Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Thành đã là tháng 11, không ngờ không khí vẫn còn oi bức đến vậy. Trình Quý Thanh bực bội nghĩ.

Trong đầu cô như một chiếc cối xay gió đang quay cuồng, đến nỗi bước chân vào nhà cũng có chút loạng choạng. Lúc cửa vừa mở ra, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như là hương hoa bách hợp.

Sau đó cô nhìn thấy trên chiếc ghế kiểu Âu bên cạnh chiếc giường lớn ở giữa phòng có một người phụ nữ.

Tóc dài nâu gợn sóng, mặc chiếc váy ngắn hai dây màu trắng dài đến trên gối. Hai tay bị trói ngoặt ra sau làm cho đường cong rõ ràng hơn rất nhiều, có lẽ vòng một phải cỡ C.

Về gương mặt, không thể phủ nhận, đây là một người phụ nữ có nét đẹp thật kinh người.

Cổ họng Trình Quý Thanh khô khốc, cơ thể bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: "Ai sắp xếp cô tới đây?"

Cô vịn vào cái giá treo quần áo bên cạnh, giọng khàn đặc.

Chẳng phải cô chỉ vô tình thể hiện sự quan tâm đến phụ nữ trong một cuộc phỏng vấn thôi sao? Đây đã là lần thứ hai có người đưa phụ nữ đến cho cô rồi. Lần trước suýt nữa cô còn bị kẻ thù giăng bẫy.

Lần này thì quá đáng rồi, chỉ vì muốn hại cô mà còn chơi trò mang người trói đến sao? Điên rồi chắc?

Cô nhận ra người phụ nữ trước mặt đang nheo mắt nhìn cô, ánh mắt vừa mơ màng vừa mang một chút nguy hiểm, giống như mùi hương hoa trong phòng.

Người phụ nữ cắn răng không nói lời nào, chỉ là nhịp thở gấp gáp không khác gì cô.

Trình Quý Thanh muốn hỏi xem camera đang giấu ở đâu, nhưng mùi hương hoa bách hợp trong không khí bỗng như bị lửa đốt, bất chợt làm cả người cô vừa nóng vừa ngứa, đặc biệt là sau gáy...

Nghe nói để hoa bách hợp trong nhà quá lâu sẽ gây ngộ độc.

Trình Quý Thanh nghi ngờ mình có lẽ đã bị trúng độc.

Sự tỉnh táo vừa rồi dần tan biến trong cảm giác tê dại, loại độc này dường như lan rất nhanh, cô chẳng mấy chốc đã không đứng vững, phải dựa vào tường.

Cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu, như có thứ gì đó sắp bùng ra khỏi người, nhưng cô không thể tìm ra nơi nào ngứa cụ thể. Sự khó chịu với lớp vải trên người càng ngày càng tăng.

...

Bạch Tân cắn nát đầu lưỡi, chỉ có vậy cô mới tìm lại được một chút tỉnh táo trong cơn mê loạn.

Nhưng tiếc rằng, chút tỉnh táo đó nhanh chóng bị mùi rượu và mùi hương thoang thoảng của hoa trên người Alpha kia lấn át. Khi loại pheromone ngọt ngào này ập đến, nó mạnh mẽ như một con sóng thần.

* Pheromone còn được hiểu là mùi hương hấp dẫn bạn tình. Cũng có thể gọi là tin tức tố hoặc kích thích tố, là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học hấp dẫn lẫn nhau giữa các cá thể cùng loài. Để cho quen thuộc và dễ đọc, từ đoạn này về sau mình sẽ dùng từ tin tức tố.

Vùng ngực và cổ Bạch Tân đỏ bừng, mồ hôi của sự suy yếu và cố gắng kìm nén tình dục thấm đầy người cô.

Cô nhìn Alpha đang dựa vào tường tỏa ra tin tức tố không ngừng, mặc áo lửng, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt màu trắng ngà, ngón tay đang loạn xạ gãi lên cổ.

Khi bị trói đến mơ mơ màng màng, cô nghe thấy kẻ trói cô nói rằng, hôm nay Trình Quý Thanh trói cô về là để phá thân.

Sự non nớt và nôn nóng như vậy, thực sự giống như một con non còn 'tươi xanh', thậm chí còn chẳng biết rõ về tuyến thể, chẳng khác gì một kẻ ngốc.

Cả người Bạch Tân nhũn ra, trong đôi mắt đầy chán ghét thoáng qua chút âm u và tàn nhẫn - Trình Quý Thanh, tôi nhất định chơi chết cô.

Hơi thở của Bạch Tân run rẩy, như một con cá mắc cạn bên bờ biển.

Cô biết rõ ngoài việc tự mình thoát ra, sẽ không có ai đến cứu cô... Bạch Tân cố gắng nén lại hơi thở, trước khi kỳ phát tình đạt đến đỉnh điểm, cô dồn hết chút sức lực yếu ớt còn lại.

"Trình Quý Thanh."

Trình Quý Thanh nghe thấy có người gọi tên mình.

Lúc này cô đã lạc vào cơn mê loạn, chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nói dịu dàng như người tình đang nói chuyện với cô.

"Cởi trói cho tôi, tôi sẽ giúp cô..."

"Không phải cô muốn đánh dấu tôi sao?"

"Cô lại đây."

Đánh dấu nghĩa là gì, Trình Quý Thanh cũng không biết, nhưng giọng nói mềm mại ấy nói rằng có thể giúp cô, đầu óc cô mơ màng rồi cứ thế làm theo.

Hoàn toàn tuân theo bản năng.

Khoảnh khắc cởi trói ra.

"Bộp...."

Lưng của Trình Quý Thanh va mạnh xuống sàn, cơn đau khiến cô trở nên tỉnh táo hơn một chút. Cô nhìn thấy người phụ nữ trên ghế đang ôm eo cô, tư thế nhìn xuống cô đầy uy hiếp.

Theo phản xạ, cô nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, dễ dàng giữ chặt. Dù đầu óc cô còn mơ màng không thể nghĩ quá nhiều, nhưng sức lực vẫn còn.

Trình Quý Thanh nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, lầm bầm: "Hung dữ gì chứ? Đau chết đi được."

Bạch Tân dù đang ở thế thượng phong, nhìn có vẻ là tư thế áp đảo, nhưng ngay khi tiếp xúc với Trình Quý Thanh, trong đầu cô như bị trống rỗng mất hai giây. Đến khi Trình Quý Thanh nắm lấy cổ tay cô, trông cô đã vô cùng ngoan ngoãn.

Thậm chí, cơ thể cô đột ngột trở nên mềm nhũn.

Nhịp tim của Bạch Tân dao động kịch liệt.

Chỉ mới chạm vào một chút, nhưng kỳ phát tình của Omega đã bị tin tức tố mùi rượu hoa đào kia làm bùng lên đến cực điểm.

Từ góc nhìn của Trình Quý Thanh, dường như người phụ nữ này đang chủ động lao vào cô, hơn nữa cả người hiện tại đầy mồ hôi của cô ấy cũng cùng nhau dính chặt vào người cô.

Mùi hương hoa bách hợp càng trở nên rõ ràng.

Nồng nàn nhưng không hề gay mũi, như thể có chút gió xuân pha lẫn trong đó, thanh mát nhưng cũng đầy cám dỗ chết người.

Loại độc này thật đáng sợ, có thể kiểm soát cả tâm trí con người. Trình Quý Thanh nghĩ vậy.

Cô cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa.

Sự chân thiện mỹ của cô đều không chống đỡ nổi nữa.

— Tôi đã diễn nhiều năm như thế rồi, chẳng lẽ không thể hưởng thụ một chút sao?

— Không được, đây rõ ràng là mưu kế của kẻ thù!

— Nhưng tôi không chịu nổi nữa.

— Đây là cái bẫy giăng sẵn đấy!

Trong đầu cô như có hai phe thiện và ác đang giao chiến, cuộc đấu đá vô cùng gay gắt. Đột nhiên, người phụ nữ cử động, một làn hơi ấm áp len lỏi vào cổ cô.

Người phụ nữ như một con mèo nhỏ lại gần, đầu mũi cọ vào mái tóc cô, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Trình Quý Thanh chưa từng ngủ với ai, càng đừng nói là với phụ nữ, nhưng bây giờ cô lại muốn thử.

Chỉ là trước khi thử, trong cơn ý thức hỗn loạn ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp kia, cô thì thầm:

"Không được, căn phòng này có độc."

Trình Quý Thanh mơ màng bế người phụ nữ lên, mở một căn phòng khác thông thoáng hơn.

***

Trình Quý Thanh tỉnh dậy vì lạnh.

Cô khẽ mở mắt, ánh sáng chói lòa từ cửa sổ kính lớn chiếu vào, mất vài giây cô mới có thể điều chỉnh tầm nhìn. Cảm giác ngực phập phồng theo nhịp thở, thân thể mềm mại không xương trong vòng tay, cùng với quần áo rách bươm và lộn xộn, tất cả đều nhắc cô về những gì đã xảy ra tối qua.

Trình Quý Thanh nghẹn ngào, điều kỳ lạ hơn là bây giờ họ không còn ở trong phòng mà đang nằm trên ban công rộng lớn, thoáng mát, có tầm nhìn tuyệt đẹp qua cửa sổ kính lớn...

Trên người cả hai, mảnh vải duy nhất là chiếc váy hai dây còn vắt trên cổ chân cô.

Trình Quý Thanh: "......"

Có một khoảnh khắc, Trình Quý Thanh nhớ lại hình ảnh người phụ nữ dựa vào cửa kính lớn, mái tóc ướt rượt, ánh mắt chăm chú đều phản chiếu qua tấm kính.

Ánh đèn neon chập chờn, ngọn lửa đêm lấp lánh, tất cả đều không đáng gì so với sắc đẹp trước mắt.

Có lẽ vì do cô buông tay, hơi ấm bị gió thổi tan đi vài phần, khiến người trong vòng tay cô co rụt lại.

Trình Quý Thanh thở dài, tự trách mình nghĩ về những chuyện này thật không đúng lúc, dù có là âm mưu hay gì đi nữa, giờ cũng chẳng thay đổi được gì.

Dù sao họ cũng đã thật sự ngủ với nhau, vậy thì phải có trách nhiệm. Ít nhất là vào lúc này.

Cô bế người phụ nữ trở lại giường lớn trong phòng, kéo một góc chăn đắp lên. Tay còn chưa kịp rút ra, người phụ nữ đột nhiên mạnh mẽ nắm lấy tay cô kéo xuống. Như thể vừa trải qua cơn ác mộng, cần nắm lấy sợi dây cứu mạng.

Trình Quý Thanh ngỡ ngàng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm không nhúc nhích.

Cái nắm chặt này khiến cơ bắp của Trình Quý Thanh cảm thấy đau nhức một chút.

Cô cúi xuống nhìn, lông mi của người phụ nữ cong vút như cánh lông vũ, làn da trắng lạnh, màu môi nhạt, giống như sắc hoa bách hợp hồng nhạt.

Bách hợp.

Trình Quý Thanh hít một hơi, rồi lại hít thêm một hơi nữa, cuối cùng cũng hiểu ra, mùi hoa bách hợp là từ người phụ nữ kia tỏa ra...

Không giống với mùi nước hoa công nghiệp.

Đây là hương thơm tự nhiên, đầy mê hoặc.

Trình Quý Thanh lắc đầu, nghĩ rằng mình nên mặc quần áo vào đừng để bị mê hoặc nữa, rồi còn phải nhanh chóng tìm người đại diện để bàn cách giải quyết chuyện này. Cô chỉ mới nổi tiếng được hai năm nay, căn biệt thự vay tiền mua còn đang trong giai đoạn hoàn thiện...

Trong hai giây ngắn ngủi suy nghĩ, cô đồng thời nhẹ nhàng đặt người phụ nữ xuống và đắp kín chăn.

Tuy nhiên, ngay sau khi buông tay, đầu óc Trình Quý Thanh đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về cô, ngoài ra cô còn phát hiện một vấn đề mang tính huyền ảo—hình như cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Đây là một cuốn tiểu thuyết bách hợp ABO mà cô từng đọc, có tên là "Phản Kích Dã Man".

Nói là tiểu thuyết, nhưng thực ra bên trong còn có yếu tố dựa trên người thật, và không may cô chính là một trong những nhân vật đó.

Nhân vật của cô là một tra A (Alpha cặn bã), được chị gái nuông chiều, tính cách ngang ngược, suốt ngày lăn lộn trong những bữa tiệc sa hoa đầy rượu thịt. Bè lũ bạn bè thì toàn lũ rác rưởi. Khi tra A này để mắt tới nữ chính đã có gia đình là Tần Ngữ Phù, lũ rác rưởi càng nghĩ ra đủ chiêu trò hèn hạ, từ uy hiếp đến cưỡng ép, bỏ thuốc, không thiếu thứ gì.

Cuối cùng, nữ chính dưới áp lực gia đình và sự dày vò tinh thần từ tra A, bị buộc phải ly hôn với vợ cũ là Bạch Tân.

Tuy nhiên, nữ chính không hề khuất phục trước tra A. Trong tình huống này, tra A nghe theo lời khuyên của bạn bè, điên cuồng chọn cách bắt cóc.

Sau khi bắt cóc nữ chính đến biệt thự, lợi dụng thuốc kích thích dẫn đến cả hai cùng bước vào kỳ phát tình, sau đó.. đã cưỡng ép đánh dấu nữ chính.

Một nhân vật tra A pháo hôi như thế thì làm sao có kết cục tốt đẹp được? Tiếp theo chính là mô típ quen thuộc.

Dù có được toại nguyện, nhưng chưa đầy hai năm sau, gia đình cô ta phá sản, cả nhà rơi vào cảnh nghèo túng, đến nỗi không ai thèm quan tâm.

Tra A thậm chí còn bị trùm bao bố kéo vào con hẻm, cuối cùng trong lúc hoàn toàn tỉnh táo bị cắt bỏ tuyến thể.

Trình Quý Thanh còn nhớ đoạn miêu tả đó...

Trình Quý Thanh đau đến mức tim muốn nổ tung, cơ thể và linh hồn dường như bị tách rời, đau đớn đến mức không còn cảm giác như thuộc về mình. Cái bao trùm đầu của cô bị ai đó kéo xuống.

Trước mắt cô xuất hiện một bàn tay trắng trẻo xinh đẹp, móng tay được sơn một lớp màu sáng bóng rực rỡ.

Trình Quý Thanh mở to mắt, không thể tin được, đó là Bạch Tân!

Cô không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Bạch Tân cầm con dao phẫu thuật dính máu, khẽ cong môi cười, bên má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, trông giống như một con yêu ma yêu kiều từ địa ngục, nâng lưỡi hái đoạt mạng.

Lúc đọc đến đây, cô vừa cảm thán cho "bản thân", vừa bị tính cách điên cuồng của vợ cũ nữ chính làm cho kinh ngạc.

Nói thật thì, cô còn có chút thưởng thức nhân vật vợ cũ này.

Vì vậy, mặc dù "bản thân" trong tiểu thuyết nhảy lầu tự tử, cô vẫn tiếp tục đọc vì muốn xem những diễn biến sau này giữa nữ chính và vợ cũ.

Nhưng về sau lúc đọc tiếp thấy vợ cũ hoàn toàn hắc hóa, cuối cùng bị nữ chính và người yêu mới lấy danh nghĩa vì chính nghĩa xử lý...

Cô đã không đọc tiếp nữa.

Có lẽ vì cặp đôi cô yêu thích kết thúc trong bi kịch, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là thấy tiếc cho nhân vật Bạch Tân đầy sức hút.

Nghe nói cuối cùng còn có một cú lật ngược tình thế bất ngờ, nhưng cô vẫn chưa kịp đọc—cô chỉ vừa đóng máy sau khi hoàn thành cảnh quay cuối, hơi choáng váng một chút, rồi trợ lý đưa cô đến khách sạn. Chỉ mới một lúc sau... cô đã xuyên vào đây.

Sau khi tìm được bộ quần áo để thay, Trình Quý Thanh ngồi trên mép giường suy nghĩ một lúc, cô cúi xuống nhìn chiếc vòng Bồ Đề bạch ngọc trên cổ tay mình, không khác chút nào, rồi trong lúc lưỡng lự cô còn sờ thử ngực mình, cũng vẫn vừa phải, to nhỏ không thay đổi.

Nói chung cũng có tí xíu vui mừng, ít ra khi antifan viết cái fanfic này, họ vẫn tham khảo theo người thật việc thật.

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi nghe tiếng rên khẽ phát ra từ người trên giường, chỉ số thông minh cũng dần dần khôi phục một chút trình độ.

Nhìn lại người phụ nữ trên giường, trong mắt Trình Quý Thanh thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp. Nếu cô đoán không nhầm, người nằm trên giường chính là nữ chính Tần Ngữ Phù mà cô đã bắt cóc...

Trình Quý Thanh chu đáo kéo chăn che lại dấu vết trên cổ của "nữ chính", rồi chờ đối phương từ từ mở đôi mắt mơ màng như sương mù.

Khi người kia mở mắt hoàn toàn, Trình Quý Thanh lịch sự cúi chào:

"Xin chào, Tần tiểu thư..."

Cô vốn nghĩ rằng, nếu đặt mình vào vị trí của đối phương, nếu là mình chắc chắn cũng sẽ trả thù. Nhưng ít nhất vào lúc này cô hy vọng sẽ có một cuộc đối thoại trong hòa bình.

Không ngờ, sau khi nghe cô chào xong, ánh mắt của người phụ nữ trên giường đột nhiên sắc như dao:

"Cô gọi tôi là gì?"

Faye: Người đang ở thế giới bình thường mà tự nhiên xuyên vào ABO thì ai cũng ngơ như cô Trình thôi, huống hồ cả 2 đều bị bỏ thuốc nên xảy ra quan hệ là không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro