Chương 1: Xuyên Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Xuyên Thư

"Nhị sư tỷ? Nhị sư tỷ!"

Bên tai âm thanh vù vù không ngừng, có người như đang gọi gì đấy.

Thu Ngâm đầu đau muốn nứt, nhưng so với suy nghĩ hỗn loạn hành hạ, thì nơi trung tâm trái tim truyền tới kịch liệt đau nhức, giống bị lưỡi dao miễn cưỡng đâm xuyên qua sau đó cơn đau lan đi rồi đọng lại dư âm.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, đau đớn như tê liệt từ tim lan tràn toàn thân, lông mi nàng run rẩy, không kịp nói chuyện, trước khạc ra một búng máu.

Có lẽ ngụm máu này đã truyền cho cơ thể bị tổn thương một loại tín hiệu, khiến đau đớn chậm rãi tan hết.

Thu Ngâm lập tức bối rối, nàng rõ ràng vừa rồi cùng bạn bè của nàng ở bên đường ăn đồ nướng, không chú ý ăn uống gì lót dạ mà uống rượu để rồi say khước, thế nào vừa tỉnh dậy đã ở nơi khác xa lạ, thân thể còn như vừa bị mấy chiếc ô tô cán quá đau như vậy?

Không đợi Thu Ngâm kiểm tra coi mình là còn sống hay đã chết thì bên tai truyền đến tiếng gọi ngạc nhiên: "Nhị sư tỷ ngươi cuối cùng tỉnh rồi!"

Thu Ngâm giật nảy mình, mới phát hiện trong phòng còn có người thứ hai, nàng nhìn xuống, là một cô bé cao không đến eo nàng, toàn thân mặc y phục như mấy tiểu thư thời cổ đại xưa, khuôn mặt nhỏ mập phì, đang canh giữ ở bên giường nàng, thấy nàng tỉnh lại, suýt nữa vui đến phát khóc.

Cô bé nhỏ này gọi nàng là cái gì ấy nhỉ, Nhị sư tỷ?

Thu Ngâm cúi đầu nhìn bản thân, toàn thân mặc một kiện áo đỏ nhẹ nhàng trang nhã, dường như hành động đó làm cô bé hiểu sai ý gì đấy, liền vội vàng giải thích: "Nhị sư tỷ quần áo là ta đổi, bởi vì quần áo trước kia đã bị Tứ Vĩ Tranh bắt nát rồi, Nhị sư tỷ lúc ấy bị thương quá nghiêm trọng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ta mới tự làm chủ mọi thứ, lấy thuốc cho Nhị sư tỷ."

Cô gái nhỏ lo lắng bất an, giống như cảm thấy cởi áo giúp nàng bôi thuốc không phải là việc tốt, mà là làm sai gì đó chắc chắn sẽ khiến nàng tức giận, ở một bên nhắm mắt chờ đợi bị trách phạt.

Thu Ngâm lại ngây ngẩn. Nhị sư tỷ, Tứ Vĩ Tranh, đây không phải là quyển tiểu thuyết bách hợp tiên hiệp, ngược luyến nàng mới đọc hồi trước sao? Chỉ bởi vì nàng cùng cái cô Nhị sư tỷ phản diện si tình này trùng tên nên ấn tượng càng khắc sâu.

Bộ tiểu thuyết đó có tên là << Tiên Đồ Chi Cấm Yêu>> [tình yêu bị cấm đoán trên con đường bất tử (tu tiên)], nói về nữ chủ Lục Uyển Tư nhà tan cửa nát, mất đi cha mẹ trở thành mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ, khi sắp chết đói, cô được Bích hoa tiên tử Nam Hận Ngọc đi du ngoạn nhân gian nhặt về nhất đảng Tiên Môn Thái Thanh tông, thu làm đệ tử, từ đây mở ra con đường đánh quái thăng cấp, tu luyện, nói chuyện ngược luyến cùng sư tôn băng sơn, lạnh lùng.

Trong sách nữ chủ Lục Uyển Tư là tiểu sư muội của tông môn nên đương nhiên nhận được đủ loại cưng chiều, ưu ái, mặc dù thiên phú không tốt, nhưng bằng sự cố gắng cùng cơ duyên của thiên đạo cũng coi như là thành công trên con đường tu tiên, trở thành đệ nhất cao thủ Nguyên Anh ở Tiên giới, khiến vô số người khát khao, hâm mộ.

Nhưng Lục Uyển Tư lần đầu gặp sư tôn, liền vì vị sư tôn xinh đẹp như trăng này làm động tâm, trong lòng liền không còn chỗ cho người thứ hai, Nam Hận Ngọc chính là bạch nguyệt quang của nàng. Tuy nhiên Nam Hận Ngọc như trăng sáng, nhưng cũng như trăng lạnh, một lòng hướng đạo, không màng tình cảm, Lục Uyển Tư bị phớt lờ hết lần này đến lần khác.

Hiển nhiên là Lục Uyển Tư không thể kiềm chế được nỗi đau đối với tình cảm đơn phương thầm mến này của mình, muốn tìm được sự an ủi, đồng cảm thế là Thu Ngâm liền trở thành công cụ để cô trút bầu cảm xúc.

Trong nguyên tác Thu Ngâm là Nhị sư tỷ của Lục Uyển Tư, là một kẻ si tình tiêu chuẩn, thiên phú cực cao, không hề giấu giếm sự ương ngạnh của bản thân, toàn tông môn đều sợ hãi nàng, nhưng nàng lại đối với tiểu sư muội đủ kiểu dịu dàng, ân cần hỏi han, chịu thương chịu khó vì tiểu sư muội mà lên núi đao, lao xuống biển lửa, thậm chí thiên lôi đều thay nàng cản, chỉ vì muốn đổi lấy tiếng cười của giai nhân.

Đáng tiếc Lục Uyển Tư chỉ coi nàng là lốp xe dự phòng, yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy lòng tốt của nguyên chủ, phát tiết, trút giận xong thì quay đầu trở về tìm Nam Hận Ngọc , tiếp tục tình đơn phương với bạch nguyệt quang của mình.

Nguyên chủ đương nhiên không thể không có một lời oán hận nào, tình cảm mãnh liệt trao đi mà không có bến đỗ khiến về sau triệt để hắc hoá, khi nhập ma hoàn toàn thành một kẻ phản diện, nữ nhân thiên tài xưa kia giờ đã thành ma đầu một phương, đối với Lục Uyển Tư mạnh mẽ chiếm đoạt, cuối cùng lại bi thảm trở thành chất xúc tác cho mối quan hệ của nữ chủ cùng bạch nguyệt quang của nàng ta.

Trong nguyên tác Thu Ngâm bị nữ chủ ở chính phái không chút lưu tình Vạn kiếm xuyên tim, đến hài cốt cũng không còn. Mà sư tôn - bạch nguyệt quang lần này suýt mất đi nữ chủ, trong lòng dần động tâm, ngàn năm băng sơn cuối cùng cũng có biến hoá mà tan chảy, về sau hai người hạnh phúc kết đôi đạo lữ, đạt đỉnh cao trên con đường tu tiên.

"Tứ Vĩ Tranh" được cô bé nhắc tới, có lẽ là về lần đầu tiên Lục Uyển Tư cố gắng bày tỏ tình tâm ý đối với sư tôn của các nàng, Nam Hận Ngọc thái độ lại lãnh đạm đến cực điểm, quay đầu bế quan, để lại Lục Uyển Tư một mình tan nát cõi lòng, lúc tu luyện lửa công tâm, linh mạch bị tổn thương nhẹ.

Nguyên chủ tự nhiên đau lòng muốn chết, vì Lục Uyển Tư tìm khắp Linh Sơn, để tìm "Vô Tâm Thảo" trong truyền thuyết có khả năng chữa lành linh mạch, thông tiên cốt, trên đường đi bị hung thú thủ hộ linh thảo Tứ Vĩ Tranh phát hiện, bởi vì tu vi đánh không lại, bị Tứ Vĩ Tranh làm cho trọng thương, suýt nữa đã bị con vật bốn đuôi đó xâu xuyên tim, nàng một thân đẫm máu chạy thẳng một mạch trốn trở về, vẫn không quên dùng linh lực còn sót lại che chở Vô tâm thảo.

Vừa chuyển kiếp Thu Ngâm: "..."

Vừa nghĩ tới trong sách nguyên chủ vì nữ chủ cuồng si, vì nữ chủ đụng tường lớn, như con chó liếm chân chủ để được khen, cái kết thê lương bị nữ chủ Vạn kiếm xuyên tim, đầu Thu Ngâm vừa đỡ chút nghĩ tới cảnh đấy lại đau.

Việc cấp bách hiện tại là cần phải tìm hiểu rõ ràng xem cốt truyện sẽ đi đến đâu, Thu Ngâm đỡ cái trán, hỏi: "Vô tâm thảo ta mang về đang ở đâu rồi?"

Cô bé tựa hồ rất kinh ngạc vì sau khi tỉnh lại câu đầu tiên Nhị Sư tỷ nói lại không phải hỏi về Lục Uyển Tư, đáp nói : "Bị tiểu sư tỷ cầm đi."

Lục Uyển Tư tuy là đệ tử thân cận của Nam Hận Ngọc, là tiểu sư muội của mọi người, nhưng hậu bối vẫn phải gọi một câu là "Tiểu sư tỷ".

"Tiểu sư tỷ, Lục Uyển Tư?" Thu Ngâm nhíu mày, "Ngươi nói là, khi ta bị thương nặng bất tỉnh như chết, nàng tự tiện xông vào động phủ ta, trực tiếp cầm Vô tâm thảo rời đi?"

Cái này đích xác là theo cốt truyện của nguyên tác, nguyên chủ vì Lục Uyển Tư liều mạng bảo hộ Vô tâm thảo, Lục Uyển Tư lại chỉ tuỳ tiện hỏi cô bé trông chừng cô hai câu, cũng không quan tâm sống chết của nguyên chủ, trực tiếp lấy Vô tâm thảo mang đi, sau đó quay về đưa cho Nam Hận Ngọc.

Cô gái nhỏ bị Thu Ngâm dùng ngữ khí nghiêm khắc doạ đến khẽ run rẩy, không rõ vì sao Nhị sư tỷ luôn luôn đối với Lục tiểu sư tỷ dịu dàng nay đột nhiên vì cái gì mà ngữ khí lại nặng nề như vậy, lại còn không có gọi "Uyển Tư" mà trực tiếp gọi thẳng tên đầy đủ.

Biết Nhị sư tỷ ở trong tông môn nổi danh tính tình không tốt, cô bé kiên trì đáp: "Là, là, tiểu sư tỷ nói Vô tâm thảo là linh dược vốn chính là Nhị sư tỷ hái cho nàng, cho nên liền, liền..."

Thu Ngâm giận cười: "Ai nói ta là hái cho nàng?"

Nhi đồng nhỏ tạm ngừng, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không phải sao, trong tông môn tất cả mọi người đều nói như vậy..."

"Kia là lời đồn nhảm!"

Không được, đã có một lần tức có lần hai, Lục Uyển Tư mới lần đầu tiên đối với Nam Hận Ngọc nếm mùi thất bại, nàng suýt nữa đã chết ở sơn cốc, người ta còn không cảm kích chút nào, đem động phủ của cô coi như nhà của mình, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, lấy mà không nói một tiếng, như thể là coi cô chết rồi.

Một khi bắt đầu kiếp sống làm một lốp xe dự phòng, không nói tới về sau bị thương nặng hay nhẹ, chỉ mỗi riêng tư cá nhân cô cũng không đảm bảo được, không đợi bị Vạn kiếm xuyên tim thì cô đã tức chết trước rồi!

"Chuyện đã xảy ra khi nào, ta ngủ mê man đã bao lâu?"

"Chuyện sáng nay, Nhị sư tỷ ngươi đã ngủ mê man một ngày."

Thu Ngâm lưu loát xoay người xuống giường, liền nhấc chân đi ra ngoài: "Bây giờ nàng ta đang ở đâu?" Cô lại nghĩ đến mình căn bản không biết đường, liền đổi giọng mà nói: "Mang ta tới."

"Vâng!"

Thái Thanh sơn có năm đỉnh núi, Huyền Nguyệt Phong ở phía bắc, ở eo núi có bốn mùa biến hoá, càng đi lên cao, liền chỉ thấy một màu trắng bạc, quanh năm băng tuyết không thay đổi, đỉnh núi là chủ điện của Huyền Nguyệt Phong, là nơi ở của vị Bích Hoa tiên tử kia.

Nam Hận Ngọc dù thu nhận đồ đệ, nhưng cũng chỉ đưa ra một hai lời khuyên trong việc tu luyện, đệ tử ngày thường có rất nhiều việc vặt, nàng một mực không hỏi tới, chỉ trông coi đỉnh núi tuyết này, ý đồ lấy kiếm chọc ra con đường Hoá Thần Thông Thiên, các đệ tử liền cũng không đi làm phiền sư tôn—— cho đến khi Lục Uyển Tư bái nhập sư môn Huyền Nguyệt.

"Tiểu sư muội lại đến chỗ của sư tôn?" Thu Ngâm nghĩ tới trong sách Lục Uyển Tư thường thường chạy tới đỉnh núi này, so với về nhà còn thường xuyên, chăm chỉ hơn, "Động phủ kia của nàng ngược lại thành nơi bài trí."

Cô gái nhỏ hoà hoãn dự tính nói: "Tiểu sư tỷ thủ đợi sư tôn Bích Hoa tiên tử xuất quan, tiên tử đơn độc ở đỉnh núi, có lẽ là tiểu sư tỷ sợ tiên tử tịch mịch đi."

"Lúc nàng chưa nhập môn, cũng không thấy được sư tôn đối mặt với tuyết rơi khắp núi chật vật không sống nổi."

Đỉnh núi trừ Bích Hoa tiên tử cùng ba đồ đệ các nàng, không ai được tiến vào, nhi đồng nhỏ ngoan ngoãn thủ ở bên ngoài, Thu Ngâm một mình leo lên.

Trường điện của Huyền Nguyệt không ngừng bị chôn vùi trong tuyết, tuyết rơi đầy trời cùng sương mù, chỉ có thể nhìn thấy được cửa điện, ở trước cửa có một thiếu nữ toàn thân màu hồng phấn yểu điệu duyên dáng đang đứng, hai tay đỏ bừng vì lạnh muốn đông cứng, đang đau khổ gõ cửa, chính là nữ chủ Lục Uyển Tư.

Tiên nhân có thể tai thông ngàn dặm, nguyên chủ lại là thiên tài trong thiên tài ở đời này, Thu Ngâm cách thật xa chỉ nghe thấy tiểu sư muội nghẹn ngào cầu khẩn: "Sư tôn ngươi mở cửa có được không, ta biết ngươi vì đạt được Hoá Thần, cường thông linh mạch, nay ta đặc biệt tìm được Vô tâm thảo, dù không thể tan hết đau đớn, ít nhất cũng có thể giúp được một chút, cầu sư tôn đừng chịu đau khổ nữa!"

Không thể không thừa nhận, Lục Uyển Tư là nữ chủ trong sách, đích xác là một dấu hiệu, khuôn mặt như quả đào, lại phảng phất tựa một bông hoa mỏng manh nở trên cành mùa xuân, những lời phàn nàn cũng như hoa rơi sương sớm, đẹp mà dịu, ai biết thì là hiến dâng đồ tốt đến giúp đỡ sư tôn, ai không biết lại cho rằng cô nương nhà ai bị nam nhân phụ lòng vứt bỏ!

"Ta bất quá mê man một ngày, tiểu sư muội liền hướng sư tôn mượn hoa hiến phật, ngược lại là ta, sư tỷ, bất quá ở phương diện này lại không có chu đáo quan tâm như sư muội."

Lục Uyển Tư giật mình, vội vàng xoay người: "Nhị sư tỷ, ngươi sao lại tới đây?"

"Sư muội nói lời này khách khí." Thu Ngâm cười nói, "Đều là Huyền Nguyệt Phong đệ tử, sư muội có thể tới, ta lại không thể sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Lục Uyển Tư nhíu mày, cảm thấy hôm nay Nhị sư tủ có chút kỳ quái, Nhị sư tỷ thường ngày xác thực cay nghiệt ương ngạnh, nhưng đối với nàng coi như dịu dàng, mọi thứ đều thuận theo ý nàng, Vô tâm thảo cùng các linh thảo khác có thể giúp ích cho Nguyên Anh đều vì nàng mà hái, sao lúc này lại để nàng vào thế khó nói?

Lần theo ánh mắt của Thu Ngâm, Lục Uyển Tư nhìn về phía đám linh thảo mỏng xanh trong tay mình, tâm tư khẽ động, Nhị sư tỷ vì nàng tìm linh thảo để bị thương nặng, tỉnh lại đã thấy nàng lại đi tìm sư tôn, chẳng lẽ là ghen?

Lục Uyển Tư hốc mắt ướt át, giả bộ uỷ khuất nói: "Nhị sư tỷ hiểu lầm, sư tôn đối với ta tức giận, không muốn nhìn thấy ta, cưỡng ép bế quan, vốn là ta sơ suất, là lỗi của ta. Nguyên Anh càng Hoá Thần, nguy hiểm trùng điệp, cho dù là sư tôn cũng có thể mắc sai lầm, ta lo lắng quá mức mới trực tiếp lấy Vô tâm thảo chạy đến. Ta biết Nhị sư tỷ vì ta hái Vô tâm thảo bị thương không nhẹ, nhưng so với vết thương nhỏ không đau không nhột của ta kia, sư tôn lại càng cần nó hơn, Nhị sư tỷ ân tình này Uyển Tư ta đều ghi tạc trong lòng, ngày sau tất trả, mong rằng Nhị sư tỷ thành toàn cho ta."

Là nữ chủ trong tiểu thuyết ngược luyến, đây đương nhiên là cách giải thích của Lục Uyển Tư. Trên thực tế bây giờ Nam Hận Ngọc căn bản không quan tâm những chuyện tình tình yêu yêu này, nàng vẫn luôn đang tìm kiếm con đường để Hoá Thần, đơn thuần không muốn bị quấy rầy, mới cố ý công bố bế quan.

Thu Ngâm lẳng lặng nghe Lục Uyển Tư lí do thoái thác, trong lòng thầm cảm thán không hổ là nữ chủ, người có thể khiến nguyên chủ khăng khăng một mực vì nàng, nước mắt nói đến là đến, một bộ dạng muốn thanh toán xong mọi chuyện nhưng chịu đầy uỷ khuất, nếu nguyên chủ vẫn còn ở đây, khẳng định sẽ đau lòng nhượng bộ không thôi, còn phải ngược lại trách chính mình nói chuyện quá mức nặng nề, làm tổn thương trái tim tiểu sư muội.

Đáng tiếc, bề ngoài đúng vẫn là bộ da cũ, nhưng bên trong đã không còn là chó con muốn liếm chân chủ phe phẩy đuôi nữa.

Thu Ngâm nhéo nhéo cuống họng, dịu dịu dàng dàng nói: "Tiểu sư muội mới là hiểu lầm."

Lục Uyển Tư ánh mắt loé lên, Nhị sư tỷ quả nhiên là dễ dụ. Nàng nghiêng đầu quật cường không nhìn tới Thu Ngâm, ý đồ để Thu Ngâm càng thêm áy náy, liền nghe Nhị sư tỷ nói: "Vô tâm thảo, ta không phải hái đưa cho ngươi. Là ai tạo tin đồn, lừa gạt tiểu sư muội? Dám vượt quá quy tắc mà đi bàn luận về đệ tử chân truyền của phong chủ, vô pháp vô thiên, ta sẽ thay ngươi làm chủ."

Thu Ngâm đối với ánh mắt không thể tin của Lục Uyển Tư, xoay chuyển lời nói: "Hay nói là, do bản thân tiểu sư muội suy nghĩ nhiều?"

"Nhưng mấy ngày trước đây ta luyện lửa công tâm, Nhị sư tỷ rõ ràng là..." Lục Uyển Tư vặn vẹo phản bác, miễn cưỡng kẹt lại trong cổ họng.

Đúng rồi, Lục Uyển Tư đích xác không có công khai hướng Thu Ngâm đòi hỏi Vô tâm thảo, nhưng ngấm ngầm dùng một phần nhỏ lời nói để thúc giục nàng, sau đó lấy đi linh thảo mà nguyên chủ dùng máu để đổi lấy, quay về đưa cho Nam Hận Ngọc, còn làm ra bộ dáng cho là Thu Ngâm nghĩ nhiều rồi, nàng ta là không còn cách nào khác nên mới nhận lấy Vô tâm thảo.

Bây giờ vừa đúng lúc, Lục Uyển Tư không có rõ ràng muốn linh thảo, nguyên chủ cũng không có nói rõ ràng là hái cho nàng ta, mà như vậy lấy đi Vô tâm thảo không nói một tiếng, nghĩ quá nhiều chính là bản thân nàng ta đi.

Thế là Thu Ngâm vô tội nói: "Sư muội không phải nói bản thân chỉ là bị vết thương nhỏ, không đau không ngứa thôi sao? Ta cảm thấy sư muội nói cực đúng, liền không để ở trong lòng."

Lục Uyển Tư nghẹn một cái, ở tông môn là tiểu sư muội nhận được hết sự ưu ái không có bị qua việc phải vào thế dưới bị bỏ qua mặt mũi như thế này, lúc này hỏi lại: "Linh thảo kia là Nhị sư tỷ tìm khắp trăm sơn, vượt sức đối chiến với hung thú, toàn thân đẫm máu trở về, là vì cái gì? Bản thân có cao hứng không?"

Vừa dứt lời, phù chú được lớp tuyết mỏng phủ lên trên cửa điện đột nhiên sáng lên, nguyệt văn lưu chuyển, cửa mở phát ra âm giọng trầm.

Trên đỉnh núi gió tuyết đầy trời thổi vào trong cửa, thổi lên thân áo đỏ như máu của Thu Ngâm, khi nàng vào bên trong nhìn xem, liền nghe thấy một giọng nữ thanh lãnh truyền đến trong tiếng gió mỏng, ép tới có chút thấp, so với tuyết còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn: "Chuyện gì?"

Hết chương 1.

————————-

Có sai sót gì mong mọi người góp ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro