc sáng như tuyết.

Roi dài bốn thước, bao gồm mười ba đoạn, mỗi đoạn đều có khắc một con tước điểu, đây là binh khí không rời của Dạ Ly Tước, tên là “Tuyết Hồng”.

Võ công của nàng ấy rất cao, hiếm khi sử dụng đến Tuyết Hồng.

Có một lần Dạ Ly Tước dùng nó, chính là lúc Thẩm Y rơi vào hiểm cảnh nơi u ngục.

Sau khi thoát hiểm, Thẩm Y từng hỏi nàng ấy, “Vì sao gọi nó là Tuyết Hồng?”

“Nhân sinh đáo xử tri hà tự? Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê.” Khi đó Dạ Ly Tước chỉ nhàn nhạt cười cười, niệm một câu thơ mà đến nay Thẩm Y cũng chưa thể giải mã.

Đời người rốt cuộc giống gì đây?

Phải chăng phi hồng đạp tuyết dày.

“A Y!” Lý Tuần nhìn thấy Thẩm Y một mình lao vào nguy hiểm, nơi nào còn nhịn được, vừa muốn đuổi theo Thẩm Y, lại bị phụ thân Lý Bá Lăng trở tay giữ lại, cứng nhắc nhắc mà té tại chỗ.

“Cha! Nàng ấy gặp nguy hiểm!”

“Đã là người dẫn đường, đi trước thăm dò thật hư cũng tốt, đây vốn là nhiệm vụ của nàng ta.” Thanh âm của Lý Bá Lăng lạnh lẽo, nói xong liền đưa ánh mắt cho chưởng môn công tử Thiên Phật Môn Tát Châu, “Phật gia có câu, có bỏ mới có được, nói vậy Tát đại ca sẽ không để ý đâu.”

Ngày thường bốn vị chưởng môn công tử xưng hô huynh đệ dựa trên tuổi tác.

Tát Châu cười như không cười, “Tất nhiên là sẽ không. Tiểu đồ đệ từ trước đến nay thích thể hiện, cứ để nàng ấy đi.” Nói xong, hắn ung dung bình tĩnh mà nhìn về phía đầu tường, hai người kia đã chiến đấu không dứt.

Nghe thấy hai vị chưởng môn công tử nói như thế, những đệ tử khác tự nhiên không dám tùy tiện đi lên hỗ trợ.

Chỉ thấy Dạ Ly Tước múa may Tuyết Hồng, như có gió tuyết quanh thân, roi bạc ngẫu nhiên hướng về phía Thẩm Y, giống như Ngân Long vùng khỏi mặt nước, đằng đằng sát khí.

Ỷ vào kim châm trong túi, Thẩm Y mấy lần tới gần Dạ Ly Tước trong vòng một bước, lại bị Dạ Ly Tước dùng Tuyết Hồng bức lui. Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy cẳng chân truyền đến một trận đau nhức, cúi đầu nhìn thử, mới phát hiện bò cạp độc đã bò đầy trên đầu tường.

Đây vốn chính là hung vật mà Dạ Ly Tước tự tay nuôi, hiện giờ dốc toàn bộ lực lượng, tất nhiên là vì phòng giữ Võng Lượng Thành.

“Có bò cạp!”

Đệ tử tinh mắt đã nhìn thấy đàn bò cạp rậm rạp bò xuống từ đầu tường, nhịn không được kinh hoàng hô to.

“Toàn bộ lui về phía sau!” Tát Châu nhận ra loại độc vật này, lập tức ra lệnh, “Đây là trác hồn! Bị cắn một ngụm, đau đến không sống nổi!”

“Trong thành quả nhiên có mai phục! A Y, nàng mau trở lại!” Lý Tuần nôn nóng hô to, khi nhìn lên đầu tường, lại nhìn thấy Tuyết Hồng của Dạ Ly Tước đã quấn lên cổ Thẩm Y.

Nàng ấy chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, liền mang theo Thẩm Y nhảy vào trong thành, lấy nội lực thúc giục thanh âm, cực kỳ vang dội mà để lại một câu cho đám người ngoài thành, “Muốn chết cứ việc tiến vào!”

Cửa thành Võng Lượng Thành liền mở rộng ngay trước mắt, đám người ngoài thành lại bị đàn bò cạp độc tạm thời bức lui mấy chục bước, sau khi thúc giục đệ tử tức tốc châm đuốc, tiến lên đốt giết đàn bò cạp độc đang đuổi theo.

Trong Võng Lượng Thành, Dạ Ly Tước thả lỏng Tuyết Hồng, liếc nhìn Thẩm Y đang ngồi liệt dưới đất, nhàn nhạt hỏi một câu, “Đau không?” Ngữ khí mang theo quan tâm. Dường như biết Thẩm Y sẽ không trả lời, nàng ấy lại mang lên ý cười một lần nữa, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Y, đột nhiên nắm lấy cằm Thẩm Y, “Nàng hận ta như vậy à? Mang một đám người tới lấy mạng ta.”

“Ngươi đáng chết!” Thẩm Y căm hận hét lên.

Nàng ấy ngàn không nên, vạn không nên tàn sát Tam Sơn Các, giết người mà nàng để ý nhất!

“Nàng ấy cũng đáng chết……”

“Câm miệng!”

Thẩm Y ngắt lời Dạ Ly Tước, gạt tay nàng ấy đi, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà găm cây kim châm cuối cùng trong tay vào ngực Dạ Ly Tước.

Nàng ấy không né không tránh, cười cười nhận một kích này.

“Nàng muốn, ta đều cho nàng……” Dạ Ly Tước phủ tay lên tay nàng, vận nội lực chấn động một cái, kim châm chợt xuyên qua cơ thể, máu tươi bắn ra như cung tên.

Kim châm xuyên tim, không người còn sống.

Tuy khoé miệng Dạ Ly Tước nhuốm máu, nàng ấy lại cười giống như đoá hoa mạn châu sa đỏ tươi sinh trưởng bên bờ Vong Xuyên, “Như vậy…… có đủ hay không?”

Thẩm Y sững sờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nước mắt lại trước một bước lăn dài trên gương mặt.

Trong gió đêm hiu quạnh, thanh âm của Dạ Ly Tước quẩn quanh, như ngày ấy mới gặp nhau, nàng ấy cười trêu nàng ——

Tiểu nương tử, đừng khóc.

_____

Chú giải

Không thành kế: tương tự kế sách vườn không nhà trống.

Tổng đàn: đàn tế chung.

Quan môn đệ tử: đệ tử đóng cửa tu luyện, do chính chưởng môn chịu trách nhiệm dạy dỗ.

Câu lan: lan can.

Hoa mạn châu sa: hoa bỉ ngạn.

Cho bạn nào chưa biết thì hồng y là y phục màu đỏ nha, còn bạch y thì là màu trắng, hắc y màu đen, thanh y màu xanh......

Hai câu thơ trong chương này trích từ “Mãnh Trì hoài cựu”, mình tạm dịch thôi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro